Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh, ngẫm nghĩ: Xem ra cái tên Lam Dịch Bân kia đúng là đã được lợi mà còn khoe mẽ, vậy mà còn mặt mũi đi đòi tiền trợ cấp thôi việc nữa chứ.
“Anh biết lúc nào vậy?” Tô Lam nghi ngờ hỏi.
“Mới hai ngày trước.” Quan Triều Viễn đáp.
“Vậy tại sao không nói cho em biết?” Tô Lam tiếp tục hỏi.
“Hai ngày nay tôi thấy em có vẻ rất vui nên không muốn nói chuyện ngột ngạt này cho em, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em.”
Tô Lam cười mỉm: “Kẻ xấu đã nhận được báo ứng đáng phải nhận, em vui mừng còn không kịp nữa là, làm sao mà ảnh hưởng được tới tâm trạng của em.”
Tô Lam không kể chuyện hôm nay Lam Dịch Bân đến công ty kiếm chuyện, còn chỉ vào mặt cô mắng mỏ đủ điều, thứ nhất là sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, thứ hai là sợ anh sai người tìm Lam Dịch Bân dạy dỗ một trận. Rốt cuộc, anh ta chỉ là một con chó nhu nhược lại yếu đuối, có đánh cũng không có nghĩa lý gì.
“Nếu tâm trạng đã vui vẻ như thế, vậy thì tôi sẽ đưa em đi ăn thịnh soạn một chút. Phải có da có thịt một tí thì mặc áo cưới mới đẹp được.” Quan Triều Viễn niết cằm Tô Lam, đột nhiên nói.
Nghe xong lời này, Tô Lam ngây ra một lúc rồi đỏ mặt nói: “Ai muốn mặc áo cưới hả?”
Giờ phút này, trong lòng Tô Lam cuồn cuộn sóng ngầm, anh có ý gì? Đây có được tính là anh đang cầu hôn không?
“Không có gì, tôi đùa thôi.” Quan Triều Viễn nhướng mày nói.
Sau đó anh cúi đầu dùng máy tính bảng xử lý một số công việc quan trọng, Tô Lam đảo mắt nghĩ: Hôm nay anh nói nhiều quá đó.
Có điều trong lòng cô quả thực có chút mất mát, tuy rằng không nghĩ tới việc tái hôn với anh ta sớm, nhưng chuyện này cũng nên nhanh chóng giải quyết đi chứ?
Nhưng cô sẽ không nhắc đến từ tái hôn trước, nếu không thì cũng thật không biết kiềm chế là gì rồi, vì vậy Tô Lam đã hạ quyết tâm rằng sau này chỉ cần anh không nói ra thì cô cũng sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện này.
Mấy phút sau xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp.
Qua cửa kính, có thể nhìn ra đây là một nhà hàng rất cao cấp, xung quanh đỗ những chiếc xe sang trọng bậc nhất.
Tô Lam không nhịn được nói: “Không phải chỉ đi ăn trưa thôi sao? Sao mà làm tới long trọng vậy? Em chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa thôi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chiều nay em không thể đến trễ được nữa.”
Một tuần mà đi trễ đến mấy lần, tự cô cũng cảm thấy ngượng muốn chết.
“Tôi đã đặt chỗ ngồi và thức ăn rồi, sẽ không đến muộn được đâu.” Dưới sự đảm bảo của Quan Triều Viễn, Tô Lam đã bị anh kéo vào nhà hàng Pháp cao cấp này.
Ngồi trên lầu cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi quang cảnh xung quanh đây, nhà hàng theo phong cách cổ điển Pháp, nhân viên phục vụ nhã nhặn, ngay cả dụng cụ ăn uống cũng được mạ vàng và bạc rất quý phái.
Trên một bục cao được treo bằng rèm châu ở giữa sảnh, một người đẹp tóc xoăn mặc một chiếc váy dài màu trắng, đeo thắt lưng vàng đang chơi piano, tiếng nhạc du dương vang lên lướt qua khắp mọi ngóc ngách của nhà hàng.
Ngay khi Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi xuống, một người phục vụ nhanh chóng tiến lên lần lượt đặt các món ăn lên bàn. Quả nhiên anh không nói dối cô.
Tô Lam nhìn xung quanh, nhà hàng tuy rằng không nhỏ nhưng cũng không có nhiều người dùng bữa, chỉ có năm sáu bàn.
“Chỗ này đắt lắm phải không?” Sau khi phục vụ đi khỏi, Tô Lam nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn mím môi cười, sau đó rũ bỏ khăn ăn màu trắng trải lên đùi. “Mặc dù hơi đắt nhưng tôi thích không khí yên tĩnh ở chỗ này.”
Tô Lam cũng cảm thấy vậy, ở bên ngoài những nơi có món ăn ngon thường đông người qua lại, nơi ít người hơn thì đồ ăn lại không ngon, tìm được một nơi có món ngon, môi trường tốt, lại ít người thật là không dễ chút nào.
“Nhà hàng lớn như vậy, vậy mà chỉ có vài bàn, có khi nào sẽ phải đóng cửa vì thô lỗ không?” Tô Lam nhìn vào những chỗ trống, cảm thấy lo lắng thay cho nhà hàng này.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhếch môi, đặt miếng bít tết đã được cắt nhỏ lên đĩa của Tô Lam. “Loại nhà hàng đắt đỏ này không phải dành cho những người bình thường nên lợi nhuận thu được rất lớn, nếu nơi này đông quá, e là sau này sẽ không có ai đến, bởi vì người đến ăn ở đây không chỉ vì món ăn mà còn vì bầu không không khí ở đây.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình. Cô thực sự không hiểu được thế giới của những người giàu có, thế giới đó cách cô quá xa.
Chỉ là khi nhìn lên người đàn ông trước mặt mình, anh là người bước ra khỏi thế giới đó. Nghĩ lại cũng thấy thật kỳ lạ, cô và anh vậy mà lại đi được đến ngày hôm nay, hơn nữa còn có với nhau hai đứa bé cực kỳ đáng yêu.
Vậy có phải là cô trúng số độc đắc rồi không? Có lẽ ông trời hành hạ cô hết 30 năm chỉ là muốn rèn giũa cô thôi. Người chỉ muốn giữ lại những điều tốt đẹp nhất và con người tuyệt vời nhất dành cho cô sau này. Có thể thấy Người đối xử với cô cũng không quá bạc bẽo, giờ phút này cô thật muốn kính Người một ly rượu.
“Đang nghĩ gì đó?” Nhìn thấy cô cúi đầu nhai miếng bít tết hồi lâu không lên tiếng, Quan Triều Viễn không khỏi nhíu mày hỏi.
Tô Lam ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh bèn nhanh chóng phồng má nói: “Không nghĩ gì hết, hôm nay được một người đàn ông giàu có mời đến một nơi cao sang như vậy, tất nhiên là em đang chăm chú nếm thử các món ăn ở đây rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật, đút cho cô một miếng bít tết nữa. “Vậy thì ăn nhiều vào.”
Chưa kể đến bít tết và gan ngỗng ở đây thực sự rất ngon, sau khi ăn đồ ăn ở đây mới biết đồ ăn bên ngoài chỉ là bắt chước theo, điều quan trọng nhất là bây giờ cô đang rất đói.
“Hôm nay không ăn sáng đúng không?” Trên đầu vang lên một câu hỏi.
“Em làm gì có thời gian ăn? Lúc em dậy đã sắp 9 giờ rồi, hôm nay lại đi trễ nữa.” Tô Lam phồng má ngẩng đầu trả lời.
Khi bắt gặp đôi mắt đen của anh, Tô Lam chợt đỏ mặt, toàn bộ cảnh tượng điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Cô vốn tưởng rằng mình mặt dày lắm rồi, vậy mà trước mặt anh vẫn thường xuyên ngại ngùng, giống như bây giờ, gương mặt nóng như lửa đốt, vậy nên cô bèn cúi đầu giả vờ tập trung dùng bữa.
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm người trước mặt với ánh mắt đầy ý cười, không hiểu sao anh lại thích nhìn cô đỏ mặt ngượng ngùng, anh cảm thấy cô lúc này là quyến rũ và dễ thương nhất, hơn nữa anh cũng rất thích trêu chọc cô, thích ngắm nhìn dáng vẻ bất lực của cô.
Tiếp đó, anh lại giở lại trò cũ.
“Có vẻ là do tôi đã đòi hỏi quá nhiều, thế này đi, sau này sẽ giới hạn số lần từ thứ hai đến thứ sáu, còn thứ bảy chủ nhật thì muốn bao nhiêu cũng được, em thấy sao?”
Tô Lam đang cúi đầu ăn cơm, suýt nữa thì bị sặc khi nghe những lời trần trụi này.
Vừa ngẩng đầu liền thấy trên mặt anh không có một chút xíu ý tứ đùa giỡn nào, dáng vẻ rất nghiêm túc, Tô Lam thật sự phục sát đất người đàn ông trước mặt này, lời nói dù có bỉ ổi tới mức nào anh cũng có thể nói ra với thái độ rất nghiêm túc.