Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Tâm cơ của Mục Thiên Dao

"Đồ đệ bã đậu, danh môn chính phái? A, ba tông môn khác ta không biết, nhưng vị sứ giả Lăng Thiên Kiếm Tông ngài đây ngay từ đầu đã thiên vị Lãnh Vô Nhai, ỷ thế hiếp người, nếu như đây chính là hành vi của danh môn chính phái vậy thì không vào danh môn chính phái này cũng được!"

Cảm nhận được từng trận uy áp truyền đến từ đỉnh đầu, Mục Long lập tức thôi động huyết mạch Ma Viên, một thân chiến ý bàng bạc, không lùi mà tiến tới, khí phách hùng hồn.

"Ta không phải là người của Lăng Thiên Kiếm Tông, ngài có tư cách gì bắt ta quỳ xuống? Chỉ bởi vì ngài là cường giả Linh Văn cảnh sao? Mục Long ta tuy không có Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng có một thân cứng cỏi được chính cha mẹ sinh ra!"

"Chiến ý thuần túy quá!"

Tại vị trí ngồi trên cao, sứ giả của Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Nhược Cuồng thấy vậy lập tức không kiềm chế được mà sợ hãi thốt lên.

Còn lúc này, Kiếm Thập Tam đã hoàn toàn tức giận.

Mục Long này chẳng qua chỉ là một Thoái Phàm cảnh nhỏ bé, trước thì khiêu khích hắn ta, sau lại khiêu khích sự uy nghiêm của Lăng Thiên Kiếm Tông, đúng là ngông cuồng.

Giờ phút này, Kiếm Thập Tam đã động sát tâm!

"Muốn chết!"

Quát lạnh một tiếng, Kiếm Thập Tam đột nhiên ra tay, một sợi kiếm khí chém về phía Mục Long.

Trên cao tọa, Tiêu Nhược Cuồng đã nổi lòng mến mộ nhân tài, chuẩn bị ngăn cản nhưng lại phát hiện ra hai người khác bên cạnh không hề có động tĩnh gì, nhất là Triệu Linh Đan, chứng kiến cảnh tượng này mà ánh mắt sáng rực, dường như đang rất hào hứng vậy, vì thế mà hắn ta không ra tay.

Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng tử sắc nổ vang trước mặt Mục Long, khiến sợi kiếm khí đó nháy mắt tiêu tan!

"Kiếm Thập Tam, ngươi đường đường là cao thủ Linh Văn cảnh mà lại ra tay với con ta, ngươi quá đáng rồi!", thanh âm truyền lới, trong đám người Mục gia có một đạo thân ảnh bay lên đứng giữa không trung, đối diện cách không với Kiếm Thập Tam.

Chỉ là khi nhìn thấy đạo tử quang đó, Kiếm Thập Tam ánh mắt không khỏi ngưng lại.

"Tử Điện Long Ảnh thương, ngươi... rốt cuộc là ai?"

"Không ngờ, Lăng Thiên Kiếm Tông vẫn còn người nhớ thanh thương này, xem ra quan hệ giữa ngươi và trưởng lão Kiếm Giao của quý tông không phải bình thường!"

"Trưởng lão Kiếm Giao là sư thúc của ta, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có Tử Điện Long Ảnh thương? Thanh thương này là vật của vị công chúa Hắc Long tộc đó, sư thúc ta đã từng đích thân nhắc tới".

Sắc mặt Kiếm Thập Tam khẽ thay đổi, nhớ tới chuyện cũ mà sư thúc Kiếm Giao đã từng kể.

Trưởng lão Kiếm Giao vốn là một con thạch mãng trấn kiếm trong bí cảnh kiếm chủng đắc đạo, trải qua hàng ngàn năm, trong lúc độ kiếp biến hóa lại gặp phải tập kích, suýt nữa thì bị diệt bởi thiên kiếp, vừa hay đúng lúc công chúa của Hắc Long tộc Ngạo Diệu Thanh đi qua, niệm tình nó tu hành khổ sở nên lòng sinh thiện ý, cho nó một giọt máu Huyết Long, nhờ vậy mới độ kiếp thành công, từ rắn hóa thành thuồng luồng.

Năm đó, thứ mà Ngạo Diệu Thanh cầm chính là Tử Điện Long Ảnh thương, chuyện này đã qua nhiều năm nhưng trưởng lão Kiếm Giao vẫn nhớ kỹ, bình thường hay kể lại cho các đệ tử.

Nhưng Kiếm Thập Tam lại không ngờ, một con người tại sao lại có binh khí của công chúa Long tộc.

"Không sai, thanh thương này chính là binh khí của Diệu Thanh, nàng là mẫu thân của con trai ta", trước mặt mọi người, Mục Thanh Khung lần nữa nhắc đến chuyện này.

"Cha!"

Nghe vậy, Mục Long toàn thân chấn động.

Hắn biết, chuyện bốn năm trước là ký ức đau khổ nhất trong lòng cha mình nên không hề muốn nhắc tới, nhưng hiện giờ vì hắn mà cha lại chủ động nhắc tới chuyện này.

"Cái gì? Việc này..."

Không chỉ có Kiếm Thập Tam mà ngay đến sứ giả của ba tông môn còn lại cũng có chút lộ vẻ chấn động.

Tộc Hắc Long đó là một trong những cổ tộc cường đại nhất trên thế gian này, trước mặt những nhân vật đồ sộ cỡ này, Tứ đại tông môn chẳng là cái thá gì.

"Chuyện này mọi người trong thành Hàn Giang đều biết", Mục Thanh Khung cắn răng, ánh mắt nhìn lên bầu trời tựa như lần nữa chìm đắm vào ký ức của bốn năm về trước.

Nghe vậy, người dân trong thành Hàn Giang đều không dám hít thở mạnh, Hắc Long xuất hiện trên bầu trời chính là điều cấm kỵ của cả thành Hàn Giang, cho dù đã trải qua bốn năm nhưng nhớ lại lần nữa vẫn khiến người ta sợ hãi.

Khí thế và uy áp đó thực sự quá đỗi khủng bố, một hơi có thể hủy diệt cả một tòa thành!

Đúng lúc này, trong phủ thành chủ đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Không sai, chuyện này quả đúng sự thật, hơn nữa bốn năm trước tộc Hắc Long đã có một vị đại nhân tự xưng là Ngạo Tuyệt Thần tới đây, không những bắt đi mẹ của Mục Long mà còn tận tay rút huyết mạch Long tộc trong người Mục Long ra, dùng máu rồng để phong ấn tu vi của Mục Thanh Khung khiến ông ta sống không bằng chết".

"Vị đại nhân đó đã từng nói, Mục Long làm vấy bẩn huyết mạch cao quý của Long tộc, là sự sỉ nhục của tộc Hắc Long, không được tồn tại trên thế giới này, muốn hắn tự sinh tự diệt cho nên vị sứ giả đại nhân này tuyệt đối đừng nghe lời nói từ một phía của người nào đó".

"Mục Thiên Dao!"

Vào đúng lúc nghe thấy giọng nói này, hai mắt Mục Long sáng lên, nhìn chằm chằm về phía dưới lôi đài.

Cùng lúc đó, Mục Thanh Khung nghe vậy trên người lập tức cũng bùng phát chiến ý, lúc ông nhìn về phía Mục Thiên Giao, ánh mắt vô cùng sắc bén, thanh Tử Điện Long Ảnh thương đó cũng phát ra tiếng kêu ong ong.

"Năm đó, hai vợ chồng ta coi ngươi như con đẻ, vốn không cầu ngươi báo đáp, trước đây ngươi ở Mục gia lại câu kết với người ngoài, năm lần bảy lượt hãm hại con trai ta, ta cũng tha cho ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại nói ra những lời lẽ đáng giết như thế này!"

"Ngươi thật sự cho rằng có thành chủ che chở thì ta không giết được ngươi ư?"

Mục Thanh Khung trong lúc quát lạnh khí thế toàn thân tăng vọt, rõ ràng là khí tức của Linh Văn cảnh, sắc bén, cuồn cuộn tựa như vực sâu, một đạo ý niệm khủng bố nháy mắt phóng về phía Mục Thiên Dao.

"Linh Văn cảnh, Mục Thanh Khung lại là Linh Văn cảnh!"

Khi để lộ ra khí tức này, cả thành Hàn Giang trở nên vô cùng náo động, nhất là người của Huyết Sát Môn.

"Đáng chết! Mục Thanh Khung đã đột phá Linh Văn cảnh rồi!", một cường giả Linh Văn cảnh đối với cả thành Hàn Giang mà nói có ý nghĩa là gì, bọn họ hiểu quá rõ.

Thấy vậy, ánh mắt Mục Thiên Dao lóe lên vẻ hoảng sợ, sau đó liền cắn răng cũng thôi động tu vi của bản thân đến cực điểm, từng trận khí tức băng hàn toát ra ngập tràn, giữa không trung lại có hoa tuyết không ngừng rơi xuống.

"Thiên Linh Hàn Thể, hóa ra là vậy!"

Thấy vậy, trong bốn vị sứ giả, Lâu Thính Tuyết của Tuyết Nguyệt Thần Cung khẽ phát ra một tiếng kinh hô bên dưới chiếc mặt nạ, rõ ràng có vẻ vui mừng, ba vị sứ giả còn lại mắt cũng sáng lên.

Sau đó, Lâu Thính Tuyết quả nhiên ra ray, giúp đỡ Mục Thiên Dao chặn lại sự tấn công bằng ý niệm của Mục Thanh Khung: "Dừng tay!"

"Hả?"
Chương 67: Từ hôn

Mục Thanh Khung thấy vậy sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía Lâu Thính Tuyết, lạnh lùng nói: "Mục Thiên Dao này gốc rễ suy cho cùng là huyết mạch Mục gia ta, ta thân là thiếu chủ của Mục gia, thanh lý môn hộ, không phải vị tiên tử đây đã lo chuyện bao đồng rồi ư?"

Lâu Thính Tuyết hiển nhiên chẳng để tâm, sau đó hướng ánh mắt về phía Mục Thiên Dao: "Mục Thiên Dao này có Thiên Linh Hàn Thể, thể chất tu đạo hiếm có, có duyên với Tuyết Nguyệt Thần Cung ta, huống hồ lại là thí sinh nằm trong cuộc lựa chọn thành Hàn Giang lần này, ta thân là sứ giả của Tuyết Nguyệt Thần Cung, ắt phải bảo vệ nàng ta chu toàn".

"Mục Thên Dao, ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung ta không?", Lâu Thính Tuyết hỏi.

"Cảm tạ ân điển của sứ giả đại nhân, trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung là ước mơ từ trước tới nay của Thiên Dao, ta bằng lòng gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung!", Mục Thiên Dao lên tiếng rồi đi ra khỏi phủ thành chủ, ngữ khí cực kỳ kiên định.

"Việc này...". trong đám người ở phủ thành chủ, Mạnh Phi Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút khó coi.

Mục Thiên Dao này là vị hôn thê của hắn ta, Thiên Linh Hàn Thể hiếm có nếu như có thể cùng hắn ta gia nhập Tiêu Dao Thần Tông thì rất có khả năng đạt được sự coi trọng của nhân vật lớn trong tông môn, tiền đồ vô lượng, thanh uy của phủ thành chủ nhà hắn ta cũng sẽ tăng lên rất nhiều, thực hiện bá nghiệp nhất thống thành Hàn Giang.

Nhưng hiện tại Mục Thiên Dao lại gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung, trong Tuyết Nguyệt Thần Cung đều là nữ đệ tử, hơn nữa còn chung thân không xuất giá, tất cả những thứ trước đây đều trở thành lời nói suông vô tác dụng.

Nghĩ đến đây, Mạnh Phi Hàn lập tức quát lạnh: "Ta không đồng ý!"

"Hả?", thấy vậy, Lâu Thính Tuyết hỏi: "Nhìn cách ăn vận của ngươi có lẽ là người của Tiêu Dao Thần Tông, chuyện này đến Triệu Linh Đan của Tiêu Dao Thần Tông ngươi cũng không tỏ thái độ, ngươi có tư cách gì để nói không đồng ý?"

Lâu Thính Tuyết nói rồi còn liếc nhìn Triệu Linh Đan một cái, tựa như đang chất vấn.

Lúc này, Mạnh Phi Hàn đứng ra, chắp tay hành lễ với Triệu Linh Đan, nói: "Đệ tử ngoại môn Mạnh Phi Hàn, tham kiến Triệu sư tỷ".

"Miễn lễ! Ngươi nói xem chuyện là thế nào?", Triệu Linh Đan quét mắt liếc nhìn Mạnh Phi Hàn sau đó vuốt ve con thỏ ngọc trong lòng, thần sắc trang nhã thong dong.

"Vâng, đệ tử vốn về quê thăm nhà, vừa hay gặp đúng cuộc tuyển chọn lần này, Mục Thiên Dao đây có hôn ước với ta, là vị hôn phu của ta, vốn nên là người của Tiêu Dao Thần Tông ta, nhưng hiện giờ lại bị ép buộc về Tuyết Nguyệt Thần Cung, mong sư tỷ làm chủ".

"Ồ? Còn có chuyện như này sao?", Triệu Linh Đan nghe vậy khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, có chút hứng thú nhìn về phía Mục Thiên Dao, dường như thực sự chất vấn.

Dưới ánh mắt này, Mục Thiên Dao cảm thấy mọi bí mật từ đầu xuống chân của mình dường như đều không có chỗ nào che giấu được, có điều sau đó nàng ta đã cắn răng trả lời: "Bẩm thượng sứ, Thiên Dao gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung đúng là tự nguyện chứ không hề bị ép buộc, nếu như nói là ép buộc thì phải là phủ thành chủ ép buộc ta lập nên hôn ước với Mạnh Phi Hàn mới đúng, vẫn mong thượng sứ làm chủ cho ta".

Mục Thiên Dao nói rồi vẻ mặt tỏ ra khẩn thiết nhìn về phía Lâu Thính Tuyết, nàng ta nhận định Lâu Thính Tuyết là chỗ dựa của mình.

Lời nói này khiến mọi người vô cùng bất ngờ, nhất là hai cha con thành chủ Mạnh Nam Thiên và Mạnh Phi Hàn, sắc mặt ai nấy cũng đều cực kỳ khó coi.

"Nói bậy, ban đầu rõ ràng là Mục Thiên Dao cô cầu xin gia nhập phủ thành chủ, không phải sao?"

"Coi phủ thành chủ ta là bia đỡ đạn, làm bùa hộ mạng rồi lại qua cầu rút ván, tham gia vào cuộc tuyển chọn thành Hàn giang, Mục Thiên Dao, cô đúng là tâm cơ thâm sâu!", Mạnh Phi Hàn siết chặt hai nắm tay, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay, hắn ta coi như đã hiểu rõ lời của Mục Long ngày hôm đó.

"Hỗn xược, nếu như Mục Thiên Dao đã đồng ý gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung, vậy sẽ không thể suy nghĩ về việc hôn nhân nữa, nếu hôn ước này vốn là ép buộc thì từ giờ phút này nàng ta và phủ thành chủ ngươi không còn bất cứ liên quan nào nữa!", giọng nói của Lâu Thính tuyết lạnh lùng cao quý, mang theo một tia không nghi ngờ gì nữa.

"Việc này...", Mạnh Phi Hàn rõ ràng không cam tâm, nhìn về phía Triệu Linh Đan, hy vọng nàng ta có thể làm chủ cho mình.

Nhưng Triệu Linh Đan lại nhẹ nhàng liếc mắt lướt qua Mục Thiên Dao, ánh mắt đó rõ ràng lóe lên một tia khinh miệt, sau đó nói với Mạnh Phi Hàn: "Chuyện này ta đã hiểu rồi, Thiên Linh Hàn Thể tuy rằng hiếm có nhưng đối với Tiêu Dao Thần Tông ta thì không hề quan trọng, chuyện còn lại là chuyện nhà của ngươi, tự ngươi quyết định là được".

Triệu Linh Đan vừa nãy đã mở Tuệ Nhãn, tựa hồ đã nhìn thấu rất nhiều thứ, còn lời nàng ta nói đương nhiên đã tỏ rõ thái độ không nhúng tay vào chuyện này, cũng không yêu thích Thiên Linh Hàn Thể.

"Mục Long, Mục gia, đều là vì các ngươi không ngừng bức bánh nên chuyện mới đến bước này, Mạnh Phi Hàn ta không đội trời chung với các ngươi!", Mạnh Phi Hàn lúc này trong lòng tràn ngập thù hận, chuyển ánh mắt sang đám người Mục gia, sắc mặt oán hận.

Còn đám đông thành Hàn Giang lúc này cũng vô cùng hoang mang.

Không ngờ vì Mục Long ra tay giết chết đệ tử của Huyết Sát Môn mà lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy.

Điều quan trọng nhất vẫn là Mục Thiên Dao, Thiên Linh Hàn Thể, cuộc tuyển chọn còn chưa kết thúc đã được sứ giả Tuyết Nguyệt Thần Cung lựa chọn, trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung, việc này quả thực khiến người ta phải chấn động.

"Nực cười đúng là nực cười, đầu tiên là Mục gia có mắt không thấy được ngọc quý, kiên quyết đuổi đi một thiên kiêu như vậy, hơn nữa còn kết thù hận, hiện tại nàng ta đã là đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung, người nhà Mục gia e rằng sắp tiếc đứt ruột rồi nhỉ?"

"Còn cả phủ thành chủ này nữa, tự cho là tính toán hơn người, nhưng không ngờ lại bị Mục Thiên Dao chơi cho một vố, hơn nữa còn bị từ hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, dã tâm của Mạnh Nam Thiên lần này đã hoàn toàn thất bại", đám đông trong thành không ngừng bàn tán.

Còn lúc này, trong Huyết Sát Môn, Tiết Vạn Triệt và Lãnh Vô Nhai sau một hồi mưu đồ bí mật đã nhìn về phía đám người Mục gia với ánh mắt âm lãnh.

"Mục gia hiện tại có cường giả Linh Văn cảnh tọa trấn, hơn nữa Mục Long này tuy chỉ là Thoái Phàm cảnh nhưng thực lực cường đại, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục tham gia tuyển chọn, lần nữa xuất đầu lộ diện, bằng không thành Hàn Giang sau này sẽ không còn chốn dung thân cho Huyết Sát Môn ta nữa!"
Chương 67: Mục Long, xóa bỏ tư cách?

Thế là Mục Thiên Dao đã tránh được trận phong ba này, Lãnh Vô Nhai liền đứng ra, nói với Kiếm Thập Tam: "Khởi bẩm thượng sứ đại nhân, lời nói trước đó của Mục Thiên Dao từng câu từng từ đều là sự thật, Mục Long này không những tâm địa độc ác mà còn bị đại nhân Long tộc coi là nỗi sỉ nhục, Vô Nhai khẩn cầu thượng sứ đại nhân cân nhắc quyết định về người này!"

Nghe vậy, Kiếm Thập Tam hồi lâu không lên tiếng ánh mắt khẽ động, trong lòng tựa hồ cũng đã có chủ ý.

Hắn ta trước đấy tuyệt đối không ngờ được rằng Mục Long này lại là con trai của vị công chúa đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì huyết thống Long tộc vô cùng cao quý, nếu như Mục Long là con trai của công chúa Long tộc và Mục Thanh Khung vậy định sẵn không thể được Long tộc tha thứ.

Hơn nữa, cái tên Ngạo Tuyệt Thần này ngay đến mấy vị đại nhân vật đó của tông môn cũng không dám dễ dàng nhắc tới, nghe nói hắn ta là thái tử của Long tộc, thực lực thâm sâu không thể lường được.

Nếu như hắn ta đã ra tay rút đi huyết mạch Long tộc của Mục Long, để hắn tự sinh tự diệt, còn phong ấn Mục Thanh Khung, vậy đủ để thấy được thái độ ghét bỏ của Long tộc đối với cha con Mục gia.

Để một kẻ bị cường giả Long tộc oán ghét tham gia vào cuộc lựa chọn của Tứ đại tông môn, việc này há chẳng phải là làm trái với mong muốn của Long tộc sao? Nếu như sau này cường giả Long tộc truy cứu thì ắt sẽ ảnh hưởng đến tông môn.

Nghĩ như vậy, thái độ của Kiếm Thập Tam liền vô cùng chắc chắn.

"Nể tình Tử Điện Long Ảnh thương này, ta có thể không truy cứu tội chống đối trước đó của Mục Long, nhưng hắn ra tay độc ác, giết chết thiên tài cho nên bổn sứ quyết định hủy bỏ tư cách lựa chọn của Mục Long!"

"Cái gì?", vừa dứt lời, khắp thành ồ lên.

Thấy vậy, Tiêu Nhược Cuồng tuy rằng yêu thích Mục Long những cũng ngầm hiểu ý của Kiếm Thập Tam.

Tộc Hắc Long đó là một trong những cổ tộc mạnh nhất trên thế gian, còn cả cái tên Ngạo Tuyệt Thần này, đến tiền bối trong tông môn cũng đều kiêng dè sợ hãi, hắn ta đã muốn Mục Long tự sinh tự diệt, ai dám làm trái ý của hắn ta?

Hơn nữa hắn ta đã tìm được Xích Huyết Bá Thể, thể chất chiến đấu bẩm sinh cỡ này một khi trưởng thành thì tương lai không có hạn chế, có lẽ đây chính là di ngôn dự đoán của Thái Thượng trưởng lão, chính là rồng thành Hàn Giang của Đấu Chiến Thần Tông.

Lâu Thính Tuyết đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời, nàng ta đã lựa chọn Mục Thiên Dao, Thiên Linh Hàn Thể có thể hoàn hảo dung hợp với truyền thừa của Tuyết Nguyệt Thần Cung.

Nàng ta nhận định Mục Thiên Dao chính là rồng thành Hàn Giang thuộc về Tuyết Nguyệt Thần Cung, trong thời gian tới nhất định sẽ là thiên tài chói mắt nhất của Tuyết Nguyệt Thần Cung.

Về phần Mục Long, đó là kẻ thù của Mục Thiên Dao, nàng ta cớ gì lại ngu xuẩn đến mức lên tiếng nói đỡ cho Mục Long chứ?

"Ta không phục!"

Thấy vậy, Mục Long xương cốt phát ra từng tiếng leng keng, gầm lên một tiếng giận dữ.

Chỉ có gia nhập tông môn mới có thể nhanh chóng trưởng thành trở thành cường giả, vậy mới có thể tìm được mẹ để gia đình đoàn tụ, đây là chấp niệm trong lòng Mục Long.

Còn nữa, còn cả bóng hình trong đáy lòng kia nữa. Từ ngày đó trở đi, trong lòng Mục Long đã có thêm bóng dáng của Vân Kinh Hồng, nàng là người của Tiêu Dao Thần Tông, cho nên Mục Long đã thề nhất định phải vào Tiêu Dao Thần Tông để tìm được nàng.

Nhưng hiện tại Kiếm Thập Tam này lại muốn xóa bỏ tư cách tuyển chọn của hắn, Mục Long sao có thể cam tâm?

"Không phục thì sao? Ngươi cho rằng Tứ đại tông môn là nơi kẻ nào cũng có tư cách gia nhập sao? Huống chi, với thực lực hiện tại của ngươi căn bản không thể thông qua tuyển chọn", Kiếm Thập Tam cười lạnh nói.

Trong hư không, Mục Thanh Khung nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn chằm chằm vào Kiếm Thập Tam hỏi: "Ngươi thật sự sợ hãi vậy sao?"

Đương nhiên ông hiểu rõ trong lòng Kiếm Thập Tam nghĩ gì, nếu không phải vì những lời trước đó của Mục Thiên Dao thì Kiếm Thập Tam vốn đã có thái độ khác.

Nghe vậy Kiếm Thập Tam im lặng không lên tiếng.

"Ngươi sẽ phải hối hận", Mục Thanh Khung híp mắt lại, nói ra một câu như vậy.

Lúc này, Lâu Thính Tuyết nói: "Nếu đã như vậy ta cũng đồng ý xóa bỏ tư cách tuyển chọn của Mục Long, cuộc tuyển chọn lần này rất quan trọng, người không liên quan không được quấy rối, bằng không chính là khiêu khích Tứ đại tông môn!"

Lời nói này không nghi ngờ gì là đang uy hiếp Mục Thanh Khung, để ông không dây dưa nhiều nữa.

Thấy vậy, thành chủ Mạnh Nam Thiên cuối cùng cũng tìm được chút cân bằng, mặc dù Mục Thanh Khung là cường giả Linh Văn cảnh, nhưng con trai của ông ta tốt xấu gì cũng là đệ tử Tiêu Dao Thần Tông, có tấm bùa hộ thân này sẽ đảm bảo được sự bình an của phủ thành chủ.

Thế lực khác cũng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải thông qua tuyển chọn vào đệ tử tông môn, như vậy thì sẽ không phải sợ Mục gia nữa.

"Mục Long, ngươi đã bị hủy bỏ tư cách tuyển chọn còn không mau xuống đi", thành chủ Mạnh Nam Thiên quát lên.

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, sứ giả của Tiêu Dao Thần Tông, Triệu Linh Đan đột nhiên đứng lên.

"Hả?"

Thấy vậy, ba sứ giả tông môn còn lại đều lần lượt nhìn về phía Triệu Linh Đan, ánh mắt tràn ngập vẻ không hiểu, không biết Triệu Linh Đan có ý định gì?

Trước đó nàng ta vẫn luôn quan sát Mục Long, lúc này ánh mắt lóe lên vẻ tò mò, trong miệng phát ra thanh âm linh hoạt kỳ ảo bắt tai, tựa như âm thanh thiên nhiên.

Sau đó, nàng khẽ chuyển ánh mắt, cười nói: "Nếu đã là tuyển chọn thì đương nhiên phải công bằng công tâm, cho nên ta đề nghị cũng hủy bỏ cả tư cách tuyển chọn của Lãnh Vô Nhai, không biết ý của ba vị thế nào?"

"Cái gì?"

Dưới lôi đài, Lãnh Vô Nhai vốn còn đang cười trên nỗi đau của người khác vừa nghe vậy lập tức nụ cười đông cứng lại, sắc mặt trở nên đen thui.

"Đây chẳng phải là ngồi không cũng bị tai họa ập xuống đầu sao? Tôi chọc vào cô sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Kiếm Thập Tam lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Đan chất vấn: "Triệu Linh Đan, cô có ý gì?"

Lãnh Vô Nhai này có Tiên Thiên Kiếm Cốt giống với tổ sư của Lăng Thiên Kiếm Tông, là rồng thành Hàn Giang của Lăng Thiên Kiếm Tông trong di ngôn, Triệu Linh Đan còn không hiểu sao mà lại nói ra lời này.

Việc này liên quan đến tồn vong môn phái, Kiếm Thập Tam đương nhiên sẽ không đồng ý.

"Chẳng lẽ, Triệu sư muội muốn lấy lùi để tiến, bảo vệ cho Mục Long sao?", Lâu Thính Tuyết chớp mắt liền nghĩ ra điểm then chốt.

"Cũng không phải là bảo vệ, nếu đã là tuyển chọn thì ắt phải công bằng, ta thấy hai người Mục Long và Lãnh Vô Nhai này đều phạm quy mà chỉ phạt một người thì có vẻ như không đúng với uy nghiêm của Tứ đại tông môn ta".

"Cô...", Kiếm Thập Tam tức giận, nhất thời thở gấp, Triệu Linh Đan này rõ ràng là muốn phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.
Chương 69: Qua cơn sóng gió

"Thôi, ta thấy Lãnh Vô Nhai và Mục Long đều có tư chất trời cho. Hơn nữa, dù sao cũng còn nhỏ, khó tránh khỏi trẻ người non dạ. Hay là bỏ qua cho họ lần này, cũng có thể cho thấy được lòng yêu thích người tài của tứ đại tông môn ta".

Đúng lúc này, Tiêu Nhược Cuồng mở miệng, làm đồng nghiệp, hắn ta cũng đang âm thầm suy nghĩ chuyện này: "Mục Long không phải thể chất đặc biệt, sao Triệu Linh Đan lại nói chuyện giúp hắn?"

"Nàng ta trời sinh có mắt nhìn người, lẽ nào đã nhận ra cái gì?", Tiêu Nhược Cuồng nghĩ mãi không ra.

Kiếm Thập Tam nghe Tiêu Nhược Cuồng nói thế, dù tính cách kiêu ngạo như hắn ta thì giờ cũng không khỏi do dự. Nếu không bị Triệu Linh Đan kia nắm thóp thì sẽ giằng co mãi. Nhưng, hắn ta nhất định phải có được Tiên Thiên Kiếm Cốt, không cho phép xảy ra bất cứ sơ sót nào.

"Ừ, Tiêu sư huynh nói có lý, dù sao chỉ là... mấy đứa trẻ, còn nhỏ chưa hiểu việc đời. Nếu Triệu sư muội đã đánh giá hắn cao vậy thì cứ cho Mục Long kia một cơ hội nữa vậy", Kiếm Thập Tam phụng phịu, cắn răng nói.

Trên thực tế, hắn ta làm vậy là để phủi sạch mọi quan hệ, vì vốn cũng không muốn làm trái lời tộc Hắc Long, nhưng Triệu Linh Đan kia lại cố tình bảo vệ Mục Long. Dù sau này tộc Hắc Long có tức giận thì cũng không lan đến Lăng Thiên Kiếm Tông.

"Chỉ là đứa trẻ..."

Câu ấy khiến mọi người trong thành Hàn Giang hơi bị cạn lời, đã 16 tuổi, trưởng thành rồi, còn chỉ là đứa trẻ?

Có điều, dù sao câu đó cũng được nói ra từ trong miệng sứ giả nên họ đương nhiên không dám cãi lại.

Triệu Linh Đan nghe vậy, nhìn thoáng qua Lâu Thính Tuyết, thấy nàng ta không nói gì bèn nói: "Nếu ba vị đều cầu xin cho Mục Long thì ta cũng không muốn làm kẻ ác, tạm thời tha cho hắn vậy".

Ba vị sứ giả khác nghe thấy câu đó rõ ràng sửng sốt: "Không phải Triệu Linh Đan ngươi lấy lùi làm tiến cho Mục Long, cầu xin giúp hắn sao? Thế nào lại biến thành bọn ta rồi?"

Lúc này, Mục Long cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi mình nói: "Cảm ơn bốn vị sứ giả đã khoan dung!"

Hắn nói xong bèn biết ơn nhìn Triệu Linh Đan, trong lòng không khỏi có thiện cảm với Tiêu Dao Thần Tông hơn.

Hắn biết rõ ban nãy cũng may nhờ vị Triệu tiên tử này nói chuyện giúp mình.

Triệu Linh Đan thấy vậy khẽ gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Không cần cảm ơn ta, chủ yếu là ba vị sứ giả khác lòng dạ rộng lượng, yêu quý người tài".

Ba người khác nghe vậy, đều lắc đầu từ chối: "Không dám nhận, không dám nhận..."

"Đây... là sao vậy?", Mạnh Nam Thiên trên đài nhìn mà ngơ ngác.

Tuy hắn ta không muốn thấy cảnh ấy, nhưng vẫn phải tuyên bố: "Mục Long của Mục gia, thắng!"

"Trận tiếp theo là Lâm Cảnh Thiên của Bách Thảo Đường gặp Cơ Như Long của Cơ gia!"

Sau đó, trên đài lại xuất hiện hai bóng người.

Bách Thảo Đường có thể trở thành một trong năm thế lực lớn ở thành Hàn Giang thì đương nhiên sẽ không đơn giản.

Đan dược là mạch máu của người tu hành, mà Bách Thảo Đường lại là thế lực dựa vào đan dược và dược liệu sống yên ổn trong năm thế lực lớn, gần như toàn bộ đan dược và dược liệu của cả thành đều đến từ nó.

Thế nên, tuy Bách Thảo Đường không mạnh, nhưng lại chẳng ai dám chọc.

Lâm Cảnh Thiên là con trai của Lâm Bách Thảo - gia chủ Bách Thảo Đường, đến nay vẫn chưa ai thấy y ra tay nên không biết thực lực thế nào. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội chứng kiến.

"Không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng 6, ai ngờ Bách Thảo Đường luôn chăm chú vào con đường đan dược lại có thể đào tạo ra một thiên tài như vậy".

"Hay là dùng đan dược nuôi ra?", không biết ai nói một tiếng khiến mọi người không khỏi nghĩ nhiều.

Thiếu chủ của Bách Thảo Đường đó, chắc một ngày ba bữa đều ăn đan dược cũng chẳng phải chuyện khó.

"Lâm huynh!"

"Cơ huynh!"

Hai người gặp mặt, cúi chào nhau có vẻ cực kỳ khách sáo, rõ ràng có quan hệ rất tốt, mọi người nhìn mà sửng sốt.

"Cái này lạ ghê, chẳng phải vừa gặp là phải châm chọc khiêu khích đối phương để chèn ép nhau sao?", Hai người này hòa thuận như vậy đúng là khiến người ta bất ngờ.

Song, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người cạn lời.

"Lâm huynh, mời!"

"Cơ huynh, mời!"

"Không, Lâm huynh dáng vẻ hơn người, vẫn là mời Lâm huynh ra tay trước!"

"Vẫn là Cơ huynh ra tay trước đi, Cơ huynh cao hơn ta!"

...

Mọi người: ...

"Má, có đánh hay không vậy!", Hai người này gặp xong vẫn chưa ra tay, đầu tiên là khách sáo, nhường nhau mười mấy hiệp, hai bên đều bình yên vô sự, nhưng mọi người dưới đài đang chờ xem chiến lại hết sức xấu hổ.

"Chuyện gì vậy trời, hay là hai người này..."

"Ta có một suy nghĩ táo bạo..."

"Đừng quậy, không thì sẽ bị coi làm làm rối, hủy bỏ tư cách!", ngay cả Mạnh Nam Thiên cũng không nhịn nổi, đứng cạnh cảnh cáo.

"Một khi đã như vậy, ta sẽ khách sáo, Cơ huynh cẩn thận, tránh cho bị thương".

"Ừ, Lâm huynh cũng phải chú ý, quyền cước không có mắt..."

Mọi người thấy họ cuối cùng cũng chịu đánh, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc cũng đánh, đúng là khó khăn ghê!"

Nhưng trận chiến kế tiếp của họ lại khiến mọi người cạn lời lần hai.

Đường đường là cao thủ Bích Cung cảnh lại không thi triển chân nguyên, cả quá trình đều vật lộn như sợ sẽ khiến đối phương bị thương.

Cuối cùng, chát một tiếng.

Cơ Như Long lơ đễnh bị Lâm Cảnh Thiên tát một cái lên mặt, trực tiếp bay ra ngoài.

Lâm Cảnh Thiên thấy vậy lập tức nhào tới, mọi người tưởng rằng y định lợi dụng cơ hội ấy đánh bại Cơ Như Long.

Ai ngờ, kế tiếp chỉ thấy Lâm Cảnh Thiên tự tay đỡ Cơ Như Long dậy, dịu dàng nói: "Cơ Huynh, xin lỗi huynh, ta không cố ý, đánh lên người huynh, đau ở lòng ta".

"Không sao, ta vốn không phải đối thủ của huynh, trận chiến này, ta nhận thua", Cơ Như Long nhìn Lâm Cảnh Thiên, mỉm cười nói.

"Được rồi, ta chữa thương cho huynh nhé", Lâm Cảnh Thiên nói xong, vươn tay vuốt lên má Cơ Như Long, lập tức vận chuyển chân nguyên, trên người toát ra ánh sáng xanh tỏa ra sức sống mãnh liệt.

"Á đù, vậy cũng được hả!"

"Có gian tình, tuyệt đối có gian tình!"

Cảnh ấy khiến mọi người nhìn mà muốn rớt tròng, trước mặt công chúng mà dám như thế.

"Haiz, thằng bất hiếu!", gia chủ Lâm Bách Thảo của Bách Thảo Đường tức giận gõ gậy ba-toong xuống đất.

Sắc mặt của mọi người ở Cơ gia cũng hết sức khó coi, gia chủ Cơ Thiên Hành cũng lẩm bẩm: "Đúng là tạo nghiệp mà..."

Trái lại, giờ phút này, vài vị sứ giả lại nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Thiên, cảm nhận được một luồng sức sống nồng nặc, trong mắt toát ra vẻ kỳ dị: "Thanh Mộc Linh thể... cái này..."
Chương 70: Gian tình

"Không ngờ một thành Hàn Giang nhỏ bé lại che giấu nhiều anh tài như vậy, xem ra đúng là ý trời mà", Tiêu Nhược Cuồng cảm khái.

Sau đó, ba người họ đều nhìn về phía Triệu Linh Đan.

Giờ, đợt tuyển chọn đầu tiên đã xong, bọn họ cũng biết sơ sơ được con rồng Hàn Giang trong lời trăng trối kia.

Tuyết Nguyệt Thần Cung nhận được Thiên Linh Hàn Thể Mục Thiên Dao, còn Tiêu Nhược Cuồng của Đấu Chiến Thần Tông lại cực kỳ coi trọng Xích Huyết Bá Thể của Cơ Trọng Dương.

Lăng Thiên Kiếm Tông thì khỏi phải nói rồi, ngay từ đầu, Kiếm Thập Tam đã thiên vị Tiên Thiên Kiếm Cốt Lãnh Vô Nhai. Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Linh Đan, nàng ta đại biểu cho Tiêu Dao Thần Tông.

Lúc trước, Triệu Linh Đan đứng ra giúp Mục Long, còn tưởng nàng ta nhìn trúng hắn. Nhưng giờ, Thanh Mộc Linh thể lại xuất hiện, rõ ràng đây là 'con rồng Hàn Giang' thuộc về Tiêu Dao Thần Tông trong lời trăng trối kia.

Thanh Mộc Linh Thể chính là thiên tài luyện đan được mọi người công nhận, nếu tiến vào Tiêu Dao Thần Tông thì chắc chắn sẽ được đào tạo. Mấy năm sau, sẽ cho ra một tông sư đan đạo. Đến lúc đó, thực lực của toàn bộ Tiêu Dao Thần Tông cũng sẽ bay lên.

Song, ba người cũng không nhìn thấy vẻ kích động gì trên mặt Triệu Linh Đan.

Trái lại, giờ phút này, ánh mắt nàng ta lại cực kỳ bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trên thực tế, Triệu Linh Đan đã trầm tư rất lâu.

"Mệnh số loạn thế tử kiếp khó sửa, trời định 49 người tụ tập, con rồng Hàn Giang nhảy vào trận, chắc có tạo hóa nghịch kiếp phù sinh..."

Trong đầu Triệu Linh Đan không ngừng lặp lại lời trăng trối của bốn vị Thái thượng trưởng lão. Đây là bốn câu tiên tri liên quan đến tương lai tứ tông. Mà điểm quan trọng nhất nằm ở "con rồng Hàn Giang".

"Con rồng Hàn Giang chỉ là thiên tài trong thành Hàn Giang thôi sao?", trong con ngươi lấp lánh của Triệu Linh Đan bỗng hiện lên vẻ nghi ngờ.

"Thiên tài như rồng, lặn xuống hà đầm, một nước lên trời. Nếu là rồng thì phải một mình một cõi, nhưng trong lời tiên tri lại chưa nói là bốn con rồng..."

"Huống chi..."

Triệu Linh Đan trời sinh Tuệ Nhãn, có thể thấy được rất nhiều bản chất con người. Nàng ta cẩn thận nhìn bốn người mang thể chất đặc biệt kia, trong lòng hơi hiểu ra.

"Lãnh Vô Nhai, Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng làm người xấu xa, loại người này có thể cứu vớt tông môn sao? Mục Thiên Dao, Thiên Linh Hàn thể đúng là rất mạnh, nhưng lòng dạ thâm trầm, thói hay lật lọng, dường như cũng khó mài nên ngọc. Cơ Trọng Dương, Xích Huyết Bá Thể quả là hùng dũng, tất sẽ trở thành anh hùng hào kiệt. Nhưng cái loạn thế cần lại là một thế hệ kiêu hùng. Còn Lâm Cảnh Thiên kia, haiz..."

"Bốn người đó đều có tư chất phi phàm, nhưng sẽ là con rồng Hàn Giang trong lời tiên tri sao?", Triệu Linh Đan nhớ tới vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của Thái thượng trưởng lão, sắc mặt dần trở nên phức tạp.

"Hay là, con rồng Hàn Giang trong lời tiên tri lại là người khác?"

Triệu Linh vừa suy ngẫm, vừa liếc nhìn đám người, cuối cùng dừng lại ở một phía.

Chỗ đó chính là Mục gia.

"Mục Long, không những trong tên có một từ 'Long', mà còn là con của công chúa Long tộc. Nếu lúc trước, hắn bị hút đi huyết mạch, vậy phải trở thành một kẻ tàn phế mới đúng. Nhưng giờ lại có thể dùng Thoái Phàm cảnh lập tức giết chết Bích Cung cảnh. Với Phá Vọng Thần Đồng của ta mà cũng không thể nhìn thấu hắn, đủ để cho thấy kẻ này bất phàm".

"Hơn nữa, người này có tính cách cứng cỏi, có thù tất báo, gặp nguy không loạn, chẳng sợ kẻ mạnh. Tuy hơi xúc động, nhưng cũng nằm trong phạm vi cho phép của người thiếu niên. Có lẽ, người như vậy, mai sau mới có thể trở thành kiêu hùng..."

"Con rồng Hàn Giang trong lời tiên tri sẽ là hắn sao? Nếu là hắn, vậy cuộc tuyển chọn lần này sẽ một bước lên trời. Ta cứ quan sát thêm tiếp đã".

Triệu Linh Đan nghĩ đến đó thoáng cái nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng ta vuốt vẻ con thỏ trong lòng, khẽ lẩm bẩm: "Sơ Nhất, ngươi nói xem lần này trực giác của ta còn có thể chính xác không?"

Con thỏ nhíu cái mũi hồng nhạt, cực kỳ thoải mái tiếp tục híp mắt đón ánh nắng chiều.

Sau vòng đầu tiên đã loại bỏ một nữa, chỉ còn lại có 16 người.

Ngay từ đầu, trong lòng của mấy vị sứ giả đã có người được chọn, nhưng cuộc thi vẫn phải diễn ra tiếp đến khi tìm ra được người chiến thắng.

Mà thực tế, họ cũng muốn nhìn xem con rồng Hàn Giang mà tứ tông chọn ai mạnh ai yếu. Điều này liên quan đến mặt mũi của họ.

Ngày thứ hai, sau khi tiến vào vòng hai, cảnh chiến đấu rõ ràng kịch liệt hơn vòng đầu rất nhiều.

Mục Long gặp phải một nữ đệ tử tên Mạnh Uyển Ngọc của phủ thành chủ, nhưng thực lực của người này chỉ là Bích Cung cảnh tầng 1, còn yếu hơn cả Tiết Hải Cừu bị Mục Long một quyền đánh chết lúc trước. Trước đó thăng cấp là do may mắn đánh bại một đệ tử Thoái Phàm cảnh của Mục gia mà thôi.

Mạnh Uyển Ngọc thấy đối thủ của mình là Mục Long, e dè sự dũng mãnh bạo lực của hắn, sợ mình cũng bị một quyền đánh chết. Thế nên, vừa lên đài đã nhận thua, Mục Long cũng coi như thắng được thoải mái.

Kể từ đó, chỉ còn lại có 8 thiên tài tiến vào vòng ba.

Lần này, đối thủ của Mục Long chính là Lâm Cảnh Thiên - vị có Thanh Mộc Linh Thể của Bách Thảo Đường.

"Bọn họ gặp phải nhau ư? Cũng tốt, vậy cũng dễ chứng minh được trực giác của mình", Triệu Linh Đan ngồi trên đài cao thấy cảnh ấy, lòng thầm nghĩ.

"Sao lại là hắn?", Mục Long thấy Lâm Cảnh Thiên, không khỏi nhớ tới cảnh tượng phấn hồng bay tứ tung của y và Cơ Như Long, trong lòng chợt rùng mình: "Người này, không phải thích đàn ông đó chứ..."

"Có điều, dù sao Thanh Mộc Linh thể cũng là thể chất đặc biệt nên không thể khinh thường được", Mục Long thầm cảnh giác.

"Lâm huynh, mời!", trên sân đấu, Mục Long chắp tay, học vẻ khách sáo như của Cơ Như Long.

Mọi người thấy vậy, mặt mày không khỏi xụ xuống, lại bắt đầu ve vãn nữa hả?

Ai ngờ Lâm Cảnh Thiên nghe thế lại gật đầu đáp: "Được!"

Sau đó, y trực tiếp vận chuyển chân khí tấn công Mục Long.

"Cái này..."

"Khiêm nhường đâu?", mọi người sửng sốt, rồi chợt hiểu ra: "Có vẻ Lâm Cảnh Thiên kia cũng không có như vậy với người đàn ông khác, mà chỉ có mỗi với Cơ Như Long của Cơ gia thôi. Quan hệ của hai người họ chắc chắn không đơn giản!"

Trên sân đấu, Mục Long cũng không có lòng dạ để nghĩ đến những điều đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK