Vào lúc này, Mục Long thúc giục chiến ý cả người đến mức lớn nhất, ngưng tụ lên trên một ngón tay, trong nháy mắt điểm ra.
“Chiến Thiên Đồ Lục” chính là chiến pháp xa xưa của tộc Hỗn Thế Ma Viên, dựa vào chiến ý cuồng bạo vô song trong đó, chiến ý càng mạnh thì uy lực càng lớn!
“Ầm ầm ầm!”
Ngón tay màu vàng óng giống như cột trời khổng lồ, kiếm lớn màu xám giống như tận thế giáng lâm, cả hai va chạm, phát ra tiếng nổ doạ người.
Từng luồng khí mênh mông hóa thành gợn sóng dao động, lan ra từng vòng một.
Màu vàng, màu xám!
Lúc này giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai màu sắc.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt, một tiếng vỡ tan có thể nghe thấy rất rõ vang vọng bên tai mỗi người.
“Ù ù!”
Thanh kiếm lớn màu xám run rẩy kịch liệt, chấn động, cuối cùng lại vỡ vụn!
“Nát rồi!”, màn này đã hoàn toàn lật đổ sự tưởng tượng của mọi người.
“Không…”
Một giây sau, trên lôi đài, trong miệng Lãnh Vô Nhai phát ra một tiếng gầm nhẹ không cam lòng, trong ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ hoảng sợ!
Một ngón tay màu vàng kia đơn giản là không gì không phá được, cho dù bị kiếm khí bản nguyên làm mất hơn nửa sức mạnh nhưng vẫn ngưng tụ không tiêu tan, mặc dù đã ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng sức mạnh trong đó vẫn không thể coi thường.
Giống như một con rồng dữ trong nháy mắt đụng vào ngực Lãnh Vô Nhai!
“Phụt!”
Chân khí màu vàng óng phá tan cơ thể rồi tràn vào, giống như ngàn vạn cái kim thép rung chuyển lục phủ ngũ tạng của Lãnh Vô Nhai, khiến hắn ta phải hộc ra một ngụm máu đen, bay vèo ra ngoài!
“Ta đã nói rồi, Tiên Thiên Kiếm Cốt cũng vô dụng, ngươi có phục hay không?”
Mục Long đứng một mình trên lôi đài, chiếc áo bào màu bạc trên người đã nhuốm rất nhiều máu, nhưng chiến ý kiêu ngạo kia vẫn không giảm chút nào.
Gió mạnh thổi tới khiến ống tay áo bay phần phật, mái tóc xanh tung bay, hắn tựa như thiếu niên chiến thần, không ai bì nổi.
Ngươi có phục hay không?
Câu nói này giống như ma âm vang vọng không dứt, quanh quẩn trong thành Hàn Giang từng đợt một, cũng đánh vào trong lòng Lãnh Vô Nhai.
“Ta… không phục! Ta không phải đồ vô dụng, ta muốn giết ngươi!”
Lãnh Vô Nhai giãy giụa đứng lên, lau khô vết máu ở khóe miệng, dữ tợn gầm thét, lại xông thẳng về hướng Mục Long lần nữa.
Từ khi sinh ra đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này, sau khi thức tỉnh Tiên Thiên Kiếm Cốt càng thêm tỏa sáng.
Hắn ta tự nhận là thiên tài, sao lại phải khuất phục? Uy nghiêm của kiếm cốt không thể bị nhục nhã, nếu bị nhục nhã chắc chắn sẽ phải chết!