Linda trong chốc lát quay người lại, khoanh tay trước ngực, giọng điệu không mấy thân thiện: “Tô Lam, có phải lúc này tôi nên lập tức chúc mừng cô được thăng lên chức Phó Tổng giám đốc hay không?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam sững sờ. Trong lòng thầm nghĩ: Chắc là văn phòng Tổng giám đốc đã trao đổi với Linda rồi, thảo nào Linda không vui.
“Tổng giám đốc nói với cô rồi hả?” Tô Lam hỏi.
Linda lạnh lùng cười: “Ngoài Tổng giám đốc ra, còn ai có thể nói chuyện này được nữa?”
“Tôi…” Tô Lam vừa muốn nói gì đó.
Linda đã ngắt lời của cô: “Cuối cùng cô có phải là khắc tinh của cuộc đời tôi không vậy? Người đàn ông mà tôi thích là chồng cũ của cô, tôi đầu tắt mặt tối làm việc ở đây lâu như vậy, nhờ có sự có mặt của cô mà không còn cơ hội thăng tiến nữa. Cô có biết rằng tôi vì cái chức Phó Tổng giám đốc này mà nỗ lực biết bao nhiêu không? Tổng giám đốc đã từng nói với tôi, chỉ cần tôi đạt được chút thành tựu ở vị trí này, về sau cái ghế Phó Tổng giám đốc mà trống thì chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Bây giờ thì tốt rồi, thành tựu thì tôi đạt được rồi, nhưng ngay lúc vị trí ấy còn trống thì cô lại xuất hiện. Tô Lam, thật lòng tôi không biết phải đối mặt với cô như thế nào nữa.”
Nói xong, Linda đưa tay lên xoa trán, dáng vẻ rất nóng nảy.
Nghe tới đây, Tô Lam cau mày nói: “Linda, cô hiểu lầm rồi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ tranh giành với cô bất cứ thứ gì.”
“Cô không có suy nghĩ đó, nhưng kết quả lúc này vẫn là thứ tôi muốn đều bị cô cướp hết rồi không phải sao.” Nói rồi Linda ủ rũ, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Linda, cô đang làm gì vậy?” Nhìn thấy cô ấy bỏ ly và đồ dùng cá nhân của bản thân vào một chiếc hộp ở trên bàn, Tô Lam gấp gáp hỏi.
“Tôi còn ở đây làm cái gì nữa? Đương nhiên là từ chức rồi.” Linda giận dỗi trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam lưỡng lự mất một lúc rồi mới chạy đến giật lấy chiếc hộp ở trên bàn, nóng lòng nói: “Linda, lúc này Tổng giám đốc bảo tháng sau sẽ thăng chức cho tôi lên Phó Tổng giám đốc, nhưng mà ông ấy cũng chưa có hỏi ý kiến của tôi mà.”
“Lẽ nào cô còn có thể từ bỏ cái vị trí Phó Tổng giám đốc này?” Linda không thèm để ý đáp.
“Thật sự là tôi không muốn làm, cô cứ yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nói với Tổng giám đốc là tôi sẽ không tiếp nhận vị trí này.” Tô Lam kiên quyết nói.
Nghe được những lời này, Linda khó tin mà nhìn chằm chằm Tô Lam một hồi rồi mới nói: “Tô Lam, mặc dù tôi rất ghét cô nhưng cuộc đời này vốn là thân ai nấy lo, tôi cũng không nói được gì, vậy nên cô không cần phải tỏ ra đạo đức giả để an ủi tôi, nếu như cô muốn trêu đùa tôi, thì con người của Linda tôi không có dễ bị bắt nạt như vậy đâu.”
Nghe thấy những lời nói hung hăng của Linda, Tô Lam rất chân thành nói: “Linda, tôi cũng không phải là đồ ngu, tại sao Tổng giám đốc lại muốn tôi ngồi vào cái ghế Phó Tổng giám đốc này? Nói trắng ra thì không phải là do Quan Triều Viễn hay sao? Tôi ở lại chỗ này đảm nhiệm chức vụ quan trọng bao nhiêu, về sau không phải sẽ gây rắc rối cho Triều Viễn bấy nhiêu hay sao? Vì vậy tôi sẽ không đảm nhận chức vụ này theo ý của Tổng giám đốc đâu, vả lại tôi sẽ từ chức trước cuối tháng.”
Linda chết lặng nhìn Tô Lam cả buổi, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy lời của cô cũng có lý.
“Cô nói thật chứ?” Linda vẫn không dám tin mà hỏi lại.
Tô Lam mỉm cười nói: “Sau này vị trí mà tôi tự hào nhất đó là vợ của Tổng giám đốc Thịnh Thế, sao tôi lại không thể từ bỏ được cái chức Phó Tổng giám đốc của Khải Hàng cơ chứ. Cô yên tâm đi, Tổng giám đốc sẽ thu hồi quyết định ngay thôi.”
Nói xong, Tô Lam còn vỗ vai Linda rồi mới rời khỏi phòng làm việc.
Ra tới hành lang, Tô Lam giơ tay ôm mặt, trong lòng nghĩ: Tô Lam ơi là Tô Lam, sao cô có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy hả? Vợ của Tổng giám đốc Thịnh Thế, lúc này cũng phải do người ta bằng lòng phục hôn với cô thì mới tính là như vậy được.
Cô thì hay rồi, vậy mà có thể thốt ra mấy lời nói huênh hoang như thế.
Sau đó, Tô Lam bèn nhanh chân chạy đi tìm Tổng giám đốc, nói với ông ta rằng năng lực của bản thân có hạn, không thể đảm nhiệm được chức vị Phó Tổng giám đốc quý giá này, tốt nhất vẫn nên ở vị trí hiện tại mà tích lũy kinh nghiệm thêm một thời gian nữa rồi hẵng thăng chức cũng không muộn, nếu không đến lúc đó nhỡ xảy ra vấn đề gì thì chính cô cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Tổng giám đốc đương nhiên rất bất ngờ, lúc đầu còn lo sợ nghĩ rằng Tô Lam không thèm cái chức vị nhỏ nhoi đó của ông ta, về sau khi thấy dáng vẻ đầy chân thành của Tô Lam, ông ta mới có thể an tâm.
Rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tô Lam bèn vả vào mặt mình một hồi.
Cơ hội tốt như vậy, vị trí được nhiều người dòm ngó, vậy mà bản thân cô lại có thể từ bỏ một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Nhưng mà thứ không phải của mình thì đến cuối cùng cũng phải là của mình, có nghĩ nhiều thì cũng vô dụng, nghĩ vậy nên Tô Lam bèn tập trung vào công việc của mình.
Hai ngày sau Tô Lam mới hoàn toàn hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra chị Tiểu Lệ nhìn thấy cô và Quan Triều Viễn cùng lên một chiếc xe, sau đó còn có lần bắt gặp Lâm Minh nói chuyện cực kỳ khách sáo, đương nhiên Lâm Minh phải làm rõ mối quan hệ giữa anh ta và Tô Lam hoàn toàn trong sạch, Tô Lam là vợ của Tổng giám đốc Quan, nhưng chị Tiểu Lệ vốn là một người nhiều chuyện, chắc chắn sẽ đến Khải Hàng nói tin tức giật gân này ra, Tổng giám đốc đương nhiên cũng nghe được.
Nhưng tai tiếng giữa cô và Lâm Minh đã gây ra cho Tô Lam nhiều rắc rối từ rất lâu rồi, bây giờ có thể làm sáng tỏ cũng là một chuyện tốt.
Nhưng sau đó lại xảy ra một việc khiến cho Tô Lam không có cách nào chịu đựng được nữa, từ lúc cô từ chối ý tốt muốn cô thăng chức thành Phó Tổng giám đốc của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc vẫn luôn hỏi han ân cần với cô, hầu như ngày nào cũng nhờ người đem hoa quả tươi đến tặng, còn có đặc sản từ khắp các nơi gửi về cho cô, vả lại đến cuối tháng còn tăng lương lên gấp đôi.
Ban đầu thì còn bình thường, dần dần ngay cả đồng nghiệp cũng khép na khép nép với cô đến lạ thường, bởi vì ở Khải Hàng nếu còn có ai dám làm mích lòng cô thì thật sự phải nếm quả đắng rồi.
Vì thế những ngày tháng sau này, Tô Lam làm ở Khải Hàng càng ngày càng thấy không vui nổi, công việc của cô hoàn thành tốt đương nhiên sẽ nhận được khen thưởng, nhưng nếu làm sai đi nữa thì cũng không có ai trách mắng cô một lời, dần dà Tô Lam cảm thấy cô không làm ở Khải Hàng nổi nữa.
Tối hôm đó, Tô Lam ôm lấy cổ Quan Triều Viễn, nũng nịu nói: “Triều Viễn, em muốn từ chức.”
Quan Triều Viễn vốn đang suy nghĩ vài việc, vừa nghe thấy lời này liền ngây người: “Đang yên đang lành sao lại muốn từ chức rồi?”
Đương nhiên Tô Lam phát hiện ra hồn anh đang lơ lửng ở đâu đó rồi bèn bĩu môi nói: “Tổng giám đốc tăng tiền lương của em lên gấp đôi, còn bảo sau này sẽ tăng lên nữa.”
“Đây không phải chuyện tốt à? Bây giờ không phải là em thích tiền sao?” Quan Triều Viễn nhếch miệng.
“Ừm, ai mà không thích tiền cơ chứ? Nhưng mà cho dù em có yêu tiền đến mức nào thì đó cũng phải là số tiền mà em xứng đáng có được.” Tô Lam trách móc nói.
“Cũng có thể là do người ta tình nguyện cho em mà, em cũng đâu có ép buộc người ta.” Quan Triều Viễn cười cười.
Tô Lam vẫn bĩu môi đáp: “Bây giờ em ở Khải Hàng không khác gì Hoàng Thái Hậu cả, ngày ngày không phải đến đó làm việc mà là đến hưởng thụ sự cung phụng của mọi người. Với lại, mọi người đều sẽ không để ý đến dù em có làm việc hay không, làm tốt hay làm không tốt mọi việc mà còn mang theo vẻ mặt tâng bốc xu nịnh nói chuyện với em. Thật sự em không muốn tiếp tục làm ở Khải Hàng nữa, còn ở đó nữa chắc em phát điên lên mất thôi!”