Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu, mười mấy người mà thôi, còn chưa tới một phần mười doanh số hội Đồ Long nữa là.
Sát khí mãnh liệt nhằm thẳng vào Mục Long như một cơn sóng thần hết đợt này đến đợt khác, kèm theo sự thảo phạt vô cùng sắc bén.
Những đệ tử kia đều thi triển tuyệt học sắc bén, mạnh mẽ, ngùn ngụt sát khí. Mỗi một loại tuyệt học đều có thể lập tức giết chết người có cùng cảnh giới.
"Sơn Hà Phá Diệt!"
Giờ phút này, Mục Long đã sớm bất chấp tiêu hao, không ngừng múa may thần kích Như Ý ngăn cản đòn tấn công của họ, đồng thời cũng thi triển chiêu thức trong "Chiến Thiên Đồ Lục".
Đây là cách chiến đấu nguyên thủy nhất từ xưa của tộc Hỗn Thế Ma Viên, trong những năm thái cổ, họ từng dùng cách đánh đó chinh chiến khắp vũ trụ cho Yêu tộc, mà còn đánh đâu thắng đó.
Có thể nói, phương pháp ấy chính là sinh ra để chiến đấu. Hơn nữa, chiêu "Sơn Hà Phá Diệt" này quả thật là sáng lập nên để dành cho đánh quần ẩu, phạm vi sát thương cực lớn.
Mục Long kết hợp với Nộ Đào Ngũ Trọng Phá thi triển chiêu đó, nơi chiến kích đi qua giống như thần chết hạ xuống, giết đến là đổ, chạm vào là chết.
Thoáng chốc, đã có hơn mười đệ tử bị giết chết, ngay cả cặn cũng không còn!
Nhưng trong trận chiến sống còn, trừ khi có thực lực có thể giết chết và chèn ép đối phương, không thì sẽ khó tránh khỏi tám chữ: giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm!
Huống chi, điều Mục Long phải đối mặt là toàn bộ hội Đồ Long, là cảnh vây giết của mấy trăm tinh anh ngoại môn. Dù hắn có phòng thủ kín kẽ đến mấy thì suy cho cùng cũng sẽ không đủ hoàn thiện.
Trong phút chốc, đã có mấy luồng chân nguyên đánh trúng sau lưng Mục Long. Nếu không phải cơ thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ và phệ chủng trong người có thể cắn nuốt mọi lực lượng thì e rằng đã chết lâu rồi.
Một vệt máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra từ trong khóe miệng Mục Long, mái tóc đen dài cũng bị luồng chân nguyên mạnh mẽ ấy chấn rối tung.
"Hắn đã bị thương nặng rồi, đây là cơ hội để giết hắn đó!"
"Mặc dù hắn có mạnh trở lại, nhưng đối mặt với hơn 200 người chúng ta thì hôm nay cũng chắc chắn sẽ chết thôi!"
"Giết!"
Đằng sau lưng Mục Long, tiếng kêu đánh kêu giết vang tận mây xanh.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm đám người sau lưng bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Con ngươi màu vàng của hắn càng thêm cô đọng, sấm sét phủ kín đôi mắt như muốn lao ra, hủy diệt hết mọi thứ.
"Các ngươi, cuối cùng cũng có thể làm ta bị thương. Nhưng, cái giá phải trả chính là tính mạng của các người!"
"Phúc Hải Trầm Uyên!"
Lần này, Mục Long không hề dùng đến thần kích Như Ý, mà là trực tiếp thi triển Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, bóng dáng biến ảo lập lòe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt đám người kia.
Cùng lúc đó, một bàn tay khổng lồ màu vàng cũng bổ thẳng xuống đỉnh đầu mọi người.
Huyết mạch Ma Viên gặp mạnh càng mạnh, càng chiến càng hăng!
Dưới bàn tay khổng lồ ấy, mọi sự giãy giụa và chống cự dường như chỉ là phí công.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất trước mặt lập tức sụp xuống.
Đó là một cái hố sâu có hình như bàn tay, dưới đáy là một bãi máu màu đỏ sậm, mơ hồ còn có thể nhận ra hình người.
Dưới bàn tay khổng lồ được phát ra trong cơn giận dữ, có mấy đệ tử đã bị nó trực tiếp đập thành thịt vụn.
Mà lúc này, Mục Long cũng không có dừng lại và chẳng thèm để ý đến vết thương của mình.
Thất phương huyền cung không ngừng nổ ầm ầm, chân nguyên màu vàng cuộn trào ngưng tụ trong lòng bàn tay, hóa thành vô số bàn tay khổng lồ đập xuống.
Chẳng mấy chốc, lại có thêm mười mấy đệ tử bị đập thành thịt vụn, chết không toàn thây.
Đồng thời, Mục Long cũng chẳng dễ chịu, trên người hắn đều chằng chịt vết thương, nào là vết đao, vết kiếm, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, thậm chí còn thấy cả xương khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu, thật sự vô cùng thê thảm...
Nhưng mà, Mục Long lại chẳng thèm để ý đến chuyện đó, hắn như không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm mọi người, nở một nụ cười khát máu: "Dùng máu của ta đổi lấy tính mạng của các ngươi, đáng giá!"
Giờ phút này, trông hắn như một con quỷ bò ra từ địa ngục, điên cuồng như Atula.
Trông thật sự cực kỳ độc ác và tàn nhẫn!
Vốn dĩ, đệ tử trong hội Đồ Long ỷ người đông thế mạnh định giết chết Mục Long. Nhưng giờ, bóng người nhuộm đẫm máu tươi trước mặt lại khiến họ sợ hãi.
Sự sợ hãi ấy phát từ tận sâu trong linh hồn, dù bên họ còn rất nhiều người, nhưng cảm giác ấy vẫn chẳng giảm đi chút nào.
"Ban đầu, đây chỉ là thù oán giữa ta, Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, nhưng các ngươi lại ham đồ vật trên người ta, quần ẩu nhằm giết ta. Vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị ta giết đi!"
"Ta nói rồi, nếu các ngươi không thể Đồ Long thì chắc chắn sẽ bị Long giết ngược lại, lên hết đi!"
Ánh mắt Mục Long lạnh lẽo như băng, trên người tản ra sát khí sắc bén, bước từng bước một đi về phía mọi người. Mà đám người trước mặt hắn lại bắt đầu liên tục lùi về sau.
Giang Thiên Vũ thấy cảnh ấy thì sắc mặt hết sức khó coi.
Ban nãy, bọn họ vẫn chưa ra tay là vì để đám đệ tử hội Đồ Long vây giết Mục Long. Nhưng, sức chiến mà Mục Long thể hiện ra lại nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Hơn hai trăm đệ tử tinh anh của ngoại môn vây giết một mình Mục Long, chẳng những không thể giết chết hắn, trái lại còn bị giết ngược hơn mười người. Giờ, trong lòng cả đám lại sinh ra sợ hãi.
"Các ngươi sợ cái gì?"
"Hắn chẳng qua chỉ là Bích Cung cảnh tầng 7, luân phiên xông lên bào mòn hắn, bản thân hắn cũng bị thương nặng, giờ đã như cái đèn cạn dầu, còn không mau giết chết hắn đi?"
"Chẳng phải chúng ta đợi mười ngày là vì giây phút này sao? Người nào chặt được đầu Mục Long thì chẳng những có được mọi thứ của hắn mà còn nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ ta!", mắt thấy mọi người hơi dao động, Giang Thiên Vũ bèn hét lên.
Lời này quả nhiên đã nổi lên tác dụng.
Rất nhiều đệ tử nhìn cả người Mục Long đều tràn ngập miệng vết thương, trông vô cùng thê thảm thì đều chấn động.
Đúng vậy, hắn đã bị thương nặng như thế, mặc dù có thể chiến đấu tiếp, nhưng chiến lực sẽ còn lại được bao nhiêu?
"Giết, giết hắn đi!"
"Nếu hôm nay hắn không chết thì sẽ thành tâm ma của chúng ta!"
"Sự mạnh mẽ của kẻ này không ngờ lại ảnh hưởng đến đạo tâm của chúng ta!"
Sát khí trong lòng của mọi người lại dâng lên, còn Mục Long lại cười lạnh một tiếng, lấy ra một giọt Tam Quang Thánh Thủy, bỏ vào trong miệng.
Chương 152: Giết chết từng người
Vào khoảnh khắc đó, trên người hắn hào quang rực rỡ, một thân thương thế hồi phục lại như ban đầu, hơn nữa lượng lớn chân nguyên tiêu hao liên tiếp trước đó cũng đều được bổ sung lại, thất phương huyền cung của hắn tràn trề như cũ.
Đây chính là hiệu quả hồi phục của Tam Quang Thánh Thủy, cũng chính nhờ đó mà Mục Long mới không bỏ chạy ngay đầu tiên mà lựa chọn liều chết một phen!
Không chỉ có thế, giờ phút này, trong cơ thể hắn lại truyền ra một tiếng vỡ nứt cực lớn.
Ngay sau đó, khí tức toàn thân trở nên khủng bố hơn, mạnh hơn không chỉ gấp đôi so với lúc trước.
Thiên tư của hắn thực sự đáng sợ, một trận chiến sinh tử lại chạm đến sợi xiềng xích thứ tám rồi chặt đứt nó, còn tinh nguyên bàng bạc của Tam Quang Thánh Thủy lại giúp hắn ngưng tụ huyền cung thứ tám.
Bích Cung cảnh tầng tám đối mặt với sự vây giết của hàng trăm người, Mục Long lại đột phá ngay tại trận.
"Vết thương chỉ khiến ta mạnh mẽ hơn, còn các ngươi chung quy lại chỉ là những tên hề nhảy nhót!"
Đối mặt với đám người vây giết tới, chiến ý và sát cơ trong ánh mắt Mục Long bùng nổ.
Trong hỗn chiến, trên người Mục Long thêm không ít vết thương, nhưng hắn không hề quan tâm.
Hắn tựa như chiến thần giáng thế, tay trái vung thần kích Như Ý, cản sự tấn công của đám đông lại, tay phải thì liên tiếp điểm ra với đám người.
"Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!"
Ý nghĩa cuối cùng của chiêu này chính là phá hủy, băng diệt, xé toạc.
Cùng với tu vi không ngừng tăng cao, sức chiến đấu càng đánh càng nhiều, chiến ý trong lòng Mục Long dũ phát mạnh mẽ, sự hiểu biết về chiêu thức trong Chiến Thiên Đồ Lục cũng thâm sâu hơn, uy lực vượt xa trước đây.
Lưu tinh giống như màu vàng bắn về phía đám người.
Ngón tay của Mục Long mỗi lần điểm ra đều rất khó tránh, dưới sự công phạt của chiến pháp viễn cổ này, đám đệ tử đó căn bản không hề có khả năng trở tay.
Trong bọn chúng, có vài người thậm chí đến cơ hội để phát ra một tiếng kêu thảm cũng không có, bị Mục Long giết chết chỉ bằng một chỉ!
Còn Mục Long tuy rằng toàn thân trọng thương nhưng đúng như hắn nói, vết thương chỉ khiến hắn mạnh hơn.
Có sự tồn tại nghịch thiên như Tam Quang Thánh Thủy này, Mục Long sao phải e ngại thương thế chứ? Một giọt Tam Quang Thánh Thủy đủ để giúp hắn hồi phục trong nháy mắt, đây là chính là nội tình của Mục Long.
Có đôi khi, một kẻ địch mạnh mẽ cũng không hề đáng sợ, nhưng một kẻ địch vĩnh viễn duy trì trạng thái đỉnh phong mới là ác mộng thật sự.
Chỉ cần bọn chúng không thể miểu sát Mục Long thì bất luận có thương nặng thế nào Mục Long cũng có thể hồi phục trong tích tắc.
Dần dần, sau khi trải qua thương vong trầm trọng, đệ tử của hội Đồ Long cuối cùng cũng phát hiện ra điểm quỷ dị này.
Vốn cho rằng Mục Long thật sự bình thường như Giang Thiên Vũ nói, dầu hết đèn tắt, nhưng đánh đến lúc này, chỉ có chúng là tiêu hao trầm trọng còn Mục Long từ đầu đến cuối vẫn như vậy, khí huyết ngợp trời, sát phạt quyết đoán, đừng nói đến dầu hết đèn tắt mà ngay đến lực lượng cũng chưa từng giảm sút chút nào.
Cả hội Đồ Long bị giết cho chỉ còn lại hơn 100 người.
Một người lại giết chết hơn một trăm đệ tử, việc này có nghĩa là gì?
Có rất nhiều người đã bắt đầu hối hận, bọn họ rốt cuộc đã chọc vào một kẻ thế nào đây?
Đây hoàn toàn là coi mạng người như cỏ rác, muốn giết là giết, là một đao phủ không biết chán ghét việc giết chóc.
"Trong tay hắn có thần dược trị thương, có thể hồi phục thương thế trong nháy mắt!"
"Cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ chúng ta sẽ bị hắt giết sạch mất!"
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng chúng đã không thể che giấu, ai cũng không dám chủ động tấn công với Mục Long nữa, chỉ sợ bị đối phương một chiêu đánh chết.
"Giang Thiên Vũ, Hoàng Thiện, hai người các ngươi tại sao mãi không tham chiến, lấy chúng ta ra làm đao gươm à?"
"Không sai, hai người các ngươi là thủ lĩnh của hội Đồ Long, đáng lý phải dẫn trước ra tay, nhưng vẫn luôn bình chân như vại!"
Dưới tình trạng lòng người hoảng sợ thì càng dễ dàng sinh ra chia rẽ nội chiến, trước đó hơn hai trăm người đều một lòng muốn giết chết Mục Long, nhưng lúc này gần như một nửa đã chết, những người còn lại trong lòng sớm đã có dao động rồi.
Thấy vậy, hai người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ mặt mày tái mét.
Cho dù bọn chúng hận Mục Long thấu xương nhưng lúc này không thể không thừa nhận rằng nếu như không có những người này, dựa vào sức lực của hai người mà đối mặt với Mục Long thì không khác gì lấy trứng chọi đá, tự đưa mình vào chỗ chết.
Bọn chúng có chút hối hận, bởi vì từ bắt đầu bọn chúng đã quá sơ ý rồi.
Vốn dĩ bọn chúng muốn dựa vào sức lực đám đông để vây sát ép chết Mục Long, nhưng ai có thể ngờ được Mục Long không những chiến lực khủng bố mà còn có thần dược trị thương, có thể hồi phục trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ đều cảm thấy hoảng sợ, do đã có 100 người bị Mục Long giết chết, đây gần như là một nửa số người của hội Đồ Long!
Nếu cứ tiếp diễn thế này, bọn chúng không những không ép chết được Mục Long mà ngược lại cả hội Đồ Long sẽ bị một mình Mục Long giết chết, đánh bại từng người. Nếu thật sự tới lúc đó thì bọn chúng sẽ chính là con dê núi đợi làm thịt.
"Trưởng lão tông môn nói không sai, Mục Long bụng dạ khó lường, tâm địa độc ác, liên tiếp đồ sát lượng lớn thiên tài của tông môn ta, quả thực tội đáng muôn chết!"
"Thủ đoạn của hắn độc ác nham hiểm, với tình thế này, chúng ta chỉ còn cách chung sức lại, hội tụ lực lượng của hơn một trăm người mới có thể giết chết được hắn!"
"Bằng không, đợi chúng ta bị hắn giết chết từng người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, thật sự tới lúc đó, với tâm tính của hắn chúng ta đừng hòng ai mong sống sót"
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ liên tiếp quát lớn.
Lời nói này khiến trong lòng đám đông rùng mình.
Dần dần đánh bại, hóa ra Mục Long vốn muốn nhân lúc loạn chiến mà đánh bại từng người một.
May mà phát hiện kịp thời bằng không thương vong của hội Đồ Long tiếp tục gia tăng, lực lượng của bọn chúng sẽ càng ngày càng yếu.
Với chiến lực đáng sợ của Mục Long, đừng nói là đơn thương độc mã, cho dù có lên cả đám thì e là cũng không cản nổi hai chiêu của hắn.
Mọi người hợp lực lại cùng giết chết Mục Long, đây là lựa chọn duy nhất của chúng!
Chương 153: Nồi đen từ trên trời giáng xuống
Thấy vậy, thần sắc của Mục Long lập tức cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
"Bọn chúng cuối cùng đã phản ứng được rồi sao?"
Trước đó, hắn bị đám đông vây sát mà không chết, ngược lại còn giết chết trăm người chính là dựa vào biện pháp lấy thương đổi mạng, bởi vì hắn có Tam Quang Thánh Thủy, bất luận có thương nặng thế nào đều có thể hồi phục nhanh chóng.
Nhưng hiện tại nếu như một trăm người liên thủ đánh một kích thì lực lượng khủng bố cỡ đó đủ để giết chết hắn trong nháy mắt, cho dù có Tam Quang Thánh Thủy cũng không thể cải tử hồi sinh được.
"Làm thế nào đây?", ánh mắt Mục Long lạnh lùng, bởi vì hắn phát hiện hắn vẫn đang nằm trong vòng vây, đối diện với hơn một trăm người bao vây thế này, hắn căn bản không thể xông ra.
Đệ tử còn lại của hội Đồ Long đã nghe thấy đề xuất của hai người Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện thì bắt đầu vận chuyển chân nguyên, hội tụ lại một chỗ muốn oanh sát hắn.
Đám đệ tử này đều giơ một tay lên trời, chân khí toàn thân từ bàn tay tuôn trào ra, hướng về phía chính giữa, hội tụ lại chính giữa đỉnh đầu Mục Long.
Lực chân nguyên của hơn một trăm người tựa như từng đạo xiềng xích phong tỏa không gian xung quanh, cuối cùng lực lượng hội tụ mà thành tràn ngập khí tức hủy diệt và cuồng bạo khiến người ta thấy phải biến sắc.
Gió mây đất trời phảng phất cũng bị lực lượng lôi kéo làm dấy lên từng trận cuồng phong, thổi quét từ bốn phương tám hướng mà tới.
Cuồng phong phấp bới, cát bay đá chạy.
Ở dưới dao động lực lượng cuồng bạo cỡ này, bầu trời trên đầu tựa hồ cũng trở nên u ám hơn, mà chỗ lực lượng ngưng tụ kia lại càng lúc càng dồi dào, tựa như một cỗ mặt trời nóng rực sắp rơi xuống từ cửu thiên, hủy diệt tất cả vậy.
Nếu như lực lượng của hơn 100 người này được dẫn dắt nện xuống thì đến một ngọn núi cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, trừ khi là Ngự Hồn cảnh có thể thôi động thần hồn, ngưng tụ ra linh khí thiên địa trong một ý niệm, bằng không căn bản không thể chống cự.
Mục Long nhìn lên trên đỉnh đầu, lực lượng chân nguyên tràn ngập sự khủng bố này, hư không đã hoàn toàn bị phong tỏa, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ dứt khoát, điên cuồng.
"Xem ra, đây mới là thời khắc liều mạng thật sự, nếu như các ngươi muốn bức giết ta, vậy thì bất luận sống hay chết, ta cũng sẽ phải khiến các ngươi trả giá!"
Trong lúc tự lẩm bẩm, hắn trực tiếp rút ra hai giọt Tam Quang Thánh Thủy, nuốt vào trong miệng, một trận lực lượng dồi dào lập tức sản sinh trong người hắn, tràn ngập trong từng thớ thịt.
Hai giọt Tam Quang Thánh Thủy, việc này tương đương với cùng một lúc nuốt hai mươi vạn viên Huyền Linh đan, mức độ nồng hậu không cần nói cũng biết.
Thân thể của Mục long vượt xa đồng cấp, có chút dấu hiệu rạn nứt, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đứng trước sống chết hắn không có bất cứ nắm chắc nào, cũng không biết kết cục cuối cùng ra sao, chỉ biết tìm mọi cách để bạo phát ra lực lượng mạnh nhất của mình, liều chết một phen.
"Giết hắn!"
Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, dưới sự dẫn dắt của Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, lực chân nguyên của hơn trăm người này chớp mắt đã tập hợp đến một mức độ cực kỳ khủng bố.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của mọi người, hướng về vị trí Mục Long đang đứng, ầm ầm nện xuống.
Cảm giác mà cảnh tượng này mang lại cho người ta chỉ có một, đó là trời sắp sập!
Trong phạm vi hơn mười dặm, rất nhiều người đều cảm nhận được dao động lực lượng khủng bố này, ai nấy đều tỏ ra kiêng dè.
Cùng lúc đó, tại một ngọn núi cao cách xa, hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang yên lặng đứng đó, chính là Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đã bị Mục Long khuyên rời đi trước đấy.
"Ta có chút hối hận, có lẽ trước đó chúng ta không nên nghe hắn nói rời đi mà phải lựa chọn ở lại", Sở Tùy Duyên nhìn chằm chằm cảnh tượng phía xa, sắc mặt trầm trọng, hắn ta biết cho dù Mục Long có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể chống chọi với lực lượng cỡ này.
Cho dù là Yêu Hủy trước đó đã ngưng tụ ra hư đan đối mặt với lực lượng cỡ này cũng chỉ đành chịu một kích tất sát mà thôi.
"Huynh sợ chết không?", Mặc Linh Lung nhếch miệng nói, im lặng một lát rồi như đưa ra quyết định gì đó, hỏi Sở Tùy Duyên.
"Cùng chung chí hướng, có chết trăm lần... cũng không hối hận!", Sở Tùy Duyên nhìn về phía xa, ánh mắt kiên định.
Vẻ mặt vốn không màng danh lợi của hắn ta, vào khoảnh khắc này lại bộc lộ tài năng, bộ dạng giống như năm đó dựa vào chính mình tung hoành ngoại môn, ghi danh vào vị trí đầu bảng Sơn Hà vậy.
"Vậy chúng ta đi báo thù cho hắn!"
"Được!", Sở Tùy Duyên gật đầu thật mạnh, nhấc bước chân lên chuẩn bị quay lại chiến trường.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của hắn ta đột nhiên kiềm lại.
"Mau nhìn, đó là cái gì?", thị lực của Bích Cung cảnh cực kỳ khiếp người, Sở Tùy Duyên chỉ về phương hướng nơi Mục Long đang ở, ánh mắt chấn động.
Mặc Linh Lung nghe vậy cũng nhìn về bầu trời chiến trường cách đó không xa theo hướng này, lộ ra thần sắc khiếp sợ.
"Đó rốt cuộc là thứ gì..."
....
Lúc này, mọi người vẫn đang dẫn dắt lực chân nguyên đánh về phía Mục Long, Mục Long sắp bị trực tiếp đánh chết rồi.
Nhưng, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng gầm như xé rách cổ họng.
"Đừng mơ đả thương lão đại nhà ta!"
Trong chớp mắt chỉ thấy một vật từ trên trời hạ xuống, nặng nề va chạm lên lực chân nguyên đủ để hủy diệt tất cả này.
Ầm ầm!
Tiếng nổ phát ra như trời long đất lở, khoảnh khắc này, đất trời phảng phất như một mảng hỗn độn, mất đi tất cả màu sắc.
Lực chân nguyên đủ để nghiền nát núi non đó vào lúc này lại trực tiếp sụp đổ, tan thành mây khói.
Ầm!
Lại thêm một tiếng nổ nữa, tựa hồ như tiếng thiên thạch va chạm vậy, cả mặt đất đều bị lay động, từng tảng cự thạch dưới đất bị chấn cho rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Đến khi bụi bặm lắng xuống, cảnh tượng trước mắt càng khiến người ta khiếp đảm hơn, cảm giác cực kỳ không thể tin nổi.
Đó là một thứ tròn trịa đen thùi lùi, liếc mắt nhìn một cái liền cảm giác vô cùng nặng nề, ngay sau đó thứ này đã động đậy.
Vù vù!
Vào tích tắc được nâng lên, mọi người mới phát giác đây chính là một cái nồi đen lớn, trước đó rơi úp xuống đất, chẳng trách mà không thể nhận ra.
Nhưng đây chắc chắn không phải là một cái nồi đen bình thường, bởi vì nó từ trên trời giáng xuống, hơn nưa còn đánh tan chân nguyên của hơn trăm người.
Ngoài ra, bên dưới cái nồi đen này còn có một người, từ trên cao rơi xuống mà vẫn bình an vô sự.
Khi nhìn rõ người này, Mục Long lập tức tỏ ra vui mừng.
"Tên mập, ngươi đây là...", Mục Long có vẻ không hiểu.
Người này chính là Kim Bá Thiên.
Chương 154: Kim Bá Thiên tới
Cũng không biết hắn ta đã gặp được cơ duyên gì trên đảo Phục Ma này mà giờ phút này, trên người Kim Bá Thiên lại quấn đầy xiềng xích màu đen vừa to vừa nặng, không ngừng tỏa ra khí tức xa xưa, cột chặt cái nồi đen lên lưng.
"Ta cũng không biết, sau khi tiến vào đảo Phục Ma, cũng chẳng biết đi vào nơi quái quỷ nào, kết quả lại bị cái nồi này úp lên người. Giờ..."
"Haiz, thôi bỏ đi, đừng nói nó nữa. Đại ca, ta không có đến trễ đó chứ?", Kim Bá Thiên cười ngây ngô hỏi.
"Không có, chỉ là, cuối cùng thì đệ vẫn bị liên lụy vào...", Mục Long cười khổ, không biết nên may mắn hay lo lắng.
Kim Bá Thiên nghe vậy, thoải mái cười nói: "Ta biết, lúc trước vì ta quá yếu, đại ca làm vậy là sợ ta gặp chuyện không may".
"Có điều, giờ Kim Bá Thiên ta cũng là Bích Cung cảnh đỉnh phong, đã có tư cách sóng vai với đại ca. Dù ta không được, nhưng cái nồi sau lưng ta chắc chắn sẽ được".
Sau đó, hắn ta xoay người, nhìn đám người xung quanh đang gắt gao nhìn bên này, chậm rì rì nói: "Hôm nay, có Kim Bá Thiên ta ở đây thì các ngươi muốn đánh đại ca ta, không ngại hỏi... cái nồi sau lưng ta trước đi".
Lúc này, mọi người trong hội Đồ Long đều nhìn Kim Bá Thiên như nhìn một con quái vật. Mọi thứ xảy ra ban nãy quả thật đã đảo lộn nỗi lòng của họ.
Hơn một trăm người đồng thời ra tay, cùng ngưng tụ chân nguyên thì đó phải khủng bố đến mức nào?
Nhưng lại bị cái tên Kim Bá Thiên rớt từ trên trời xuống kia trực tiếp đánh tan, hơn nữa, bản thân còn bình yên vô sự.
Mọi người vừa sợ vừa tức, không phải bỗng dưng nhảy ra một tên Kim Bá Thiên thì lúc này Mục Long đã chết không chỗ chôn rồi. Mà tất cả đều bại do một tay của tên kia.
Song, Kim Bá Thiên lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt căm tức của mọi người, trái lại còn tiến lên trước mấy bước, mặt mày lộ ra vẻ khiêu khích nhìn họ, kiêu ngạo nói: "Các ngươi có vẻ rất tức giận nhỉ? Nói thật, thấy cái vẻ tức giận của các ngươi là ta lại không nhịn được muốn cười. Nếu không phục thì có thể đến đánh ta, Kim Bá Thiên ta mà lui lại một bước thì không phải đàn ông..."
"Giết, đập bể cái nồi của tên mập mạp kia rồi băm hắn ta thành một đống thịt vụn cho ta!"
Kim Bá Thiên còn chưa nói xong, Giang Thiên Vũ đã không kiềm được cơn giận trong lòng, tràn ngập sát khí hét lên một tiếng.
Những người còn lại vốn đang ức chế, bị Kim Bá Thiên khiêu khích lập tức không thể nhịn được nữa, ánh mắt như phun lửa, nghe Giang Thiên Vũ ra lệnh tức thì bùng nổ.
Bọn họ chỉ có một suy nghĩ đó là nếu tên mập mạp kia nói hôm nay muốn đụng vào Mục Long thì phải hỏi cái nồi sau lưng hắn ta trước. Vậy cứ đập bể cái nồi, băm hắn ta thành thịt vụn trước rồi nói sau.
"Giết!"
Theo tiếng hò hét của Giang Thiên Vũ, đám người lại bùng nổ, cả đám đều cầm đao vung kiếm xông tới. Có điều, mục tiêu lần này lại không phải Mục Long, mà là Kim Bá Thiên.
Nhưng đối mặt với số người đông đảo như vậy, Kim Bá Thiên lại không hề lo sợ, mà chỉ thuận thế nằm sấp xuống đất. Thoáng chốc, cái nồi to màu đen sau lưng lập tức úp xuống đất, cả người đều bị trùm bên trong giống như rùa lùi về mai, không chừa một chút khe hở nào.
Song mọi người đã đỏ mắt và nổi lên sát khí với Kim Bá Thiên. Dù hắn ta có núp vào thì lại làm được gì?
Tức thì, đao kiếm bay múa, chân nguyên rền vang, hơn trăm người quay quanh cái nồi to kia, điên cuồng tấn công nó.
Có điều, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người hoảng sợ đến cùng cực.
Có người cầm một thanh trường kiếm linh khí trung phẩm chém mạnh lên cái nồi đen kia, cuối cùng kết quả lại hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của gã.
Cái nồi kia chỉ phát ra một tiếng vang trầm đục rồi vẫn không chút sứt mẻ, còn gã lại bị hất bay ra ngoài, cánh tay cầm kiếm cũng bị chấn cho không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đổ máu, cả nửa người cũng có chút tê dại.
Linh kiếm trung phẩm kia đủ để bổ đôi một ngọn núi, nhưng giờ lại kêu gào thảm thiết, rắc một tiếng, gãy.
Người bị như vậy lại không chỉ có một mình gã, đám người dẫn đầu quần ẩu Kim Bá Thiên đều kinh ngạc nhìn vũ khí bị gãy trong tay, lòng bàn tay đổ máu.
"Vũ khí của ta..."
Có người kêu rên, với họ một kiện linh khí phải quý giá cỡ nào chứ? Lúc trước, vô số người tham gia đuổi giết Mục Long cũng là vì ham hai kiện linh khí tuyệt phẩm trong tay hắn.
Nhưng giờ, Mục Long vẫn chưa giết được mà linh khí của họ đã gãy. Điều này quả thật như là trực tiếp xẻo một thịt từ trên người họ.
Những người khác nhìn thấy cảnh ấy thì đều chấn động, đầu tiên là may mắn, sau đó thầm kiêng kỵ nhìn cái nồi đen kia, rồi lặng lẽ cất vũ khí trong tay đi.
Nếu có cao thủ Ngự Hồn cảnh thi triển linh khí thì sức mạnh của nó có thể chẻ đôi đất trời. Tuy họ chính là Ngự Hồn cảnh, cũng khó có thể phát huy ra sức mạnh thật của nó. Nhưng linh khí vẫn mãi là linh khí, xét về độ cứng thôi đã có thể chém sắt như chém bùn.
"Rốt cuộc thì cái nồi kia được làm bằng chất liệu gì vậy, sao lại kinh khủng như thế?", đây là suy nghĩ chung của mọi người lúc này.
"Ta cũng không tin, chúng ta đông như vậy lại không làm gì được một cái nồi rách và tên mập mạp chết tiệt kia!", có người hết sức đau lòng tức giận hét.
Song đúng lúc này, chỉ nghe thấy bên dưới cái nồi kia chợt vang lên một giọng nói vui sướng khi người gặp họa: "Xin lỗi nhé, các ngươi thật sự chẳng làm được gì nó đâu, không tin thì có thể thử".
Câu này nghe kiểu gì cũng thấy ngứa răng, mọi người nghe vậy lại càng hận đến điên người.
"Mọi người cùng nhau vận chuyển chân nguyên đi, dù không phá nổi cái nồi này, cũng có thể trực tiếp đánh chết hắn ta!"
"Đúng vậy, ta phải trả thù cho linh khí của ta!"
...
Mọi người tức giận rống lên, cùng vận chuyển chân nguyên điên cuồng đập lên cái nồi.
Hơn một trăm người đồng loạt vận chuyển chân nguyên điên cuồng tấn công cái nồi kia, hình ảnh ấy có thể nói là cực kỳ đồ sộ.
Sự tấn công ấy diễn ra khoảng hơn 10 phút, cơn giận trong lòng họ mới dần nguôi ngoai.
Còn Mục Long lại chỉ đứng nhìn cảnh ấy mà chẳng lo lắng gì.
Hắn vô cùng hiểu biết Kim Bá Thiên, nếu không nắm chắc 100% thì hắn ta sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Cuối cùng, sau khi mọi người điên cuồng tấn công một hồi mới bắt đầu ngừng lại.
"Giờ, chắc hẳn tên mập chết tiệt kia đã bị chấn nát nhừ rồi nhỉ!"
Chương 155: Nỗi ám ảnh của hội Đồ Long
"Cuối cùng ông trời cũng mở mắt khiến ta... trả thù cho linh khí của mình. Linh khí ấy là bảo vật gia truyền của gia tộc ta đó...", có người vuốt ve linh khí bị gãy của mình, lộ ra vẻ trả được mối hận.
Những người khác cũng gật đầu, trước đó hơn hai trăm người tấn công Mục Long lại chẳng thể giết chết hắn, trái lại còn bị giết ngược hơn trăm người đã khiến họ ức chế không thôi.
Sau đó, mọi người bắt tay quần ẩu Mục Long, mắt thấy sắp thành công, kết quả bởi vì tên mập mạp kia mà thất bại trong gang tấc, hơn nữa, linh khí còn bị chấn gãy.
May là giờ tên mập mạp kia đã chết, cuối cùng trong lòng họ cũng hả giận, hơi dễ chịu xíu.
Có điều, bọn họ mới thoải mái được 1 giây, bỗng nghe thấy phía dưới cái nồi lại truyền tới một giọng nói vô cùng gợi đòn, Kim Bá Thiên ngáp nói: "Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi chứ, ta rất thích cái nhịp điệu lung tung rối loạn ấy, còn dễ nghe hơn cả tiếng tỳ bà nữa. Một đám rác rưởi, mau gõ tiếp đi nào..."
"Hôm nay, nếu các ngươi không thể giết ta thì sẽ đều trở thành cháu của ta hết đó. Hừ, mà khoan, Kim Bá Thiên ta mới không có mấy đứa cháu yếu như vậy, toàn là rác rưởi, ngay cả người thường cũng không bằng..."
Kim Bá Thiên chẳng những không sao, trái lại còn phát huy toàn bộ sức công phá bằng lời nói của mình, sỉ vả mọi người không đáng một đồng, có người bị chọc tức đến hộc máu.
"A!"
"Ta điên mất!"
"Ta thề, ta chắc chắn sẽ giết hắn ta!"
Những câu đó quả thật rất gợi đòn, thậm chí còn khiến một số người thay đổi suy nghĩ trong đầu: Mục Long có thể không giết, nhưng Kim Bá Thiên nhất định phải chết!
Kết quả là Kim Bá Thiên đã thành công thu hút thù hận của mọi người, cảnh ấy khiến ngay cả Mục Long cũng vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra, cái nồi đen kia là một bảo vật kiếm có, lực phòng ngự quả thật kinh người, với sức mạnh của chúng ta hoàn toàn không thể phá hủy nó. Song, muốn giết tên mập khốn kiếp kia cũng không phải không có cách nào!"
Có người tỉnh táo lại từ trong cơn tức, dường như đã tìm được cách đối phó với Kim Bá Thiên.
"Cái nồi kia là úp xuống đất, chỉ cần chúng ta lật nó lại thì tên mập khốn kiếp kia chắc chắn sẽ chết!"
"Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Xem ra là đã bị tức tới mụ mị đầu óc rồi!"
Kết quả là mọi người đều xúm lại quanh cái nồi định nâng nó lên, nhưng cái nồi kia lại cực kỳ quỷ dị, dường như cắm rễ trên mặt đất, xung quanh hoàn toàn không có một khe hở nào khiến mọi người chẳng thể ra tay.
Sau đó, mọi người cùng chung sức định lật bay cái nồi đen kia.
Hơn một trăm đệ tử Bích Cung cảnh đồng loạt dùng pháp lực thì đó có là một ngọn núi cũng có thể bị lay động. Nhưng với cái nồi đen kia, lại chẳng thể nhúc nhích nó mảy may.
Lay núi thì dễ, lay nồi lại khó, nên có thể thấy được sức nặng kinh khủng của nó!
"Các ngươi đúng là quá yếu, hơn một trăm người mà ngay cả cái nồi cũng không đẩy được, ta mà là đám rác rưởi như các ngươi thì đã sớm cắt cổ tự sát rồi".
"Người khác bước trên con đường tu hành là vì trở thành cao thủ sống lâu mặc sức bay lượn, còn các ngươi lại chỉ tổ lãng phí linh khí trong đất trời..."
...
Bên dưới cái nồi, Kim Bá Thiên lại bắt đầu xỉa xói, câu nào câu nấy đều hết sức độc ác, nói đám người trong hội Đồ Long không ra cái gì, lại lần nữa đổ thêm dầu vào lửa.
"Ta thề, ta chắc chắn sẽ chặt tên mập khốn kiếp kia ra làm ngàn khúc để giải mối hận trong lòng!", có người đỏ mắt, giận dữ hét.
"Hừ, không khoác lác thì chết à? Lúc trước, các ngươi cũng nói như vậy với đại ca ta, kết quả hơn hai trăm người vây giết một người, còn bị giết ngược cả trăm người. Các ngươi dứt khoát đổi tên hội thành 'hội khoác lác' luôn đi...", Kim Bá Thiên khinh bỉ.
"A... mập mạp khốn kiếp, có giỏi thì đi ra coi, làm rùa đen rút đầu mà tính anh hùng hảo hán cái gì?", mọi người hận đến ngứa răng quát.
"Bàn gia ta dùng thực lực cõng nồi, dựa vào cái gì đi ra ngoài? Nói thật với các ngươi, bên trong nó đông ấm hạ lạnh, gió mưa không thể thổi vào, rất là thoải mái. Bên ngoài còn luôn có một đám chó dại bủa vây, muốn cắn người lại không cắn được, ngươi nói có tức hay không?", mập mạp nói với giọng hết sức đáng giận khiến mọi người suýt nữa phát điên.
Trên đời này điều ức chế nhất không phải là kẻ thù ở trước mặt mà ngươi lại không đánh lại, mà là kẻ thù ở trước mặt ngươi, hắn ta còn yếu hơn ngươi, nhưng ngươi lại không thể giết chết hay thậm chí là đụng vào hắn ta.
"Ta cũng không tin không thể đập bể cái nồi kia được, đập cho ta...", cơn giận trong lòng họ đã tích tụ đến một mức độ cực kỳ khủng bố, cần phải tìm nơi xả giận. Thế nên, bọn họ bất chấp tất cả vận chuyển chân nguyên tiếp tục tấn công cái nồi.
Mà tiếng cười của Kim Bá Thiên dưới cái nồi lại càng thêm ngông cuồng.
"Ha ha ha, đập đi, dùng sức vào, quên nói cho các ngươi biết, cái nồi này đã thành tinh, chẳng những có tính tình, còn... còn thù dai!"
Hắn ta vừa nói xong, chỉ thấy cái nồi kia bắt đầu run lên, phát ra từng tiếng nổ ầm ầm. Cùng lúc đó, một luồng khí tức vô cùng khủng bố bỗng tỏa ra từ trên người nó.
Giờ phút này, cái nồi vốn đen thui thùi lùi lại biến thành màu đỏ, từng đường hoa văn xa xưa lan rộng dưới đáy nồi.
Một ngọn lửa quỷ dị bỗng bốc lên từ trên những hoa văn đó, sau một tiếng ầm vang, cái nồi kia trực tiếp bay lên rồi hóa thành một quả cầu lửa xông vào đám người đấu đá lung tung, không biết đã đụng bao nhiêu người bị thương khiến họ kêu thảm liên tục.
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ thấy thế, biết hội Đồ Long đã thua, lại thấy Mục Long kia đang nhìn chằm chằm họ với ánh mắt tràn ngập sát khi thì chẳng dám nán lại, lập tức bóp nát "Tốn Phong Thanh Quang phù" bỏ trốn mất dạng.
Lúc này, Kim Bá Thiên mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Mục Long nói: "Đại ca, tiếp theo phải làm sao bây giờ? Những người kia muốn giết huynh, vậy chính là kẻ địch của Kim Bá Thiên ta. Dựa vào sức của hai người chúng ta, huynh đánh ta thủ, có thể nhân cơ hội này giết sạch bọn họ".
Mục Long nghe vậy liếc nhìn mọi người, sau đó quay sang Kim Bá Thiên nói: "Hôm nay, nếu không có đệ tới thì ta đã chết rồi. Có điều, giết người không phải là chuyện nhỏ, đệ không thể bị liên lụy vào được".
"Huống chi, ban nãy Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng đã sử dụng bùa để chạy trốn".
Sau đó, chỉ thấy cánh tay Mục Long khẽ run lên, dùng chiến kích chỉ vào đám người ở đằng xa nói: "Hôm nay không giết các ngươi không phải vì sợ, mà là Mục Long ta không muốn liên lụy đến anh em của mình. Ta đã nhớ kỹ gương mặt của các ngươi, mai sau, ta sẽ tự mình giết sạch bọn ngươi!"
Mục Long vừa nói xong câu đó, trong lòng mọi người chợt sợ run, luồng sát khí kia làm họ thấy sợ, thậm chí còn không có can đảm đối mặt với hắn.
Sau một trận chiến này, Mục Long vẫn là Mục Long, càng ngày càng mạnh, nhưng hội Đồ Long lại không còn là hội Đồ Long của lúc trước nữa.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
"Lẽ nào chúng ta phải ngồi chờ chết sao?"