Nếu không cấm đánh nhau sống chết thì vì lợi ích của mình đương nhiên họ sẽ chẳng ngại giết người, đây là lòng người.
Trước khi Mục Long đến đảo Phục Ma, Tượng Vương từng nhắc nhở hắn trên hòn đảo này lòng người mới là điều đáng sợ nhất.
Nhưng lúc này, trong đám đông bỗng có một luồng sát khí kinh người, lạnh thấu xương phóng lên cao.
Rất nhiều đệ tử đều cảm giác được luồng sát khí khủng bố ấy và nhìn chằm chằm vào nơi phát ra.
Thí luyện vẫn chưa bắt đầu, tuy mọi người đã nổi lên sát khí, lại chỉ có thể dằn lòng lại. Thế nhưng, tên này lại chẳng thèm che giấu sát khí của mình, thoáng chốc đã khiến mọi người xôn xao.
Ngay cả vài vị trưởng lão cũng chú ý đến nó.
Người thả ra sát khí chính là Giang Thiên Vũ.
Giờ phút này, hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Mục Long, sát khí trong mắt như muốn ngưng tụ thành thực chất, trông hết sức kinh khủng.
"Mục Long, thằng ôn con, đảo Phục Ma này chính là mồ chôn của ngươi, ta muốn rút gân, lột da ngươi, băm ngươi thành một đống thịt vụn để đút cho yêu thú!", hai mắt Giang Thiên Vũ đỏ ngầu, lời nói nói ra lại vô cùng tàn nhẫn khiến mọi người nghe mà rợn tóc gáy.
Mọi người đều biết ân oán giữa Mục Long và Giang Thiên Vũ, nhưng không ngờ lúc này Giang Thiên Vũ lại lộ ra sát khí đáng sợ như vậy với Mục Long.
Hắn ta định làm gì?
Mọi người đều đang đoán.
Mục Long cũng quay đầu nhìn Giang Thiên Vũ, trong lòng hơi kinh ngạc, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?
Có điều, đối mặt với sự khiêu khích ấy, Mục Long cũng không e ngại, cười lạnh nói: "Lẽ nào nối được tay rồi bèn quên đau sao? Hôm đó trên sàn đấu sinh tử, nếu không có tông môn ra mặt thì giờ ngươi sớm đã là một đống thịt nát rồi! Bại tướng dưới tay mà cũng dám mạnh mồm trước mặt ta à?"
Trước giờ, Mục Long vẫn cho mọi người một cảm giác kiêu căng ngạo mạn, lúc này đây cũng thế.
Giang Thiên Vũ nghe vậy phút chốc thở hổn hển, tức giận hét: "Mục Long kia có mối thù không đội trời chung với ta, nếu ai giết hắn với ta thì Giang Thiên Vũ này sẽ đền đáp một cách thích đáng!"
"Còn có Hoàng Thiện ta nữa, Mục Long kia có thù sâu như biển với ta, thù này không báo thề không làm người. Huống chi, trên người tên đó còn có một thứ quan trọng nhất đó là bản đồ đảo Phục Ma, bên trên ghi lại rất nhiều bảo vật..."
Vốn, bản thân Giang Thiên Vũ đã mượn sức được mấy người, nghe Hoàng Thiện nói vậy lại có rất nhiều đệ tử nhìn về phía Mục Long với ánh mắt nóng bỏng lập lòe sát khí.
Tuy họ đã từng nhìn thấy tư chất của Mục Long, nhưng nó cũng không coi là thực lực. Dù hắn có mạnh thì cũng chỉ là Bích Cung cảnh tầng 6, mà giờ người tham gia thí luyện đều là những thiên tài mạnh nhất trong ngoại môn. Nếu nhiều người vậy cùng ra tay với hắn...
Huống chi, bảo vật dễ động lòng người, trên người Mục Long có bản đồ đảo Mục Ma. Nếu có được nó thì sẽ có xác suất rất lớn trổ hết tài năng trong thí luyện lần này.
Ngoài ra, lúc trước hắn còn lấy được phần thưởng cực kỳ phong phú trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc...
Nghĩ đến đây, rất nhiều người không khỏi động lòng, chỉ vài giây ngắn ngủi đã có gần trăm người đứng sau lưng Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện.
Bọn họ đặt cho thế lực này một cái tên gọi là "hội Đồ Long".
Đồ Long Đồ Long, tên như ý nghĩa, đó là giết Mục Long.
Mục Long thấy vậy không dám lơ là, đương nhiên cũng chẳng e ngại. Nhưng 100 người, mà ai ai cũng là thiên tài đứng đầu ở ngoại môn thì đoàn thể ấy tuyệt đối không thể khinh thường được.
Hơn nữa, số lượng của đoàn thể ấy còn không ngừng tăng lên.
Chỉ trong chốc lát đã có hơn 100 thiên tài ngoại môn, cả đám đồng loạt phát ra sát khí tạo nên từng luồng sát khí cuồn cuộn mãnh liệt như sắp ngưng tụ thành thực chất. Đây phải khủng bố cỡ nào chứ?
Nhiệt độ không khí xung quanh vì vậy cũng giảm xuống như ngày đông giá rét khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Càng đáng sợ là sát khí của hơn 100 đệ tử hội Đồ Long đều nhằm thẳng vào Mục Long khiến hắn cảm thấy máu cả người như đóng băng, ngừng chảy.
"Mục Long, chẳng phải ngươi tự cho mình là tư chất xuất chúng hả? Trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc chẳng phải đã nở rộ tài hoa à? Nhưng như vậy thì sao?"
"Tư chất không có nghĩa là thực lực, giờ, ngươi lấy cái gì đấu với ta?"
"Cánh cổng đảo Phục Ma chính là cửa vào âm phủ của ngươi, khi kèn thí luyện vang lên cũng là tiếng gọi hồn của ngươi!"
"Hơn 100 người trong hội Đồ Long đủ để khiến ngươi có chạy đằng trời, mỗi người một đao là có thể băm ngươi thành một đống thịt vụn rồi!"
Vô số lời đe dọa tàn nhẫn phát ra từ trong hội Đồ Long, câu nào câu nấy đều tràn ngập sát khí nhằm vào Mục Long.
Hơn 100 người kia nhìn Mục Long như nhìn một cái xác.
"Cái này..."
Trên trời, mấy vị trưởng lão thấy vậy cũng sửng sốt.
Bọn họ đã từng dẫn dắt đệ tử tham gia thí luyện rất nhiều lần, nhưng tình huống thí luyện còn chưa bắt đầu đã có hơn 100 đệ tử tụ lại để giết chết một người như lần này lại chưa gặp bao giờ.
"Rốt cuộc thì Mục Long kia đã làm gì mà người người oán vậy?", trong số các trưởng lão ấy, có người chỉ mới nghe qua cái tên Mục Long chứ vẫn chẳng hay biết gì nhiều.
Mục Long thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Mấy năm qua, có người khinh hắn, nhục hắn, nhạo báng hắn, coi rẻ hắn nhưng hắn đều nhịn được, né được, mặc được, không thèm để ý được.
Song giờ là có người muốn giết hắn, còn hơn cả trăm người tạo thành một liên minh, chỉ đích tên nói muốn lấy mạng mình.
Vả lại, đều là những đệ tử tinh anh nhất của ngoại môn. Lực lượng ấy dù Ngự Hồn cảnh thấy cũng phải tạm lui, huống chi là Bích Cung cảnh.
Đây đã không còn là đối đầu nữa, mà là ngươi chết ta sống rồi.
Cuối cùng, ngay lúc này cũng có một người trong số các trưởng lão mở miệng:
"Giang Thiên Vũ, rốt cuộc chuyện này là sao? Mục Long kia có tiếng là thiên tài, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là Bích Cung cảnh tầng 6. Các ngươi đều là những thiên tài nổi tiếng từ lâu ở ngoại môn, vậy mà tại sao lại liên hợp cả trăm người đối phó hắn?"