Khi Mục Long đặt chân lên bậc thứ ba nghìn bốn trăm, đám người trợn to mắt, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Ngoại môn đã bao giờ có chuyện chấn động như vậy đâu?
Hiển nhiên tất cả những điều này đã sớm lật đổ nhận biết của bọn họ rồi.
Cùng là leo lên Uy Ngục Huyền Phong, nhưng Hoàng Thiện đã sớm kiệt sức, hắn ta được đưa về dưới núi.
Khi chân nguyên của hắn ta dần dần khôi phục, lúc nhìn về phía đỉnh núi, bóng người kia giống như là một dấu ấn đâm vào trong lòng, khiến trong lòng hắn ta sinh ra một vết nứt.
"Vì sao…", ánh mắt Hoàng Thiện đắng chát, hắn ta đốt hết huyết mạch cả người nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mục Long.
"Trời đã sinh Mục Long, sao phải sinh Hoàng Thiện?", Hoàng Thiện gầm thét, phun ra một ngụm máu đen, tinh thần và thân xác đều đã bị thương nặng.
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy buồn bã đồng tình với Hoàng Thiện.
Đúng vậy, trời đã sinh Mục Long, sao phải sinh Hoàng Thiện?
Nhưng nếu không có Mục Long thì Hoàng Thiện bước ra ba trăm sáu mươi bốn bước trong Loạn Tâm Ma Lâm, đạo tâm như thế đã thắng qua đời trước, trong số những người cùng thế hệ có thể sánh bước với hắn ta chỉ có Sở Tùy Duyên thôi.
Về phần Uy Ngục Huyền Phong, Hoàng Thiện đã nhờ vào huyết mạch trèo một mạch lên bậc một ngàn tám trăm, cao hơn kỷ lục lúc trước hơn sáu trăm bậc, không ai trong cùng thế hệ bằng nổi, người như vậy vốn nên là thiên tài, đứng đầu thế hệ này.
Chỉ tiếc hắn ta đã gặp Mục Long, một yêu nghiệt có tư chất vượt quá sức tưởng tượng, tranh đua với một người như thế, hắn ta đã được xác định trước là sẽ thất bại rồi!
Lúc đám người đang thở dài, bóng người Mục Long đã đến gần đỉnh Uy Ngục Huyền Phong cao chót vót.
Sự tồn tại của hắn khiến rất nhiều đệ tử ngoại môn không thở nổi, bọn họ phát hiện cho dù lúc trước có bao nhiêu ánh hào quang bao phủ trên người của bọn họ, cho dù nó có đẹp đẽ cỡ nào, nhưng vào giờ phút này, ở trước mặt Mục Long, nó cũng phải ảm đạm phai mờ.
Phía trên Uy Ngục Huyền Phong, huyết mạch Mục Long Ma Viên đã được thúc giục đến mức lớn nhất, trên đường leo lên đỉnh, mồ hôi ngưng tụ thành dấu chân của hắn.
Dưới áp lực kinh khủng này, dường như thân xác của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Bậc 3595!
Bậc 3596!
…
Mục Long cảm giác càng tới gần đỉnh núi, áp lực càng gia tăng gấp bội, nhưng mà mỗi lần bước lên một bước, thân xác của hắn đều đang không ngừng tăng cường.
Rầm rầm rầm!
Khí huyết trong cơ thể mênh mông như sóng lớn, lúc này phát ra tiếng rống to.
Bậc ba ngàn sáu trăm!
Khi Mục Long bước lên một bước này, khí tức cả người dường như cũng đã thay đổi, không chỉ là thân xác biến hóa, mà còn là biến hóa của tâm cảnh.
Hắn đứng trên đỉnh Uy Ngục Huyền Phong, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác hào hùng.
Đứng trên đỉnh cao nhất nhìn trọn những ngọn núi thấp!
Biển mây vươn xa tận cùng cực, trời là bờ. Trèo lên đỉnh cao nhất của ngọn núi, ta trở thành đỉnh của nó!
"Đây chính là cảm giác leo lên đỉnh cao sao? Ta đã làm được..."
"Chỉ là trong thế gian mịt mờ này, núi này còn cao hơn núi nọ, cao thủ chân chính là phải đứng sừng sững trên đỉnh trời đất, quan sát nhân gian", Mục Long ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
Cho dù dưới chân của hắn có biển mây dâng lên, nhưng bầu trời xanh bên ngoài lớp mây này vẫn mênh mông mịt mù.
"Đạo không có điểm cuối cùng, leo núi dễ dàng lên trời mới khó!", trong chớp mắt đó Mục Long đã lĩnh ngộ được, ý niệm của hắn biến đổi linh hoạt kỳ ảo.
Dường như hắn đã không cảm giác được áp lực nữa, cả người vô cùng nhẹ nhõm.
Nếu như không phải sức mạnh của Uy Ngục Huyền Phong có thể phong tỏa chân nguyên cả người, Mục Long sẽ có thể nhân cơ hội này chém tiếp gông xiềng Tiên Thiên, ngưng tụ huyền cung.
Nhưng sau khi trải qua kỳ ngộ, đột phá chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó Mục Long bị một luồng sức mạnh bao phủ, dưới chân của hắn xuất hiện một ráng mây, nâng thân thể của hắn chậm rãi rơi xuống.
Đây là thuật Đằng Vân Giá Vũ của Tượng Vương.
"Mục Long, ngươi lại phá kỷ lục rồi, hơn nữa từ nay về sau, người đời sau sẽ không còn kỷ lục nào để mà phá nữa!", đối mặt với yêu nghiệt như thế này, Tượng Vương không muốn khen ngợi thêm, chỉ cười khổ nói ra một câu như vậy.
Nhưng lời ấy của Tượng Vương cũng tương đương với sự tán thành của ông ta dành cho Mục Long, người có thể làm Tượng Vương cười khổ, trong Tiêu Dao Thần Tông này có thể có mấy người?
Đám người nghe vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đúng thế, lần này Mục Long leo lên đỉnh, cho dù người đời sau có leo lên trời cũng khó phá được kỷ lục đó.
Huống chi dưới tình huống ở cảnh giới Bích Cung, chân nguyên bị phong tỏa, có thể lên được trời sao?
Nghe Tượng Vương nói như thế, Mục Long lập tức đỏ ửng mặt, sau đó khiêm tốn cười nói: "Nói ra thì đúng là xấu hổ, chỉ là ta không nhịn được, không cẩn thận liền leo lên luôn".
Nghe vậy, râu quai nón của Tượng Vương lập tức khẽ run, ông ta muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra.
Về phần những người khác, nghe hắn nói như thế thì càng phiền muộn, tức giận, ghen ghét... tóm lại là cực kỳ phức tạp.
"Đúng là biết giả vờ..."
"Nghe một câu "tùy duyên" của Sở Tùy Duyên đã muốn đánh người rồi, nghe một câu “không cẩn thận” của Mục Long, vậy mà trong lòng ta lại có sát ý!"
"Không cẩn thận liền leo lên đỉnh của Uy Ngục Huyền Phong, nghe hắn nói vậy cứ như là nếu cho hắn một cái thang, hắn có thể lên tận trời..."
...
Nhưng mà Mục Long cũng không để ý tới lời nói của mọi người, chỉ nhìn Tượng Vương nói: "Tượng Vương tiền bối, nếu đệ tử đã phá được kỷ lục, ngài xem có nên..."
Mục Long nói rồi duỗi tay ra, ánh mắt kia, cái tay kia, không còn gì rõ ràng hơn được nữa.
Đám người nhìn thấy thế liền sững sờ, có chút cạn lời.
Bọn họ vốn cho rằng thiên tài giống Mục Long, sau khi được Tượng Vương khen ngợi sẽ nói ra những lời tràn ngập ý chí chiến đấu, khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào chứ, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp chìa tay ra đòi phần thưởng...
Thiên tài như ngươi chỉ có chút chí khí đó thôi sao? Sao chỉ biết nghĩ đến lợi lộc vậy? Đám người rất muốn hỏi một câu.
Nhưng Tượng Vương thấy thế lại vuốt râu cười to.
"Ha ha ha..."
"Tốt tốt tốt, bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn là người đầu tiên dám chìa tay ra với bổn tọa, đúng là sảng khoái, phần thưởng này vốn nên thuộc về ngươi, nhận lấy đi!"
Tượng Vương nói rồi đưa ba phần thưởng cho Mục Long, trong mắt không che giấu được vẻ tán thưởng.
Sau đó, Tượng Vương nghiêm mặt lại tuyên bố lần nữa: "Bổn tọa đã nói rồi, ta sẽ làm chứng cho hai người các ngươi, tổng cộng ba cửa ải, ba ván thắng hai, bây giờ xem ra hiển nhiên là Mục Long thắng, có chơi có chịu, Hoàng Thiện, ngươi đã rõ chưa?"
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thiện vô cùng u ám, nhưng cũng không dám lỗ mãng, đành chắp tay nói: "Đệ tử ghi nhớ, sau này... trong vòng một vạn năm sẽ không bước vào Tụ Linh tháp!"
"Phụt..."
"Cái gì, một vạn năm?"
Mặc dù đám người có chút đồng tình với tình cảnh của Hoàng Thiện, nhưng nghe thấy một vạn năm vẫn không nhịn được cười.
"Thôi, mặc dù bây giờ Mục Long đã thắng, nhưng cửa thứ ba vẫn phải tiếp tục, thứ nhất là để thử thách hai người các ngươi, thứ hai là để tìm được vị trí thứ nhất của lần kiểm tra này!"
Nghe được bốn chữ vị trí thứ nhất, trong lòng mọi người đều chấn động.
Phần thưởng dành cho người đứng đầu chính là bản đồ của đảo Phục Ma - nơi thí luyện lần này.