“Di ngôn của bốn vị Thái thượng trưởng lão quả nhiên rất huyền diệu, cái thành Hàn Giang nho nhỏ này thế mà lại có Tiên Thiên Kiếm Cốt, lẽ nào, Lãnh Vô Nhai này lại là một con rồng thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông!”
Lâu Thính Tuyết và Tiêu Nhược Cuồng nhìn nhau, bọn họ dường như đã hiểu ra điều gì đó, đều lựa chọn làm ngơ trước việc Lãnh Vô Nhai vừa mới ra tay giết người.
Có lẽ chỉ có bọn họ biết rằng, tuyển chọn lần này của thành Hàn Giang có ý nghĩa rất quan trọng.
Nếu không có chuyện đó, sao bốn người bọn họ lại đến đây được chứ? Hơn nữa vương triều Đại Ly của cải dồi dào, mênh mông trù phú, sao cái thành Hàn Giang nhỏ bé này lại có được cơ hội ấy chứ?
Lần tuyển chọn này có liên quan đến việc cơ mật của tứ đại tông môn.
Từ khi tứ đại tông môn thành lập đến nay đều tự lưu truyền một cuốn “Khai Tông Mật quyển”, trong đó có một lời tiên tri về kiếp nạn khủng khiếp của tông môn.
Mỗi một ngàn năm, Thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn sẽ hợp sức với nhau nhìn trước tương lai trong bí cảnh Thiên Cơ, để dự đoán về kiếp nạn khủng khiếp sắp tới.
Cũng cách không lâu lắm, chu kỳ khoảng tầm một ngàn năm.
Nhưng bây giờ, Thái thượng trưởng lão của tứ đại tông môn lại chịu phản phệ mà trước nay chưa từng có.
Dường như bọn họ đã nhìn thấy được điều gì đó rất kinh khủng, thế nên vẻ mặt mới tràn ngập sự kinh hoàng đến vậy.
Hơn nữa, tựa như có một lực lượng cấm kỵ nào đó đang ngăn cản bọn họ tiết lộ ý trời, cuối cùng, cả bốn vị Thái thượng trưởng lão chỉ để lại bốn lời trăn trối rồi qua đời.
“Kiếp loạn thế giáng xuống khó lòng sửa đổi, thiên diễn bốn chín người thoát một, rồng tại Hàn Giang vào cuộc, có kẻ may mắn nghịch kiếp phù du!”
Đứng một bên, Triệu Lăng Đan dùng bàn tay mềm mại vuốt ve linh thỏ, đáy mắt lóe sáng, âm thầm mặc niệm bốn câu di ngôn trong lòng.
“Rồng Hàn Giang nghĩa là thiên tài trong thành Hàn Giang sao?”, nàng ta nhìn vào Lãnh Vô Nhai đang ở dưới kia, đôi mắt tinh tường như nhìn thấu tất cả.
Sau khi bốn vị Thái thượng trưởng lão qua đời, những người quản lý cấp cao của bốn tông môn nhanh chóng đi tìm hiểu hàm nghĩa ẩn sau bốn câu di ngôn ấy.
Bọn họ cho rằng, bốn câu di ngôn ý muốn nói rằng, loạn thế giáng xuống chính là kiếp nạn sinh tử khủng khiếp được nhắc tới trong lời tiên tri trong cuốn “Khai Tông Mật quyển”, hơn nữa còn là ý trời, không thể sửa đổi.
Nhưng cái gọi thiên diễn bốn chín người chỉ thoát một, tuy bốn mươi chín là trời đã định chắc, nhưng vạn vật không có gì là tuyệt đối.
Dưới ý trời vẫn tồn tại một con đường sống, đó cũng chính là “một” trốn thoát, vấn đề là liệu có tìm được “rồng tại Hàn Giang” hay không.
Vậy thế nào là “rồng tại Hàn Giang”? Hàn Giang chẳng qua chỉ là một con sông nhỏ, vậy trong đó hiển nhiên sẽ không có cái gì gọi là rồng thật cả.
Nhưng từ xưa đến nay có câu “thiên tài như rồng, ẩn người trong bùn lầy, đến lúc một bước lên trời”.
Cho nên, quản lý cấp cao của các tông môn cho rằng “rồng tại Hàn Giang” chính là những thiên tài trong thành Hàn Giang, nếu có thể tìm được thì có thể hóa giải được kiếp nạn sinh tử ấy.
Bởi vậy, tìm kiếm “rồng tại Hàn Giang” chính là mục đích tuyển chọn ở thành Hàn Giang.
“Nói như vậy, lẽ nào Lãnh Vô Nhai chính là “rồng tại Hàn Giang” thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông sao? Vậy thì “rồng tại Hàn Giang” của Tiêu Dao Thần Tông là ai chứ?”
Thế nên, dù Lãnh Vô Nhai giết người thì sắc mặt Triệu Lăng Đan vẫn không thay đổi.