Ban đầu rất nhiều đệ tử bảng Sơn Hà cố gắng kiên trì bước trên Uy Ngục Huyền Phong, nhưng từ khi Mục Long nói với Kim Bá Thiên rằng đảo Phục Ma nhiều đồ ăn ngon, hắn ta lập tức như biến thành một người khác.
Hắn ta liều mạng leo núi với cơ thể núc ních mỡ của mình.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người béo ú mặc đạo bào đỏ chót thấy ghê phóng từ dưới núi lên cao, thậm chí còn ngang hàng với đệ tử bảng Sơn Hà, khả năng cao là vượt qua luôn ấy chứ.
Không những thế, trong lúc leo núi, mỡ trên người Kim Bá Thiên cũng dần biến mất với tốc độ rất nhanh dưới trọng lực lớn khủng khiếp.
Khi leo đến sườn núi, thân hình hắn ta gầy đi gần một nửa, mắt cũng to hơn rất nhiều, mặc dù không được đẹp trai cho lắm nhưng được cái chất phác, đáng yêu.
Khung cảnh này làm các nữ đệ tử không thể nào tin nổi. Lẽ nào tác dụng của Uy Ngục Huyền Phong không phải khảo nghiệm sức bền của cơ thể mà là để giảm cân?
Hiệu quả quả thần kỳ, quá nhanh chóng!
Cuối cùng, Kim Bá Thiên đứng ở bậc thang thứ một nghìn lẻ một, nhìn lên đỉnh núi và nói một câu đầy đỏm dáng: "Hôm nay mà ăn no là mập ta đây đã leo tiếp được rồi!"
"Thôi vậy, gầy ra thế này rồi, giảm nữa thì xấu lắm..."
Hắn ta vừa nói câu này thì không ít đệ tử sau lưng hết cả hồn, suýt thì loạng choạng rơi xuống.
"Sao tên mập này mặt dày thế?"
"Chưa bao giờ ta thấy ai vô liêm sỉ như thế!"
"Sao hôm nay không thấy sấm thế nhỉ, đánh chết tên này cho rồi!"
...
Trong tiếng chửi rủa của mọi người, Kim Bá Thiên ngầu lòi chưa được ba giây thì đã bị một nguồn sức mạnh bắn ra khỏi Uy Ngục Huyền Phong.
"Lão đại, huynh đừng lừa ta đấy nhé, để được đến đảo Phục Ma hưởng hết món ngon mà hôm nay ta liều mạng luôn đấy, gầy ra thế này luôn này, gầy nữa là như cây sào mất! Thần linh ơi, sau này ta phải ăn bù mới được!"
Mục Long nghe vậy bật cười, người này trông thì bất tài nhưng xem ra không phải do tư chất tầm thường, chẳng qua là do thường ngày lười biếng, ham ăn biếng làm mà thôi.
Vì vậy hắn trêu chọc: "Kim Bá Thiên mà gầy chắc cũng mập hơn người bình thường đấy".
"Nếu như từ hôm nay trở đi, ngươi tu hành như bao người thì sau này mạnh hơn có thể đi khắp thiên hạ để thỏa lòng ăn uống rồi, thế chẳng phải tốt hơn sao?"
Nghe vậy, hai mắt Kim Bá Thiên sáng ngời như vừa ngộ ra chân lý mới.
Vòng cuối cùng là hồ Bảo Khí Linh Quang.
Nghe nói hồ Bảo Khí Linh Quang này là một nơi có phong thủy rất tốt, trên thấy được bầu trời đầy sao, dưới thông với linh mạch trong lòng đất, địa linh nhân kiệt, linh khí dồi dào, do đó có tên là hồ Bảo Khí Linh Quang.
Nước trong hồ Bảo Khí Linh Quang là nước tinh khiết và nhiều linh khí, tuy thường nói nước trong thì không có cá nhưng trong cái hồ này có kha khá cá lội.
Dĩ nhiên, những con cá bơi trong hồ Bảo Khí Linh Quang này không phải sinh vật có xác thịt bình thường mà là linh thể được hình thành từ tinh hoa đất trời sau nhiều năm lắng đọng, linh tính vô cùng cao, rất nhạy bén với linh khí.
Trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này, Loạn Tâm Ma Lâm được dùng để kiểm tra đạo tâm, Uy Ngục Huyền Phong được dùng để khảo nghiệm tư chất, còn hồ Bảo Khí Linh Quang này được dùng vào mục đích kiểm tra khả năng tương tác với linh khí trong đất trời.
Phương pháp kiểm tra là bước vào hồ Bảo Khí Linh Quang, gạt bỏ mọi suy nghĩ, vận chuyển chân nguyên và tiến vào trạng thái tu luyện, linh ngư trong hồ sẽ bị thu hút bởi dao động linh khí sản sinh từ quá trình tu luyện và lại gần để hút linh khí.
Số lượng cá kéo đến càng nhiều, hiển nhiên khả năng tương tác với linh khí trong tự nhiên càng cao.
Có điều Kim Bá Thiên đã chính thức thua tại vòng này. Lúc tu luyện, hắn ta thấy cá bơi khắp hồ thì chảy nước miếng ròng ròng, vừa mở mắt thì hầu như linh ngư nào cũng hoảng sợ chạy mất, dẫn đến thành tích thấp đến đáng thương.
Mục Long chẳng biết nói gì với chuyện này, người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, không nghĩ đến ăn uống thì còn gọi là Kim Bá Thiên sao?
May mà thành tích hai vòng trước của hắn ta khá tốt, chắc có lẽ sẽ được tham gia huấn luyện thôi.
"Tất cả đệ tử kiểm tra xong hết rồi thì hai người các ngươi tỉ thí theo như ba ngày trước đã cược đi, bổn tọa sẽ làm chứng cho các ngươi như đã hứa!"
Chờ tất cả mọi người kiểm tra xong, Tượng Vương tuyên bố.
Vừa nghe thấy lời này, đông đảo đệ tử thầm giật mình. Hóa ra hai người này nhận được sự chú ý của Tượng Vương, còn được ông ta đích thân làm chứng cho cuộc đấu, vinh hạnh biết bao!
Các vị phong chủ nghe vậy thì hiểu ra: "Thì ra cuộc chiến giữa rồng và rắn mà Tượng Vương đại nhân nói là đây, nhưng không biết ai là chân long, ai là mãng xà nhỉ?"
"Mục Long là thiếu niên được Triệu Linh Đan đưa về đấy ư? Hắn có giao kèo với Pháp Vương ba tháng sau phải phân cao thấp với con rồng Hàn Giang tông ta đấy..."
Ai ở ngoại môn đều nghe qua cuộc tranh tài của hai người, nhưng bây giờ Tượng Vương tự mình ra mặt làm chứng, điều này khiến họ vừa rúng động vừa mong chờ trận so tài này hơn.
"Chắc hẳn phải xuất sắc lắm mới được Tượng Vương đại nhân diễn tả là cuộc chiến giữa rồng và rắn!", mấy vị phong chủ nói, đồng thời dùng thần hồn truyền âm cho đệ tử trong núi của mình sang đây mở rộng kiến thức.
Cùng lúc đó, tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong tông môn, gần như toàn bộ đều vào Huyền Tâm Huyễn Linh cốc để xem trận tỉ thí này, thế mới thấy Tượng Vương có tầm ảnh hưởng lớn nhường nào.
Ở phía trước Loạn Tâm Ma Lâm, Tượng Vương mỉm cười lên tiếng: "Tu hành vừa khổ vừa buồn tẻ, hiếm khi phát hiện được hai tiểu tử thú vị, các ngươi đã đến đây góp vui thì tạm thời thả lỏng thể xác và tinh thần nhé".
"Kiểm tra cả ngày một ngày rồi, bổn tọa không phổ biến quy định nữa, ba vòng, ba ván thắng hai thì thắng. Trong hai ngươi ai muốn vào Loạn Tâm Ma Lâm trước?", Tượng Vương nhìn hai người với vẻ ẩn ý.
"Hoàng Thiện ta đây muốn thắng một cách đường đường chính chính nên không ngại nhường cơ hội này cho ngươi, đỡ mất công nói ta đường đường là hạng tám bảng Sơn Hà mà chẳng có phong độ", Hoàng Thiện liếc mắt nhìn Mục Long đầy kiêu ngạo và tự tin.