Nhưng đúng lúc này, Triệu Linh Đan đứng trên bục cao như nhận ra điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Mục Long với đôi mắt sáng ngời phảng phất đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Ánh mắt kì lạ thật, hay là đệ tử của tông môn lớn đều lợi hại như thế? Mình chỉ đang suy nghĩ thôi mà, sao cảm giác cô ấy biết hết rồi thế nhỉ?”, Mục Long thầm giật mình, vội vàng nhìn sang nơi khác.
Lúc này, Hoan Nhi cười nói: “Mắt của Triệu Linh Đan này quả thật khác với người bình thường, bẩm sinh cô ấy đã có Phá Vọng Thần Đồng, còn được gọi là ‘Tuệ Nhãn’, có trực giác nhạy bén, hơn nữa còn có thể nhìn thấu tất cả sự huyễn hoặc, là thiên tài hiếm có”.
“Bên cạnh đó, ba người còn lại không ai là không đứng hàng xuất sắc trong thế hệ đồng lứa. Xem ra tông môn họ rất quan tâm đến cuộc tuyển chọn năm nay”.
“Ừm. Dù sao chăng nữa, ta nhất định phải trúng tuyển mới được. Lỡ may được vào Tiêu Dao Thần Tông thì không khéo được nhận máu con thỏ đó nữa ấy chứ”, Mục Long vừa nói vừa lén nhìn con thỏ.
Bốn người đứng trên bục cao quan sát đám đông bên dưới với những vẻ mặt khác nhau, dường như họ đang tìm kiếm gì đó.
“Bắt đầu đi”.
Kiếm Thập Tam thoáng nhìn thành chủ Mạnh Nam Thiên ra lệnh, biểu cảm vẫn không đổi.
Câu nói ấy làm Mạnh Nam Thiên run sợ, không dám chậm trễ. Buổi tuyển chọn hôm nay là một sự kiện trọng đại, đích thân thành chủ hắn ta sẽ đứng ra chủ trì.
“Trận đầu, Mục Hàn Vân của Mục gia đấu với Lãnh Vô Nhai của Huyết Sát Môn!”
Sau khi đọc hai cái tên, Mạnh Nam Thiên liếc nhìn vị trí của Mục gia và nhếch mép cười lạnh.
Thành Hàn Giang có tổng cộng năm thế lực, Mạnh gia chiếm giữ phủ thành chủ, Cơ gia thành đông, Mục gia thành nam, Huyết Sát Môn thành tây và Bách Thảo Đường thành bắc.
Năm thế lực luôn đấu tranh gay gắt với nhau vì giành giật lợi ích, đến mức ngay cả phủ thành chủ cũng không thể bá chiếm chuyên quyền.
Trong đó phải kể đến lòng hận thù nhiều thế hệ giữa Huyết Sát Môn và Mục gia, cộng thêm bốn năm trước Mục Thanh Khung từng giết một vị trưởng lão của Huyết Sát Môn, hai bên như nước với lửa.
Tuy nhiên, danh sách đấu cặp được rút thăm ngay tại hiện trường, có sự giám sát của sứ giả các tông môn, không ai dám gian lận.
Nghe đối thủ là người của Huyết Sát Môn, nét mặt Mục Long lập tức trở nên rét lạnh, hắn hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với Huyết Sát Môn cả.
Lúc ở trong dãy Nghi Lăng, tên Tiết Đoạn Lãng nọ muốn mượn gió bẻ măng, đã thế còn muốn mang đầu Mục Long về nhận thưởng. Hắn mà không dung hợp với Thao Thiết chân huyết ngay giây phút nước sôi lửa bỏng thì hậu quả khó lường.
“Cẩn thận chút, không ổn phải nhận thua ngay!”, trước khi lên đài, Mục Long dặn dò Mục Hàn Vân.
Mục Hàn Vân là cháu của tứ trưởng lão Mục gia, là một người ôn hòa, Mục Long cũng có đôi chút ấn tượng, tu vi của y ở Tam Trọng Thiên của Thoái Phàm cảnh.
Mục đích của Mục gia là cho đệ tử lên tỉ thí với các thiên tài ngoại tộc để tôi luyện tu vi, nhưng gặp Huyết Sát Môn thì phải đề cao cảnh giác.
“Vâng, ta biết rồi, cảm ơn thiếu gia đã nhắc nhở”, Mục Long là người cầm đầu thế hệ trẻ Mục gia hiện nay, họ rất kính trọng hắn.
Cùng lúc đó, đệ tử Huyết Sát Môn cũng lên đài.
Lãnh Vô Nhai - đệ tử quan môn của môn chủ Huyết Sát Môn Tiết Vạn Triệt.
Trên võ đài, Lãnh Vô Nhai nhìn Mục Hàn Vân với vẻ mặt khinh thường, bảo: “Nghe nói mấy ngày trước Mục gia lục đục nội bộ, sao nào, giờ Mục gia bần cùng quá hay gì mà đến một con kiến hôi chỉ mới Thoái Phàm cảnh cũng dám bước lên võ đài này?”
“Hay là ngươi quỳ xuống gọi ta vài tiếng ông nội đi rồi ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?”
Lãnh Vô Nhai vừa nói vừa cố ý liếc người trong Mục gia bên dưới bằng ánh mắt đầy khiêu khích, hắn ta còn bộc phát cả uy thế của Bích Cung cảnh.
“Ngươi…”
Mặc dù Mục Hàn Vân bình thường rất hiền lành nhưng cũng tức giận khi bị sỉ nhục, nhục nhã trước mặt tất cả mọi người trong thành như thế.
“Lãnh Vô Nhai, con cháu phải ưu tiên danh tiếng của gia tộc lên hàng đầu, đã vậy thì cho dù ta không địch lại thì cũng muốn đánh một trận với ngươi, để cho ngươi thấy tâm huyết của trai tráng Mục gia ta!”
“Nói hay lắm!”
Nghe vậy, những đệ tử trong Mục gia tức khắc trầm trồ khen ngợi.
Nhưng Mục Long nghe vậy lại tái mặt: “Hay cái rắm!”
Lãnh Vô Nhai này rõ ràng là sợ Mục Hàn Vân vừa lên đã đầu hàng vì e ngại thực lực Bích Cung cảnh của mình, mới cố ý chọc giận Mục Hàn Vân, mục đích là muốn Mục Hàn Vân chiến đấu. Không thể tin được trò khích tướng đơn giản như thế mà cũng nhìn không ra.
Hơn nữa, kể từ khi Lãnh Vô Nhai ra sân, Mục Long liền cảm giác người này không đơn giản, dường như trong cơ thể gã ẩn chứa khí thế sắc bén đến đáng sợ khiến người ta e dè.
Quả nhiên, Lãnh Vô Nhai nghe Mục Hàn Vân nói vậy thì bật cười, một nụ cười đầy đắc chí.
Đệ tử trong Huyết Sát Môn cũng tỏ ra khinh miệt: “Chỉ là Thoái Phàm cảnh thôi mà cũng dám tuyên bố muốn đấu với đại sư huynh, chắc là không biết chữ chết viết thế nào đây mà!”, dễ thấy họ đều biết rõ sự khủng khiếp của Lãnh Vô Nhai.
“Bắt đầu!”, Mạnh Nam Thiên tuyên bố.
Ngay sau đó, Lãnh Vô Nhai đột ngột ra tay.
Gã khép hai ngón tay lại, chân nguyên trong nháy mắt bùng nổ trên đầu ngón tay.
Đó là một đạo kiếm quang cực kỳ sắc nhọn, mới giây lát thôi mà đã đâm thủng cổ họng Mục Hàn Vân rồi.
Một chiêu tuyệt mệnh!
Đường đường là cường giả Thoái Phàm Cảnh mà chẳng có lấy cơ hội nhận thua khi đứng trước Lãnh Vô Nhai.
Ầm!
Mục Hàn Vân mở to mắt, trợn trừng nhìn phía trước.
Có một cái lỗ máu trên yết hầu của y. Sau đó, đôi mắt y không còn sáng ngời nữa, thi thể rơi thẳng xuống đất.
“Vân Nhi…”, tứ trưởng lão ngồi trên ghế phía Mục gia nhìn chằm chằm hình ảnh trên võ đài, mắt trợn to đến mức như sắp nứt, toàn thân bộc phát khí thế bàng bạc.
Toàn bộ Mục gia đều nổi giận.
Quy định của buổi tuyển chọn là không được cố ý gây nguy hiểm tính mạng cho người khác.
Cùng lúc đó, sứ giả Kiếm Thập Tam của Lăng Thiên Kiếm Tông thình lình đứng dậy, nhìn bóng dáng trên võ đài chòng chọc mấy nhịp rãi với ánh mắt sắc như dao rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Chân nguyên hóa kiếm, không ngờ là Tiên Thiên Kiếm Cốt!”
Vừa nghe thấy lời này, toàn bộ thành trì đều chấn động.
“Tiên Thiên Kiếm Cốt, sao có thể là Tiên Thiên Kiếm Cốt chứ!”
Cả sứ giả của hai tông còn lại là Tiêu Nhược Cuồng và Lâu Thính Tuyết cũng thảng thốt. Thể chất tu kiếm trời sinh!
Chương 62: Rồng tại Hàn Giang
Tương truyền rằng tổ sư sáng lập ra Lăng Thiên Kiếm Tông có thể chất này, tu luyện thành Tiên Thiên Ngũ Hành Đại Kiếm Khí, không ai địch nổi, tự dựa vào sức mạnh của bản thân mà thành lập nên cơ ngơi vạn năm của Lăng Thiên Kiếm Tông.
"Di ngôn của bốn vị Thái thượng trưởng lão quả nhiên rất huyền diệu, cái thành Hàn Giang nho nhỏ này thế mà lại có Tiên Thiên Kiếm Cốt, lẽ nào, Lãnh Vô Nhai này lại là một con rồng thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông!"
Lâu Thính Tuyết và Tiêu Nhược Cuồng nhìn nhau, bọn họ dường như đã hiểu ra điều gì đó, đều lựa chọn làm ngơ trước việc Lãnh Vô Nhai vừa mới ra tay giết người.
Có lẽ chỉ có bọn họ biết rằng, tuyển chọn lần này của thành Hàn Giang có ý nghĩa rất quan trọng.
Nếu không có chuyện đó, sao bốn người bọn họ lại đến đây được chứ? Hơn nữa vương triều Đại Ly của cải dồi dào, mênh mông trù phú, sao cái thành Hàn Giang nhỏ bé này lại có được cơ hội ấy chứ?
Lần tuyển chọn này có liên quan đến việc cơ mật của tứ đại tông môn.
Từ khi tứ đại tông môn thành lập đến nay đều tự lưu truyền một cuốn "Khai Tông Mật quyển", trong đó có một lời tiên tri về kiếp nạn khủng khiếp của tông môn.
Mỗi một ngàn năm, Thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn sẽ hợp sức với nhau nhìn trước tương lai trong bí cảnh Thiên Cơ, để dự đoán về kiếp nạn khủng khiếp sắp tới.
Cũng cách không lâu lắm, chu kỳ khoảng tầm một ngàn năm.
Nhưng bây giờ, Thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn lại chịu phản phệ mà trước nay chưa từng có.
Dường như bọn họ đã nhìn thấy được điều gì đó rất kinh khủng, thế nên vẻ mặt mới tràn ngập sự kinh hoàng đến vậy.
Hơn nữa, tựa như có một lực lượng cấm kỵ nào đó đang ngăn cản bọn họ tiết lộ ý trời, cuối cùng, cả bốn vị Thái thượng trưởng lão chỉ để lại bốn lời trăn trối rồi qua đời.
"Kiếp loạn thế giáng xuống khó lòng sửa đổi, thiên diễn bốn chín người thoát một, rồng tại Hàn Giang vào cuộc, có kẻ may mắn nghịch kiếp phù du!"
Đứng một bên, Triệu Lăng Đan dùng bàn tay mềm mại vuốt ve linh thỏ, đáy mắt lóe sáng, âm thầm mặc niệm bốn câu di ngôn trong lòng.
"Rồng Hàn Giang nghĩa là thiên tài trong thành Hàn Giang sao?", nàng ta nhìn vào Lãnh Vô Nhai đang ở dưới kia, đôi mắt tinh tường như nhìn thấu tất cả.
Sau khi bốn vị Thái thượng trưởng lão qua đời, những người quản lý cấp cao của bốn tông môn nhanh chóng đi tìm hiểu hàm nghĩa ẩn sau bốn câu di ngôn ấy.
Bọn họ cho rằng, bốn câu di ngôn ý muốn nói rằng, loạn thế giáng xuống chính là kiếp nạn sinh tử khủng khiếp được nhắc tới trong lời tiên tri trong cuốn "Khai Tông Mật quyển", hơn nữa còn là ý trời, không thể sửa đổi.
Nhưng cái gọi thiên diễn bốn chín người chỉ thoát một, tuy bốn mươi chín là trời đã định chắc, nhưng vạn vật không có gì là tuyệt đối.
Dưới ý trời vẫn tồn tại một con đường sống, đó cũng chính là "một" trốn thoát, vấn đề là liệu có tìm được "rồng tại Hàn Giang" hay không.
Vậy thế nào là "rồng tại Hàn Giang"? Hàn Giang chẳng qua chỉ là một con sông nhỏ, vậy trong đó hiển nhiên sẽ không có cái gì gọi là rồng thật cả.
Nhưng từ xưa đến nay có câu "thiên tài như rồng, ẩn người trong bùn lầy, đến lúc một bước lên trời".
Cho nên, quản lý cấp cao của các tông môn cho rằng "rồng tại Hàn Giang" chính là những thiên tài trong thành Hàn Giang, nếu có thể tìm được thì có thể hóa giải được kiếp nạn sinh tử ấy.
Bởi vậy, tìm kiếm "rồng tại Hàn Giang" chính là mục đích tuyển chọn ở thành Hàn Giang.
"Nói như vậy, lẽ nào Lãnh Vô Nhai chính là "rồng tại Hàn Giang" thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông sao? Vậy thì "rồng tại Hàn Giang" của Tiêu Dao Thần Tông là ai chứ?"
Thế nên, dù Lãnh Vô Nhai giết người thì sắc mặt Triệu Lăng Đan vẫn không thay đổi.
Nàng ta biết rằng thời điểm khi Lãnh Vô Nhai thể hiện Tiên Thiên Kiếm Cốt kia, Kiếm Thập Tam sẽ dốc hết sức lực che chở hắn ta.
Thế nhưng, những kẻ khác đâu nào biết được suy nghĩ trong lòng bốn vị sứ giả chứ?
Đến cả Thành chủ Mạnh Nam Thiên cũng không ngờ rằng Lãnh Vô Nhai sẽ ra tay giết người, hắn ta vốn nghĩ Lãnh Vô Nhai chỉ ra tay đánh đến tàn phế, cùng lắm là thành tàn tật mà thôi.
Bởi thế, đứng trước tình cảnh này, Mạnh Nam Thiên không biết làm thế nào cho phải, nên chỉ biết đứng một bên.
Lúc này, Lãnh Vô Nhai giả vờ kinh ngạc nói: "Không thể tin được, ta còn chưa làm gì hết mà hắn ta đã chết rồi".
"Thành chủ đại nhân, bốn vị thượng sứ làm chứng, đây không thể trách đệ tử được, ta vốn nghĩ rằng, mặc dù tên Mục Hàn Vân này có yếu, nhưng dù sao vẫn là cường giả Thoái Phàm cảnh, tệ gì cũng phải có một trận chiến gian khổ mới đúng..."
Nghe vậy, người Mục gia giận dữ ngút trời, đây là đâm người ta một đao, rồi còn xát muối vào miệng vết thương của người ta nữa, quả thật quá kinh tởm mà!
Nhưng bốn vị sứ giả vẫn đang ở đây, bởi thế người Mục gia chờ đợi sứ giải cho bọn họ một lời giải thích.
Thế nhưng, lúc này, Kiếm Thập Tam cười khẩy nói: "Đồ vô dụng, không đáng để thương hại, việc này là do Mục Hàn Vân không biết tự lượng sức mình, không thể trách Lãnh Vô Nhai được!"
Lời này rõ ràng là cố tình thiên vị Lãnh Vô Nhai, nhưng sứ giả đã mở miệng, tương đương với việc này kết tại đây!
"Ngươi..."
Mục Thanh Khung giận dữ, đập bàn đứng lên, ông ấy là thiếu chủ của Mục gia, là cường giả Linh Văn cảnh, hà cớ gì phải sợ Kiếm Thập Tam.
"Cha!"
Thấy thế, Mục Long ra hiệu bảo Mục Thanh Khung đừng kích động, Mục Cửu Uyên đứng bên khuyên can, nhưng sắc mặt của ông ta đã vô cùng u ám.
Một bên khác, người của Huyết Sát Môn thấy có thượng sứ che chở Lãnh Vô Nhai nên rất là đắc chí.
Thành chủ Mạnh Nam Thiên từ trước đến nay là người gió chiều nào theo chiều đó, thấy vậy, vội vàng tuyên bố: "Bởi vì Mục Vân Hàn vẫn chưa chủ động nhận thua nên ta tuyên bố đây là một sự cố ngoài ý muốn, Lãnh Vô Nhai vẫn chưa phạm quy!"
"Trận chiến này, Huyết Sát Môn, Lãnh Vô Nhai chiến thắng!"
Nghe thế, Lãnh Vô Nhai không còn nể nang gì, đứng trước toàn thể dân chúng trong thành giẫm đạp lên thi thể của Mục Hàn Vân, vẻ mặt đầy khiêu khích nói: "Năm xưa, người Mục gia giết trưởng lão của Huyết Sát Môn chúng ta, mà người nọ là cha ta, ta nhẫn nhục chịu đựng bốn năm đã để hôm nay trả mối thù xưa".
"Lãnh Vô Nhai ta đây sẽ là ác mộng của tất cả đệ tử Mục gia, ta khuyên Mục gia các ngươi nên thức một chút, mau rời khỏi tuyển chọn lần này đi".
"Đây là võ đài của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ xứng đáng trở thành xác chết, giúp kẻ mạnh lau chùi tro bụi vướng trên võ đài mà thôi!"
Lãnh Vô Nhai nói xong, đá bay thi thể của Mục Hàn Vân ra xa, rồi nghênh ngang bước xuống dưới.
Cùng lúc đó, Mục Long nắm chặt nắm đấm, chăm chú nhìn vào người của Huyết Sát Môn, trong mắt ẩn chứa sát khí điên cuồng.
Bốn năm trước, vị trưởng lão kia của Huyết Sát Môn ỷ vào thực lực cao cường mà cưỡng hiếp giết chết một nữ đệ tử của Mục gia, giết người đền mạng, chết trong tay Mục Thanh Khung đó còn chưa hết tội nữa là.
Nhưng bây giờ, vài năm sau, Huyết Sát Môn nhân cơ hội Mục gia suy thoái mà thường xuyên ức hiếp còn chưa nói, mà giờ còn phát điên như vậy nữa.
"Huyết Sát Môn, cứ ở đó chờ xem!", giọng nói của Mục Long trầm lặng, lạnh lẽo như ma thoáng qua.
Chương 63: Thiên kiêu trổ tài
"Cơ Trọng Dương của Cơ gia gặp Mạnh Thuận Phong của phủ thành chủ!"
Mạnh Nam Thiên rút thăm, rồi đọc lên hai cái tên, cuộc tuyển chọn của thành Hàn Giang tiếp tục tiến hành.
"Mạnh Thuận Phong! Không ngờ lại là Mạnh Thuận Phong!"
Mọi người dưới đài nhìn thiếu niên áo xanh trên sân với vẻ hết sức chấn động.
Ai cũng biết phủ thành chủ là thế lực đứng đầu trong năm thế lực lớn ở thành Hàn Giang, xưa nay thiên tài như mây.
Ba năm trước, con trai thành chủ Mạnh Phi Hàn dựa vào tư chất của mình đã gia nhập vào Tiêu Dao Thần Tông. Mà Mạnh Thuận Phong mới 16 tuổi cũng đã là Bích Cung tầng năm, tư chất của hắn ta còn đáng sợ hơn cả Mạnh Phi Hàn.
"Mạnh Thuận Phong đã sớm nổi tiếng từ lâu, chắc chắn hắn ta sẽ giành được một vé trong cuộc tuyển chọn lần này..."
"Đúng thế, năm nay phủ thành chủ rất mạnh, nghe nói còn có thêm một Mục Thiên Dao, trước đó cũng là thiên tài đứng đầu ở Mục gia".
Giữa tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, một đối thủ khác cũng lên sân.
Người đó là Cơ Trọng Dương của Cơ gia.
Cơ gia ở phía Đông vẫn là một gia tộc cực kỳ điệu thấp, nhưng phong cách của tên Cơ Trọng Dương này lại có vẻ khác với những người khác trong nhà.
Hắn có dáng người cao to như một cái tháp, mặc một bộ giáp ngắn màu đen lộ ra cơ bắp tựa như điêu khắc trông vô cùng vạm vỡ. Tuy cũng 16 tuổi, lại cứ khiến người ta có cảm giác rất mạnh mẽ.
Trên gương mặt kiên nghị không phải là sự kiêu căng ngạo mạn, mà là một loại bá đạo không ai bằng.
Đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo của Mạnh Thuận Phong, Cơ Trọng Dương khẽ nhếch mép, giơ một ngón tay lên lắc lắc, nói thẳng: "Muốn đánh bại ngươi thì chỉ cần một chiêu, nếu không làm được, ta bằng lòng nhận thua!"
"Cái gì?"
Câu ấy vừa được nói ra, toàn thành đều chấn động, đây phải kiêu ngạo cỡ nào chứ?
"Hay là hắn không biết mình gặp ai? Mạnh Thuận Phong đó, người nổi tiếng mấy ai là kẻ vô danh, huống chi là thiếu niên thiên tài có tên tuổi từ lâu!"
"Xưa nay Cơ gia đều cực kỳ điệu thấp, sao lại xuất hiện một kẻ ngông như thế?"
Thành chủ Mạnh Nam Thiên bên cạnh nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, còn ánh mắt bốn vị sứ giả cũng hơi lập lòe, đặc biệt là Triệu Linh Đan của Tiêu Dao Thần Tông.
Nàng ta trời sinh có con mắt tinh tường, khám phá được thiên tài, nhìn sân đấu như phát hiện ra gì đó, sau đó liếc Tiêu Nhược Cuồng bên cạnh một cái, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: "Có vẻ càng ngày càng thú vị rồi, ngươi nói đúng không, Sơ Nhất?", Triệu Linh Đan khẽ vuốt con thỏ trong lòng nói.
"Đúng là ngông cuồng, không biết chết là gì, dám nói khoác trước mặt Mạnh Thuận Phong ta, không sợ cắn trúng lưỡi à?", sắc mặt Mạnh Thuận Phong tràn ngập lạnh lẽo, trong mắt hừng hực lửa giận.
Ngay sau đó, chiến đấu bắt đầu, Mạnh Thuận Phong lập tức sử dụng đòn trí mạng tấn công Cơ Trọng Dương.
"Phong Vân Tuyệt Sát!"
Chân nguyên Mạnh Thuận Phong vừa bùng nổ, dáng người hắn ta cũng trở nên tràn ngập khí thế tựa như có mây gió góp sức, trông cực kỳ kinh người như sức mạnh ngàn quân.
Trái lại, Cơ Trọng Dương vẫn đứng lù lù tại chỗ, sau đó trong cơ thể hắn bỗng phát ra từng tiếng nổ đùng đùng, cả người tản ra một luồng sáng đỏ như thủy triều đỏ vừa nóng rực, vừa mãnh liệt.
"Ta có một quyền, có thể đánh cả thiên hạ!"
"A!"
Cơ Trọng Dương gầm lên y như một con sư tử chợt bừng giấc, khí huyết và chân nguyên đồng loạt bùng nổ, ngưng tụ vào một quyền, giống như một viên thiên thạch nóng bỏng đấm thẳng về phía Mạnh Thuận Phong.
"Ầm!"
"Ầm!"
Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người màu xanh bay ngược ra sau rồi ngã xuống ven sân đấu, miệng mũi trào máu, mềm oặt tại chỗ.
"Toàn làm ba trò mèo!", Cơ Trọng Dương liếc ven sân đấu, trong mắt tràn ngập sự bá đạo.
"Xích Huyết Bá Thể, không ngờ lại là Xích Huyết Bá Thể. Lẽ nào... lẽ nào..."
Giờ phút này, trên đài cao, Tiêu Nhược Cuồng - sứ giả của Đấu Chiến Thần Tông bỗng lộ ra vẻ mặt hết sức kích động, cơ bắp cả người chợt căng lên.
Các sứ giả khác thấy vậy, đương nhiên cũng biết được là chuyện gì.
"Xem ra, lời trăng trối trước khi chết của Thái thượng trưởng lão quả nhiên là thâm ảo. Ban nãy có Tiên Thiên Kiếm Cốt chắc chắn là về Lăng Thiên Kiếm Tông. Giờ lại xuất hiện Xích Huyết Bá Thể, cái thể chất có thể xưng vương xưng bá trong cùng cảnh giới thế này đương nhiên sẽ thuộc về 'con rồng Hàn Giang' của Đấu Chiến Thần Tông".
"Vậy 'con rồng Hàn Giang' của Tuyết Nguyệt Thần Cung của ta sẽ là ai đây?", Lâu Thính Tuyết thầm nghĩ, tiếp tục nhìn về phía dưới, chẳng ai biết đằng sau lớp mặt nạ bằng bạc ấy đang che giấu vẻ mặt gì.
Từ trước đến giờ, Tuyết Nguyệt Thần Cung chỉ nhận nữ đệ tử.
"Cơ Trọng Dương của Cơ gia, thắng!"
Tuy thành chủ Mạnh Nam Thiên không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng lúc này không phải hắn ta muốn mà được.
Lúc này, toàn bộ thành Hàn Giang đều ghi nhớ cái tên "Cơ Trọng Dương".
Phải công nhận rằng Cơ gia giấu giếm kỹ thật!
Những cuộc chiến tiếp theo cũng không có người nào xuất chúng, đa số đều là một số đệ tử bình thường trong năm gia tộc lớn đánh nhau. Bọn họ tham gia cuộc tuyển chọn lần này chỉ là vì rèn luyện.
Đơn giản chỉ là những người có tu vi sàn sàn như nhau đánh nửa ngày cũng chưa phân thắng bại, cuối cùng hai bên cùng bị thương nặng hoặc hai bên có thực lực cách xa, vừa gặp đã nhận thua, sợ bước lên vết xe đổ của Mục Hàn Vân.
"Trận chiến tiếp theo, Mục Thiên Dao của phủ thành chủ gặp Mạc Trường Ca của Huyết Sát Môn!"
Khi Mạnh Nam Thiên đọc lên cái tên Mục Thiên Dao thì ánh mắt chợt sáng lên, còn liếc nhìn Mục gia.
"Mục Thiên Dao, phủ thành chủ?"
"Chuyện này là sao? Không phải Mục Thiên Dao là cháu gái của đại trưởng lão Mục gia hả? Mục gia kiêu ngạo lắm mà, sao lại có thể trở thành người của phủ thành chủ? Hay là đọc sai rồi?"
Có người nghe thấy vậy bèn lộ ra vẻ khó hiểu.
"Cái này thì ngươi không biết rồi, nghe nói một tháng trước, Mục gia đã xảy ra một sự thay đổi lớn, đại trưởng lão bị giết, Mục Thiên Dao chạy khỏi gia tộc, gia nhập vào phủ thành chủ".
"Đúng đó, ta cũng biết chuyện này, hơn nữa, giờ Mục Thiên Dao còn là vợ chưa cưới của Mạnh Phi Hàn!"
"Cái gì? Vợ chưa cưới của Mạnh Phi Hàn, chính là thiên tài đã gia nhập vào Tiêu Dao Thần Tông vào 3 năm trước ư?"
"Theo ta, lần này Mục gia xong đời rồi!"
Mọi người tạm thời coi chuyện này là một trò cười, chế giễu Mục gia, ngay cả thiên tài đứng đầu như Mục Thiên Dao cũng chuyển sang phủ thành chủ, còn bị Huyết Sát Môn nhằm vào, xem ra lần này Mục gia hết hy vọng rồi.
Chương 64: Mục Long lên sân
Trong tiếng bàn tàn của mọi người, trên sân đấu đã đứng hai bóng người.
"Nghe nói cô vốn là người của Mục gia, có điều giờ lại trở mặt thành thù. Ta sẽ dịu dàng với cô chút vì dù sao trước nay bổn công tử đều vô cùng thương hương tiếc ngọc".
Mạc Trường Ca cầm Ngân Xương Thiên La phiến, bên hông đeo một cây sáo màu tím, mặt mày anh tuấn sáng láng, khóe miệng cong cong gợi lên một nụ cười quyến rũ trông như một lãng tử quần là áo lụa bất cần đời.
"Ngươi cũng là Tiên Thiên Kiếm Cốt hả?", đôi môi mỏng của Mục Thiên Dao khẽ mở, nhìn chằm chằm Mạc Trường Ca hỏi.
"Đương nhiên không phải", Mạc Trường Ca dùng quạt gạt gạt tóc của mình, lắc đầu cười đáp.
"Nếu không phải, vậy ngươi không có tư cách ăn nói ngông cuồng trước mặt ta!"
Giây tiếp theo, Mục Thiên Dao lập tức ra tay, trở tay một cái, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu xanh nhạt lóe lên vẻ sắc lạnh.
Khí thế trên người nàng ta rõ ràng đã là Bích Cung cảnh tầng 10.
Đây là tu vi cao nhất xuất hiện trong cuộc tuyển chọn từ nãy đến giờ!
"16 tuổi, Bích Cung cảnh tầng 10, còn mạnh hơn cả chồng chưa cưới Mạnh Phi Hàn của nàng ta!"
"Tốc độ tu luyện nhanh thật!", mọi người cảm thán.
Mục Long thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng: "Một tháng trước, nàng ta mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng 1, chỉ một tháng thế mà lại lên đến tầng 10. Hơn nữa, hình như sự rét lạnh trên người nàng ta cũng lạnh hơn".
"Xem ra, trong một tháng ấy, Mục Thiên Dao không những nhận được sự bảo kê của phủ thành chủ, mà còn có cơ duyên khác nữa", Mục Long nhìn chằm chằm bóng người trên sân, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.
"Không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng 10!"
Trên sân đấu, Mạc Trường Ca thấy cảnh ấy cuối cùng cũng không cười nổi, vẻ mặt của hắn ta chợt trở nên nghiêm trọng, dường như có chút lo lắng, dù sao hắn ta cũng chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng 5 mà thôi.
"Thôi, dù gì Mạc Trường Ca mình cũng đường đường là cao thủ Bích Cung cảnh, có thua thì cũng phải cho thấy sự gan dạ của mình, không thì cả thành sẽ nhìn mình như thế nào!", trong đầu hắn ta chợt toát ra một suy nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, Mạc Trường Ca cắn răng, Ngân Xương Thiên La phiến trong tay chợt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, quạt một cái, chân nguyên giống như những lưỡi dao gió bắn thẳng về phía Mục Thiên Dao.
Nhưng mà, chỉ thoáng chốc, sắc mặt Mạc Trường Ca đã thay đổi, bởi vì hắn ta bỗng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm ập vào trước mặt, sự lạnh lẽo ấy khiến hắn ta rợn cả da gà.
Đó là một luồng kiếm khí lạnh như băng, cực kỳ sắc bén như có thể xé rách mọi thứ!
Đối mặt với vô số lưỡi dao gió bằng chân nguyên, Mục Thiên Dao chỉ chém ra một kiếm, rồi sau đó xoay người rời đi.
"Đây là... tự tin mình sẽ thắng?"
Tất cả mọi người dưới đài thấy cảnh ấy thì mở to hai mắt, Mục Thiên Dao kia không khỏi hơi kiêu ngạo quá rồi đó.
Thế nhưng, thoáng chốc mọi người đã thấy một pho tượng bằng băng trông rất sống động vẫn giữ nguyên vẻ mặt e dè hoảng sợ.
"Cái gì?"
"Thuận tay đánh ra một chiêu mà lại có thể trực tiếp đóng băng một cao thủ Bích Cung cảnh tầng 5!"
Cảnh tượng ấy khiến cả thành xôn xao, trong đó cũng không thiếu cao thủ Bích Cung cảnh tầng 10. Bọn họ tự hỏi lòng, tuy cùng cảnh giới, nhưng mình quả thật không có bản lĩnh như Mục Thiên Dao.
Người của Huyết Sát Môn nhìn pho tượng bằng băng kia với vẻ mặt hết sức khó coi, lúc trước Lãnh Vô Nhai đánh chết Mục Hàn Vân chỉ với một chiêu đã khiến tinh thần cả đám hết sức phấn khích. Song giờ, Mạc Trường Ca thất bại hại đã mang lại đả kích nặng nề đối với họ.
Nhưng đúng lúc này, Mục Thiên Dao vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, pho tượng băng ấy thế mà lại nứt toác ra.
Mạc Trường Ca giống như chạy ra từ trong Địa Ngục, lại được nhìn thấy ánh mặt trời, thở hổn hển hít thở không khí trong lành.
Ánh mắt hắn ta nhìn Mục Thiên Dao đã hoàn toàn thay đổi, mặt mày đầy vẻ kiêng kỵ, lại không dám tỏ ra ngả ngớn nữa.
"Ngươi là người của Huyết Sát Môn, là kẻ địch của Mục gia nên ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi!", Mục Thiên Dao nhìn Mạc Trường Ca, lạnh lùng nói.
"Ta... ta nhận thua...", Mạc Trường Ca cúi đầu giống như trái cà tím bị héo, cười cay đắng.
"Mục Thiên Dao của phủ thành chủ... thắng!"
Khi Mạnh Nam Thiên tuyên bố kết quả thì chợt nhấn mạnh tên của Mục Thiên Dao, còn liếc nhìn Mục gia dường như là đang nhấn mạnh điều này.
Mà ở trong mắt của mọi người trong thành Hàn Giang, điều này lại là một sự chế giễu hết sức trắng trợn!
"Mục gia vứt bỏ thiên tài cỡ đó không bồi dưỡng, mà lại coi như kẻ thù thì đúng là ngu không ai bằng!"
"Với thực lực và tu vi của Mục Thiên Dao, đương nhiên lần này sẽ tiến vào tông môn lớn. Đến lúc đó, Mục gia chỉ còn nước khóc thôi".
"Đúng vậy, Mục Cửu Giang - ông nội của Mục Thiên Dao bị Mục gia giết chết, mối thù không đội trời chung như thế, kết hợp với thái độ của nàng ta với Huyết Sát Môn là biết Mục Thiên Dao sẽ không bỏ qua cho họ rồi!"
"Vả lại, phủ thành chủ vốn đã mạnh, giờ lại có thêm Mục Thiên Dao thì sẽ như hổ thêm cánh. Nếu nàng ta tiến vào được những tông môn lớn, vậy số phận sau này của thành Hàn Giang chắc chắn sẽ xảy ra thay đổi".
Khoảnh khắc khi Mục Thiên Dao đánh bại Mạc Trường Ca một cách dễ dàng, trong lòng các thành viên cao cấp của những gia tộc lớn đều có suy nghĩ của riêng mình.
"Trận chiến tiếp theo là Mục Long của Mục gia gặp Tiết Hải Cừu của Huyết Sát Môn!", khi Mạnh Nam Thiên đọc lên hai cái tên này thì khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
"Lại là Mục gia và Huyết Sát Môn, lần này có trò hay để xem rồi!"
Mọi người nghe thấy tên của hai thế lực ấy, không khỏi tỉnh cả người.
"Nghe nói mấy ngày trước, thiếu chủ Tiết Đoạn Lãng của Huyết Sát Môn đã gặp điều chẳng may trong dãy Nghi Lăng. Tiết Vạn Triệt đau mất con trai, lại nhận một đứa con nuôi tên Tiết Hải Cừu để nhắc nhở mình mối thù giết con!"
"Có thể được Tiết Vạn Triệt nhận làm con nuôi, đương nhiên phi phàm. Mục gia này đúng là xui xẻo mà!"
"Mục Long này vốn rất ăn hại, giờ dù có thể tu luyện, nhưng nghe nói cũng chỉ là Thoái Phàm cảnh, e rằng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Mục Hàn Vân kia thôi".
Mục Long nghe mọi người bàn tán nhưng mặt mày vẫn tỉnh rụi, chậm rãi bước lên sân đấu, bình chân như vại.
Chương 65: Nhận tội? Đền tội?
Tiết Hải Cừu thấy Mục Long đi lên lập tức cười lạnh nói: "Chắc hẳn thi thể của Mục Hàn Vân kia còn chưa lạnh, Mục gia ngươi còn dám lên đài, hay là coi lời sư huynh Vô Nhai của ta như gió thoảng bên tai?"
"Ngươi nói 'Vô Nhai' chính là 'con quạ' ngu ngốc ỷ vào mình là 'Tiên Thiên Kiếm Cốt' nên kiêu ngạo không biết sống chết kia ấy hả? Nhưng tiếng quạ thì chỉ có quạ mới hiểu thôi!", Mục Long vừa nói vừa khinh bỉ liếc Lãnh Vô Nhai ở dưới đài.
"Thằng khốn, muốn chết hả!"
Lãnh Vô Nhai nghe vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên người bùng nổ ra một luồng kiếm khí sắc bén, mắt đầy sát khí.
Hắn ta đường đường là Tiên Thiên Kiếm Cốt, ngay cả sứ giả của Lăng Thiên Kiếm Tông cũng rất tán thưởng. Mục Long kia chỉ là Thoái Phàm cảnh mà lại dám khinh bỉ mình, nói mình là quạ?
Nếu giờ phút này không phải đang ở dưới đài thì hắn ta đã chặt Mục Long kia ra làm ngàn khúc để hả giận rồi.
"Sư đệ, cần gì phải nói nhiều với một tên rác rưởi Thoái Phàm cảnh chứ? Cứ giết hắn giúp huynh là được!", Lãnh Vô Nhai dưới đài gầm lên một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sát khí lạnh lẽo khiếp người.
Tiết Hải Cừu nghe thấy thế gật đầu, sau đó gương mặt chợt trở nên dữ tợn: "Ngươi dám đi lên, vậy phải hiểu được sẽ chết. Ta sẽ cho ngươi biết, ở trước mặt ta ngươi còn chẳng có cơ hội để xin tha!"
"Nhận lấy cái chết đi!"
Mặc dù Tiết Hải Cừu kia không có yêu nghiệt như Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng cũng là thiên tài hiếm có. Không thì sao sẽ được môn chủ Huyết Sát Môn nhận làm con nuôi?
Hắn ta sử dụng một thanh Yển Nguyệt đao màu máu, vung lên một cái, tu vi Bích Cung cảnh tầng 4 chợt bùng nổ, chân nguyên đỏ sẫm quay cuồng quanh người như một con rồng đầy tội nghiệt đang bơi trong biển máu, ngùn ngụt sát khí.
Tiết Hải Cừu cách không chém xuống một đao, hiển nhiên cũng định làm như Lãnh Vô Nhai, bổ Mục Long làm đôi chỉ bằng một chiêu.
Nhưng, hắn ta không phải Lãnh Vô Nhai, quan trọng hơn là Mục Long cũng chẳng phải Mục Hàn Vân!
"Muốn chết hả!"
Ngay sau đó, một đao khủng bố đủ để bổ đôi đất trời lại bị Mục Long dùng tay không đỡ lấy.
Hắn không cho Tiết Hải Cừu cơ hội phản ứng nào, lập tức đánh ra một quyền đập vào ngực đối phương.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể Tiết Hải Cừu thế mà lại bị một quyền kia đánh thành một đống sương máu, trực tiếp nổ tung tại chỗ!
Cảnh tượng ấy vừa khủng bố vừa máu tanh khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Cái này... cái này không thể nào!"
"Hay là, ta đang nằm mơ?"
"Thoái Phàm cảnh tầng 10 dùng một quyền trực tiếp đấm Bích Cung cảnh tầng 4 nổ tung? Đây phải có sức mạnh khủng bố như nào?"
"Đây mới là sức mạnh thật sự của Thoái Phàm cảnh sao?"
Dưới đài như một chảo dầu bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức bùng nổ phát ra vô số tiếng kinh ngạc cảm thán.
"Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Tiết Vạn Triệt ta đã chết một đứa con trai, giờ con nuôi cũng chết trong tay một thằng nhóc Thoái Phàm cảnh!"
"Tuyệt đối không thể nào! Thằng nhóc Mục gia kia ăn gian, dùng thủ đoạn độc ác giết người!"
Môn chủ Tiết Vạn Triệt của Huyết Sát Môn lập tức vỗ bàn đứng dậy, mặt mày vặn vẹo, chỉ vào Mục Long, hận không thể giết chết hắn cho hả giận.
Mục Long nghe vậy ném vũ khí của Tiết Hải Cừu đi, nhìn đám người Huyết Sát Môn với ánh mắt sáng quắc: "Đệ tử Huyết Sát Môn các người giết người đó là mạnh, Mục Long ta giết thì lại là ăn gian?"
"Hừ, con ta Tiết Hải Cừu là Bích Cung cảnh tầng 4 mà ngươi chỉ là một con kiến Thoái Phàm cảnh! Nếu không phải là ăn gian thì sao có thể giết con ta? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn độc ác nào, còn không mau khai ra!", Tiết Vạn Triệt khăng khăng chắc chắn là Mục Long ăn gian.
Có điều, Mục Long thấy vậy chỉ hơi lộ ra ánh mắt kiêu ngạo nói: "Kẻ mạnh thì mãi mãi là kẻ mạnh thôi, Mục Long ta làm việc cũng không cần phải giải thích với ông! Chẳng phải 'con quạ' của Huyết Sát Môn ông cũng nói đây là sàn đấu của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ xứng trở thành thi thể làm giẻ quét bụi sao?"
"Giết người tộc ta, nợ máu trả bằng máu! Ông nên cảm thấy may mắn người lên đài không phải Lãnh Vô Nhai, không thì Tiên Thiên Kiếm Cốt của Huyết Sát Môn ông cũng sẽ biến thành một cái xác chết mà thôi!", khi Mục Long nói ra câu này, trên người hắn chợt tản ra một luồng sát khí lạnh thấu xương khiến mọi người dưới đài nhìn mà hoảng sợ.
"Xấc xược!"
Lúc này, Kiếm Thập Tam - một trong bốn sứ giả bỗng lạnh lùng quát.
Lãnh Vô Nhai chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt có liên quan đến tương lai của Lăng Thiên Kiếm Tông, lời nói đó của Mục Long làm Kiếm Thập Tam hết sức bực bội.
"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này là để giúp tứ đại tông môn ta chọn lựa người tài. Ngươi có lòng dạ độc ác, giết hại thiên tài như vậy thì phải chịu tội gì?"
Kiếm Thập Tam ngồi trên cao thả ra uy áp của Linh Văn cảnh, rũ mắt nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng như thần, giống như muốn xét xử Mục Long.
Song, Mục Long thấy vậy lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Kiếm Thập Tam, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: "Nếu ta không nhớ lầm thì lúc trước vị sứ giả này cũng đã nói, rác rưởi là không đáng để thương hại!"
"Đúng vậy, bổn sứ giả có nói câu ấy. Lúc trước, theo ta tên đệ tử Thoái Phàm cảnh kia chính là rác rưởi, mà đệ tử Bích Cung cảnh lại là thiên tài, sao? Ngươi có thắc mắc gì hả?", ánh mắt Kiếm Thập Tam lạnh lùng nói.
"Đương nhiên là có rồi! Ta cũng là Thoái Phàm cảnh, nếu như lời ngươi nói Bích Cung cảnh là thiên tài, vậy cái gọi là thiên tài trong miệng ngươi lại không đỡ nổi một quyền của ta. Thế chẳng phải là còn không bằng cả rác rưởi sao?", Mục Long quát lên, giọng nói vang vọng như tiếng chuông vang khắp bốn phía.
"Hỗn láo, còn nhỏ mà độc ác, gian xảo gàn bướng, lòng dạ như thế thì tương lai khó tránh khỏi sẽ rơi vào ma đạo. Tứ đại tông môn ta chính là danh môn chính phái, há có thể chứa chấp loại người rác rưởi như ngươi? Còn không quỳ xuống nhận sai đền tội?"
Kiếm Thập Tam quát, vô số luồng kiếm khí bắn ra, giống như Mục Long không nghe thì sẽ giết hắn ngay tại chỗ.
Giờ phút này, mọi người trong thành đều im lặng như tờ, sợ hãi nhìn lên đài.
Bọn họ không ngờ Mục Long lại dám ngông cuồng như vậy!
Đó chính là sứ giả của Lăng Thiên Kiếm Tông đấy, một đầu ngón tay của hắn ta thôi cũng đủ để nghiền chết Mục Long hơn ngàn lần rồi!
Bọn họ cho rằng điều đó đã là vô cùng can đảm, nhưng ngay sau đó, hành động của Mục Long lại làm lòng họ dậy sóng.