Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 973

Mỗi một động tác của cô đều tràn ngập non nớt, nhưng lại là xuất phát từ bản năng của thân thể.

Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy những giọt mưa ngoài cửa kính trượt xuống, từng chút từng chút biến mất dưới kính xe.

“Đừng phân tâm.” Giọng nói của người đàn ông trầm đục, nhẹ nhàng phủ lên chỗ mềm mại của cô.

Cơ thể Giang Nguyệt vô thức run lên một cái, bên trong có một dòng chảy ấm áp, không ngừng hướng ra ngoài mà chảy.

Cảm giác này thật tuyệt vời, trước đó cô chưa từng trải qua.

“Lần đầu tiên bị người ta chạm vào nơi này à?” Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một hồi, liền cười khẽ một tiếng, ngay sau đó một đường thẳng đi xuống phía dưới, vải vóc vốn dán trên người cô cũng bị anh nhẹ nhàng nhấc lên.

Không chỉ bên ngoài có mưa lớn, ngay cả nơi m3m mại của cô cũng giống như vừa hứng trọn một cơn mưa, trơn trượt ướt át không chịu nổi.

Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa khẩn trương, muốn ngăn cản bàn tay hư hỏng của anh, lại càng muốn chấm dứt hành động hoang đường này:

“Đừng ở trong xe…”

Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên: “Thử một lần xem sao.”

Trong xe vốn đã bật hệ thống sưởi ấm, mà lúc này càng khô nóng, Giang Nguyệt không biết nước trên người mình là nước mưa hay mồ hôi nữa.

Trong lòng cô căng thẳng, hơi thở rối loạn không có quy luật, hai chân từng đợt tê dại run rẩy, cho đến cuối cùng cô cũng thở dài một hơi, toàn bộ khí lực trong người giống như đã bị rút đi sạch sẽ.

Giang Nguyệt mềm mại tựa vào lòng anh, giống như một vũng nước.

Tiêu Kỳ Nhiên rút khăn giấy ra, chậm rãi lau tay, sau đó nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt anh hình như đã vui vẻ hơn trước: “Hai mươi bốn người phía trước, cũng hầu hạ em như vậy à?”

Giang Nguyệt cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, là cảm giác khi lời nói dối đã bị vạch trần.

Cơn mưa ban nãy không biết đã dừng lại từ bao giờ.

Bên trong xe vô cùng ngột ngạt, Giang Nguyệt khó khăn mở miệng:

“Có thể hạ cửa xe xuống một chút được không?”

Âm thanh khàn khàn phát ra mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nghe qua, trong giọng điệu còn có một loại tà mị quyến rũ chết người.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu liếc cô một cái, sau đó mở cửa kính xe ra. Sau cơn mưa đem theo những làn gió mát mẻ, trong nháy mắt từ cửa sổ thổi vào, cũng xua đi cảm giác khô nóng trên da cô.

Giang Nguyệt sửa sang lại quần áo, còn Tiêu Kỳ Nhiên cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh: “Ăn no thì trở về đây.”

Rất nhanh, Tiết An đã “ăn no trở về”, trong tay còn mang theo một túi nilon, bên trong có hai cái bánh mì cùng hai chai nước.

Giang Nguyệt rất đói, chỉ một lúc sau đã ăn xong một trong số đó, ăn quá nhanh nên có chút nghẹn, cô lại mở chai, chậm rãi uống nước.

Toàn bộ quá trình đều không chú ý tới hình tượng cá nhân, sau khi uống nước xong thì vặn nắp chai, dùng lòng bàn tay quẹt một cái, lau đi nước trên khóe miệng, mỗi động tác đều vô cùng lưu loát quen thuộc.

Giống như đã trở thành thói quen của cô.

Tiết An mặt ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng thắc mắc.

Tại sao cô gái này lại ăn như quỷ đói vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK