Nháy mắt đã bị Mục Thanh Khung đánh trọng thương, trực tiếp phế đi tu vi, giống như một con chó gãy xương sống nằm vật trong bụi bặm.
“Mạng của ngươi nên do con trai ta đích thân lấy đi!”, Mục Thanh Khung không trực tiếp giết chết ông ta.
Từ đầu đến cuối Kiếm Thập Tam đều không tỏ thái độ gì với chuyện này, mà không tỏ thái độ gì cũng là một dạng bày tỏ thái độ.
Tiết Vạn Triệt này dù sao cũng là tôn thân của Lãnh Vô Nhai, nếu như chuyện khác hắn ta có thể ra mặt dàn xếp nhưng riêng chuyện này thì không được, cho dù Lãnh Vô Nhai có ra mặt cầu xin cũng không được.
Sau khi luyện hóa đan dược trị thương, thương thế của Mục Long coi như đã hồi phục được tám chín phần.
“Cha, Triệu tiên tử, để hai người phải lo lắng rồi”, Mục Long đứng lên, lau vết máu trên miệng đi.
“Không sao là được, không sao là được”, Mục Thanh Khung hoàn toàn phở phào nhẹ nhõm, còn Triệu Linh Đan chỉ khẽ mỉm cười.
Sau đó, Mục Long nhìn về phía Tiết Vạn Triệt, lúc này sống chết của Tiết Vạn Triệt hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn mà thôi.
“Ông dốc toàn lực đánh lén một chưởng, nhưng không thể đánh chết ta, cho nên ta rất muốn hỏi ông, có tức không?”, nhìn Tiết Vạn Triệt, Mục Long cười như không cười hỏi.
Nghe vậy, Tiết Vạn Triệt vốn dĩ mặt mày dữ tợn nháy mắt tức đến nỗi thổ huyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mục Long, thần sắc oán độc, nói: “Mục Long, tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi giết chết con trai ta, ta hận nỗi không thể băm vằm ngươi ra, moi tim móc gan, chỉ hận ông trời không phù hộ ta, cho dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Thấy vậy, Mục Long cười lạnh nói: “Vậy sao? Không sai, Tiết Đoạn Lãng đó quả thật là do ta giết chết”.
“Một tháng trước, ta một mình lẻ loi rèn luyện trong dãy núi Nghi Lăng, Tiết Đoạn Lãng đó thấy ta chỉ có tu vi Thoái Phàm cảnh tầng ba, thừa nước đục thả câu không thành nên muốn giết chết ta”.
“Hắn ta và Tiết Đồ hai người một người là Thoái Phàm cảnh tầng tám, một kẻ là cường giả Bích Cung cảnh, liên thủ muốn giết ta, chẳng lẽ ta phải dơ cổ ra chịu chém?”
Mục Long nhìn thẳng vào Tiết Vạn Triệt, lạnh lùng nói.
Nghe được những lời nói này, mặc dù Tiết Vạn Triệt oán hận nhưng lại không thể phản kháng, chỉ đành cắt chặt răng.
Nhưng đám đông nghe được thì lại âm thầm kinh hãi.
Quả nhiên, thiết nghĩ hạng thiên kiêu như Mục Long thế này từ xưa tới nay đều không tầm thường.
Ở Thoái Phàm cảnh tầng ba mà đã có thể giết chết Thoái Phàm cảnh tầng tám và cường giả Bích Cung cảnh, hơn nữa còn trong tình huống hai người liên thủ với nhau.
“Kẻ muốn giết người thì sẽ bị người giết lại, Tiết Đoạn Lãng đó chết cũng chưa hết tội, lần này Mục Long có đức có tài không sai chút nào cả”, thành chủ Mạnh Nam Thiên thấy đại thế của Huyết Sát Môn đã mất, sắp tàn lụi đến nơi, còn Mục Long và Mục gia lại quật khởi đã định, vì thế liền thừa cơ giậu đổ bìm leo.
Nhưng Mục Long hoàn toàn khinh miệt không thèm đếm xỉa đến kẻ như Mạnh Nam Thiên, chỉ tiếp tục nói: “Ông với tu vi Ngự Hồn cảnh ra tay đánh lén ta, theo lý mà nói ta vốn dĩ nên ăn miếng trả miếng, lấy mạng của ông, nhưng Mục Long ta không phải hạng tàn nhẫn thích giết người, huống hồ, ông đã bị cha ta phế đi tu vi cũng coi như đã phải trả giá”.
“Tiết Vạn Triệt, ông nghe cho rõ đây, mặc dù ông không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ông là một người cha tốt, nên hôm nay mới dám giết ta, báo thù cho Tiết Đoạn Lãng, hôm nay ta không giết ông, ông tự giải quyết đi!”