Cảm nhận được động tĩnh lớn đó, Mục Long cũng tăng nhanh tốc độ, trực tiếp dùng luôn Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ lao về chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng chấn động, trợn to hai mắt.
Ở chỗ sâu nhất sơn cốc không ngờ lại có một vật đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng xoay tròn.
Mục Long có thị lực kinh người, đứng rất xa cũng có thể thấy rõ đó là một viên đá chỉ to bằng lòng bàn tay, không những dáng vẻ quái dị, mà phía trên còn không ngừng tản ra từng ánh hào quang.
Màu của ánh hào quang đó là tím, vô cùng đẹp đẽ chói lóa, khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được muốn chiếm làm của riêng.
Nhưng giờ phút này Mục Long cũng không dám tùy tiện tới gần.
Bởi vì hắn cảm nhận được từng luồng sức mạnh dao động cực kỳ kinh khủng từ trong viên đá, chỉ cần hơi đi lên phía trước là có thể cảm nhận được từng đợt lực cản.
"Không trách lang vương kia chỉ canh giữ ở cửa cốc, rốt cuộc viên cái này là gì, đá cũng có thể thành tinh sao?", Mục Long sờ mũi, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Vạn vật trời sinh đều có linh, có cái cũng có thể thành tinh, Long ca ca, huynh đúng là mệnh lớn, vậy mà lại gặp được nó trong nơi thí luyện nhỏ bé này", trong tháp Yêu Thần, Hoan Nhi kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên là biết được lai lịch của viên đá kia.
"Là sao cơ? Chẳng lẽ viên đá vụn này thật sự muốn thành tinh? Đá tinh, ta chưa bao giờ nghe nói đến", Mục Long cũng không dám liều lĩnh tiến lên, chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm nó.
Hoan Nhi nghe vậy, cười thần bí nói: "Cục đá bình thường còn chẳng thể chịu được gió táp mưa sa, đương nhiên không thể, nhưng viên đá này cũng không phải đá vụn mà Long ca ca nói đâu".
"Hửm?"
"Tên của nó là đá Phong Lôi Thần".
"Hả? Đá thần? Ta cũng chưa nghe nói bao giờ".
Sự hiểu biết của Mục Long về thiên tài địa bảo cơ bản đều bắt nguồn từ những câu chuyện của mẫu thân mình khi còn bé, còn có một vài điển tịch kỳ quái, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến tên của đá Phong Lôi Thần cả.
"Điều kiện để hình thành đá Phong Lôi Thần cực kỳ hà khắc, chỉ có nơi có thể tụ tập hai khí Phong Lôi trong trời đất, trải qua vài vạn năm mới có khả năng hình thành vật này..."
Mục Long lắng nghe Hoan Nhi giảng giải về lai lịch của đá Phong Lôi Thần, gió mây trên không trung sơn cốc bỗng nhiên biến ảo.
Trong nháy mắt, tiếng sấm nổ vang, mấy tia sét màu tím đột ngột bổ xuống dưới, khí tức cực kì khủng bố.
Tổng cộng có sáu thiên lôi, mỗi một cái đều lớn bằng cánh tay, tản ra từng trận khí tức hủy diệt, đứng cách rất xa cũng có thể khiến lòng Mục Long chấn động.
"Đây là... thiên kiếp?", sau khi hắn nhận ra tia sét này thì có chút khó tin.
Hắn đã từng nghe mẫu thân nói qua về thiên kiếp, bình thường chỉ có những người cấp bậc đại thần thông, hoặc là loại người yêu nghiệt đột phá mới có thể xuất hiện.
Thiên kiếp chí dương chí cương, là sức mạnh hủy diệt mạnh nhất trong trời đất, chỉ cần hơi không cẩn thận, người độ kiếp sẽ bị hồn phi phách tán, uy lực của nó không thể đo lường.
Mà bây giờ, một viên đá như thế cũng có thể dẫn tới thiên kiếp.
"Giữa trời đất có tổng cộng chín viên đá thần, mỗi một loại đều huyền diệu khó lường, đá Phong Lôi Thần này chính là một trong số đó, chín viên đá thần hình thành cũng đã cướp đoạt tạo hóa của trời đất rồi, bây giờ đá Phong Lôi Thần này còn sinh ra linh trí, đây cũng là làm trái ý trời, cho nên sẽ có thiên kiếp giáng lâm", Hoan Nhi giải thích.
"Nếu nói như thế, ông trời muốn hoàn toàn hủy diệt đá Phong Lôi Thần này sao?", cảm nhận được khí tức của thiên kiếp, trong lòng Mục Long vô cùng kiêng kị, lấy thực lực bây giờ của hắn, chỉ sợ một tia sét thôi cũng đủ để hắn biến mất rồi.
"Điều này Hoan Nhi cũng không nói chính xác được, thiên uy khó dò, nhưng đá Phong Lôi Thần cũng có được lực lượng cực mạnh, nếu như có thể vượt qua thiên kiếp, linh tính không bị tiêu diệt, sau hôm nay sẽ tồn tại khả năng vô hạn, tất cả đều phải xem bản thân nó thôi".
Lúc Mục Long và Hoan Nhi trò chuyện, thiên lôi không ngừng đánh xuống, hết đợt này đến đợt khác, sau khi đánh chín lần mới hoàn toàn kết thúc.
Viên đá Phong Lôi Thần kia dường như bị đốt cháy khét, biến thành màu than đen, vô cùng ảm đạm, không còn tỏa ra ánh sáng màu tím xanh nữa, nhìn không khác những viên đá bình thường.
"Độ kiếp thất bại rồi?", Mục Long nhìn thấy vậy, trong lòng trầm xuống, xem ra đạo tu hành quả nhiên tàn khốc, linh vật vài vạn năm mới có thể hình thành này cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc dưới thiên kiếp.
Mục Long đi qua, chuẩn bị nhặt nó lên.
Đột nhiên, mặt ngoài đá Phong Lôi Thần bắt đầu phát ra những tiếng vỡ vụn.
Răng rắc, răng rắc!
Theo âm thanh vang vọng khắp sơn cốc, mặt ngoài đá Phong Lôi Thần tràn ngập vết rạn, có dấu hiệu vỡ tan.
Ngay lúc Mục Long tới gần, phía trên đá Phong Lôi Thần lại xảy ra biến đổi lần nữa.
Chỉ thấy vỏ ngoài bị cháy đen kia tróc ra từng mảnh giống như vỏ trứng, ánh hào quang màu tím xanh lại xuyên qua khe hở, tản ra càng thêm mãnh liệt sáng chói.
Mục Long đã cách đá Phong Lôi Thần rất gần, hắn thấy rõ ràng, không ngờ trên mặt ngoài của viên đá lại có một đôi mắt, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng đó chính là một đôi mắt, ngoài ra còn mọc thêm một cái miệng.
Một màn này khiến Mục Long phải rùng mình, viên đá mọc ra mắt và miệng, thực sự quá mức quỷ dị.
"Nó... độ kiếp thành công?", Mục Long khó hiểu.
Con mắt trên tảng đá bỗng nhiên mở ra, nhưng khi nó nhìn về phía Mục Long lại có vẻ vô cùng hoảng sợ, sau đó tỏa ra ánh hào quang còn sáng chói hơn lúc trước.
Một màn sau đó mới quả thực làm cho người ta phải chấn động.
"Má ơi, quái vật!"
Chỉ thấy viên đá kia há mồm, hú lên quái dị, sau đó mọc ra một đôi cánh, bay lên trên trời mất hút.
"Chuyện này..."
"Chẳng những viên đá đó có thể mở miệng nói tiếng người mà còn biết bay, quả nhiên là thành tinh sao?", Mục Long bị một tiếng rú quái dị của viên đá làm cho chấn động, nếu nhất định phải nói là quái vật, đại khái nó mới là quái vật đi.
Viên đá mọc ra mắt miệng, biết nói chuyện còn viết bay, không phải quái vật thì là cái gì?
"Quả nhiên viên đá Phong Lôi Thần này là đá thần cướp đoạt tạo hóa của trời đất, linh trí đạt tới trình độ như vậy, có thể lấy sức mạnh Phong Lôi hóa ra hai cánh, nếu như Long ca ca là Ngự Hồn cảnh, có thể phi hành trên không thì mới có khả năng đuổi kịp nó".
"Nếu như có thể thu phục vật này, Long ca ca sẽ có thể khống chế sức mạnh Phong Lôi trong đó, hóa ra hai cánh Phong Lôi, cho dù không phải Ngự Hồn cảnh cũng có thể phi hành, hơn nữa tốc độ còn vượt xa cường giả Ngự Hồn", Hoan Nhi nói.
Chương 137: Sức mạnh Phong Lôi
Nghe thấy vậy, trong lòng Mục Long lập tức chấn động, không nhịn được hoảng sợ nói: "Cái gì? Không vào Ngự Hồn mà cũng có thể ngự không phi hành ư?"
"Đúng vậy, sở dĩ Ngự Hồn cảnh có thể bay trên không là bởi vì bọn họ có được thần hồn, có thể điều động linh khí trong trời đất chỉ bằng một suy nghĩ, để thân thể mình lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống, mà sức mạnh Phong Lôi này vốn đại diện cho tốc độ trong trời đất, đi như gió thổi, lướt như sấm chớp, đương nhiên không phải bàn đến việc phi hành trên không".
"Có chuyện như thế sao cô không nói sớm...", Mục Long cảm giác trong lòng đang rỉ máu.
Không vào Ngự Hồn cảnh cũng có thể phi hành trên không, hơn nữa tốc độ còn hơn xa Ngự Hồn cảnh, đây là khái niệm gì?
Điều này có nghĩa là cho dù đối mặt với tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng có thể chiến một trận, không đánh lại thì thôi, cùng lắm là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, dù sao ngươi cũng không đuổi kịp ta.
Nhất là với tình hình bây giờ của Mục Long, hội Đồ Long kia có số người đông đảo, nếu như gặp chính diện, vài trăm người cùng nhau tấn công, đương nhiên hắn sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng nếu như hắn có được đá Phong Lôi Thần, điều khiển sức mạnh Phong Lôi hóa ra hai cánh thì lại khác.
Thử nghĩ một chút xem, bị một đám tu sĩ Bích Cung cảnh vây quanh, vào lúc không còn đường lui bỗng nhiên mọc ra cánh, phóng lên tận trời, đây là chuyện khiến người ta chấn động thế nào chứ?
Giống như là chim ưng vật lộn với hổ dữ vậy, chỉ cần ta bay ở trên trời không rơi xuống đất, ngươi có dữ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng bay lên coi!
"Đáng tiếc vật này biết bay, bây giờ ta chỉ là Bích Cung cảnh, cũng chỉ có thể nhìn...", lúc Mục Long nhìn về phía bầu trời, nào còn có cái bóng của đá Phong Lôi Thần nữa, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Long ca ca không cần phải lo lắng, đá Phong Lôi Thần này mới vượt qua thiên kiếp, bản nguyên bị hao tổn rất nhiều, vốn muốn ở lại nơi này để nuốt đám vỏ ngoài bị tróc ra, tu bổ bản nguyên, nhưng bị huynh dọa sợ nên mới bay đi... Chắc chắn nó sẽ còn trở lại", Hoan Nhi lại không lo lắng chút nào.
"Bởi vậy Long ca ca chỉ cần ở đây, chọn một chỗ để ẩn nấp kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nó trở về nuốt vỏ ngoài thì ra tay đột ngột, bắt lấy nó là được".
"Biện pháp như thế rất tốt, tóm lại, ta nhất định phải có được thứ này, không chỉ là để đối phó với đám người của hội Đồ Long mà sau này lúc đánh nhau với Lâm Cảnh Thiên, cũng có thể coi như một con át chủ bài", trong lòng Mục Long đã quyết định.
"Ừm, Hoan Nhi tin tưởng Long ca ca", Hoan Nhi ngoan ngoãn cười nói.
Sau đó, Mục Long đã hoàn toàn mất đi hứng thú với việc chém giết yêu thú, thu thập yêu hồn.
Hắn làm như lời Hoan Nhi nói, tìm một chỗ trong sơn cốc để ẩn nấp, che giấu khí tức, không ngủ không nghỉ, cứ một mực chờ đợi.
"Viên đá này đúng là vô cùng gian xảo", Mục Long đợi khoảng hai ngày hai đêm, nhưng vẫn không thấy được cái bóng của đá Phong Lôi Thần.
Hắn lại nhẫn nại đợi một ngày một đêm nữa nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển gì.
"Không phải viên đá vụn này đã bị người bên ngoài bắt mất rồi chứ? Hay là nó biết ta ở chỗ này, cho nên không xuất hiện".
Phải biết bên trên đảo Phục Ma có rất nhiều cơ duyên, mỗi một giây phút đều có thể xảy ra rất nhiều loại khả năng, huống chi là ba ngày ba đêm?
Nhưng Mục Long đã quyết định phải lấy được đá Phong Lôi Thần, bởi vậy không thèm suy nghĩ đến những điều đó nữa mà vẫn luôn chờ đợi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng chân trời cũng xuất hiện một trận dao động, ánh hào quang màu tím xanh quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.
Một đôi cánh do sức mạnh Phong Lôi hóa ra đang xoay quanh trên không trung của Phong Lôi cốc, mấy chục giây về sau mới hạ xuống.
"Quả nhiên viên đá vụn này rất gian xảo, nhưng cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi...", Mục Long nhìn thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Viên đá Phong Lôi Thần này thật sự giống như Hoan Nhi nói, nó đã trở lại nơi độ kiếp một lần nữa để chữa trị bản nguyên.
Sau khi viên đá Phong Lôi Thần kia rơi vào nơi độ kiếp, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra điều gì dị thường mới bắt đầu gặm vỏ đá bị bong ra lúc trước.
Những vỏ đá đó đều được bong ra từ bản thể lúc trước của nó, chính là tinh hoa của sức mạnh Phong Lôi, có thể trợ giúp nó khôi phục bản nguyên nhanh chóng.
Giống như rất nhiều dị thú sau khi phá vỏ sẽ ăn vỏ trứng của mình vậy, bởi vì vỏ trứng là tinh hoa của cơ thể mẹ, có chỗ tốt cực lớn với bọn chúng.
Mục Long nhìn thấy thế thì bắt đầu chậm rãi đến gần, hắn biết rõ viên đá Phong Lôi Thần này vô cùng nhạy bén, bởi vậy lúc tới gần phải cẩn thận từng li từng tí.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn, nếu như sau khi vỏ đá bị ăn sạch sẽ không còn mồi nhử nữa, có lẽ đá Phong Lôi Thần sẽ không trở lại nơi đây, nó có hai cánh Phong Lôi bay lên không trung, Mục Long không có khả năng đuổi kịp nó.
Mục Long nằm sấp trên mặt đất, xê dịch về phía trước từng bước một, hắn phải cố gắng tới gần nó, sau đó sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ mới có thể tiếp cận trấn áp vật này.
"Ba trăm bước... Hai trăm năm mươi bước..."
"Một trăm tám mươi bước... Một trăm năm mươi bước..."
Mục Long vừa nằm trên đất tiến lên, vừa không ngừng tính toán khoảng cách, một khi tới gần trăm bước, Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ sẽ có thể bộc phát ra tốc độ mạnh nhất, Mục Long sẽ nắm chắc hơn.
"Một trăm lẻ ba bước, một trăm lẻ hai bước, một trăm lẻ một bước..."
Giờ phút này, dường như đá Phong Lôi Thần kia đang tập trung ăn, không hề ý thức được Mục Long đang tới gần.
"Tới gần rồi!"
Khi Mục Long đã tới gần trăm bước, trong lòng của hắn càng thêm kích động và khẩn trương, thành công hay thất bại đều tại lần này.
Nhưng mà vào lúc này, khi Mục Long đang chuẩn bị sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, sau lưng hắn không xa bỗng nhiên có một khí tức cực mạnh xông vào sơn cốc.
Người này đội một cái mũ trùm màu đen, trên người tỏa ra từng khí tức âm u, rõ ràng là Miêu Thiên Tú xếp thứ mười trong bảng Sơn Hà, được gọi là người thần bí khó chơi nhất trong mười vị trí đầu bảng.
"Mục Long, hóa ra ngươi ở chỗ này!"
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Long, Miêu Thiên Tú liền lập tức quát lạnh một tiếng, ngoài ra còn có một chút sát ý nham hiểm.
Chương 138: Miêu Thiên Tú
"Trong ba ngày này, đám ngu ngốc của hội Đồ Long treo thưởng tìm toàn bộ trong ngoài đảo Phục Ma cũng chưa từng phát hiện ra tung tích của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã dùng bản đồ trốn vào sâu trong đảo rồi chứ, lại không ngờ ngươi đang co đầu rút cổ ở chỗ này!"
"Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu, ta biết ngươi có thiên phú dị bẩm, nhưng nếu bàn về thực lực, ngươi sẽ không bao giờ là đối thủ của ta, bởi vậy ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao bản đồ và bảo vật trên người ra, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng!"
Miêu Thiên Tú nói rồi không ngừng tới gần chỗ Mục Long, khí tức dao động càng thêm mãnh liệt.
"Nói xong chưa, cút!", Mục Long cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Sự chú ý của hắn vẫn luôn đặt ở trên viên đá Phong Lôi Thần kia, chỉ sợ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến nó, khiến sự chờ đợi ba ngày ba đêm của hắn thất bại trong gang tấc.
Nhưng giờ phút này, Miêu Thiên Tú đột nhiên xâm nhập, hiển nhiên đã khiến đá Phong Lôi Thần phát hiện ra.
Nó đang mở to mắt nhìn chằm chằm Mục Long, hai cánh Phong Lôi cũng xuất hiện trong nháy mắt để có thể bay đi bất cứ lúc nào, cùng lúc đó, nó cũng tăng tốc độ ăn vỏ đá nhanh hơn rất nhiều.
Rất rõ ràng, đá Phong Lôi Thần đã bắt đầu đề phòng, hiển nhiên Mục Long đã không thể sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ để tiếp cận nó nữa rồi.
Miêu Thiên Tú nghe Mục Long dám bảo mình cút, giận tím mặt, khí thế cả người càng trở nên âm trầm kinh khủng.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám bảo ta cút sao, quả nhiên là..."
"Ừm? Đó là vật gì? Cục đá mọc cánh!", rất nhanh, Miêu Thiên Tú cũng chú ý tới sự tồn tại của đá Phong Lôi Thần, mặc dù không biết được lai lịch của nó, nhưng cũng hiểu được đây chắc chắn không phải là vật tầm thường.
"Đồ tốt, hóa ra ngươi ở đây là vì phát hiện ra bảo vật này, chẳng qua bây giờ lại tiện nghi cho ta, đợi ta luyện hóa nó xong sẽ tính sổ với ngươi!"
Miêu Thiên Tú nói rồi lập tức ra tay, hắn ta sử dụng thân pháp lao về phía đá Phong Lôi Thần, nhưng mà đá Phong Lôi Thần lại không hề hoang mang, trong ánh mắt nhìn về phía Miêu Thiên Tú tràn ngập sự khinh thường.
Nó nuốt xong đống vỏ cuối cùng, lập tức rung hai cánh bay lên trên không, biến mất tăm mất tích.
"Cái quỷ gì vậy, thế mà cục đá còn có thể bay được?", Miêu Thiên Tú vồ hụt, ngửa đầu nhìn lên trên trời với vẻ mặt chấn động.
Nhưng mà hắn ta đã lập tức quay đầu, cười lạnh nói: "Một cục đá vụn mà thôi, không chiếm được thì sao chứ, mục đích của ta vẫn là bản đồ đảo Phục Ma, Mục Long, ngươi còn không giao bản đồ đảo Phục Ma ra, không phải là muốn ta tự mình tới lấy chứ?"
"Ngươi, nên, chết!"
Giờ phút này, trên người Mục Long sinh ra một luồng sát khí đáng sợ.
Nó gần như muốn ngưng tụ thành thực chất, tràn ngập trong toàn bộ sơn cốc, n cây cỏ xung quanh đều bị kết một tầng sương mỏng.
Ba ngày ba đêm, ròng rã ba ngày ba đêm, Mục Long đã từ bỏ tất cả cơ hội tìm kiếm cơ duyên, không ngủ không nghỉ mà đợi ở chỗ này, chỉ có một mục đích đó chính là chờ đợi đá Phong Lôi Thần.
Bây giờ lúc hắn sắp thành công, lại bởi vì Miêu Thiên Tú này xông vào khiến tất cả thất bại trong gang tấc, biến thành bọt nước!
Không chỉ như thế, Miêu Thiên Tú này còn ỷ vào mình được xếp trong hạng mười của bảng Sơn Hà mà uy hiếp Mục Long, muốn hắn giao ra bản đồ đảo, cướp bảo vật của hắn.
Sao Mục Long có thể không giận dữ được? Lửa giận của hắn đã đạt tới một mức độ không gì có thể sánh bằng, sắp phun ra từ trong mắt.
"Ngươi nói cái gì?", Miêu Thiên Tú nghi ngờ mình nghe nhầm, cho dù Mục Long này có thiên phú mạnh đến đâu thì cũng chỉ xếp thứ mười hai trong bảng Sơn Hà thôi, vậy mà dám nói với hắn ta như thế.
"Ta nói, ngươi, nên, chết!", Mục Long phát ra một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng.
Sau đó kiếm Phá Vân lập tức xuất hiện trong tay Mục Long, hắn sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, nhanh chóng lao về phía Miêu Thiên Tú.
"Đúng là láo toét, dám chủ động ra tay với ta, cũng được thôi, ta giết ngươi, bản đồ ắt sẽ thuộc về ta!"
Miêu Thiên Tú thấy một màn này, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trượng gỗ màu xanh sẫm, phía trên tản ra khí tức kịch độc âm trầm.
Linh khí thượng phẩm, Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, chính là cái trượng làm bằng gỗ Huyền Âm ngàn năm, được ngâm nhiều năm trong các loại độc vật chất độc mới có thể luyện thành.
Lúc đánh nhau có thể phát ra kịch độc, nếu bị nhiễm phải sẽ bị ăn mòn chân nguyên, làm cho cơ thể người ta thối nát, quả nhiên là vô cùng ác độc.
Năm đó Miêu Thiên Tú có thể xếp vào hạng mười của bảng Sơn Hà chính là nhờ công pháp âm độc cộng với Ngũ Độc Huyền Âm Trượng này, khiến các thiên tài phải kiêng dè.
Nhưng mà Mục Long dưới cơn giận dữ cũng không quan tâm đến những cái này.
Lôi Minh Kiếm Quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới cực kỳ điêu luyện, biến ảo khó lường, chuyển động như sấm đánh, mà sự giận dữ trong lòng càng khiến kiếm quyết tăng thêm ba phần sát khí, uy lực tăng vọt.
"Giết!"
Mục Long quát lạnh, trên mặt toàn là sát ý, trong nháy mắt hai người đã lao vào đánh nhau.
Trận chiến không ngừng bộc phát ra dao động to lớn, núi đá xung quanh hai người liên tiếp bị ảnh hưởng, bị sức mạnh dao động đó ép thành bột mịn.
"Chết đi!"
Bình thường Miêu Thiên Tú chỉ hay ỷ vào công pháp độc quỷ dị, nhưng chân nguyên của Mục Long lại đạt được nhờ tu luyện “Thiên Yêu Tạo Hóa Kinh”, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Ngũ Độc Huyền Âm Trượng cũng không thể làm gì được.
Hơn nữa tuy Mục Long chỉ là Bích Cung tầng sáu, nhưng khi chém giết ở khoảng cách gần, lực bộc phát của cơ thể hắn và cường độ chân nguyên vượt xa Miêu Thiên Tú, chỉ trong vòng mười chiêu, Miêu Thiên Tú đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Một cái chân bị Mục Long chặt đứt, hắn ta phải chống Ngũ Độc Huyền Âm Trượng, cả người không ngừng run rẩy, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Cùng lúc đó, áo choàng của hắn ta cũng đã bị kiếm quang của Mục Long xoắn nát, để lộ ra khuôn mặt thật.
Chương 139: Phệ Não Ma Thi Trùng
Đây là một khuôn mặt vô cùng xấu xí, xấu đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng, nó đã hoàn toàn bị phá hủy, không còn chút nào của khuôn mặt cũ.
Những bộ phận từ cổ trở lên đều mọc đầy mụn mủ đầu đen màu đỏ như máu, làn da hoàn toàn không có một chỗ nào là hoàn hảo; tóc cũng bị bong tróc, đỉnh đầu đầy lở loét, đơn giản là vô cùng buồn nôn; hàm răng thì vàng khè, mọc lởm chởm...
Rất khó tưởng tượng một thiếu niên lại có dáng vẻ như thế này.
Khó trách Miêu Thiên Tú chưa bao giờ dùng mặt thật để gặp người ta, mà suốt ngày bao phủ mình bên trong lớp áo choàng.
Khi khuôn mặt thật của hắn ta bị Mục Long vạch trần, lộ ra bên ngoài, hai mắt của Miêu Thiên Tú lập tức đỏ như máu.
"Ngươi... dám chặt đứt một chân ta, còn dám chém nát áo choàng của ta,... Mục Long, ta muốn để ngươi trở nên giống như ta, để ngươi nhận hết đau đớn mà chết đi!"
Giờ phút này, Miêu Thiên Tú đã hoàn toàn điên cuồng, giống như là nhập ma vậy.
"Ta thừa nhận ta có chút hối hận, bởi vì ngươi xấu xí đến mức khiến ta buồn nôn".
"Bởi vì ngươi tu luyện độc công mới khiến mình biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này đúng không?"
"Vốn dĩ ngươi xấu xí cũng không sao cả, nhưng đã xấu rồi mà còn dám đến trêu chọc ta, còn làm hỏng chuyện tốt của ta, đó chính là đáng chết!", vẻ mặt Mục Long lạnh lùng, sát ý trong đôi mắt chưa hề giảm bớt.
"A..."
"Ngươi lại dám nói ta xấu xí, những người nhìn thấy mặt ta đều phải chết, ta muốn chém ngươi thành trăm mảnh!", Miêu Thiên Tú điên cuồng gào thét, sau đó nụ cười dần dần trở nên điên cuồng, gương mặt kia càng thêm kinh khủng, âm trầm.
"Mục Long, đây là ngươi ép ta, vốn dĩ ta không có ý định sử dụng chiêu trò này, nhưng bây giờ vì để giết ngươi, có phải trả giá lớn thế nào ta cũng đồng ý!"
Miêu Thiên Tú nói rồi, trong tay lập tức xuất hiện một viên đan dược màu đen nhánh, phía trên tản ra dao động quỷ dị, mùi tanh tưởi bốc lên.
"Ha ha ha, ta muốn ngươi sống không bằng chết!", Miêu Thiên Tú vừa điên cuồng cười vừa nuốt viên đan dược màu đen kia vào trong bụng.
Ngay sau đó, mặt mũi của hắn ta càng thêm vặn vẹo, có vẻ như vô cùng đau đớn, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết giống như dã thú, sau đó đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi.
Trong mắt mũi tai miệng của hắn ta dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích ra bên ngoài, đó là những con côn trùng màu đen trông sền sệt, nhìn qua vô cùng buồn nôn, một màn này cũng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
"Cổ trùng!"
Nháy mắt nhìn thấy vật này, Mục Long mặt hơi biến sắc.
Thuật nuôi cổ chính là một thuật cổ xưa vô cùng tà ác, bởi vì nhất định phải lấy máu của bản thân để nuôi cổ trùng.
Nói như vậy, chỉ có người trong Ma môn mới có thể tu hành thuật này, không ngờ Miêu Thiên Tú là đệ tử chính đạo mà cũng biết thuật âm độc như vậy.
"Phệ Não Ma Thi Trùng này vốn dĩ phải chờ ta đạt tới Ngự Hồn cảnh mới có thể đánh thức nó dậy, mà bây giờ thả ra sớm, bản thân bọn chúng sẽ mang theo oán khí, mà ngươi sẽ hoàn toàn biến thành đồ ăn của bọn chúng!"
Miêu Thiên Tú nói rồi lập tức phun ra một bãi máu đen, giống như là bị phản phệ.
Phệ Não Ma Thi Trùng chui ra từ mắt mũi tai miệng của hắn ta, mỗi một con dài hơn ba tấc, hơn nữa phía sau còn mọc ra một đôi cánh, giác hút cũng vô cùng kinh khủng.
Có thể nói thế này, cổ trùng sống sót dựa vào máu của người nuôi cổ, nếu như người nuôi cổ chết đi, vậy cổ trùng cũng sẽ chết, nhưng Phệ Não Ma Thi Trùng thì khác.
Loại cổ trùng này bình thường chỉ tồn tại ở trong phần mộ của cao thủ, lấy việc xâm chiếm thi thể tuỷ não từng bước một mà sống sót, thậm chí có rất nhiều người nuôi cổ trước khi chết sẽ gieo Phệ Não Ma Thi Trùng vào trong cơ thể của mình, mặc cho cổ trùng ăn thi thể mình chỉ để truyền thừa cổ thuật.
Bởi vậy Phệ Não Ma Thi Trùng là một loại độc vật từng bước xâm chiếm thi thể người chết, trên người nhiễm thi độc và tử khí kinh khủng, được gọi là “Tử Vong Trùng”.
Giống như Miêu Thiên Tú nói, những con Phệ Não Ma Thi Trùng này vốn dĩ hắn ta phải đạt tới Ngự Hồn cảnh mới lấy thần hồn gọi tỉnh lại.
Nhưng bây giờ viên đan dược mà hắn ta ăn vào chính là Bách Thi Não Thần Đan thu thập tuỷ não của một trăm người chết để luyện chế, có thể để Phệ Não Ma Thi Trùng sớm tỉnh lại, kích thích oán niệm trong lòng bọn chúng, đương nhiên sẽ càng thêm hung ác.
Trong nháy mắt, bảy con Phệ Não Ma Thi Trùng phát ra những tiếng kêu u oán, hóa thành từng sợi tơ màu đen phóng về phía Mục Long.
Tốc độ kia thực sự là quá kinh khủng, hơn nữa cổ trùng cũng không phải binh khí, bọn chúng là một loại sinh linh, trốn tránh không có ích lợi gì, trừ khi tốc độ của ngươi nhanh hơn bọn chúng.
"Thiên Khôi Trích Tinh Thủ!"
Mục Long thấy mình không né tránh kịp, chỉ có thể sử dụng chiêu này.
Đây là thức thứ tư trong “Chiến Thiên Đồ Lục”, thời kỳ thượng cổ, Hỗn Thế Ma Viên sử dụng tuyệt chiêu này, có thể kéo được Cửu Thiên Tinh Thần xuống khỏi Tinh Hà, uy lực vô cùng to lớn.
Đối mặt với Phệ Não Ma Thi Trùng đang bay đến, Mục Long bộc phát chân nguyên, một bàn tay chân nguyên màu vàng khổng lồ đột nhiên duỗi ra bóp chặt bảy con cổ trùng kia!
"Bẹp!"
"Bẹp!"
...
Những tiếng nổ tung liên tiếp truyền đến, giống như là có người dùng tay bóp vỡ bụng của dòi bọ, bảy con Phệ Não Ma Thi Trùng kia còn chưa kịp hét lên một tiếng đã bị Mục Long bóp nát, tuôn ra từng dòng nước đặc màu xanh đen, tanh hôi khó ngửi.
Mùi này làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, cho dù là Mục Long cũng cảm giác bên trong dạ dày như đang dời sông lấp biển.
"Đúng là vài thứ khiến người ta thấy buồn nôn!"
Mục Long hoàn toàn không có tâm trạng đánh nhau với Miêu Thiên Tú, trong nháy mắt đã sử dụng Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, rút kiếm lao đến.
"Làm sao có thể?", trên khuôn mặt đầy mủ đau đớn của Miêu Thiên Tú tràn ngập chấn động, trong mắt cũng toàn vẻ khó có thể tin.
Phệ Não Ma Thi Trùng này là con át chủ bài lớn nhất của hắn ta, nhưng bây giờ lại bị Mục Long phá vỡ dễ dàng như thế, sao hắn ta có thể không sợ hãi được chứ?
Hơn nữa cổ trùng này là truyền thừa hắn ta lấy được trong mộ của người nuôi cổ, tự lấy máu mình để nuôi dưỡng, bây giờ đều bị Mục Long bóp nát, bản thân hắn ta cũng sẽ bị phản phệ.
Người gãy chân, thân thể bị thương nặng, sao có thể là đối thủ của Mục Long?
Trong giây phút đó, chỉ thấy một kiếm quang hiện lên, sự hoảng sợ trong mắt Miêu Thiên Tú hoàn toàn biến mất.