"Hừ, Mục Long chết rồi, không phải còn có cha hắn sao? Năm đó tên bệnh hoạn đó tốt xấu gì cũng là đệ nhất cường giả của Mục gia. Ta không tin, ông ta không có thứ gì đáng giá”, Mục Lâm kéo Mục Xuyên vào góc tường, sắc mặt lộ rõ vẻ ảm đạm.
“Vậy sao? Các ngươi chắc chắn ta chết rồi như vậy sao?”, lúc này, trong góc tường đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người chậm rãi bước ra.
"Mục...Mục Long, a...ma, có ma!"
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng này, Mục Lâm và Mục Xuyên đều bị sốc, đặc biệt là Mục Xuyên, trực tiếp nhảy lên người Mục Lâm, không dám nhìn lại.
Tương đối mà nói, Mục Lâm bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn ta nhìn chòng chọc Mục Long, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Mục Long, không ngờ ngươi lại chưa chết!"
“Đúng thế, ta mệnh lớn không chết, ngươi hẳn là rất thất vọng nhỉ, có điều, vừa rồi hình như ta nghe các ngươi nói muốn đến nhà ta tìm thứ gì đó, lẽ nào là muốn tìm cái chết sao?”, Mục Long nhìn chằm chằm hai người đối diện, trong mắt đằng đằng sát khí.
Có điều, Mục Lâm nghe xong trong mắt lộ ra một tia giễu cợt: "Ta biết, ngươi muốn dùng chuyện hôm qua để uy hiếp ta, nhưng ngươi cảm thấy sẽ có người tin những lời ngươi nói sao, hơn nữa ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất thảm!"
Thấy Mục Long không nói, Mục Lâm càng thêm tự tin, chuyển đề tài, cười nói: "Có điều, nếu ngươi muốn giúp đỡ chúng ta thì Mục Lâm ta đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không bắt nạt ngươi, mà còn xem ngươi như huynh đệ, thế nào?"
"Huynh đệ...”, Mục Long cười khẩy, bình phẩm hai chữ này, đột nhiên hắn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh vào ngực của Mục Lâm.
Cú đấm này rất nhanh, hơn nữa không hề có chút báo hiệu nào, dưới tình hình không phản ứng kịp, thân thể Mục Lâm lập tức bay ra ngoài, giống như một hình nộm bay xa bảy tám mét.
Ngay lúc tiếp đất, khóe miệng Mục Lâm tràn đầy máu, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy ma: "Sao...sao có thể...cẩn...cẩn thận...”
Nhưng Mục Xuyên không hề nghe thấy, khi nhìn thấy Mục Lâm bị đánh bay văng ra xa, hắn ta sững sờ một lát, sau đó hung dữ nói: "Tên phế vật này, ngươi dám chơi xỏ Lâm ca, ta giết chết…
Chưa kịp nói xong, Mục Xuyên đã cảm thấy bụng đau như cắt, hắn ta vậy mà lại bay lên cao. Có điều một lúc sau, trên mặt đất lại vang lên một âm thanh chói tai, sau đó là tiếng kêu thảm của Mục Xuyên.
"Ngươi nói muốn giết ta? Chỉ dựa vào thực lực tầng sáu Luyện Huyết cảnh tầm thường của ngươi sao?”, Mục Long giẫm chân lên ngực Mục Xuyên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, như đang nhìn con kiến.
Cự lực đánh tới, Mục Xuyên nôn ra máu, suýt nữa chết ngạt, thậm chí hắn ta còn có ảo giác Mục Long không phải người, mà là một ngọn núi lớn đè lên ngực hắn ta, chỉ cần dùng sức một chút cũng đủ khiến hắn ta tan xương nát thịt.
“Ngươi…lẽ nào ngươi đã khôi phục tu vi, không…chuyện này không thể nào!”, Mục Lâm vốn luôn bình tĩnh, lúc này như muốn phát điên, chật vật đứng lên, lảo đảo nói, lắc đầu nguầy nguậy.
"Ta rơi xuống vách núi sâu vạn trượng vẫn không chết, còn có chuyện gì là không thể? Có điều, tất cả những chuyện này đều là nhờ có ngươi, ta nên cảm tạ ngươi!"
“Ai cho ngươi đứng lên, nằm xuống cho ta!”, Mục Long gầm lên, vung chân, như rồng quẫy đuôi, đập nát thiên địa.
"Răng rắc!”
Một tiếng gãy xương rõ ràng vang lên, chân của Mục Lâm lập tức bị gãy, cơ thể xoay tròn trên không ba vòng rưỡi rồi mới tiếp đất lần nữa.
Rầm!
Một màn bụi mù mịt bị thân thể Mục Lâm khuấy lên, mặt của hắn ta đáp xuống trước, lúc này trên mặt dính đầy máu và bùn, hoàn toàn không nhận dạng được.
Nhưng, Mục Long không lấy mạng hắn ta mà quay đầu nhìn Mục Xuyên cười nhạo: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là người ra tay cướp linh quả Tử Vân Tôi”.
Đôi mắt của Mục Long như hai con dao sắc nhọn, hoàn toàn đâm xuyên dũng khí của Mục Xuyên, khiến hắn ta run lên vì sợ hãi, liên tục dập đầu xin tha mạng: "Cầu xin huynh đừng giết ta, đây là chủ ý của Mục Lâm, không liên quan gì đến ta, sau này ta không dám nữa...”
"Hừ, cho ngươi cũng không dám, nếu không muốn chết thì giao linh quả Tử Vân Tôi ra đây...”, giọng nói của Mục Long cực kỳ lạnh lùng, đầy uy nghiêm.
"Tha mạng, tha mạng!"
“Linh dược bị…bị Mục Lâm giao cho Mục Thiên Dao rồi, huynh ấy nói, chỉ có cách này, Mục Thiên Dao mới nói giúp bọn ta, để bọn ta có thể tiếp tục ở lại trong tộc tiếp tục tu hành sau đại hội khảo nghiệm của gia tộc!”, Mục Xuyên bị dọa sợ mất mật, run rẩy nói.
Mục Long biết hắn ta không nói dối.
Đại hội khảo nghiệm gia tộc là để khảo nghiệm thiên phú của các đệ tử trong gia tộc. Theo quy định của gia tộc, người đủ mười sáu tuổi vẫn chưa đột phá tầng tám Luyện Huyết cảnh thì sẽ bị gia tộc từ bỏ bồi dưỡng, để bọn họ đi lo việc kinh doanh của gia tộc.
Có điều, khiến Mục Long cảm thấy thú vị là một cái tên khác.
"Mục Thiên Dao, nàng ta vậy mà lại quay về rồi..”
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt của Mục Long nhanh chóng trở lại bình thường.
Mục Thiên Dao là cháu gái của đại trưởng lão, đồng thời cũng là đệ nhất thiên kiêu của Mục gia bây giờ, vạn người ngưỡng mộ. Nhưng ngày xưa, Mục Thiên Dao cũng từng là thành mai trúc mã với hắn, từng là hai đứa trẻ vô tư.
Khi đó, mẹ của Mục Long vẫn còn sống, bà thường dẫn hai người bọn họ đi ngắm sao vào một đêm thanh mát, dưới ánh trăng, bà sẽ kể cho bọn họ nghe một số truyền thuyết cổ xưa, kể những điều kỳ lạ của thế giới, thậm chí còn phá lệ dạy Mục Thiên Dao tu hành…
Chương 7: Đệ nhất thiên kiêu
Nhưng những chuyện này đã kết thúc vào bốn năm trước, ngày Ngạo Tuyệt Thần đến thành Hàn Giang, tất cả đã hoàn toàn kết thúc!
Mẹ bị bắt, cha bị phong ấn, bản thân Mục Long cũng trở thành một phế nhân, kể từ đó Mục Thiên Dao không bao giờ bước chân vào tiểu viện của nhà Mục Long nữa, thậm chí khi nhìn thấy Mục Long, nàng ta sẽ bỏ đi.
Về sau, Mục Long nghe nói nàng ta đã bái một cường giả làm sư, sư tôn của nàng ta tên là "Thiên Âm Chân Nhân", là một cường giả Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, thực lực còn mạnh hơn gia chủ của Mục gia.
"Cũng tốt, ta và cô sớm đã là người dưng, ta cũng không cần kiêng dè...”
"Mục Lâm, ngươi đừng giả chết nữa!"
“Nếu linh dược là do các ngươi đưa đến đó, vậy thì tất nhiên là các ngươi cùng ta đi đòi lại!”, Mục Long nói xong liền xách Mục Lâm lên, bảo Mục Xuyên dẫn đường đi về phía Mục gia…
Mục Thiên Dao là đệ nhất thiên kiêu hiện tại của Mục gia, là trò giỏi của Thiên Âm Chân Nhân, bất luận là ngoại hình hay thực lực, người thường đều khó có thể so sánh được.
Đệ tử của Mục gia đã ngưỡng mộ nàng ta từ lâu, nghe tin nàng ta sẽ đến thụ công đường, bọn họ đã tụ tập sẵn ở đó.
Khi Mục Long bước vào thụ công đường, Mục Thiên Dao đang kể cho mọi người nghe về những giai thoại khác nhau ở bên ngoài, nghe vậy mọi người đều chăm chú lắng nghe, đôi mắt nhìn Mục Thiên Dao trở nên sáng hơn.
Chỉ là, khi Mục Long đi vào, Mục Thiên Dao khẽ cau mày giả vờ như không nhìn thấy, nhưng khi thấy trong tay Mục Long đang xách một người, sắc mặt của các đệ tử của Mục gia lập tức thay đổi.
Lúc này, Mục Xuyên đang ở trước mặt hắn như nổi điên hét lên: "Cứu, cứu mạng, Mục Long muốn giết ta!"
"Cái gì, Mục Long? Hắn muốn giết ngươi?"
“Mục Xuyên, ngươi điên rồi sao, tốt xấu gì ngươi cũng có tu vi tầng sáu Luyện Huyết cảnh, vậy mà lại bị một tên phế vật dọa thành thế này”, mọi người sửng sốt hồi lâu, sau đó cười rộ lên, cho rằng Mục Xuyên đang nói đùa.
"Không...không phải, các ngươi nghe ta nói, Mục Long đã khôi phục tu vi rồi. Các ngươi nhìn mà xem, Mục Lâm ca đắc tội hắn liền bị đánh gãy hai chân, xách trên tay...”, Mục Xuyên vừa nói vừa liên tục lùi về sau.
"Cái gì? Người trong tay hắn là Mục Lâm? Sao có thể chứ?”, mọi người càng ngày càng kinh ngạc.
"Ta không tin, hôm qua hắn vẫn là một tên phế vật, sao có khôi phục tu vi trong một đêm chứ!"
Lúc này, một người từ trong đám đông bước ra.
Hắn ta tên là Mục Phi, tu vi tầng tám Luyện Thể cảnh, đứng ở trước mặt Mục Long, kiêu ngạo nói: "Mục Long, lời hắn nói có đúng là thật không? Hay tên phế vật nhà ngươi lại đang làm trò quỷ gì?”
Nghe vậy, khóe miệng Mục Long khẽ nhếch lên, ngay sau đó, một bóng người kêu thảm bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, giọng nói của Mục Long vang lên, vừa lạnh lùng vừa bá khí: "Sao thế, rất kinh hoàng? Hay là, bình thường các ngươi huênh hoang trước mặt ta quen rồi!"
Mục Long nói đến đó liền ném người trong tay xuống, rầm, một âm thanh nghẹt thở vang lên khiến tim mọi người đập loạn nhịp.
“Cứu…cứu mạng!”, Mục Lâm bị ném xuống đất đang hấp hối đưa tay kêu cứu với mọi người.
Nhưng lúc này, Mục Long lại nói: "Hôm qua, hai tên khốn Mục Lâm và Mục Xuyên đã đẩy ta xuống vách núi vì một linh quả Tử Vân Tôi. Nếu không phải ta mạng lớn, được cao nhân cứu giúp thì e là bây giờ ta đã tan xương nát thịt, ta không giết bọn chúng đã là quá nhân từ rồi!"
Lời này của Mục Long khiến trong lòng mọi người này lại nổi thêm một trận cuồng phong, khiến một số đệ tử không khỏi kinh hãi.
"Xì xào…"
"Đánh Mục Lâm thành ra thế này, một đấm đánh bay Mục Phi, có nghĩa là tu vi của Mục Long ít nhất đang ở tầng tám Luyện Huyết cảnh!"
"Tu vi của hắn đã thực sự khôi phục rồi!"
Ánh mắt của Mục Long khiến mọi người nhớ lại bốn năm trước, khi đó hắn là đệ nhất thiên kiêu của Mục gia. Bây giờ sau bốn năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng hắn cũng trở lại rồi sao?
Chuyện này chắc chắn đủ để khuấy động toàn bộ Mục gia!
Đứng trong đám đông, Mục Thiên Dao cắn chặt môi, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Nàng ta nhớ, thứ mà Mục Lâm và Mục Xuyên đưa cho nàng ta sáng nay chính là một viên linh quả Tử Vân Tôi.
Linh dược này cực kỳ hiếm thấy, không những có thể giúp lưu thông khí huyết, mà còn có thể tôi luyện chân khí.
Hiện tại nàng ta đã đạt đến Thoát Phàm cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đột phá lên Bích Cung cảnh. Một khi khai mở huyền quan, chân khí thoái biến, ngưng tụ chân nguyên thì nàng ta sẽ trở thành thiên tài hiếm có khắp thành Hàn Giang.
Linh quả Tử Vân Tôi này rất khó kiếm, chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu như có nó, khí huyết và chân khí của nàng ta sẽ càng ngưng tụ hơn, sau khi đột phá, thực lực sẽ tăng lên cực mạnh. Còn có, cao nhân mà Mục Long nhắc đến, lẽ nào là...Mục Thiên Dao suy nghĩ kỹ càng, lập tức nghĩ ra một kế hoạch.
Sau đó, Mục Thiên Dao bước ra khỏi đám đông, đến trước mặt Mục Long, cười nói: " Mục Long ca ca, tu vi của huynh thực sự khôi phục rồi? Vậy thật sự là quá tốt rồi, vốn dĩ lần này ta trở lại còn muốn nhờ tư tôn xem giúp huynh”.
"Vậy sao? Không cần!”, nhìn thiếu nữ trước mặt, trái tim của Mục Long như đông cứng lại, hắn đương nhiên biết suy nghĩ của Mục Thiên Dao, đồng thời hắn cũng biết giữa hai người sẽ không bao giờ trở lại như xưa được nữa.
Nhìn thấy sự thờ ơ của Mục Long, Mục Thiên Dao khẽ nghiến răng, nói: "Bất kể như thế nào, chỉ cần tu vi khôi phục lại là tốt rồi. Với thiên phú của Mục Long ca ca, mặc dù đã lãng phí bốn năm nhưng các đệ tử bình thường cũng không thể so sánh được”.
Chương 8: Đòi lại linh dược
Mục Thiên Dao tâng bốc lấy lòng Mục Long như vậy, hạ thấp giá trị của bọn họ, những nam đệ tử ngưỡng mộ nàng ta trong Mục gia lập tức âm thầm khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Mục Long mang theo vẻ âm trầm.
Nhất là trong đám người có một đệ tử của Mục Tinh Thần âm thầm siết chặt nắm tay.
Sau đó, Mục Thiên Dao lấy ra một viên đan dược đưa cho Mục Long trước mặt mọi người rồi nói: "Mục Long ca ca tu vi đã bình phục, Thiên Dao cũng không kịp chuẩn bị quà gì, viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan này là do sư tôn ta giết chết được một con hổ yêu Ngự Hồn cảnh, lấy yêu huyết để luyện, coi như là tấm lòng của Thiên Dao".
"Cái gì, Hổ Cốt Tráng Huyết đan, Thiên Dao tiểu thư quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên kiêu của Mục gia ta, xuống tay hào phóng thật!"
"Đúng vậy, lấy máu của hổ yêu Ngự Hồn cảnh luyện chế, huyết khí hàm chứa trong đó phải cường đại cỡ nào chứ!", nhất thời, đệ tử trong tộc nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Mục Thiên Dao, ánh mắt trở nên vô cùng nóng rực.
Nghe vậy, Mục Long khẽ cười khẩy, 4 năm trầm luân, coi người như nước lã, lạnh ấm tự biết, đương nhiên hắn không tin Mục Thiên Dao lại hào phóng như vậy.
Hơn nữa, Hổ Cốt Tráng Huyết tuy rằng quý giá nhưng so với linh quả Tử Vân Tôi thì quả thực là không đáng nhắc tới, Mục Thiên Dao này đúng là rất biết tính toán.
"Tặng quà thì không cần thiết, nếu như cô thật sự còn nhớ ân tình ngày trước thì mời trả lại linh quả Tử Vân Tôi cho ta, cha ta cần nó!", Mục Long nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Thiên Dao, thần sắc trấn tĩnh, không hề có bất cứ tình cảm tạp niệm nào.
Mục Thiên Dao nghe vậy liền khẽ biến sắc, đúng như nàng ta dự liệu, Mục Long tới quả nhiên là vì linh quả Tử Vân Tôi.
Chỉ là vật này đối với nàng ta mà nói cực kỳ quan trọng, hơn nữa gặp được nhưng cầu không được, nếu đã có trong tay thì sao có thể giao ra chứ.
Vì vậy, nàng ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mục Long nói: "Mục Long ca ca, hóa ra linh quả Tử Vân Tôi này là của huynh, nhưng vật này đối với Thiên Dao mà nói đúng là vô cùng quan trọng, chi bằng ta cho huynh thêm 10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan coi như bồi thường được không?"
Mục Thiên Dao nói rồi liền trở bàn tay một cái, trong tay lập tức phát sáng một mảng, huyết khí nồng đậm khiến mọi người hô hấp không thông.
Quả nhiên một phút trước bọn họ chỉ là ngưỡng mộ Mục Long thì lúc này đã bắt đầu đố kỵ, điên cuồng đố kỵ.
"10 viên, 10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết sao?", đệ tử trong tộc trong lúc bàn tán phải liên tục kinh hô.
Không ngờ, Mục Long thấy vậy vẫn không hề có bất cứ dao động thần sắc nào, nói với Mục Thiên Dao: "Ta không cần cô bồi thường, ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về ta thôi".
Lời này vừa nói ra tựa như đổ một chảo dầu nóng vào mọi người, nháy mắt trở nên sôi trào.
"10 viên Hổ Cốt Tráng Huyết đan mà hắn cũng không cần ư!"
"Không cần thì cho ta, ta cho hắn một quả Tử Vân Tôi là được chứ gì, có điều linh quả Tử Vân Tôi này là cái gì thế?"
Còn Mục Thiên Dao nghe vậy thì sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhìn chằm chằm Mục Long mà không nói gì.
Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói cao chót vót: "Mục Long, ta cảnh cáo ngươi, đừng có thấy nể mặt mà không biết điều!"
Nghe vậy Mục Long khẽ thay đổi, sắc mặt trở nên rét lạnh.
Mục Tinh Thần đã từng là kẻ chuyên theo đuôi hắn, nhưng 4 năm nay hắn ta vong ơn phụ nghĩa, đã khiến Mục Long hoàn toàn nguội lạnh.
"Mục Long, ngươi còn tưởng mình vẫn là đệ nhất thiên tài của Mục gia sao? Cho dù tu vi của ngươi khôi phục thì sao? Hiện tại đệ nhất thiên kiêu của Mục gia ta chính là Thiên Dao tiểu thư, sư tôn của cô ấy Thiên Âm chân nhân, gia chủ gặp cũng phải nể 3 phần, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Không phải chỉ là một quả Tử Vân Tôi thôi sao? Tặng cho tiểu thư Thiên Dao không được à? Ngươi cũng là đệ tử Mục gia, coi như là cống hiến cho gia tộc đi, sao hả, ngươi không muốn à?"
Câu nói này của Mục Tinh Thần nhận được sự ủng hộ rộng rãi của đệ tử, bọn họ đều liên tục gật đầu. Nhưng sâu trong ánh mắt của Mục Long lại chỉ toàn là sự lạnh lẽo.
Hai chữ gia tộc không nhắc tới còn đỡ, một khi nhắc tới là trong lòng Mục Long lại nổi cơn cuồng phong thù hận.
Năm đó, phụ thân của hắn là đệ nhất cường giả trong tộc, vì an nguy của gia tộc mà vào sinh ra tử, cống hiến quá nhiều, nhưng cuối cùng đổi lại được gì? Bốn năm cắn tim đau đớn, gia tộc biết rõ linh dược có thể giảm bớt đau đớn nhưng đã từng có ai tới hỏi thăm?
Đối xử với một công thần như vậy khiến Mục Long thất vọng, chuyện đến nước này còn muốn lấy đại nghĩa gia tộc để trói buộc hắn, đúng là không thể nhẫn nhịn thêm nữa!
"Ta muốn thế nào có liên quan gì đên ngươi? Mục Long ta hành sự cớ gì cần tới ngươi dạy?", nhìn Mục Tinh Thần, Mục Long nheo đôi mắt lạnh lùng của mình lại.
"Ngươi...", Mục Tinh Thần nghe vậy liền tức giận thở hổn hển, nghiến răng nói: "Được, Mục Long, ngươi đúng là tự tin thái quá, không biết cân nhắc, chi bằng như vậy đi, ngươi muốn linh quả Tử Vân Tôi chứ gì, đơn giản, đánh bại ta là được!"
Mục Tinh Thần có thể nói là tương đối tự tin, hắn ta hiện tại đã là Luyện Huyết cảnh tầng chín, còn Mục Long cho dù có khôi phục tu vi thì cũng chỉ là Luyện Huyết cảnh tầng tám, huống chi Mục Long bỏ phí bốn năm, luận chiến lực thì sao có thể là đối thủ của hắn ta?
"Nếu ngươi đã thích làm loạn như vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi", Mục Long đồng ý, thuận tiện liếc nhìn Mục Thiên Dao một cái, nàng ta không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận hành vi của Mục Tinh Thần.
"Tới đi, hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!"
"Đoạn Trường Tuyệt Tâm trảo!", trên mặt Mục Tinh Thần lóe lên một tia hung ác, khí huyết toàn thân bạo phát, bấm tay thành trảo, làm dấy lên một trận kình phong, tựa như hổ lang chộp về phía ngực Mục Long.
Chương 9: Chiến Thiên Đồ Lục
Hắn ta là Luyện Huyết cảnh tầng chín, khí huyết nồng hậu, một trảo này ít nhất phải có hai ba ngàn cân cự lực, hơn nữa Đoạn Trường Tuyệt Tâm trảo cực kỳ độc ác nham hiểm, nếu như bị cào trúng thì không chết cũng tàn phế.
Mục Tinh Thần này vừa lên đã xuất ra chiêu thức như vậy, rõ ràng là không có ý tốt, Mục Long đương nhiên sẽ không khách khí, nháy mắt đánh ra một quyền.
"Chết cho ta!"
Mục Long rống giận, tựa như hung thú sống lại, đinh tai nhức óc, kết hợp với khí huyết sau khi dung hợp với khí huyết Hỗn Thế Ma Viên lại càng khủng bố hơn, trong lúc huy động đã phát ra cả tiếng phá gió.
Vào khoảnh khắc đối chiến với Mục Tinh Thần, sấm sét kim sắc lóe lên rồi chợt tắt trong ánh mắt của hắn.
Thình thịch!
Răng rắc...
Tiếng nổ do khí huyết va chạm cùng với tiếng tan vỡ thanh thúy liên tiếp vang lên.
Mục Tinh Thần trong khoảnh khắc đó đã trực tiếp bay ra ngoài 10 thước, y phục nửa thân trên nháy mắt rách vụn, máu tươi đầm đìa trên cánh tay, từng sợi huyết quản nổ tung, vô cùng thê thảm!
Cảnh giới của Mục Tinh Thần còn cao hơn Mục Long, nhưng dưới một quyền này hắn ta đã bại hoàn toàn, có thể thấy rõ được thực lực của Mục Long.
"Không phải ta không biết điều mà là ngươi không biết tự lượng sức mình!", giọng nói của Mục Long bá khí vô song.
Khoảnh khắc này, huyết mạch Ma Viên của hắn sôi trào, trong đầu lại tự dưng xuất hiện rất nhiều hồi ức.
"Chiến Thiên Đồ Lục!", Mục Long nhìn rất rõ thứ trong đầu mình, nhất thời trong lòng cả kinh.
"Đây là Yêu Thần truyền thừa, Chiến Thiên Đồ Lục là công pháp chiến đấu đỉnh cấp của tộc Hỗn Thế Ma Viên, vốn tưởng rằng Thiên Yêu đại nhân phải hoàn toàn dung hợp huyết mạch mới có thể có được truyền thừa, không ngờ dưới sự kích thích của chiến ý trong nội tâm, truyền thừa lại thức tỉnh trước!"
Trong Yêu Thần tháp lần nữa vang lên tiếng cười vui sướng của Hoan Nhi.
"Hóa ra là vậy, Hỗn Thế Ma Viên này quả nhiên không hổ là chủng tộc chiến đấu, có chiến lực đứng tốp 10 trong yêu thần thái cổ, truyền thừa của nó phải mạnh mẽ cỡ nào chứ?"
Mục Long vui sướng vạn phần, chiến ý cuồng bạo tản phát ra từ trong Đấu Chiến Đồ Lục khiến Mục Long cảm thấy vô cùng quen thuộc, tựa như phần ký ức này cùng được sinh ra với hắn vậy.
Từng thân ảnh kim sắc khủng bố đó không ngừng chớp lóe trong đầu Mục Long, thay hình đổi ảnh, nhiếp tinh lấy nguyệt, chiến thiên, chiến địa, chiến thần ma, thiên hạ vạn vật, không gì không chiến đấu, không gì không thắng được!
Trong chiêu thức tưởng chừng đơn giản hàm chứa quy tắc đạo pháp nguyên thủy nhất, hoàn toàn tự nhiên, vô địch không gì phá nổi, đây mới là đỉnh cao của sự đơn giản.
"Có Chiến Thiên Đồ Lục này thì chiến lực của ta ít nhất cũng phải bạo tăng gấp mấy lần", trong lòng Mục Long âm thầm nhen nhóm sự tự tin, Đấu Chiến Đồ Lục có thể khiến huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên lớn mạnh, phát huy đến cực hạn.
Ngay sau đó hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Mục Thiên Dao: "Mục Tinh Thần đã bại, trả lại ta linh dược", Mục Long vươn tay ra nói.
"Nếu như ta không đưa thì sao?", lúc này Mục Thiên Dao đã khôi phục lại biểu cảm vốn có, thần sắc lãnh khốc mà vô tình.
Nàng ta nhìn Mục Long, cười khẩy nói: "Mục Long, không thể không nói thực lực của ngươi nằm ngoài dự đoán, nhưng thảm bại của Mục Tinh Thần chỉ do đơn phương một mình hắn ta gây nên, tự chuốc vạ vào thân, ta có khi nào nói qua nếu ngươi thắng thì ta sẽ trả lại linh quả Tử Vân Tôi cho ngươi?"
"Nói như vậy nghĩa là cô vẫn cố chấp không trả?", vốn dĩ Mục Long chỉ là lạnh nhạt với Mục Thiên Dao, nhưng khi nghe được những lời nàng ta nói thì nàng ta đã khiến Mục Long cảm thấy rất phản cảm, ghê tởm.
Nhưng Mục Thiên Dao lại nói: "Ngươi nên biết giá trị của linh quả Tử Vân Tôi này, hiện tại ta đã là Thoái Phàm cảnh đỉnh phong, linh dược này có tác dụng lớn với ta, hy vọng ngươi đừng làm khó ta".
"A, hay cho một câu làm khó, chiếm đoạt đồ của người khác, bảo ngươi trả lại mà là làm khó sao?"
"Mục Thiên Dao, mục đích ta cần linh quả Tử Vân Tôi này thiết nghĩ cô rõ hơn bất cứ ai, năm đó nếu như phụ mẫu ta không vì cô mà rút gân rút tủy thì cô có thể được như này hôm nay sao? Một người nếu như vong ơn phụ nghĩa thì cho dù thực lực có cao thế nào cũng chỉ là một kẻ trống rỗng dưới lớp da người mà thôi".
Từng lời nói của Mục Long sắc như dao cứa, còn sắc mặt của Mục Thiên Dao lúc này cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Trước mặt bao nhiêu người trong gia tộc thế này mà Mục Long lại dám nói nàng ta vong ơn phụ nghĩa, chỉ có một lớp da người trống rỗng.
"Hừ, từ xưa tới nay bảo vật đều thuộc về kẻ mạnh, xem ra lời ta nói trước đó ngươi không nắm được trọng điểm, ta hiện nay là Thoái Phàm cảnh đỉnh phong!"
Mục Thiên Dao nói rồi, một thân tu vi bỗng hoàn toàn phóng thích, khí tức của Thoái Phàm cảnh đỉnh phong trực tiếp áp chế về phía Mục Long.
Khí tức cỡ này cực kỳ cường đại, cho dù chỉ là dư ba cũng đủ khiến đệ tử xung quanh cảm thấy tức ngực khó thở.
Nhưng Mục Long đâu phải đệ tử bình thường, hắn thân mang huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, yêu thần thái cổ cấp độ này là sự tồn tại vô pháp vô thiên, đến uy lực thiên địa cũng không nơi nào không sợ hãi.
"Sợ cô chắc!"
Trong nháy mắt, sấm sét kim sắc lần nữa xuất hiện trong đáy mắt Mục Long, một thân khí tức của hắn cũng bày ra không sót gì, đối đầu lẫn nhau với Mục Thiên Dao.
Vào khoảnh khắc khí tức của hắn phóng thích, đệ tử phía sau bị bức cho thối lui, đồng thời ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Nếu như nói Mục Thiên Dao mang lại cho họ cảm giác như một phiến trời xanh khó mà kháng cự thì khí tức của Mục Long lại tựa như một thanh thần thương, sắc nhọn tuyệt thế, đủ để đâm thủng bầu trời!
Dưới ba động khí tức của Mục Thiên Dao, Mục Long không lùi mà tiến, từng bước từng bước tiến về phía trước, bước chân bình tĩnh mà ổn định.
Chương 10: Đối kháng chính diện
Cảnh tượng này khiến đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm, một cỗ hàn khí dấy lên từ tận đáy lòng bọn họ trực tiếp xuyên thẳng lên cột sống.
"Đây là thực lực của Mục Long sao? Luyện Huyết cảnh tầng tám, một chưởng đánh bại Mục Tinh Thần vẫn chưa đủ, giờ lại có thể đối kháng với khí tức của Mục Thiên Dao!"
"Trầm luân bốn năm, hiện giờ mới Luyện Huyết cảnh tầng tám đã yêu nghiệt như vậy thì sau này còn thế nào nữa?"
Từng suy nghĩ sợ hãi sinh ra trong lòng mọi người, vài người trong đó mặt mày càng tái mét hơn, lo sợ bất an, sợ Mục Long sẽ tính lại chuyện cũ.
Thấy vậy, ánh mắt Mục Thiên Dao cũng toát lên một đạo hàn ý, khí tức của Mục Long đã khiến nàng ta cảm thấy được sự uy hiếp.
Ngay sau đó, nàng ta đột nhiên ra tay, đánh ra một chưởng hướng thẳng vào ngực của Mục Long.
Mục Long sớm đã có chuẩn bị, chống lại khí tức của Mục Thiên Dao, đón lấy áp lực mà tiến tới, Ma Viên chân huyết tăng thêm mấy phần, lúc này chiến ý trong nội tâm hắn đã tăng vọt đến cực hạn!
"Chiến Thiên Đồ Lục, Sơn Hà Phá Diệt!"
Thoái Phàm cảnh là cấp độ ngưng tụ chân khí, Thoái Phàm cảnh đỉnh phong lại càng khủng bố, đối mặt với một chưởng này, Mục Long không dám sơ ý, khí huyết toàn thân thôi động hoàn toàn vào giây phút này!
Sơn Hà Phá Diệt là thức thứ nhất trong Chiến Thiên Đồ Lục, có khí khái hủy diệt tất cả, kiên cố vô địch.
Vào khoảnh khắc một chưởng này đánh ra, trên cánh tay của Mục Long ẩn ẩn có thể thấy được một sợi kim sắc tựa như con rồng có sừng, đây chính huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên.
"Uống đi...!"
Ngay sau đó, từng chưởng từng quyền nháy mắt va chạm với nhau.
"Ầm!"
Tiếng gầm rú khủng bố, từng đạo dư ba ngang tàng tản phát tứ phía, rất nhiều đệ tử tu vi thấp đều bị dư ba này nháy mắt đánh bay đi.
Lộp bộp lộp bộp!
Hai đạo thân ảnh đứng giữa trung tâm cùng lùi khoảng 5-6 bước mới khó khăn đứng vững lại được.
Cánh tay Mục Long hơi ửng đỏ, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, nhưng không rảnh để bận tâm, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Thiên Dao trước mặt, sấm sét kim sắc chớp lóe trong mắt, chiến ý như lửa.
Cánh tay của Mục Thiên Dao đang khẽ run rẩy, trong thần sắc băng lạnh mà âm trầm của nàng ta mang theo một tia chấn động, từ khoang miệng cũng tỏa ra mùi máu tươi tanh tanh.
Nàng ta vạn lần không ngờ được khí huyết của Mục Long lại cường đại như vậy, nháy mắt bạo phát ra được lực lượng gần đến ngàn quân, có thể đối chiến ngang hàng với chân khí của nàng ta, do sơ ý mà đã khiến nàng ta bị thương.
Đường đường Thoái Phàm cảnh đỉnh phong lại bị một kẻ vỏn vẻn có Luyệt Huyết cảnh tầng tám đả thương, việc này có lẽ là sự sỉ nhục lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ của Mục Thiên Dao!
"Ngươi... đáng chết!"
Mục Thiên Dao quát lên một tiếng, giữa mi tâm phát ra sát ý cực mạnh, nàng ta đã động sát tâm, thôi động chân khí đến cực hạn, muốn giết chết Mục Long ngay tại chỗ.
Thấy vậy, Mục Long không dám chủ quan, chân khí là lực lượng mạnh hơn rất nhiều huyết khí, trước đó có thể đả thương Mục Thiên Dao chỉ là do đối phương khinh địch, nhưng với tình huống này thì sẽ không có lần thứ hai!
"Với lực lượng hiện tại của ta, mặc dù khó mà điều khiển thức thứ hai Chiến Thiên Đồ Lục, nhưng lúc này chỉ đành liều thôi!".
"Phúc Hải Trầm Uyên!", trong lúc rống giận, Mục Long điều động một thân khí tức chuẩn bị được ăn cả ngã về không. Nhưng đúng lúc này thì một đạo thân ảnh tựa như ma quỷ nháy mắt đứng giữa hai người!
"Dừng tay!"
Đây là một lão giả râu tóc đã ngả màu hoa râm nhưng tinh thần lại cực kỳ khỏe mạnh.
Một thân hắc bào đứng ngạo nghễ ngay tại chỗ, không nộ tự uy, trực tiếp đánh trả một kích nén giận của Mục Thiên Dao trở về.
"Đệ tử tham kiến tộc trưởng!"
Khi nhìn thấy lão giả này, đệ tử trong tộc lần lượt bái kiến, sắc mặt Mục Thiên Dao khẽ thay đổi nhưng không thể không khom lưng hành lễ.
Người này chính là đương kim tộc trưởng Mục gia, Mục Cửu Uyên, đồng thời cũng là ông nội ruột của Mục Long.
"Bái kiến... tộc trưởng!", Mục Long thần sắc lạnh nhạt, chắp tay nói.
"Đứng lên cả đi, chuyện hôm nay ta đã biết cả rồi".
"Mục Lâm Mục Xuyên mưu hại đồng tộc, tâm địa độc ác, tội ác tày trời, đày vào hang rắn sau núi ngay trong hôm nay!"
"Tộc trưởng, xin tha mạng, con không dám nữa..."
Nghe thấy hai từ hang rắn, Mục Lâm lập tức sợ đến thất hồn lạc phách, còn Mục Xuyên thì trực tiếp ngất xỉu, đó là nơi đủ để khiến người ta sống không bằng chết.
Một đám người lần lượt nghe mà biến sắc, đó đại khái là hình phạt tàn khốc nhất trong tộc!
Sau đó, Mục Cửu Uyên nhìn Mục Thiên Dao và Mục Long một cái, lần nữa trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, nếu ai dám truyền ra ngoài xử theo quy định gia tộc, giải tán hết đi!
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử như được đại xá, uy nghiêm của tộc trưởng thực sự quá khủng bố, một hai câu nói là đủ để quyết định sự sống chết của họ.
Tộc trưởng đến, Mục Thiên Dao biết nàng ta đã không thể tiếp tục ra tay với Mục Long nữa, vì vậy mà trừng mắt nhìn Mục Long một cái rồi định rời đi, nhưng Mục Long lại hừ lạnh: "Thứ thuộc về ta, cuối cùng ta sẽ lấy lại, Mục Thiên Dao, trận chiến hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi!"
"Được, ta đợi đó!", Mục Thiên Dao hừ lạnh một tiếng sau đó bước nhanh rời đi.
Mục Cửu Uyên liếc mắt nhìn Mục Long, ánh mắt khẽ ngưng lại, dường như có thể nhìn thấy được một cỗ xung kình thậm chí còn vượt qua cả Mục Thanh Khung thời còn trẻ trên người Mục Long, nhưng sự lạnh nhạt trong ánh mắt Mục Long khiến trong lòng ông ta lâm râm đau xót.
"Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, con... đi theo ta!".
Sau đó Mục Cửu Uyên dẫn theo Mục Long đi vào trong một đại điện trong tộc.