Chương 942
Cô nhớ tới trước khi đi, Trình Nghênh Xuân đã dặn dò cô rất nhiều, bảo cô nhất định phải báo bình an.
“Bà ấy… là bà của tôi.” Giang Nguyệt dừng lại một giây, tạm thời sửa miệng, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo:
“Bà ấy đã già lắm rồi, anh có thể để tôi báo bình an với bà ấy không, tôi sợ người lớn tuổi sẽ lo lắng.”
“Được thôi, các người luôn muốn tỏ ra hiếu thảo.” Thượng Trạch Văn nhún vai, cũng không cảm thấy một bà già có thể làm được gì:
“Tôi cho phép cô nghe cuộc điện thoại này, nhưng không được cầu cứu, hơn nữa chỉ có thể nói một câu.”
Thượng Trạch Văn ấn nghe máy và mở loa ngoài.
“Alo, Nguyệt Nguyệt, cháu đến Bắc Thành rồi chứ?”
Âm thanh hiền lành của Trình Nghênh Xuân từ trong loa truyền ra, cổ họng Giang Nguyệt nghẹn lại, nước mắt suýt rơi xuống.
Cô nhắm mắt lại và một lần nữa nén nước mắt.
Đây là cơ hội cuối cùng của cô.
“Bà ơi, cháu không sao, nhờ bà nói với chú Thịnh một tiếng, hai người không cần lo lắng cho cháu.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại đã bị tắt máy, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm, gần như dán chặt vào mặt cô:
“Chú Thịnh là ai?”
“Ông ấy là họ hàng của bà tôi, làm việc trong một nhà máy, là công nhân bình thường.” Giang Nguyệt thẳng thắn trả lời, sau đó lập tức ra vẻ rất lo lắng, mở miệng khẩn cầu:
“Họ đều là người thường, anh có thể đừng làm tổn thương đến họ không?”
Câu trước Thượng Trạch Văn còn bán tín bán nghi, nhưng sự bảo vệ của cô trong câu sau đã hoàn toàn xua tan sự cảnh giác của anh ta.
Một bà già hơn năm mươi tuổi cộng với một công nhân vắt ốc vít trong nhà máy, cả hai đều không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.
Thượng Trạch Văn bình tĩnh ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại văng xa một khoảng.
“Thật đáng tiếc, tôi cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Thượng Trạch Văn cười một cách điên cuồng: “Xem ra tôi và Tiêu cùng hạng người, chẳng qua anh ta chỉ coi cô là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi.”
Anh ta lại nắm lấy mặt Giang Nguyệt, cảm thấy rất thú vị: “Tuy nhiên con đường của tôi và Tiêu không giống nhau, anh ta thích dùng tiền nâng đỡ phụ nữ, còn tôi hoàn toàn ngược lại.”
…
Khoảnh khắc điện thoại bị cúp máy, Trình Nghênh Xuân sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thịnh Sóc Thành.
Bên này cũng bật loa ngoài, đương nhiên Thịnh Sóc Thành cũng nghe được lời của Giang Nguyệt, sắc mặt của ông ấy nhất thời tối sầm lại nhưng không muốn để Trình Nghênh Xuân lo lắng theo:
“Mẹ, công ty có chút việc, không có việc gì thì con đi trước…”
“Sóc Thành, đi nhanh đi…”
Trình Nghênh Xuân không thể giữ vững điện thoại làm nó rơi xuống thảm, phát ra tiếng động nặng nề, giọng nói của bà bắt đầu run rẩy khó khăn: “Mau đi cứu Nguyệt Nguyệt…”