Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Khiêu chiến hội Thiên Vũ

Ngay sau đó, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp ngoại môn.

Hầu hết đệ tử ngoại môn đều biết trước khi Giang Thiên Vũ tiến vào tháp Tụ Linh đã từng ra lệnh yêu cầu Mục Long phải quỳ trước cửa hội ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội.

Mục Long vừa mới đến ngoại môn, hắn vốn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng bởi vì chuyện này mà làm ngoại môn trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mọi người đều đang tìm hiểu thử xem rốt cuộc tên Mục Long này là thần thánh phương nào, mà lại không biết chết sống, dám trêu chọc Giang Thiên Vũ.

Trong Đạo Lư, tất nhiên Mục Long cũng nghe thấy tin tức này rồi, là người của hội Thiên Vũ tự mình đến nơi ra lệnh cho Mục Long trong thời gian một nén nhang, phải quỳ gối trước cửa hội.

“Muốn ta quỳ ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội?”, nghe thấy vậy, chỉ trong nháy mắt, lửa giận trào dâng trong lòng Mục Long.

Quả nhiên lòng dạ của tên Giang Thiên Vũ này thật ác độc, nếu Mục Long làm theo những gì bọn họ nói, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng nghìn hàng vạn người, quỳ gối ba ngày ba đêm, sau này, hắn làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?

“Hội Thiên Vũ, ta vốn không muốn trêu chọc các ngươi thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ, các ngươi lại vội vàng đến khinh nhục ta như vậy, là bởi vì thấy ta mới vừa đến ngoại môn, nên các ngươi nghĩ ta chỉ là một quả hồng mềm, mặc cho người nắn bóp hay sao?”

“Đến cả sự uy nghiêm của Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên mà ta còn không sợ, huống chi ngươi chỉ là một Giang Thiên Vũ, hôm nay, dù hội Thiên Vũ có là đầm rồng hang hổ đi chăng nữa, ta cũng muốn quậy cho các ngươi gà bay chó sủa mới thôi.”

Mục Long nghĩ thầm, sự quyết tâm trong lòng hắn bị một người như vậy khiêu khích, nếu hắn không làm cho kẻ đó phải đẹp mặt thì chẳng phải là vô cùng ấm ức hay sao.

“Đại... Đại... Đại ca, bớt giận, bớt giận, coi như ta cầu xin ngươi, hội Thiên Vũ quá lớn mạnh, ngươi một mình lẻ loi, ngàn vạn lần không thể lấy trứng chọi đá”, Kim Bá Thiên thấy Mục Long nói một không hai, dứt khoát muốn chủ động đi gây chuyện với hội Thiên Vũ, sự điên rồ của hắn khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hắn ta mới nhắc nhở Mục Long như vậy.

“Ai nói ta một mình lẻ loi?”, Mục Long nói xong, nhìn từ đầu đến chân Kim Bá Thiên, sau đó nở một nụ cười quỷ dị.

“Cái gì, không phải chứ?”, Kim Bá Thiên bị nụ cười của hắn dọa sợ tới mức lui về phía sau ba bước, hắn ta lắc đầu liên tục, vậy mà Mục Long lại muốn kéo hắn ta theo cùng, đây cũng không phải là chuyện đùa.

“Chẳng phải ngươi vừa nói là có cùng chí hướng với ta, vừa gặp mà như đã thân thiết từ rất lâu rồi sao? Mập mạp, bây giờ là lúc kiểm chứng tình huynh đệ của chúng ta đấy”, Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, lời nói của hắn đầy thấm thía.

“Ôi mẹ ơi, cái chuyện cùng chung chí hướng mà ta nói không phải là chuyện này, nếu như làm không khéo là hai chúng ta sẽ xong đời thật đó, nếu không thì như vầy, ta sẽ cổ vũ tinh thần cho ngươi, tận sâu trong tâm can của ta sẽ cầu nguyện cho ngươi thành công, đại ca, ta sai rồi, ta không đi có được không?”, Kim Bá Thiên hồn nhiên hỏi Mục Long.

“Ngươi nói thử xem?”, Mục Long vẫn tỏ ra ngây thơ như trước, hắn cười hì hì rồi nhìn Kim Bá Thiên, Mục Long không hề uy hiếp hắn ta, chỉ có điều trong tay hắn cầm một thanh chiến kích màu vàng nhạt, chỉ vào Kim Bá Thiên mà thôi.

“Mập mạp, chẳng phải ngươi nói là muốn thành lập một thế lực mới, sau đó ta làm lão Đại, ngươi làm lão Nhị hay sao? Bây giờ, cơ hội đã tới rồi đó, ngươi không muốn đổi sang nơi khác để ăn thịt sao? Một nơi rộng rãi, sáng sủa hơn chẳng hạn”, Mục Long tiếp tục nói.

“Nhưng mà… ta…”, hai bàn tay mập mạp của Kim Bá Thiên đặt ở trước ngực, ngón tay xoắn xít, trông có vẻ vẫn còn đang do dự.

“Sợ cái gì? Ngươi chính là người đang nắm giữ Bá Thiên tuyệt học, hơn nữa, ta lại chưa từng nói là ngươi phải chiến đấu anh dũng, ta chỉ muốn nhờ ngươi dẫn đường cho ta mà thôi, có cần phải sợ đến vậy không? Ta mới tới đây, không biết phải đi đường nào cả”, Mục Long tỏ vẻ phiền muộn, nói.

“Ồ? Dẫn... Dẫn đường à... sao ngươi không nói sớm!”

Vừa nghe thấy Mục Long nói muốn nhờ dẫn đường, Kim Bá Thiên hết run ngay.

Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, hai con dao thái màu vàng xuất hiện ở trong tay, hắn ta bước ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy chưa được an toàn cho lắm, nên lại lấy thêm hai cái nồi màu đen thật to từ trong túi trữ vật ra, một cái treo trước ngực, một cái treo phía sau lưng để tự bảo vệ mình, trên đầu còn đội một cái chén lớn bằng đồng thau, trông hắn ta giống như một người đầu bếp oai phong lẫm liệt.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Mục Long trợn mắt há mồm đầy kính nể: “Ngươi đúng là một thiên tài đó, vậy mà cũng có thể làm thành một bộ áo giáp được, nể thật sự?”

Kim Bá Thiên đi phía trước dẫn đường, bộ trang phục và đạo cụ trên người khiến hắn ta trông không khác gì một cái nhà bếp di động, Mục Long nhìn theo bóng lưng của Kim Bá Thiên, nhịn không được mà liên tưởng đến một loài vật có tên là “con rùa”.

Không lâu sau đó, hai người đứng trước cửa một tòa nhà cao rộng.

“Tới rồi, đây chính là hội Thiên Vũ”, Kim Bá Thiên nhìn thấy có không ít người tụ tập ở đây nên cũng có chút kiêng kị.

Mục Long ngẩng đầu nhìn lên phía trên, quả nhiên trên cánh cửa có tấm bảng đề ba chữ thiếp vàng “Hội Thiên Vũ” thật to, trông có vẻ rất thanh thoát.

“Đi, đi vào trong nào!”

“Gì cơ? Tiến vào trong? Không, không được đâu, đến đây là được rồi, ta đã nghĩ kĩ rồi, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta mắng bọn hắn một chút, dùng cách thức xử lý của một người quân tử để sỉ nhục bọn họ, xả hết cơn giận này chúng ta liền bỏ chạy, tìm một chỗ để trốn tạm, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hãy trở về... Ngươi làm cái gì đấy?”

Kim Bá Thiên đang nói thì bỗng nhiên cảm thấy tay phải trống trơn, ngay sau đó, con dao thái trong tay hắn bỗng hóa thành một vệt sáng màu vàng, chém vào tấm bảng tên treo trên cửa chính của hội Thiên Vũ.

Ầm ầm, tấm bảng tên kia bị cắt thành hai mảnh, rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Không chỉ có Kim Bá Thiên mà cả những đệ tử ngoại môn đang chờ hóng chuyện trước cửa cũng đều không ngờ rằng sẽ xuất hiện một cảnh tượng xuất sắc như vậy.

Vậy mà có người dám lấy dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn muốn tuyên chiến với hội sao?

“Lẽ nào hắn là người của bốn đại thế lực khác?”

Trong lúc những tên đệ tử ngoại môn còn đang hoang mang, bỗng nhiên có người phát hiện ra con dao thái màu vàng trên tay Kim Bá Thiên, và con dao thái chém vỡ bảng hiệu của hội Thiên Vũ chính là một cặp.

“Là hắn, chính là hắn đã dùng một con dao chém nát bảng tên của hội Thiên Vũ!”, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của những tên đệ tử còn lại đều dồn về phía Kim Bá Thiên, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kinh hoàng.

“Mẹ nó, các ngươi đừng có nói bừa, ngươi không thấy ta còn đang mải nói chuyện thì con dao đã bay đi mất rồi à”.

Giờ phút này, Kim Bá Thiên thật sự cảm thấy ấm ức, dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, thật là đau đầu.

Vậy mà Mục Long còn dùng chân nguyên thu hồi con dao thái màu vàng lại, đưa cho Kim Bá Thiên nói: “Mập mạp, dao của ngươi này”.

“Ngươi... Ngươi hãm hại ta…”, đống mỡ trên mặt Kim Bá Thiên run rẩy: “Chẳng phải ngươi nói là chỉ nhờ ta dẫn đường thôi sao?”, hắn ta dùng vẻ mặt khó có thể tin nổi nhìn Mục Long, hắn ta không ngờ rằng một người kiêu ngạo như hắn cũng sẽ đi hãm hại người khác.
Chương 97: Thể hiện bản lĩnh

“Chẳng phải chúng ta là huynh đệ sao? Đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi, những chuyện hay ho như tấn công hội Thiên Vũ, nếu như ta không kéo ngươi theo, thì chẳng phải là khiến cho ngươi phải hối hận cả đời sao?”, Mục Long cười nói.

“Tấn...Tấn công hội Thiên Vũ! Ta...Ta không có cái số để hưởng thứ phúc phần như vậy, lần này, ngươi thật sự sẽ hại chết ta đó…”

Trong lúc Kim Bá Thiên vẫn còn đang rên rỉ thì người của hội Thiên Vũ đã vội vã lao tới, nhìn tấm bảng tên nát vụn nằm trên đất, trong lòng bọn họ đầy căm phẫn, hận không thể giết kẻ đã hủy hoại nó.

“Là tên mù nào dám phá hủy bảng tên của hội Thiên Vũ bọn ta, muốn chết hay sao?”

“Ai làm chuyện này, mau bước ra đây!”

Đám người của hội Thiên Vũ mang vẻ mặt hung thần ác sát, nhìn tất cả những người chung quanh một lượt.

Ngay sau đó, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lui về sau, chỉ còn Mục Long và Kim Bá Thiên là người ngay thẳng, bọn họ đứng ngay tại chỗ cũ, ngay lập tức bị người của hội Thiên Vũ bao vây.

“Mẹ nó, như vậy cũng được sao!”, Mục Long nhìn những người đó đầy kinh ngạc, quả nhiên đệ tử trong cái tông môn này đều rất lanh lợi.

Chỉ có điều, nếu Mục Long đã đến đây rồi, hắn nhất định sẽ không trốn tránh.

“Đi nói cho Giang Thiên Vũ là Mục Long ta mang theo huynh đệ Kim Bá Thiên đến đây, gọi hắn ta lăn ra đây nghênh đón!”, Mục Long lạnh giọng.

Kim Bá Thiên: “…”

Giọng điệu kiêu ngạo của hắn khiến da đầu những người nghe được phải tê dại.

“Tên Mục Long này chắc là người mới tới, nếu không thì hắn đã chết từ lâu rồi”.

“Người kiêu ngạo như vậy thường sống không quá ba ngày ở đây”.

“Khoan đã... thì ra hắn chính là Mục Long à, cái tên bị Giang Thiên Vũ điểm danh, tên đệ tử bị bắt phải quỳ trước cửa hội Thiên Vũ ba ngày ba đêm ấy?”



Cùng lúc đó, người của hội Thiên Vũ nghe thấy vậy, vô cùng tức giận.

“Thì ra ngươi chính là Mục Long, quả nhiên là gan to mật lớn!”

“Chẳng những cãi lại mệnh lệnh của sư huynh Thiên Vũ nhà bọn ta, mà còn dám đánh nát bảng tên của hội, không biết sống chết, bắt hắn lại cho ta!”

Sau khi một tên đệ tử của hội Thiên Vũ quát lên, có hai tên đệ tử xung phong tấn công về phía Mục Long.

“Chỉ là Bích Cung cảnh tầng tám mà cũng dám ra tay với ta?”, Mục Long nhìn hai tên đệ tử kia, cười lạnh, sau đó sắc mặt hắn lạnh lẽo, trực tiếp đấm ra một quyền, tựa như sấm sét xé tan mây trời, nghiền nát tất cả mọi thứ.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, miệng hai tên đệ tử kia phun ra máu tươi, không còn sót lại một chút chiến lực nào.

“Kẻ điên to gan, dám ngang nhiên khiêu khích hội Thiên Vũ bọn ta, lại còn dám ra tay đả thương người khác, xông lên hết cho ta, đánh gãy tay chân của hắn trước!”, thấy vậy, đệ tử của hội Thiên Vũ hoàn toàn bị chọc giận.

Cho dù là người của bốn đại thế lực khác cũng không dám giương oai ở trước cửa hội Thiên Vũ, tên Mục Long này chẳng qua cũng chỉ là đệ tử vừa mới tiến vào ngoại môn, hắn dựa vào cái gì mà dám ra oai ở đây chứ?

Nghe nói trước đây, Mục Long đã từng đánh bại Tống Lăng Kiệt, tất cả mọi người vốn không tin, nhưng bây giờ Mục Long ra tay, dùng một quyền đánh bay hai tên đệ tử, hai người đó chính là Bích Cung cảnh tầng tám, cho nên bây giờ bọn họ không dám khinh địch.

Hơn mười vị đệ tử, đồng loạt xông lên, thề phải khiến Mục Long đầu hàng ngay tại chỗ.

Chuyện đi đến nước này, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

“Xem ra, tên đệ tử Mục Long này tuy chỉ có tu vi Bích Cung cảnh tầng một, nhưng lại có có vài mánh khóe”.

“Thảo nào hắn có thể khiến cho sư huynh Giang Thiên Vũ tự mình điểm danh, chỉ có điều, hôm nay, sợ là hắn chạy trời không khỏi nắng rồi”.

“Đúng vậy, hai tay khó địch bốn quyền, huống chi mỗi tên đệ tử của hội Thiên Vũ đều là tinh anh ở ngoại môn, hơn mười người lận đó, cho dù là những vị thiên kiêu ở ngoại môn cũng cần phải ứng đối một cách cẩn thận!”

Khác với dự đoán của bọn họ, Mục Long thấy vậy, chẳng những không có chút căng thẳng nào, ngược lại càng tỏ ra kiêu ngạo.

“Chỉ có mười người thôi sao? Haiz, các ngươi quá yếu, mười người quá ít!”

“Được thôi, ta sẽ cho các ngươi chứng kiến được bản lĩnh của ta, cho các ngươi hiểu được, ngày hôm nay, tại sao Mục Long ta dám đánh nhau với hội Thiên Vũ!”

Trong lúc nói chuyện, thân thể Mục Long chấn động, bên trong đôi mắt nổi lên chiến ý cuồn cuộn, giống như một chiến thần trẻ tuổi, sắc bén kinh người!

Cho dù là chân nguyên hay là thể lực, thì Mục Long đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, hai bên đều đã bị ép tới bước đường cùng, nhất định phải đánh một trận rung chuyển trời đất theo đúng nghĩa đen.

Chỉ trong nháy mắt, lực lượng bùng nổ, sức mạnh của hắn tăng lên gấp ba lần.

Vù vù vù!

Giống như có một vụ nổ kinh hoàng vừa mới xảy ra, chân nguyên toàn thân Mục Long nổ mạnh.

Trong nháy mắt, loại lực lượng điên cuồng này lan ra bốn phía, những tên đệ tử vốn tấn công về phía Mục Long đều bị đánh văng ra, nằm la liệt trên đất.

Toàn thân bọn họ như tan vỡ, cảm giác thân thể như vừa bị mấy ngàn con trâu yêu dẫm qua, vài người tu vi không được cao, ăn xong một cú này, liền bị nội thương.

Kim Bá Thiên tuy béo nhưng lại rất linh hoạt, trước khi Mục Long ra tay, hắn ta cảm thấy tình hình không ổn nên đã sớm quỳ rạp trên mặt đất, co người lại, trốn vào giữa hai cái nồi, giống như một con rùa khi gặp phải thiên địch, không để lộ một chút sơ hở nào.

Sau trận đại chiến, hắn ta mới lén lút nhô đầu ra, nhìn quanh bốn phía, những người xung quanh đều đã ngã quỵ trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, hắn ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Những... Những người này thật sự là người của hội Thiên Vũ sao? Có phải là kẻ giả mạo không vậy? Vậy mà không chịu được nổi một chiêu luôn á”.

“Mục Long huynh, không, lão Đại, từ nay về sau, Kim Bá Thiên ta sẽ làm tiểu đệ của huynh, huynh kêu ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây”.

Kim Bá Thiên nhìn Mục Long bằng vẻ mặt sùng bái, nhìn thấy những người này đều bị hắn đánh ngã, trong nháy mắt, hắn ta như vừa thoát thai hoán cốt, nào còn dáng vẻ vừa sợ sệt vừa tức giận như lúc trước nữa?

Hắn ta nói xong liền lăn một vòng trên mặt đất rồi đứng dậy, hai tay xách theo hai cái nồi lớn, nghênh ngang đi đến chỗ những tên đệ tử vừa bị Mục Long đánh ngã xuống đất, không bò dậy nổi kia.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mục Long bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.
Chương 98: Bao vây hội Thiên Vũ

Ngay sau đó, chỉ thấy Kim Bá Thiên vung cái nồi lớn lên, đập mạnh vào đầu một người trong số đó.

Miệng còn buông lời mắng mỏ: "Ánh mắt của ngươi là gì đấy? Ngươi dám dùng ánh mắt đó nhìn đại ca của chúng ta, có phải không phục hay không?"

"Ta thấy ngươi rõ ràng không phục, đại ca của ta có thể nhịn được, nhưng lão nhị là ta đây không thể nhịn được!"

...

Rầm rầm rầm!

Kim Ba Thiên quăng tiếp hai cái nồi, lại một trận đánh đập không nương tay, những kẻ có tu vi không đủ tốt đều bị đập đến hoa mắt chóng mắt, con ngươi xoay tròn, còn những đệ tử có tu vi vững chắc kia lại càng bi thảm hơn.

Ngay lúc này, trong lòng bọn họ dâng trào sự hối hận.

Tại sao thực lực của ta lại cao cường như vậy chứ? Tại sao sức lực lại mạnh như vậy? Tại sao đều là bị đập như nhau, mà người khác có mỗi một cái, còn ta thì không mà phải đến tận bốn năm sáu bảy cú là sao hả?

Nhưng khổ nỗi bọn họ không thể đánh trả, đến cả cơ hội chạy trốn còn không có nữa là.

Bọn họ hận chết tên mập kia, bởi lẽ tên này khi nào cũng mang theo một loại bột gọi là "Ma Tiêu Phấn", thấy tên nào giả vờ bất tỉnh là rải thẳng lên, nếu không dùng chân nguyên để phòng ngự thì khi hít vào, cả lục phủ ngũ tạng đều nóng bừng tựa như bị hỏa thiêu, nếu dám ho khan thì ắt là đang giả vờ, thế là sẽ bị nồi đen phục vụ tận tình, chỉ đập thôi là chưa đủ, mà còn phải đập đến ngất xỉu mới vừa lòng dừng tay.

"Đây mới chính là lòng dạ độc ác..."

Bàn tay đã từng chạm vào Ma Tiêu Phấn quả thật đủ cay!

Vẻ mặt đám đệ tử đứng vây xem đều hết hồn, vốn dĩ, bọn họ đang sững sờ trước thực lực kinh khủng của Mục Long, nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của những người rơi vào tay Kim Bá Thiên, bọn họ lại có chút tiếc thương.

Trên đầu những kẻ đó chẳng biết đã mọc bao nhiêu cục u rồi, nhất là những kẻ có sức lực dẻo dai kia, cục u đã sưng cao chót vót, còn có cái gọi là Ma Tiêu Phấn kia nữa, dù đứng xa nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được hương vị cay nồng độc hại.

"Tên mập này chắc chắn là một kẻ độc ác, một tên ác nhân béo..."

"Sao một người có thể xấu xa đến mức đó chứ".

"May mắn thật, trước kia ta muốn gia nhập hội Thiên Vũ nhưng lại bị từ chối..."

...

Trong lúc mọi người trò chuyện với nhau, sự e dè đối với Kim Bá Thiên lại càng thêm sâu sắc, trước kia, bọn họ rất hâm mộ đệ tử của hội Thiên Vũ, nhưng bây giờ, bọn họ lại đồng tình với đệ tử của hội, thật bực bội làm sao.

"Đại ca, xử lý xong cả rồi, tiếp theo, huynh xem còn gì sai bảo không ạ?", Kim Bá Thiên dùng hai cái nồi lớn đập đám đệ tử của hội Thiên Vũ bất tỉnh xong, chạy lon ton tới xin ý kiến của Mục Long.

"Khụ khụ, làm tốt lắm, đi thôi, chúng ta vào đó xem sao".

Đầu tiên, Mục Long phá hủy biển hiệu của hội Thiên Vũ, rồi lại lại hành hung đệ tử, ấy là để lập uy trước.

Nhưng mà, Kim Bá Thiên lại ra tay quá đỗi tàn nhẫn, mặc kệ có phải là đóng kịch hay không, Mục Long đều cảm thấy rất hài lòng.

Tâm tư đen tối của tên này thường sẽ có công dụng gì đó.

Bởi vì, trước khi Kim Bá Thiên ra tay, ánh mắt mọi người nhìn vào Mục Long chỉ có sững sờ, nhưng bây giờ lại có thêm sự e dè và sợ sệt.

Tổ đội hai người này, một tên tùy tiện mà mạnh mẽ, một tên thì đen tối nhưng nham hiểm, cả hai đều không phải dạng dễ trêu.

Nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.

"Bây giờ còn sợ không?", Mục Long từng bước vào hội Thiên Vũ, bất chợt cười hỏi Kim Bá Thiên.

"Vẫn còn hơi sợ một chút, dù sao đó đều là người của hội Thiên Vũ, ta tuổi trẻ xúc động, lúc nãy hơi nôn nóng, chậc chậc...", tên mập mạp vừa nói xong, quay đầu nhìn về phía đám người hắn ta vừa đánh ngất, thở dài, dường như hơi hối hận.

May mắn là những kẻ đó đều bị đánh đến bất tỉnh, nếu không, bọn họ mà nghe được mấy lời này của Kim Bá Thiên chắc phải liều mình đứng dậy đòi công bằng mất.

Mục Long cũng hơi sửng sốt trước những lời này, đây là lần thứ hai rồi đấy, biểu cảm sợ hãi của tên này chắc chắn là giả vờ, bản chất của hắn ta trời sinh đã là kẻ tàn nhẫn rồi.

"Nói thừa, không xúc động sao còn gọi là tuổi trẻ? Ngươi lên trước khiêu chiến đi, hôm nay không làm cho hội Thiên Vũ hối hận đời không nể!", Mục Long nói xong, nhìn chằm chằm vào sâu bên trong hội Thiên Vũ, cơn tức giận ẩn trong đáy mắt vẫn chưa tiêu tan.

Bọn họ dám bắt hắn quỳ xuống chịu đòn nhận tội, đã làm thì phải trả cái giá thật lớn!

Nghe vậy, Kim Bá Thiên lập tức trở về dáng vẻ ban đầu, sau lưng và trước ngực đều mang cái nồi lớn, tay vung vẩy hai cây dao phay màu vàng, bước vọt vào trong.

"Đám rùa rụt cổ của hội Thiên Vũ nghe đây, các ngươi đã bị đại ca của ta bao vây rồi, đại ca ta hạ lệnh hôm nay phải tấn công hội Thiên Vũ, cho các ngươi cơ hội làm con rùa rụt cổ đấy, ngàn lần đừng ló đầu ra đây, nếu không..."

Lời của Kim Bá Thiên còn chưa dứt, trong hội liên tiếp vọng ra tiếng rống giận.

"Đồ đốn mạt này từ đâu tới, khinh người quá đáng rồi đấy!"

"Kẻ nào dám đến hội Thiên Vũ dương oai tác quái!"

Từng lời nói của Kim Bá Thiên tựa như một cây pháo chọc vào một tổ ong vò vẽ, chỉ trong nháy mắt, cả hội bùng nổ, các đệ tử ồ ạt chạy ra, khoảng chừng hơn sáu mươi người.

"Mục Long, là hắn, sao hắn ngông cuồng như thế!", Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn đều ở đó, thấy cảnh tượng ấy, bọn họ bỗng tức giận.

Chỉ với hai kẻ này mà dám ăn nói xằng bậy tấn công hội Thiên Vũ, còn bảo đã bao vây hội, đây là luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma, rối loạn thần kinh rồi hay sao?

"Không ổn!"

Nhưng đúng lúc này, đệ tử của hội từ bên ngoài xông vào, mặt đầy kinh hoàng nói: "Hai người này xuống tay độc ác với hơn mười đệ tử của hội chúng ta, đến giờ vẫn còn đang hôn mê".

"Cái gì?"

Vừa nghe được những lời đó, cả hội Thiên Vũ khiếp sợ, theo sau, từng tên đệ tử được nâng vào trong, tình trạng của bọn họ bây giờ rất bi thảm, quả thật khiến kẻ khác phải hết hồn.

Bọn họ vừa phẫn nội vừa có chút kiêng dè, hai tên này dũng mãnh như vậy ư.

"Giang Thiên Vũ đâu? Nghe nói hắn ta muốn ta quỳ trước cửa hội Thiên Vũ, quỳ đến tận ba ngày, rồi còn chịu đòn nhận tội nữa, hôm nay ta đến đây, chỉ để mở mang tầm mắt, xem thử hắn ta có cách gì khiến ta quỳ xuống!"
Chương 99: Hủy diệt hội Thiên Vũ

“Sư huynh Thiên Vũ đang tu luyện ở trong tháp Tụ Linh, phải ba ngày nữa mới có thể xuất quan”.

“Mục Long, ta khuyên ngươi, nếu lỡ lầm đường lạc lối thì nên biết quay lại, quay đầu là bờ, lập tức rời khỏi đây, nếu không, không chỉ có chúng ta không đồng ý, mà sau khi sư huynh Thiên Vũ xuất quan, huynh ấy lại càng không bỏ qua cho ngươi!”

Tuy rằng bọn họ biết Mục Long chỉ là Bích Cung cảnh tầng một, nhưng lúc trước hắn dùng hai quyền đánh bại Tống Lăng Kiệt, mà nay còn có thể dùng thực lực của bản thân, đánh bại hơn mười đệ tử của hội Thiên Vũ, điều đó đủ để chứng minh rằng hắn có chiến lực bất phàm, thực lực đạt đến trình độ như vậy, khiến kẻ khác không thể không kiêng kị.

Bởi vậy, đệ tử của hội Thiên Vũ chỉ dám dùng lời nói để cảnh cáo, uy hiếp, mà không dám ra tay với Mục Long, tránh tạo thành tổn thất không đáng có.

“Uy hiếp ta? Nói giống như là nếu bây giờ ta rút lui, có thể bình an vô sự vậy. Giang Thiên Vũ không muốn buông tha cho ta, vừa hay, ta cũng không muốn buông tha hắn ta”.

“Ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay, nếu Mục Long ta đã đến đây rồi, vẫn không đòi được một lời giải thích hợp lý, thì ta tuyệt đối sẽ không rời đi một cách dễ dàng đâu!”

“Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là tới tháp Tụ Linh gọi Giang Thiên Vũ ra cho ta, hai là các ngươi cùng xông lên đánh với ta một trận!”

Mục Long vừa nói xong, trong nháy mắt, thần kích Như Ý xuất hiện ở trong tay.

Hắn đứng đó vung kích lên, ánh mắt quét qua tất cả mọi người một lượt, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

Đấu với những người cùng cảnh giới, hắn chưa phải sợ ai bao giờ, cho dù Mục Thiên Dao có lấy thập phương huyền cung – thứ vũ khí có thể trấn áp tất cả những người cùng cảnh giới ra thì nàng ta cũng phải trở thành bại tướng dưới tay hắn mà thôi.

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay sau đó, Kim Bá Thiên đứng ở bên cạnh lặng lẽ giải thích: “Lão Đại, cái tháp Tụ Linh kia chính là chỗ bế quan, trong đó có cấm chế bảo vệ, có thể ngăn cách hết thảy mọi thứ đến từ thế giới bên ngoài, trừ phi hắn ta chủ động xuất quan, nếu không dù bên ngoài có trời rung đất chuyển như thế nào đi chăng nữa thì hắn ta cũng không biết gì cả”.

Nghe thấy vậy, Mục Long suy tư một lát, nói: “Nếu nói như vậy thì thành ra ta bắt nạt bọn họ quá đáng rồi”.

“Vậy thì đổi sang một lựa chọn khác, một là, sau hôm nay, hội Thiên Vũ sẽ không còn tồn tại nữa, nơi đây sẽ trở thành địa bàn của ta, các ngươi phải rời đi, lựa chọn thứ hai là các ngươi đánh với ta một trận, sau đó bị ta đuổi ra ngoài!”

“Cái gì, ngươi muốn giải tán hội Thiên Vũ? Ngươi là cái thá gì mà dám nói ra những lời như vậy!”

“Ngươi thừa biết rằng chỉ bằng những lời nói này của mình, sau khi sư huynh Thiên Vũ xuất quan, huynh ấy chắc chắn sẽ hẹn ngươi ở trên sàn đấu sinh tử!”

“Xem ra, ngươi cố ý muốn đánh với bọn ta một trận, cho dù ngươi có thực lực hơn người, nhưng dám tuyên chiến với cả hội bọn ta, thật là quá mức kiêu ngạo”.

“Không tồi, mặc dù sư huynh Thiên Vũ không có ở đây, nhưng hội Thiên Vũ bọn ta còn có hơn sáu mươi đệ tử, dù cho ngươi có thực lực cường đại tới đâu đi chăng nữa, thì cũng có ích lợi gì?”

“Còn tên mập này nữa, nghe nói hắn ta dùng hai cái nồi lớn, đánh ngất hơn mười người đệ tử của hội Thiên Vũ bọn ta, hơn nữa hắn ta lại còn rải bột tiêu, quả thực không bằng cầm thú!”

“Mọi người lấy binh khí ra, cùng xông lên, bắt hai người này lại trước đã, đợi ba ngày nữa, sư huynh Thiên Vũ xuất quan sẽ xử lý bọn chúng sau!”

Ngay sau đó, hai người Mục Long và Kim Bá Thiên bị bao vây lần thứ hai, chỉ có điều là bây giờ số người đã đông hơn lúc nãy gấp mấy lần, lại còn có binh khí trong tay nữa.

“Nếu các ngươi đã ngu xuẩn như vậy rồi thì ta cần gì phải khách khí, ta không ngại nói thật cho các ngươi biết, ta đang lo là phải ôm một bụng lửa giận không có chỗ để phát tiết đây này!”

Mục Long vừa nói xong, lần thứ hai, trong đôi mắt hắn hiện lên thứ sấm chớp màu vàng, kèm theo đó là sự phẫn nộ.

Đây là ngày đầu tiên hắn đến Tiêu Dao Thần Tông, nhưng những trải nghiệm trong một ngày ngắn ngủi lại làm cho hắn cảm thấy hết sức căm tức.

Đầu tiên là bị cấp cao trong tông môn chèn ép, ngay cả Triệu Linh Đan cũng bị phạt, hắn ngay lập tức trở thành hòn đá kê chân, đồng ý ước hẹn ba tháng.

Sau khi tiến vào ngoại môn, hắn bị tiểu nhân nhớ thương, Giang Thiên Vũ của hội Thiên Vũ lại bảo hắn phải quỳ ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội?

“Ta vốn định tĩnh tâm tu hành, nhưng các ngươi lại đến trêu chọc ta, vậy thì hôm nay, ta sẽ khiến cho bầu trời ở chốn ngoại môn này phải đổi sắc!”

“Các ngươi cứ việc xông tới đây là được!”, giọng của Mục Long trở nên lạnh lẽo và âm u, cùng lúc đó, huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên bị kích động thêm một lần nữa, gặp mạnh càng mạnh, phải chiến đấu thì ắt sẽ điên cuồng.

Ầm!

Thần kích Như Ý có trọng lượng là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cân, nhưng vào giờ phút này, nó bị Mục Long nắm trong tay, múa may quay cuồng.

Hắn giống như đã hoàn toàn bị mê muội, chân nguyên toàn thân dâng lên cuồn cuộn, mãnh liệt, trực tiếp vọt vào giữa đám người.

Leng keng, tiếng va chạm của kim loại vang lên!

Ánh đao, bóng kiếm chập chờn, hòa lẫn với từng tiếng kêu thảm thiết.

Những tên đệ tử này tuy mạnh, trong tay còn có binh khí, nhưng giờ phút này, thứ tiên binh tiên khí trời sinh như thần kích Như Ý trong tay Mục Long lại có một thứ sức mạnh lạ thường.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, trong tay không có những vật báu giống như kiếm Thực Cốt Băng Viêm, cho nên binh khí của bọn họ, chỉ cần đụng tới thần kích Như Ý, là sẽ gãy.

Kim Bá Thiên biết thực lực của mình không thể so được với bọn họ, nên đã sớm tránh sang một bên, để khỏi làm liên lụy đến Mục Long, mà một mình hắn chiến đấu với hơn sáu mươi người, giống như là cừu lạc vào bầy hổ, nhưng lại không hề rơi vào thế yếu, mặc dù có đôi khi không để ý bị chân nguyên cọ chảy máu, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.

Trải qua nửa canh giờ chiến đấu kịch liệt, chỉ còn lại một nửa đệ tử của hội có thể chiến đấu tiếp, còn lại đều đã bị Mục Long đánh bị thương.

Kết quả này vẫn là nhờ Mục Long hạ thủ lưu tình, dù sao thì ở bên trong Tiêu Dao Thần Tông, không thể khiến đồng môn tương tàn được, nếu không dựa vào chiến lực của Mục Long, hắn hoàn toàn có thể sử dụng tuyệt kỹ của mình, tới lúc đó, rất nhiều đệ tử sẽ phải nhận lấy kết cục nổ tan xác.

Tuy là như vậy, nhưng trong lòng những tên còn lại cũng bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi.

Năm đại thế lực ở ngoại môn có thiên tài xuất hiện lớp lớp, những người có thể tiến vào đó không ai không phải là người nổi bật.

Nhưng hiện giờ, Mục Long bị sáu mươi người như vậy vây đánh, hơn nữa hắn chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng một, vậy mà có thể chiến đấu đến mức độ như vậy, trong lòng bọn họ sao có thể không sợ cho được?

Hơn nữa quy mô chiến đấu bên trong hội nhất định sẽ phát ra động tĩnh lớn, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều đã tiến đến xem cuộc chiến, trong đó, có cả người của bốn đại thế lực khác.

Thấy được một màn như vậy, bọn họ cũng âm thầm kinh hãi.
Chương 100: Các ngươi cứ giục ngựa lên hết đi

"Lần này, có vẻ như hội Thiên Vũ đã đá phải ván sắt rồi. Mục Long kia rõ ràng là thiên tài chiến đấu trời sinh, chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng 1 thôi đã có dũng khí ngàn quân thì mai sau nếu đạt tới cảnh giới như chúng ta, không biết sức chiến đấu sẽ mạnh đến mức nào?"

"Ta đã không thể chờ nổi muốn nhìn xem sau khi Giang Thiên Vũ xuất quan thấy cảnh đó sẽ có tâm trạng như thế nào?"

Cùng lúc đó, bên trong tứ đại thế lực, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc áo lót bằng sa tanh, nhìn chằm chằm vào Mục Long hơi ngẩn ngơ.

Sau đó nói: "Giữa Mục Long và Giang Thiên Vũ chắc chắn sẽ có một trận chiến, chỉ là, không biết sẽ có kết quả như thế nào".

"Hai năm trước, Giang Thiên Vũ kia đã là Bích Cung cảnh đỉnh, nhưng vẫn mãi không muốn đột phá. Lần này, sau khi xuất quan từ trong Tụ Linh tháp, thực lực chắc chắn sẽ càng khủng bố hơn", cô gái nói xong, ánh mắt chợt lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà lúc này, dưới vô số ánh mắt của mọi người, khí thế trên người Mục Long lại xảy ra biến hóa.

"Ầm..."

Một tiếng nổ truyền ra trong cơ thể Mục Long, khí thế trên người hắn cũng lập tức tăng lên.

"Đây là... Bích Cung cảnh tầng 2, hắn thế mà lại đột phá ngay trong trận đấu..."

Cảnh tượng ấy khiến mọi người hết sức bất ngờ.

Vốn dĩ, ai cũng nghĩ sau khi trải qua một trận chiến kịch liệt như thế, tuy sức chiến đấu của Mục Long rất mạnh, nhưng cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Mà giờ, Mục Long đột phá đã hoàn toàn phủ định mọi suy nghĩ trong đầu họ.

Ở Bích Cung cảnh, mỗi lần đột phá thì chân nguyên trong cơ thể đều sẽ trở nên tràn đầy, gần như đạt tới đỉnh. Nói cách khác, giờ phút này, sức chiến đấu của Mục Long còn mạnh hơn lúc trước.

Những đệ tử còn lại của hội Thiên Vũ, trong lòng vốn đã hết sức kiêng kỵ, giờ Mục Long lại đột phá ngay trong trận, không thể nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè chết một con lạc đà.

Mới Bích Cung cảnh tầng 1 mà đã một mình chiến 60 người không rơi vào thế yếu. Mà giờ, bên phía họ chỉ còn lại 30 người, càng đánh càng yếu, Mục Long còn đột phá ngay trong trận thì có thể biết được kết quả rồi đó.

"Các người cứ việc dùng hết sức, ta nói rồi, muốn hội Thiên Vũ sụp đổ, muốn bầu trời ngoại môn xoay chuyển vì ta!"

Sau khi đột phá, ý chí chiến đấu trong lòng Mục Long càng sục sôi, cuối cùng trận chiến kịch liệt này cũng có thu hoạch, đây là chỗ tốt khi dung hợp huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên.

Hơn nữa, trong cơ thể hắn còn có một viên "phệ chủng", ở một nơi có linh khí dồi dào như Tiêu Dao Thần Tông thì lúc nào cũng có thể cắn nuốt linh khí quanh người để bổ sung cho bản thân. Chỉ cần không dùng tuyệt học nào quá mức bá đạo thì hoàn toàn có thể dùng mãi không hết.

"Sư huynh, làm sao bây giờ?", thấy ánh mắt Mục Long càng trở nên điên cuồng, những đệ tử còn thừa lại của hội Thiên Vũ đều không dám manh động, trong đầu lại không có chủ kiến nào bèn hỏi một người đàn ông Bích Cung cảnh đỉnh cầm trường thương trong tay.

"Thế cũng hỏi, còn có thể làm sao, không nghe hắn bảo chúng ta dùng hết sứcsao? Các ngươi có sức không? Nếu không có, vậy thì... lui thôi!"

"Núi rừng còn đó, không sợ không có củi đốt. Người này quá mạnh, có lẽ chỉ có đợi Thiên Vũ sư huynh xuất quan mới có thể khắc chế hắn", vị sư huynh kia vừa nói vừa nhìn về phía Mục Long bằng ánh mắt hết sức kiêng kỵ.

Sau đó, hắn ta dẫn đầu rời đi, các đệ tử còn lại cũng đi theo, kể cả những đệ tử bị thương cũng lùi lại.

Mục Long thấy vậy cũng không bất ngờ.

Có điều, đúng lúc này, Kim Bá Thiên không biết chui ra từ chỗ nào, nhìn đám đệ tử thất bại thảm hại của hội Thiên Vũ, bóp giọng nói: "Lẽ nào, các ngươi định cứ thế mà đi à? Dũng khí của các ngươi đâu? Hang ổ cũng không cần luôn hả?"

Trong hội Thiên Vũ có khoảng 100 đệ tử, lại đều thua trong tay Mục Long, vốn trong lòng đã hết sức bực bội, giờ nghe thấy giọng nói đắc ý kiêu ngạo ấy thì suýt nữa không kìm được phun ra một búng máu.

"Làm người, sao lại có thể vô sỉ như thế?"

"Lúc trước tấn công Mục Long sao lại quên mất cái tên này nhỉ?"

Mục Long thấy thế cũng không khỏi đen mặt, người này đúng là không biết xấu hổ. Lúc đánh nhau thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng mỉa mai người khác lại cực kỳ tàn nhẫn!

Toàn bộ của cải của người tu hành đều cất trong nhẫn trữ vậy, nên đám người hội Thiên Vũ vừa đi, tòa phủ đệ này lập tức vườn không nhà trống.

Chỉ là nơi này cũng xem như khu vực tốt nhất trong cả ngoại môn.

Bên trong có cổ thụ che trời, đình đài gác nước, thác nước chảy ngược như cá chép vượt Long Môn, đường mòn quanh co, linh khí nồng đậm. Trên hồ sen quanh quẩn từng làn sương trắng. Đây thật sự là một chỗ tu hành rất tuyệt, không biết tốt hơn Đạo Lư mà Mục Long tu luyện lúc trước bao nhiêu lần.

Vả lại, sự tranh chấp cỡ này giữa các đệ tử ngoại môn, chỉ cần không gây ra mang người thì tông môn sẽ không nhúng tay vào.

"Quả nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực để tranh thủ. Ở tông môn cũng thế, mà thế gian cũng thế", Mục Long thầm cảm khái, định sau này sẽ ở đây.

"Đại ca, giờ chúng ta coi như đã có được địa bàn của mình, cũng là lúc nên gây dựng một thế lực riêng xưng bá ngoại môn rồi", Kim Bá Thiên nhìn mọi thứ, cảm giác như đang nằm mơ.

Có lẽ, lúc trước hắn ta có mơ cũng không ngờ có một ngày mình cũng có thể đứng ở một nơi như này. Chỗ này là nơi mà chỉ có đệ tử của hội Thiên Vũ mới được ra vào.

"Gây dựng thế lực? Cũng được, kể từ đó chúng ta cũng có thể đuổi đám người hội Thiên Vũ đi. Ở đây cũng có vẻ danh chính ngôn thuận. Vậy theo ý ngươi, nên gây dựng một thế lực như thế nào?", Mục Long cười hỏi.

"Ta nghĩ rằng, giờ đại ca đã một trận chiến làm nên tên tuổi thì đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ đệ tử sùng bái. Hay là chúng ta rèn sắt khi còn nóng, noi theo hội Linh Lung tuyển số lớn nữ đệ tử. Tu hành ấy mà, phải nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương...", Kim Bá Thiên nói xong, trong đôi mắt ti hí kia chợt trở nên nham nhở.

"Phụt...", Mục Long lập tức phun hết nước trà trong miệng ra, tuyển nữ đệ tử, nam nữ phối hợp, cân bằng âm dương, cũng nể tên đó nghĩ ra được, đó mà là hướng về phía tu hành à?

Huống chi, Mục Long biết nếu thực lực không đủ thì mọi thứ đều là hư ảo thôi.

Hắn định gây dựng thế lực đơn giản là vì muốn đường đường chính chính sống yên ổn ở ngoại môn, chứ không phải để tranh quyền đoạt lợi, lập bè kết phái.

Suy cho cùng, hắn chỉ mới đến ngoại môn một ngày, vẫn chưa hiểu hết tình huống ở đây. Giờ người có thể tin được cũng chỉ có một mình Kim Bá Thiên. Hơn nữa, ba ngày sau Giang Thiên Vũ kia xuất quan thì đương nhiên sẽ có một trận chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK