“Sao? Ngươi cũng định học theo đám kia đến giết ta, cướp lấy bản đồ trong tay ta à?”, Mục Long và Sở Tùy Duyên gặp nhau, cả hai cùng nhìn đối phương mấy giây, bấy giờ Mục Long mới mở miệng hỏi.
Bình thường, tuy Sở Tùy Duyên kia trông rất phóng khoáng, chẳng thèm để ý tới bất cứ điều gì. Nhưng Mục Long biết đây chỉ là bề nổi mà thôi.
Nếu hắn ta có thể chèn ép toàn bộ đệ tử ngoại môn, trở thành người đứng đầu bảng Sơn Hà thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Hóa ra là Mục huynh, không ngờ ta và huynh lại có thể gặp nhau tại một nơi nguy hiểm như Vạn Độc cốc, đúng là duyên phận, mọi thứ đều tùy duyên cả”, Sở Tùy Duyên chắp tay cười nói.
“Tùy duyên sao?”, Mục Long cười, cũng không nói gì thêm vì đến giờ hắn vẫn chưa biết được mục đích của Sở Tùy Duyên.
Sau đó, chợt nghe thấy Sở Tùy Duyên nói: “Ta cực kỳ hâm mộ tư chất của Mục huyng, hơn nữa huynh và ta cũng không oán không thù, chỉ với mấy câu của người ngoài mà muốn cả hai chúng ta đánh nhau sống chết thì cũng không thực tế”.
“Còn về bản đồ trong tay Mục huynh, với người khác thì nó giống như chí bảo, nhưng với ta, nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế nên, Mục huynh cũng không cần lo lắng”.
“Có điều, nghe lời nói ban nãy của Mục huynh thì hình như đã gặp Miêu Thiên Tú, còn giết chết hắn ta?”
Đều là người nằm trong top 10 bảng Sơn Hà nên Sở Tùy Duyên cũng biết thực lực của Miêu Thiên Tú. Dù hắn ta không muốn tin đây là sự thật thì lý trí của Sở Tùy Duyên cũng có thể cảm nhận điều khác lạ trong lời nói của Mục Long.
Trong câu nói ấy có chút khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ đối với Miêu Thiên Tú, cũng là sự cảnh cáo với hắn ta.
Hôm đó, trước khi tiến vào đảo Phục Ma, hắn ta đã ở trong đám đông thấy mọi thứ mà Mục Long gặp phải, đặc biệt là sát khí do hắn tỏa ra lúc cuối cùng, càng khiến hắn ta nhớ mãi không quên.
Bởi vì, hắn ta đã từng cảm nhận được loại sát khí ấy trên người của một cao thủ.
Người như vậy, một khi bị chạm vào giới hạn thì cực kỳ đáng sợ.
Mục Long nghe vậy khá là kinh ngạc, sau đó nhìn Sở Tùy Duyên cười hỏi: “Sao ngươi lại đưa ra kết luận là Miêu Thiên Tú đã chết? Và còn là do ta giết?”
“Rất đơn giản, trực giác, trực giác đối với Mục huynh”, Sở Tùy Duyên khẽ cười, nhìn thẳng vào Mục Long phun ra một câu nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy thâm ý.
“Vậy ư? Nói thế thì trực giác của ngươi khá chuẩn đấy chứ”, trong tay Mục Long xuất hiện một thứ, bị hắn thuận tay ném cho Sở Tùy Duyên.
Sở Tùy Duyên thấy vậy vươn tay nắm lấy, sau khi nhìn thấy thứ đó thì dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
“Ngũ Độc Huyền Âm trượng, quả nhiên, Mục huynh không những có tư chất khủng bố mà thực lực cũng vô cùng đáng sợ”, Sở Tùy Duyên nói xong bèn bước tới trả Ngũ Độc Huyền Âm trượng lại cho Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng là linh khí thượng phẩm, gần như đại biểu cho một nửa thực lực của Miêu Thiên Tú. Giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long thì đã đủ để chứng minh mọi thứ.
Hơn nữa, Mục Long còn có thể thuận tay ném linh khí thượng phẩm cho hắn ta cho thấy lòng tin cũng như sự gan dạ của hắn.