Lời nói này khiến Tô Lam cảm thấy không biết phải làm sao, cô cụp mắt, nói: “Bây giờ tớ và anh ấy không danh không phận, chẳng lẽ tớ còn phải sinh thêm một đứa nữa dưới tình huống còn chưa kết hôn hay sao?”
Nghe vậy, Kiều Tâm cũng cau mày, hỏi: “Quan Triều Viễn vẫn không nhắc đến chuyện tái hôn với cậu sao?”
Tô Lam lắc đầu.
Kiều Tâm là một người nóng tính, thoáng cái đã không được mà nổi giận, đứng phắt dậy, nói: “Quan Triều Viễn quá đáng lắm rồi, tớ đi hỏi anh ta, bảo anh ta phải nói cho rõ, chẳng lẽ chỉ muốn chơi đùa với cậu thôi sao?”
Giọng của Kiều Tâm hơi lớn, khiến cho những người khách gần đó đều nhìn về phía cô ấy.
Tô Lam thấy hơi mất mặt, vội kéo cô ấy ngồi xuống, thấp giọng nói: “Bà cô của tớ ơi, cậu nói nhỏ một chút được không?”
“À.” Lúc này Kiều Tâm vũng cảm thấy mình thất lễ, lửa giận dần hạ xuống.
Sau đó Tô Lam mới nói: “Anh ấy nói tạm thời không muốn tái hôn với tớ, tớ nghĩ chắc hẳn anh ấy cũng có cái lý của mình, chuyện của hai người bọn tớ cậu không cần xen vào đâu, đỡ phải càng giúp càng rối.”
Kiều Tâm biết cái tên Quan Triều Viễn kia rất có chủ kiến, hẳn là có suy nghĩ riêng, hơn nữa đây cũng là chuyện giữa hai người, đúng là cô ấy không thích hợp tham dự.
Sau đó, Kiều Tâm gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm mà dặn dò mấy câu: “Nhưng cậu phải hỏi xem rốt cuộc anh ta có suy nghĩ gì, nếu không cho cậu danh phận, để cậu cứ mơ hồ ở bên anh ta mỗi ngày như thế, chi bằng cậu dọn ra ngoài đi, tránh để người ta đàm tiếu!”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, cười nói: “Cậu yên tâm đi, tớ cũng đâu phải đứa ngốc, đương nhiên sẽ nghĩ cho bản thân. Cho nên chuyện tớ uống thuốc tránh thai cũng đừng nói cho anh ấy biết, đợi khi tớ tìm được cơ hội sẽ nói rõ với anh ấy vậy.”
“Uh.” Lúc này Kiều Tâm mới yên tâm gật đầu.
Chớp mắt đã vào thu muộn, trời càng lúc càng lạnh.
Quan Triều Viễn cứ ba năm ngày là lại về thành phố, chỉ nói là sức khoẻ của mẹ anh không tốt, muốn về thăm, nhưng không có lần nào nói muốn dẫn theo cô cùng đám nhỏ.
Trong lòng Tô Lam cảm thấy rất thất vọng, biết rằng có lẽ là do Lục Trang Đài vẫn không chịu chấp nhận mình, chắn là vì vậy nên Quan Triều Viễn mới quyết định tạm thời không tái hôn với mình.
Tô Lam đặt toàn bộ tinh thần của mình lên công việc và đầu cơ cổ phiếu, cửa hàng trực tuyến chuyển giao cho đồng nghiệp khác làm, dù sao một mình cô cũng làm không nổi.
Dưới sự giám sát của Quan Triều Viễn, Tô Lam đầu cơ cổ phiếu rất thuận buồm xuôi gió, trong mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được một trăm vạn.
Đây là nồi vàng đầu tiên trong đời cô, mặc dù vui vẻ, nhưng trong lòng lại thấy chua xót khổ sở, nồi vàng đầu tiên trong cuộc đời lại là kiếm được từ đầu cơ cổ phiếu, chứ không phải kiếm được dựa vào cần cù nỗ lực của cô.
Tô Lam biết đầu cơ cổ phiếu thuộc về hành vi đầu cơ, hẳn là nên thấy được thì dừng, muốn đứng ở đỉnh cao của thành công thì phải thông qua làm thực thể mới có thể có được.
Tô Lam tính trên đầu ngón tay số tiền một trăm vạn kiếm được có thể mua một căn nhà một phòng một sảnh ở thành phố, chuẩn bị thanh lý cổ phiếu.
Kiều Tâm mắng mình là đồ ngốc, tiền dễ kiếm như vậy mà không muốn kiếm, cô ấy chỉ đầu tư vào chút tiền vốn, làm cùng Tô Lam mấy tháng cũng kiếm được mấy vạn.
Đối với lời mắng của Kiều Tâm, Tô Lam chỉ cười cười, thái độ lại vô cùng kiên quyết, cô không chơi trò đầu cơ này nữa.
Chiều hôm nay, Tô Lam ra ngoài gặp khách hàng nên tan làm trước.
Quan Triều Viễn lại trở về thành phố, Minh An cũng đến vườn trẻ rồi, vào giờ này hẳn là Xuân Xuân còn đang ngủ.
Cho nên Tô Lam mua thịt rau và trái cây ở siêu thị gần đó xong thì đi thẳng về nhà mẹ, nghĩ lại cũng đã mấy ngày không gặp được mẹ rồi, trong lòng thấy rất nhớ.
Cốc cốc… Cốc cốc
Tô Lam cầm rau thịt, vui vẻ gõ cửa nhà mẹ.
Rất nhanh, Sở Thanh Diên ra mở cửa.
“Mẹ!” Nhìn thấy mẹ, Tô Lam gọi lớn một tiếng.
Nhìn thấy Tô Lam, Sở Thanh Diên đương nhiên rất vui vẻ, vội vàng mở cửa, cười nói: “Lam Lam về rồi à?”
“Mẹ, con mua chút thịt với rau, con giúp mẹ gói sủi cảo nhé?” Tô Lam mỉm cười bước nhanh vào trong.
Vừa bước vào, Tô Lam đã nhìn thấy Tô Yên ngồi trước sofa.
Tô Yên nhìn cô với vẻ lạnh lùng, không đứng dậy, cũng không chào hỏi.
Nhìn thấy cô ta, Tô Lam sững sờ.
Sở Thanh Diên vội nói: “Lam Lam à, Yên Yên cũng đến thăm mẹ, chúng ta gói sủi cảo, hai chị em các con cũng ở lại cùng mẹ ăn tối nhé?”
Lúc này, Tô Yên vẫn không nói gì.
Đương nhiên Tô Lam không lòng dạ nào mà ngồi ăn tối chung với Tô Yên, bởi vì cô ta có thành kiến rất lớn với mình, cô sợ bữa cơm này sẽ ăn đến đánh nhau luôn, đoán là đến lúc đó sẽ càng khiến mẹ đau lòng.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ, Tô Lam lại thấy chua xót, dù sao mẹ cũng có ý tốt, mong chờ hai chị em các cô có thể hoà hợp ở chung.
Thế nên, Tô Lam hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Mẹ, con đi rửa rau thái thịt.”
Đây cũng xem như ngầm đồng ý với đề nghị ở lại ăn sủi cảo của mẹ rồi đúng không? Tô Lam xách đồ ăn trong ta đi vào phòng bếp.
Tô Lam ở phòng khách lặt rau, bên tai lại nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ và Tô Yên.
“Mẹ, con đi đây.” Tô Yên cầm túi xách hàng hiệu trên bàn lên, nói.
Vừa nghe cô ta nói muốn đi, Sở Thanh Diên nhíu mày, nói: “Chi Chi học ở trường mẫu giáo quốc tế, lo ăn lo ở, một mình con còn trở về làm gì?”
“Con hẹn với bạn đến thẩm mỹ viện, hơn nữa gần đây con đang giảm cân, không ăn tối.” Tô Yên vừa nói vừa đi đến cửa.
“Đứa nhỏ này, hôm nay khó khăn lắm hại chị em con mưới gặp nhau, còn không ở lại với mẹ.” Sở Thanh Diên lầu bầu.
Tô Yên quét mắt về phía phòng bếp, cười xem thường, nói: “Mẹ, có chị ở với mẹ là được rồi, đợi ngày nào đó con lại qua với mẹ, cũng không phải mẹ không biết con không biết nói chuyện, chẳng biết nói phải câu nào làm chị không vui, đến lúc đó lại làm mẹ giận.”
“Đức nhỏ này, con nói gì đó?” Sở Thanh Diên cau mày.
Trước khi đi, Tô Yên lại nói: “Mẹ, chuyện khi nãy con nói với mẹ mẹ hãy suy nghĩ cho kỹ, con đợi câu trả lời của mẹ đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt của Sở Thanh Diên trầm xuống.
“Mẹ con đi đây!” Sau đó Tô Yên rời đi.
Sau khi cửa được đóng lại, Tô Lam vứt rau trong tay vào túi, trong lòng thấy rất bực bội, vốn dĩ đang vui vẻ đến thăm mẹ, gói sủi cảo cho bà ăn, lại không ngờ gặp phải Tô Yên.
Tô Lam nhìn không vừa mắt điệu bộ bây giờ của Tô Yên, ăn mặc như bà lớn, quần áo, giày, túi xách hàng hiệu, ngày nào cũng trang điểm đạm, trông có mấy phần hương vị phong trần, hơn nữa chỗ mà cô ta vừa đi qua đều sẽ toả ra mùi nước hoa.
Sau đó, Tô Lam ra khỏi phòng bếp, nhìn Sở Thanh Diên, hỏi: “Mẹ, Tô Yên bảo mẹ suy nghĩ chuyện gì?
“Chuyện này…” Sở Thanh Diên tức thì úp úp mở mở.