Nhưng Mục Long nghe vậy sắc mặt chợt lạnh đi, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm Mạnh Phi Hàn, lạnh lùng nói: “Có rắm mau đánh, không có gì thì cút đi!”
Mạnh Phi Hàn nghe vậy chợt sửng sốt, sau đó ngón tay run rẩy chỉ vào Mục Long, thở hổn hển nói: “Ngươi nói gì? Ngươi dám bảo ta cút?”
“Ta chính là con trai của thành chủ thành Hàn Giang, đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cực kỳ cao quý, đến đây cũng đủ để khiến Mục gia con cỏn nở mày nở mặt rồi. Ngay cả gia chủ Mục gia thấy bổn công tử cũng phải lễ phép tiếp đón. Một tên ăn hại Thoái Phàm cảnh như ngươi cũng dám nói vậy với ta?”, Mạnh Phi Hàn tức giận quát.
“Vậy ngươi cảm thấy ta phải làm sao?”, Mục Long cười, khóe miệng có chút nghiền ngẫm, nhìn Mạnh Phi Hàn hỏi.
“Hừ, bổn công tử thân phận cao quý, coi như không so đo với ngươi. Nhưng, ngươi có biết hôm nay ta đến tìm ngươi để làm gì không?”
“Ừ…”, Mục Long vân vê cằm, giả vờ như đang suy nghĩ.
Sau một lát, hắn mới do dự nói: “Chắc không phải là tới xin cơm, vậy… ngươi đến đây là để làm màu?”
Mạnh Phi Hàn nghe thấy câu đó tức thì khó thở, suýt nữa sặc nước miệng chết, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ lừ nói: “Ngươi… đồ khốn, bổn công tử thấy ngươi thân phận thấp kém mới khinh thường so đo với ngươi, song ngươi lại cứ được nước làm tới! Đúng là chán sống mà!”
“Thôi, bổn công tử bèn nói cho ngươi biết vậy. Mục Thiên Dao đã trở thành vợ chưa cưới của ta. Hôm nay, bổn công tử đến là để đòi lại công bằng cho nàng, thu chút lãi!”, Mạnh Phi Hàn nói xong, nhìn chằm chằm vào Mục Long như kiểu hắn mà phản kháng là sẽ ra tay.
“Thì ra là thế, nói vậy cũng không lạ. Người sống theo đàn, vật họp theo loài, loại có lòng dạ ác độc thường đi đôi với mấy thằng đơn bào ngu dốt, cũng coi như trời đất tạo nên một đôi”.
“Có điều, ngươi nói xem định đòi lại công bằng này thế nào? Có muốn ta đưa ngươi một hũ tro cốt không? À, đó là Mục Cửu Giang, không đúng, là tro cốt của ông nội ngươi. Ngươi mang về cũng coi dễ tỏ lòng hiếu thảo!”
Miệng lưỡi chua ngoa của Mục Long lộ rõ trong tình huống này, đối với cái loại ngông cuồng như vậy, hắn sẽ không nương tay.
“Ngươi… đúng là giống như lời Dao Nhi, vừa ác độc còn mưu ma chước quỷ. Hôm nay, bổn công tử đến đây là vì giải quyết chuyện ngươi hại chết người thân cũng như sư phụ của Dao Nhi”.
“Tuy bổn công tử muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, nhưng ta vẫn muốn chừa cho ngươi một mạng để Dao Nhi tự mình đến trả thù. Thế nên, nếu hôm nay ngươi có thể đỡ được 3 chiêu của ta mà không chết, vậy ta sẽ tha cho ngươi!”
Theo Mạnh Phi Hàn, đây đã coi như là ban ơn cho Mục Long rồi.
Nhưng Mục Long nghe vậy lại cười gằn một tiếng, nhìn Mạnh Phi Hàn như nhìn một thằng ngu.
“Ta cũng nói cho ngươi biết, mấy ngày nay tâm trạng của ta rất tốt nên không muốn thấy máu, khuyên ngươi rời đi đi!”, Mục Long nói xong, chẳng thèm để ý đến Mạnh Phi Hàn chỉ bảo tôi tớ tiễn khách.
Chỉ là ngay sau đó chợt vang lên hai tiếng hét thảm, hai tên tôi tớ của Mục Gia lập tức bay ngược ra sau, hấp hối.
Kế tiếp, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát: “Oắt con Mục Long, chết đi!”
Hôm nay, Mạnh Phi Hàn đến đây là để dạy cho Mục Long một bài học và xả giận cho Mục Thiên Dao. Giờ lại bị Mục Long sỉ nhục hết lần này đến lần khác xong còn định xoay người bỏ đi, nên đương nhiên hắn ta phải bực rồi.
Tiếng quát vừa vang lên, cơ thể Mạnh Phi Hàn cũng nhoáng lên đánh ra một chưởng, chân nguyên hàn băng lập tức bùng nổ như một con rồng bằng băng lao tới sau lưng Mục Long.
Mục Long cảm giác được cơn rét lạnh thấu xương sau lưng, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo.
“Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều?”