Tuy Lâm Cảnh Thiên đến từ Bách Thảo Đường, nhưng thực lực cũng không yếu. Dù chỉ là Bích Cung cảnh tầng 6, song lúc chiến đấu, lục phương huyền cung không ngừng vang lên, phát ra từng luồng chân nguyên màu xanh, kết hợp với sức chiến đấu của bản thân thì cực kỳ mạnh mẽ. Không ngờ lại còn mạnh hơn cả Mạnh Phi Hàn - người mở được bát phương huyền cung một chút.
“Giả vờ, Lâm Cảnh Thiên kia chắc chắn là đang giả vờ. Xem ra người có thể chất đặc biệt không ai là nhân vật đơn giản hết”.
Mọi người nhìn chằm chằm hai bóng người trên đài, bàn tàn xôn xao.
Tuy Mục Long chỉ là Thoái Phàm đỉnh, nhưng sau khi hắn dùng một quyền đánh nát Tiết Hải Cừu thì đã không có ai coi hắn là một Thoái Phàm cảnh bình thường.
“Có điều, tuy Mục Long kia mạnh đấy, nhưng giờ cũng không phải gặp được cao thủ Bích Cung cảnh bình thường. Chẳng biết ai trong họ sẽ thắng đây?”
Trên đài, trận đấu đang đến hồi gay cấn.
“Thanh Đằng Phược Sát!”
Lâm Cảnh Thiên nói xong bèn nhảy lên, sau đó chân nguyên thanh mộc trào ra từ trong lòng bàn tay hóa thành hơn 10 sợi dây mây, thoáng chốc trói Mục Long lại y như bánh chưng.
“Mục Long, sẽ thua ư?”, mọi người thấy cảnh ấy thì như đã trông thấy được kết quả.
“Suy cho cùng thì cảnh giới vẫn kém hơn chút...”
Nhưng ngay sau đó, một tiếng đứt gãy chợt vang lên.
Rắc, rắc!
Chỉ thấy những dây mây xanh lục quấn quanh Mục Long lập tức gãy thành từng khúc, mà hắn lại chẳng hề hấn gì.
“Thanh Mộc Linh thể, cũng chẳng qua chỉ có thế!”, tức thì, khí huyết trong cơ thể Mục Long chợt vang lên như sấm, chân khí màu vàng điên cuồng bùng nổ.
Mọi người thấy vậy thì chợt hiểu ra, cuối cùng họ cũng biết trước đó mình đã bỏ qua cái gì.
Hóa ra, ban nãy Mục Long và Lâm Cảnh Thiên chiến đấu thì vẫn chưa dùng tới chân khí, mà chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể để đánh nhau.
“Thật đáng sợ, không ngờ cơ thể của hắn lại khủng bố như vậy, có thể cứng chọi cứng với cao thủ Bích Cung cảnh luôn! Hèn chi Tiết Hải Cừu kia bị một quyền của hắn đánh nát!”
“Cũng không biết bình thường Mục gia ăn cái gì mà lại có sức mạnh cỡ đó, quả thật y như yêu thú!”
Sau khi mọi người nhận ra thì đều than thở.
“Cẩn thận nhé!”, trên đài, Mục Long hét lên, nhắc nhở Lâm Cảnh Thiên.
Kế tiếp, trên người của hắn bỗng xuất hiện một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt, chân khí màu vàng bùng nổ phát ra từng tiếng nổ ầm ầm giống như sóng biển!
“Ầm, ầm, ầm!”
“Nộ Đào Tam Trọng Phá!”
Ban nãy, Mục Long chỉ là muốn thử xem sức mạnh của thể chất đặc biệt. Giờ, hắn đã không cần thử nữa, trực tiếp đánh ra sức mạnh gấp ba lần bình thường.
“Thanh Đằng phòng ngự!”
Lâm Cảnh Thiên thấy vậy sắc mặt chợt thay đổi, y biết Mục Long không giống người thường, nhưng vẫn không ngờ thực lực của hắn lại khủng bố như thế. Sức mạnh cỡ đó, hiển nhiên là y đã chẳng thể chống lại nổi.
Chân nguyên thanh mộc không ngừng tràn ra, thoáng chốc đã tạo thành chín lớp phòng ngự bằng dây mây, chống lại đòn tấn công của Mục Long.
Ngay sau đó là chín tiếng nổ liên tục vang lên, mọi người nghe mà da đầu tê dại.
Ầm!
Tức thì có một bóng người bay ngược ra sau, trực tiếp rớt xuống đài.
Cơ Như Long lập tức chạy tới, đỡ Lâm Cảnh Thiên dậy, mặt mày quan tâm hỏi: “Lâm huynh, huynh không sao chứ?”
“Ta thua...”, Lâm Cảnh Thiên nhìn Cơ Như Long, khóe miệng rỉ máu.
“Cảm ơn!”
Trên đài, Mục Long chắp tay nói.
“Cảm ơn Mục huynh đã nương tay”, Lâm Cảnh Thiên cũng đáp lễ, cười chua sót, sau đó chậm rãi rời đi dưới sự nâng đỡ của Cơ Như Long.
“Mục Long của Mục gia, thắng!”, Mạnh Nam Thiên mặt mày bình tĩnh tuyên bố.
“Thật tốt quá, công tử lọt vào top 4 rồi!”
“Công tử đúng là lợi hại, không ngờ lại đánh bại được Lâm Cảnh Thiên, đó chính là người có thể chất đặc biệt đấy!”, mọi người trong Mục gia không khỏi vui vẻ xôn xao.
“Hắn quả nhiên thắng sao? Vậy, chứng tỏ Lâm Cảnh Thiên không phải con rồng Hàn Giang như trong lời tiên tri. Thế nên... thật là hắn ư?”, Triệu Linh Đan lẩm bẩm, nhìn chằm chằm thiếu niên trên đài, ánh mắt có chút lấp lánh.
Vốn dĩ, ai cũng nói tiến vào top 4 sẽ là bốn loại thể chất đặc biệt, nhưng giờ Mục Long lại đánh bại Thanh Mộc Linh thể Lâm Cảnh Thiên, mạnh mẽ tiến vào top 4, trực tiếp phá hủy lời đồn đãi ấy.
Ba người khác trong top 4 cũng đã được quyết định, lần lượt là Mục Thiên Dao, Cơ Trọng Dương và Lãnh Vô Nhai.
Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng trong bốn sứ giả nhìn thấy kết quả đó thì có chút ngơ ngác, đây quả thật đã nằm ngoài dự đoán của họ, rốt cuộc thì Triệu Linh Đan muốn làm gì?
“Nếu lúc trước hủy bỏ tư cách của Mục Long thì đã không xảy ra chuyện như vậy, cặp Tuệ Nhãn của Triệu sư muội quả là độc đáo. Có điều, xem ra Tiêu Dao Thần Tông đã không có cơ hội có được viên Cửu Khiếu Hóa Long Đan kia rồi nhỉ?”, Lâu Thính Tuyết rõ ràng là đang chế giễu Triệu Linh Đan tự làm tự chịu, vì con chem chép mất con cá rô.
Song, Triệu Linh Đan nghe vậy lại chẳng thèm cãi cọ với nàng ta, chỉ cười nói: “Từ trước đến nay, Tiêu Dao Thần Tông ta làm việc đều dựa theo hai từ ‘tiêu dao’, chuyện này tùy duyên vậy”.
Tiêu Nhược Cuồng và Kiếm Thập Tam nghe thấy “Cửu Khiếu Hóa Long Đan” thì lập tức sáng mắt.
Cửu Khiếu Hóa Long Đan do cao thủ của tứ đại tông môn cướp được từ trong bí cảnh viễn cổ, chỉ có một viên, là vật sở hữu chung của họ. Cuộc tuyển chọn lần này cũng không phải là nhỏ vì nó dùng viên đan dược ấy làm phần thường!
“Kế tiếp, chính là trận chiến trong top 4, Mục Long, ngươi tốt nhất là cầu khẩn để đừng rơi vào tay ta!”, bên trong Huyết Sát Môn, Lãnh Vô Nhai nhìn chằm chằm Mục Long với ánh mắt vô cùng hung ác.
Giờ, cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang đã chọn được top 4, cũng coi như là tiến vào trận chung kết, nên Lãnh Vô Nhai cũng chẳng thèm kiêng dè gì nữa.
Nhưng mà, cùng lúc đó, ánh mắt Mục Long cũng nhìn về phía hắn ta. Khoảnh khắc khi ánh mắt hai thiếu niên thiên tài gặp phải nhau, cả hai đều thấy được sát khí trong mắt đối phương.
Trận chiến chung kết này chỉ có một mục đích là thông qua chiến đấu chọn ra thiên kiêu đứng đầu thành Hàn Giang, cũng là quán quân trong cuộc tuyển chọn lần này.
Chương 72: Đánh cược
Vì vậy, trận chiến cuối cùng được định sẵn sẽ rất khốc liệt và đặc sắc.
Tất cả mọi người trong thành đã rất háo hức chờ đợi hai ngày trôi qua, lại là một buổi sáng sớm khác, trận chiến chính thức bắt đầu.
Trước đó, sứ giả của bốn tông môn cũng nói rằng phần thưởng của quán quân là Cửu Khiếu Hóa Long đan, cực kỳ hiếm có, chấn động khắp cả thành.
“Trận chiến đầu tiên, Mục Long của Mục gia, đấu với Lãnh Vô Nhai của Huyết Sát Môn!”, phía trên võ đài, giọng nói của Mạnh Nam Thiên vang vọng.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, Mục Long, vận may của ngươi hết rồi, ta nói rồi, ta sẽ là ác mộng của tất cả đệ tử Mục gia!”, Lãnh Vô Nhai nhìn Mục Long ở phía đối diện, giễu cợt.
"Thật sao? Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi!”, Mục Long lạnh lùng quát.
“Muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi!”, Lãnh Vô Nhai cũng không nhiều lời nữa, trong tay lóe lên tia sáng đỏ, một thanh bảo kiếm xuất hiện, lập tức chém về phía Mục Long.
Thấy vậy, Kiếm Thập Tam nói với Triệu Linh Đan: “Sau trận chiến này, có lẽ Triệu sư muội có thể hiểu được sự khác biệt giữa thể chất đặc biệt và một người bình thường rồi. Nếu như hối hận thì vẫn còn kịp, ta có thể bảo Lãnh Vô Nhai phế bỏ Mục Long".
Nhưng Triệu Linh Đan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm theo hình bóng trên võ đài, bình tĩnh đáp: “Ta chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm. Huynh chắc chắn Lãnh Vô Nhai sẽ thắng như vậy sao?”, Triệu Linh Đan vừa nói vừa nhìn Kiếm Thập Tam, ánh mắt vô cùng sâu xa.
Kiếm Thập Tam nghe xong, hắn ta cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười, nói đùa rằng: "Ta biết Triệu sư muội trời sinh nhãn huệ, nhưng khoảng cách về sức mạnh cuối cùng vẫn là một trời một vực, Lãnh Vô Nhai là Tiên Thiên Kiếm Cốt, tư chất cảnh giới đều vượt xa Mục Long”.
“Không bằng chúng ta đánh cược đi?”, Triệu Linh Đan không phản bác, chỉ nhìn sang đưa ra đề nghị này.
"Có gì không được? Chỉ là không biết sư muội muốn đánh cược cái gì?", Kiếm Thập Tam hỏi.
Nghe vậy, Triệu Linh Đan mỉm cười không nói lời nào, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc hồ lô buộc ở thắt lưng, đặt trước mặt Kiếm Thập Tam.
Thấy vậy, Kiếm Thập Tam giật mình hoảng hốt.
Chiếc hồ lô này có màu vàng, bề mặt được bao phủ dày đặc bởi các chữ phù văn, nó toát ra một loại thần vận vô hình, khí thế mạnh mẽ, dường như có thể trấn áp tất cả mọi thứ.
"Nghe nói trước kia Quý Tông tiền bối từng gặp Hư Không Thần Đằng, trên đó có bảy cái hồ lô, đều là bảo vật quý hiếm. Lẽ nào Triệu sư muội...”
“Kim Cang Thần Hồ, trưởng bối ban tặng!”, sau khi Triệu Linh Đan nói ra tám chữ này, ngay cả Tiêu Nhược Cuồng và Lâu Thính Tuyết cũng nhịn không được mà sáp qua xem.
"Kim Cang Thần Hồ, có phải là Thần Hồ đã giết chết yêu vương không? Không ngờ thứ này lại nằm trong tay Triệu sư muội”, Tiêu Nhược Cuồng hỏi.
Triệu Linh Đan giải thích: "Đúng vậy, Kim Cang Thần Hồ là đại thần dũng sĩ nhất trong bảy đại thần, có thể phóng ra sức mạnh Kim Cang, bất khả chiến bại".
Nghe vậy, trong mắt Kiếm Thập Tam thoáng hiện lên một tia nóng rực, ngay sau đó, hắn ta cũng lấy ra một thứ gì đó.
"Chu Thiên Kiếm Đồ!"
Thời điểm Kiếm Thập Tam lấy ra thứ này, Lâu Thính Tuyết, người ở bên cạnh hắn ta, liền nhận ra lai lịch của nó.
"Đúng vậy, đây là thứ mà năm đó Kiếm Giao sư thúc lấy từ Kiếm gia thời cổ xưa, uy lực của kiếm đạo thượng cổ rất bá đạo. Vừa có thể tấn công: kích hoạt ba trăm sáu mươi lăm thanh kiếm, vừa có thể phòng ngự: biến thành Chu Thiên Kiếm Giáp, dùng kiếm khí bảo vệ cơ thể. Tấn công và phòng thủ đều được, nếu có thể luyện được ba trăm sáu mươi lăm thanh kiếm trong Kiếm Đồ thì có thể thi triển Chu Thiên Kiếm Trận, phong sát vạn phương!"
Cuộc tuyển chọn lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, vì vậy tứ đại tông môn đều phái ra tất cả những đệ tử ưu tú nhất, ai nấy cũng có xuất thân phi phàm.
“Được, cược đi!”, Triệu Linh Đan nhìn chằm chằm Chu Thiên Kiếm Đồ, hai mắt sáng lên.
Thấy vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Kiếm Thập Tam cũng nở một nụ cười.
"Kim Cang Hồ Lô, là một trong bảy đại Thần Hồ của Tiêu Dao Thần Tông. Nếu ta có thể lấy được, thực lực của ta sẽ tăng lên rất nhiều!"
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, tiếp tục chú ý tới cục diện của trận chiến này, đồng thời phải tin tưởng tuyệt đối vào Lãnh Vô Nhai.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, đó chính là thể chất khai sơn thủy tổ của Lăng Thiên Kiếm Tông, cực kỳ sắc bén lợi hại, người thường sao có thể sánh được?
Triệu Linh Đan cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mục Long, trong lòng thầm nói: "Trực giác của ta nói cho ta biết ngươi chính là ‘con rồng Hàn Giang’ trong lời tiên tri. Nếu đã như vậy, ngươi nhất định sẽ là người nổi bật”.
Đồng thời, trên võ đài, Mục Long và Lãnh Vô Nhai như kẻ thù gặp nhau, mặt đỏ bừng, sát khí mãnh liệt.
Đặc biệt là Lãnh Vô Nhai, ngay từ đầu cuộc chiến, toàn là những sát chiêu, hòng trực tiếp giết chết Mục Long trên võ đài.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, có thể biến chân nguyên thành kiếm, sắc nhọn vô địch.
Cho nên, chân nguyên của Lãnh Vô Nhai này sắc bén hơn một chút so với cường giả Bích Cung cảnh bình thường, trong quá trình chiến đấu, Mục Long không hề ổn chút nào, y phục bị kiếm khí xé rách, trên người cũng có vết thương, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da.
Mặc dù Lãnh Vô Nhai muốn giết Mục Long nhưng từ đầu đến bây giờ, hai người vẫn chưa từng tách rời. Vì vậy, trong lòng hắn ta không thể không thừa nhận đã đánh giá thấp sức mạnh của Mục Long.
"Có thể dùng tu vi của Thoái Phàm cảnh, tay không vũ khí kiên trì dưới kiếm của ta đến tận bây giờ, ngươi cũng đủ tự hào rồi”.
"Có điều, dừng lại ở đây thôi!"
Trong khi tiếng gào thét dữ dội của Lãnh Vô Nhai vang lên, khí thế trên người hắn ta thay đổi rất lớn, giống như một thanh kiếm sắc bén không có vỏ bọc. Quanh người hắn ta, vô số kiếm khí tràn ra, giống như sắp tiêu diệt tất cả sinh linh vậy.
"Vốn dĩ ta muốn giữ lại con át chủ bài này để tranh chức quán quân và Cửu Khiếu Hóa Long đan, nhưng hiện tại, ta đổi ý rồi, ta sẽ dùng nó để tiễn ngươi đi quy thiên!"
"Bản nguyên kiếm khí, tụ!"
Khoảnh khắc tiếp theo, sau lưng Lãnh Vô Nhai tỏa ra một luồng kiếm khí màu xám, tràn đầy sát ý và sự hủy diệt.
Bản nguyên kiếm khí được ẩn giấu trong Tiên Thiên Kiếm Cốt, một luồng kiếm khí thuần túy chứa kiếm ý thuần túy nhất trong Tiên Thiên Kiếm Cốt.
Năm đó, bản mệnh kiếm khí của vị khai sơn tổ sư Lăng Thiên Kiếm Tông được gọi là Tiên Kiếm Ngũ Hành đại kiếm khí, nổi danh khắp nơi, kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, một tia kiếm quang ớn lạnh khắp cửu châu, thiên hạ hào kiệt, vừa nghe tên đã sợ mất mật!
Chương 73: Ngươi có phục hay không?
"Kiếm khí bản nguyên, Tiên Thiên Kiếm Cốt trong cơ thể hắn đã trưởng thành đến tình trạng như thế rồi sao?"
Kiếm Thập Tam nhìn qua một màn trên lôi đài, bên trong kiếm khí màu xám kia tràn ngập ý hủy diệt và giết chóc làm hắn ta phải chấn động.
Sau đó, hắn ta nhìn về phía Triệu Linh Đan nói: "Quả nhiên Triệu sư muội không hổ là người có đôi mắt tinh đời, Mục Long này đúng là không tầm thường, có thể làm cho Tiên Thiên Kiếm Cốt phóng thích ra kiếm khí bản nguyên, đủ để kiêu ngạo".
Kiếm Thập Tam nói xong liền nhìn lướt qua Kim Cương Thần Hồ kia, sau đó mới tiếp tục chú ý đến trận chiến trên lôi đài, mà Triệu Linh Đan lại vẫn dửng dưng cứ như là chưa nghe thấy.
Lãnh Vô Nhai đã ngưng tụ được kiếm khí bản nguyên, đó là một thanh kiếm lớn màu xám treo ở trên không, trong đó tản ra khí tức nguy hiểm, cho dù là ở khoảng cách rất xa vẫn làm cho người ta phải rùng mình, dựng hết cả lông tơ!
"Kiếm khí này có thể chém được Ngự Hồn!", trong đám người, một vị trưởng lão nhà họ Cơ nhìn kỹ lại với vẻ mặt kiêng kị, cuối cùng nói ra một như vậy.
Nghe thấy thế, con cháu nhà họ Cơ lập tức hít sâu một hơi, ngay cả sắc mặt của Cơ Trọng Dương có Xích Huyết Bá Thể kia cũng rất nghiêm trọng, nhìn chằm chằm lên lôi đài, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
"Kiếm khí bản nguyên của Tiên Thiên Kiếm Cốt, khí tức thật là khủng bố, chỉ sợ Mục Long sẽ phải dừng bước tại đây".
"Dưới kiếm khí này, hắn có thể còn sống hay không là một vấn đề khác".
Mọi người đều phải âm thầm lau mồ hôi.
Nhưng mà trên lôi đài, Mục Long nhìn qua kiếm khí kia lại nhếch khóe miệng nở nụ cười: "Rốt cuộc đã đến rồi ư?"
Trong cơ thể của Mục Long có Hoan Nhi, sao lại không biết Tiên Thiên Kiếm Cốt chứ?
Hắn biết có Kiếm Thập Tam che chở, hắn không được giết Lãnh Vô Nhai, cho nên Mục Long vẫn luôn chờ đợi Lãnh Vô Nhai ra hết con át chủ bài, phóng ra một chiêu mạnh nhất, sau đó đánh bại hắn ta, muốn hắn ta bị thất bại hoàn toàn, tâm phục khẩu phục!
"Diệt!"
Lãnh Vô Nhai thốt ra một chữ tàn khốc, vô tình.
Cùng lúc đó, thanh kiếm màu xám do kiếm khí bản nguyên kia ngưng tụ cũng lao từ trên không tới, kiếm khí kinh khủng bắt đầu lan tràn, quét sạch tất cả.
Giờ phút này, hư không xung quanh cũng như không chịu nổi gánh nặng mà vang lên kèn kẹt, những người có kiếm ở dưới lôi đài, thân kiếm kêu khẽ cứ như kiếm này chính là chí tôn của vạn kiếm, là tổ tiên của kiếm đạo vậy.
Kiếm khí bản nguyên đúng là kinh khủng như vậy!
"Đoạn Ngục… Đại Băng Diệt!"
Dưới thanh kiếm lớn màu xám hủy diệt, Mục Long tiến lên trước một bước, khẽ ngẩng đầu, giơ một ngón tay lên trời.
"Rầm rầm rầm!"
Trong cơ thể của hắn, khí huyết kêu dài, chân khí như biển đổ ào ra đại dương mênh mông.
Hai con mắt của hắn lại bị sấm sét màu vàng bao trùm, đường vân màu vàng đang lan tràn trong máu thịt cả người.
Huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên lại thức tỉnh lần nữa, trải qua một tháng rèn luyện lúc trước, chiến ý mà Mục Long ngưng tụ càng thêm thuần túy, cô đọng.
Vào lúc này, Mục Long thúc giục chiến ý cả người đến mức lớn nhất, ngưng tụ lên trên một ngón tay, trong nháy mắt điểm ra.
“Chiến Thiên Đồ Lục” chính là chiến pháp xa xưa của tộc Hỗn Thế Ma Viên, dựa vào chiến ý cuồng bạo vô song trong đó, chiến ý càng mạnh thì uy lực càng lớn!
"Ầm ầm ầm!"
Ngón tay màu vàng óng giống như cột trời khổng lồ, kiếm lớn màu xám giống như tận thế giáng lâm, cả hai va chạm, phát ra tiếng nổ doạ người.
Từng luồng khí mênh mông hóa thành gợn sóng dao động, lan ra từng vòng một.
Màu vàng, màu xám!
Lúc này giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai màu sắc.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt, một tiếng vỡ tan có thể nghe thấy rất rõ vang vọng bên tai mỗi người.
"Ù ù!"
Thanh kiếm lớn màu xám run rẩy kịch liệt, chấn động, cuối cùng lại vỡ vụn!
"Nát rồi!", màn này đã hoàn toàn lật đổ sự tưởng tượng của mọi người.
"Không..."
Một giây sau, trên lôi đài, trong miệng Lãnh Vô Nhai phát ra một tiếng gầm nhẹ không cam lòng, trong ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ hoảng sợ!
Một ngón tay màu vàng kia đơn giản là không gì không phá được, cho dù bị kiếm khí bản nguyên làm mất hơn nửa sức mạnh nhưng vẫn ngưng tụ không tiêu tan, mặc dù đã ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng sức mạnh trong đó vẫn không thể coi thường.
Giống như một con rồng dữ trong nháy mắt đụng vào ngực Lãnh Vô Nhai!
"Phụt!"
Chân khí màu vàng óng phá tan cơ thể rồi tràn vào, giống như ngàn vạn cái kim thép rung chuyển lục phủ ngũ tạng của Lãnh Vô Nhai, khiến hắn ta phải hộc ra một ngụm máu đen, bay vèo ra ngoài!
"Ta đã nói rồi, Tiên Thiên Kiếm Cốt cũng vô dụng, ngươi có phục hay không?"
Mục Long đứng một mình trên lôi đài, chiếc áo bào màu bạc trên người đã nhuốm rất nhiều máu, nhưng chiến ý kiêu ngạo kia vẫn không giảm chút nào.
Gió mạnh thổi tới khiến ống tay áo bay phần phật, mái tóc xanh tung bay, hắn tựa như thiếu niên chiến thần, không ai bì nổi.
Ngươi có phục hay không?
Câu nói này giống như ma âm vang vọng không dứt, quanh quẩn trong thành Hàn Giang từng đợt một, cũng đánh vào trong lòng Lãnh Vô Nhai.
"Ta... không phục! Ta không phải đồ vô dụng, ta muốn giết ngươi!"
Lãnh Vô Nhai giãy giụa đứng lên, lau khô vết máu ở khóe miệng, dữ tợn gầm thét, lại xông thẳng về hướng Mục Long lần nữa.
Từ khi sinh ra đến nay, hắn ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này, sau khi thức tỉnh Tiên Thiên Kiếm Cốt càng thêm tỏa sáng.
Hắn ta tự nhận là thiên tài, sao lại phải khuất phục? Uy nghiêm của kiếm cốt không thể bị nhục nhã, nếu bị nhục nhã chắc chắn sẽ phải chết!
Đây là quy tắc của hắn ta từ trước đến nay.
"Giết ta ư?"
"Phúc Hải Trầm Uyên!", Mục Long quát lạnh, lại đánh ra một chưởng nữa.
Một chưởng này giống như cả bầu trời lật úp, không thể chống cự, trong nháy mắt, chưởng ấn to lớn đã đè xuống đỉnh đầu của Lãnh Vô Nhai.
"Bịch bịch".
Cuối cùng Lãnh Vô Nhai cũng không chịu nổi gánh nặng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ mạnh xuống mặt đất.
Trên trán, những giọt mồ hôi như hạt đậu nành không ngừng lăn xuống, trong miệng hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi.
Lôi đài vô cùng cứng rắn kia lúc này cũng bị rung chuyển.
Rõ ràng đó là một chưởng ấn to lớn đập ra mặt ngoài lôi đài tạo ra những vết nứt liên tiếp.
"Tiên Thiên Kiếm Cốt là thứ vô dụng, ngươi có phục hay không?"
Mục Long vẫn nói y như cũ, không ngừng nện vào trong lòng Lãnh Vô Nhai giống như trụ lớn lạnh lẽo.
"Không phục!", Lãnh Vô Nhai cắn răng, sắc mặt của hắn ta đã cực kỳ nhợt nhạt, thân thể đang không ngừng run rẩy, toàn bằng một hơi, đau khổ chèo chống.
"Uỳnh!"
Mục Long nghe vậy liền không chút khách khí, quay người đá ra một cú, Lãnh Vô Nhai bị đá bay vèo ra ngoài, ngay cả cái trụ bên cạnh lôi đài cũng bị va lệch.
"Có phục hay không?", sắc mặt Mục Long bá đạo mà lạnh lùng, đi về hướng Lãnh Vô Nhai từng bước một.
"Đủ rồi, Mục Long, ngươi đã thắng!"
Phía trên ghế cao, sắc mặt Kiếm Thập Tam âm trầm đến đáng sợ.
Chương 74: Con át chủ bài của Mục Thiên Dao
Hắn ta không thể ngờ được Mục Long này lại ẩn giấu sâu như thế, vào lúc quan trọng có thể bộc phát ra chiến lực kinh khủng thế này.
Hắn ta biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiên Thiên Kiếm Cốt của Lãnh Vô Nhai sẽ bị Mục Long đánh thành một bộ hài cốt.
Nhưng mà Mục Long nghe vậy lại không hề dừng bước lại, không quay đầu mà hô: "Dựa theo quy tắc tuyển chọn, trừ khi tuyển thủ mình chính miệng nhận thua, nếu không trận đấu vẫn sẽ tiếp tục!"
"Ngươi..."
Kiếm Thập Tam nghe vậy, hô hấp khựng lại, hận không thể nhảy xuống tự tay bóp chết Mục Long.
Với tình huống bây giờ, cũng không có cách nào cứu vãn Chu Thiên Kiếm Đồ kia được nữa.
Có thể không lấy Cửu Khiếu Hóa Long Đan cũng được, nhưng Tiên Thiên Kiếm Cốt này tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, đây chính là con rồng Hàn Giang thuộc về Lăng Thiên Kiếm Tông.
"Triệu sư muội, Triệu sư muội…", Kiếm Thập Tam chuyển ánh mắt về phía Triệu Linh Đan.
Nhưng không ngờ, giờ phút này Triệu Linh Đan lại không thèm để ý mà thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Chuyện này..."
"Lãnh Vô Nhai, ngươi không phải là đối thủ của hắn, còn không tranh thủ thời gian nhận thua đi?", Kiếm Thập Tam rơi vào đường cùng, cũng không quan tâm đến thể diện nữa mà trực tiếp ra lệnh Lãnh Vô Nhai nhận thua.
Nghe vậy, trong mắt Lãnh Vô Nhai lóe lên một cảm giác cực kì không cam lòng và oán hận, sau đó nói: "Ta... nhận..."
Uỳnh!
Chữ thua còn chưa nói ra khỏi miệng, Mục Long đã tung một cú đá bay hắn ta ra khỏi lôi đài.
"Nhận thua còn lằng nhà lằng nhằng, vẫn nên để ta tiễn ngươi một đoạn đường thì hơn!"
Cả người Lãnh Vô Nhai bay thẳng về hướng Huyết Sát Môn, sắc mặt đám người trong đó vô cùng khó coi, giống như vừa bị người ta cho một cái tát vậy.
Triệu Linh Đan cũng mở mắt: "A, vừa rồi hơi mệt nên nghỉ ngơi một lát, người nào thắng đấy?"
"Lãnh Vô Nhai đâu? Vì sao trên lôi đài chỉ có một mình Mục Long?", Triệu Linh Đan làm ra vẻ không biết cái gì.
"Giả, tiếp tục giả bộ đi!", Kiếm Thập Tam khinh bỉ trong lòng.
Cao thủ Linh Văn cảnh đã có tinh khí mênh mông trong cơ thể, có thể không ngủ không nghỉ, Triệu Linh Đan nói vậy, sợ là ngay cả chính hắn ta cũng không tin.
"Ngươi thắng!", Kiếm Thập Tam nói rồi vuốt ve Chu Thiên Kiếm Đồ của mình, vẻ mặt đau lòng, nếu đã thua cuộc, hắn ta không thể không giao vật này cho Triệu Linh Đan.
"Vậy ta không khách khí nữa", Triệu Linh Đan nói rồi lập tức lấy Chu Thiên Kiếm Đồ kia tới, dáng vẻ yêu thích không buông tay.
Kiếm Thập Tam nhìn thấy thế thì tức giận đến mức sắp hộc máu, ngươi đã khách khí bao giờ chưa?
Thấy Triệu Linh Đan lấy được báu vật như thế, đương nhiên Lâu Thính Tuyết và Tiêu Nhược Cuồng vô cùng hâm mộ, nhưng cùng lúc đó bọn họ cũng không khỏi không bội phục quyết đoán của Triệu Linh Đan, dám đặt cược cho Mục Long.
Nhưng quan trọng vẫn là Mục Long, không ngờ hắn vẫn luôn giấu dốt, cho đến lúc quan trọng mới bộc lộ tài năng, dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép Lãnh Vô Nhai.
Đây chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt, thiên tài kiếm đạo trời sinh, hơn nữa tu vi còn vượt xa Mục Long, bọn họ cũng không hiểu được vì sao Mục Long lại có chiêu thức mạnh mẽ như thế.
Nhất là Tiêu Nhược Cuồng, hắn ta đến từ Đấu Chiến Thần Tông, cực kỳ hiếu chiến, cảm thấy rất hứng thú với chiến ý kia của Mục Long.
"Mục Long này có chiến ý mạnh như thế, hơn nữa vừa rồi có loáng thoáng nhìn thấy sấm sét màu vàng trong mắt hắn, chắc hẳn cũng là một loại thể chất đặc biệt cực kì hiếm thấy, nếu vào Đấu Chiến Thần Tông của mình…", Tiêu Nhược Cuồng lẩm bẩm một mình.
Ngay sau đó, hắn ta lại có cảm giác rùng mình ập đến từ phía sau lưng, nhìn kỹ mới thấy lúc này Triệu Linh Đan đang theo dõi hắn ta, ánh mắt sắc như dao, rõ ràng là nghe thấy hắn ta nói gì.
"Tiêu sư huynh, Đấu Chiến Thần Tông của ngươi từ trước đến nay luôn quang minh lỗi lạc, sẽ không làm ra loại chuyện bỉ ổi như cướp mất đồ của người khác chứ? Ta thấy thiên phú của Xích Huyết Bá Thể kia chưa chắc đã nằm dưới Mục Long, nhất định có thể lớn mạnh Đấu Chiến Thần Tông".
"Khụ khụ, Triệu sư muội nói rất đúng, ta chỉ nói, nói một chút mà thôi…", Tiêu Nhược Cuồng có chút hổ thẹn.
"Nếu thế cũng tiện, trận chiến tiếp theo chính là Cơ Trọng Dương và Mục Thiên Dao, ta cũng muốn nhìn xem, Xích Huyết Bá Thể và Thiên Linh Hàn Thể, cái nào mạnh hơn".
Tuy Triệu Linh Đan nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm Mục Long, khóe miệng nở một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt linh thỏ, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Ở chỗ Huyết Sát Môn, môn chủ Tiết Vạn Triệt nhìn chằm chằm Mục Long, sắc mặt lạnh như nước.
"Tên nhóc Mục Long, trước đó giết con nuôi của ta, lại làm nhục đồ đệ của ta, khiến Huyết Sát Môn mất hết thể diện, đúng là vô cùng hận ta..."
Nói rồi, ông ta lại liếc mắt nhìn vị trí Mục gia, ánh mắt lấp lóe vô cùng âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mục Long lấy Thoái Phàm đỉnh cao, vượt cấp đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt là Bích Cung cảnh, thiên tài tuyệt thế này đã khiến toàn bộ thành Hàn Giang phải chấn động.
Đương nhiên đám người Mục gia vô cùng vui vẻ, có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi còn âm thầm quyết định, muốn lấy Mục Long làm gương, hăng say phấn đấu.
Nhưng mà mặc dù Mục Long đã thắng, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ vẻ hưng phấn nào, hắn chỉ ngồi trên ghế của Mục gia, tiếp tục quan sát trận chiến.
Hắn luôn cảm thấy, Mục Thiên Dao này không đơn giản.
"Mục Thiên Dao, thật ra ta rất hy vọng đối thủ của ta là cô…", Mục Long lẩm bẩm một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.
Trận chiến trên lôi đài đã bắt đầu.
Xích Huyết Bá Thể, Thiên Linh Hàn Thể, ai mạnh ai yếu, đây là đáp án mà cả thành đều đang chờ mong.
Cho dù đám người biết được Mục Thiên Dao là Bích Cung tầng mười, tu vi vượt xa Cơ Trọng Dương, nhưng không thể dùng cảnh giới để tính thực lực của thiên tài được, lúc trước Mục Long đã chứng minh đạo lý này.
Ai sẽ tiếp tục tranh đoạt vị trí quán quân, tranh đoạt Cửu Khiếu Hóa Long Đan kia đây? Vấn đề này làm cho người ta vô cùng kích động.
"Hình như nàng ta còn giấu giếm điều gì đó..."
Trận chiến đấu này vô cùng kịch liệt, sau khi chú ý hồi lâu, dường như Mục Long đã phát hiện ra một chút manh mối.
Xích Huyết Bá Thể lấy khí huyết mạnh mẽ, chân nguyên hùng hồn làm tên, nhưng chân nguyên Mục Thiên Dao dường như vô cùng vô tận, sau khi chiến đấu một lát, vậy mà đã bắt đầu chiếm ưu thế!
"Ngay cả Xích Huyết Bá Thể cũng không phải là đối thủ của nàng ta sao?", mặc dù trận chiến còn chưa kết thúc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Mục Long rất phong phú, có vẻ đã thấy được kết cục.
Xích Huyết Bá Thể sở dĩ được xưng là bá thể là bởi vì phong cách chiến đấu dũng mãnh điên cuồng, nếu như không thể dễ dàng đánh bại địch giành chiến thắng mà rơi vào cục diện bế tắc, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Chương 75: Thập phương huyền cung, trấn áp!
Bên trong đám sứ giả của bốn tông, sắc mặt của Tiêu Nhược Cuồng cũng dần dần nghiêm trọng, hắn ta nhìn lướt qua Lâu Thính Tuyết bên cạnh, thấy đối phương vẫn rất bình thản, cũng không biết dưới cái mặt nạ màu bạc thần bí kia là vẻ mặt gì.
Nhưng mà Tiêu Nhược Cuồng là đệ tử của Đấu Chiến Thần Tông, dũng mãnh hiếu chiến, lòng dạ rộng rãi, cũng có thể chịu thua được.
"Xem ra phải chúc mừng Tuyết Nguyệt Thần Cung rồi, chiến lực của Mục Thiên Dao này đúng là không tầm thường", Tiêu Nhược Cuồng cười nói.
"Tiêu sư huynh quá khen, bàn về lực chiến, đệ tử của Đấu Chiến Thần Tông mạnh nhất trong những người cùng cấp, Thiên Dao cũng chỉ dựa vào cảnh giới để áp chế thôi, nếu như Cơ Trọng Dương được Đấu Chiến Thần Tông bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây!", Lâu Thính Tuyết khẽ cười nói.
Triệu Linh Đan ở bên cạnh nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng bạc, vừa rồi sử dụng Phá Vọng Thần Đồng, dường như đã thấy được một vài thứ.
Ngay sau đó nàng ta đưa mắt nhìn sang thiếu niên kia ở phía Mục gia, bàn tay ngọc ngà vuốt ve con thỏ linh tên là "Sơ Nhất", nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Phá Vọng Thần Đồng này của ta có thể nhìn được tất cả huyền diệu, nhưng chỉ không nhìn thấu hai sinh linh, một là ngươi, một là hắn, Sơ Nhất, ngươi nói xem hắn có thắng được không..."
Trên vị trí của Mục gia, Mục Long cũng phát hiện được ánh mắt này, liền nhìn sang theo bản năng, nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.
Trên lôi đài, cuối cùng trận đọ sức giữa Xích Huyết Bá Thể và Thiên Linh Hàn Thể đã đến hồi kết.
"Người thắng trận là Mục Thiên Dao!", lúc Mạnh Nam Thiên tuyên bố, vẻ mặt có thể nói là cực kỳ phức tạp, tâm cơ và thủ đoạn của Mục Thiên Dao này thực sự quá mức đáng sợ.
Đương nhiên Xích Huyết Bá Thể rất mạnh, đã đưa ra hết át chủ bài, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Mục Thiên Dao nhìn như gian nan thủ thắng, nhưng Mục Long luôn cảm thấy nàng ta còn giấu con át chủ bài nào đó.
"Mục Thiên Dao, cô muốn giữ lại chiêu mạnh nhất để đối phó với ta ư? Cũng được, giữa chúng ta nên có một lần chấm dứt", Mục Long nói thầm trong lòng.
Cho dù Mục Thiên Dao từng thua ở trong tay hắn, nhưng bây giờ Mục Long sẽ không vì vậy mà khinh thường nàng ta.
Hắn biết rõ, Mục Thiên Dao lắm mưu nhiều kế, ngay cả phủ thành chủ cũng có thể tính kế, bây giờ thức tỉnh Thiên Linh Hàn Thể, thực lực xưa đâu bằng nay, là kẻ địch mạnh nhất trong lần tuyển chọn này!
Trên lôi đài, Mục Thiên Dao chiến thắng cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Mục Long, trong mắt có vẻ lạnh lẽo thấu xương.
"Mục Long, lần này ta sẽ không thua ngươi!", nàng ta lẩm bẩm nói.
Sau đó chính là trận chung kết, trận chiến giữa Mục Long và Thiên Linh Hàn Thể Mục Thiên Dao!
Mặc dù bây giờ hai người này như nước với lửa, nhưng đều đến từ Mục gia, đây là một sự thật không thể chối cãi, điều này cũng làm cho người của thành Hàn Giang càng thêm kiêng kỵ Mục gia.
Bây giờ Mục gia không chỉ có cường giả Linh Văn cảnh tọa trấn, còn có thiên tài tuyệt thế như Mục Long.
Bọn họ biết từ khi Mục Long tiến vào vòng tuyển chọn bốn người mạnh nhất, thông qua tuyển chọn của bốn tông môn lớn, đã không ai có thể chống lại Mục gia nữa rồi.
Ba ngày sau, toàn thành vẫn tụ tập trong lôi đài.
Trong ba ngày này, Mục Long luôn khắc khổ tu hành, mặc dù hắn đã chạm đến cánh cửa Bích Cung cảnh nhưng lại chậm chạp không có cách nào bước ra một bước kia, thực lực vẫn dừng lại ở Thoái Phàm cảnh đỉnh cao.
"Trận chung kết, Mục Long đối chiến Mục Thiên Dao!", giọng nói mang theo linh lực của Mạnh Nam Thiên vang vọng toàn thành.
"Trận chiến của hai Mục sắp bắt đầu rồi sao", dưới lôi đài, hô hấp của đám người có chút gấp rút.
Hai người tham gia trận chung kết đều đến từ Mục gia, cho nên người trong thành mới gọi là trận chiến của hai Mục.
Ba ngày nay, đầu đường cuối ngõ ở trong thành, tất cả đều đang nghị luận về việc này, thậm chí rất nhiều phường đánh cược lớn trong thành đều mở đánh cược, vô cùng sôi động.
"Ai sẽ thắng và trở thành quán quân tuyển chọn lần này đây?", dư luận trong thành cũng không nghiêng về bất kỳ bên nào trong hai người, bởi vì thiên phú này đã không phải là thứ mà người bình thường có thể hiểu được rồi.
"Lần này phần thưởng cho quán quân là một viên Cửu Khiếu Hóa Long Đan, nghe nói đan này chính là cường giả bốn tông lấy được từ trong di tích viễn cổ, chỉ một viên này thôi cũng có thể tăng tư chất tu luyện lên cực lớn, thiên phú như rồng, thực lực tăng vọt".
Đám người vừa nhắc đến vật này, trong mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ, nghĩ đến loại linh đan thần vật kia, những người bình thường như bọn họ muốn nhìn một chút cũng khó khăn.
Trên lôi đài, Mục Long và Mục Thiên Dao đều mặc một bộ đồ trắng, một người vô cùng hào hoa, một người lạnh lẽo như sương.
"Có thể đạt tới mức này là vận may của ngươi, cũng là bất hạnh của ngươi", Mục Thiên Dao cũng không sốt ruột ra tay mà chỉ nhìn chằm chằm Mục Long, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo thấu xương, trong ánh mắt cũng lạnh như băng.
"Ồ? Trùng hợp là lúc trước Lãnh Vô Nhai kia cũng nói lời tương tự với ta", Mục Long không thèm để ý, đương nhiên hắn có thể nhìn ra Mục Thiên Dao này đang muốn lấy khí lạnh cả người để uy hiếp hắn, khiến hắn sợ hãi.
"Hừ!"
"Sau đó ngươi sẽ biết thủ đoạn của ta, mục đích hôm nay của ta không chỉ là trở thành quán quân, đạt được Cửu Khiếu Hóa Long Đan, mà còn muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi".
"Cho dù không có cách nào lấy tính mạng ngươi, ta cũng phải bắt ngươi quỳ xuống đất sám hối, an ủi sư tôn và ông nội ta ở trên trời có linh thiêng, Mục Long, ngươi cam chịu số phận đi!"
Mục Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, giọng nói trở nên bén nhọn, khí thế Thiên Linh Hàn Thể hoàn toàn bộc phát, hơi lạnh thấu xương khiến tuyết bay trong hư không, mặt đất kết sương như muốn đông lạnh tất cả.
"Đồ gian trá chết không có gì đáng tiếc, muốn ta nhận tội, cứ nằm mơ đi!", Mục Long cũng thúc giục chiến ý, không cam lòng yếu thế.
Đợt va chạm đầu tiên đương nhiên là so khí thế.
Cùng lúc đó, Lâu Thính Tuyết ngồi trên cao thấy một màn này thì hơi híp mắt phượng lại, sau đó nói với Triệu Linh Đan: "Quả nhiên Mục Long này không hổ là người được đôi mắt tinh tường của Triệu sư muội chọn trúng, ba ngày không gặp mà khí thế trên người lại mạnh hơn chút rồi".
"Mục Thiên Dao kia cũng không kém, Thiên Linh Hàn Thể thật sự đã mang đến cho ta rất nhiều kinh ngạc", Triệu Linh Đan cười nói.
"Nếu đã như vậy, ta cũng muốn đánh cược với Triệu sư muội, không biết Triệu sư muội có dám nhận không?", Lâu Thính Tuyết sâu xa nói.