Cứ mỗi khi Triệu Linh Đan nói ra một cái tên thì sắc mặt mọi người trong đại điện lại chấn động một lần, đặc biệt là Mục Thiên Dao, khiến họ không khỏi ồ lên.
Đương nhiên, điều làm họ chấn động cũng không phải tên của ba người kia, mà là thể chất đặc biệt của họ.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, Xích Huyết Bá thể, Thiên Linh Hàn thể, bất cứ cái nào đều là thể chất kinh thế vô song. Hơn nữa, còn phù hợp với truyền thừa của tông môn họ. Mai sau, chắc chắn sẽ vùng dậy.
Mục Thiên Dao kia không chỉ là Thiên Linh Hàn thể, mà còn mở được thập phương huyền cung. Đây đã là đánh nát quy tắc rồi, tư chất cỡ ấy thì phải đáng sợ thế nào chứ?
“Tuy ba người họ đều là thể chất hiếm có, nhưng xét về tư chất và thực lực lại thua xa Mục Long”, Triệu Linh Đan nghe thấy mọi người cảm thán không thôi bèn mở miệng.
Quả nhiên, sau khi nàng ta nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Mục Long, dường như muốn nhìn xuyên hắn.
Triệu Linh Đan thấy vậy mới chậm rãi nói: “Đầu tiên, Mục Long dùng tu vi Thoái Phàm đỉnh đánh bại Tiên Thiên Kiếm Cốt có tu vi Bích Cung cảnh tầng tám. Còn Xích Huyết Bá thể, dù chưa đánh, nhưng lại thua trong tay Thiên Linh Hàn thể. Mà Mục Long, khi gặp phải Thiên Linh Hàn thể lại phá tan sự chèn ép của thập phương huyền cung, chẳng những đột phá ngay trong trận đấu còn đánh bại Mục Thiên Dao, lại đánh gãy thanh kiếm Thực Cốt Băng Viêm của Tuyết Nguyệt Thần Cung”.
Câu ấy vừa được nói ra, cả đại điện đều chìm trong im lặng.
Bên trong Tiêu Dao Thiên Điện có các phong chủ đứng đầu các ngọn núi lớn và những trưởng lão khác. Bọn họ tu hành nhiều năm, gặp được vô số thiên kiêu.
Nhưng giờ, câu nói ấy của Triệu Linh Đan lại khiến họ cảm thấy hết sức khó tin.
Tiên Thiên Kiếm Cốt, đó là thể chất kinh khủng cỡ nào? Vị khai sơn tổ sư của Lăng Thiên Kiếm Tông chính là người có thể chất ấy, kiếm khí Tiên Thiên Ngũ Hành vừa ra thì cả cái vương triều Đại Ly này ai dám đỡ?
Nhưng Tiên Thiên Kiếm Cốt Bích Cung cảnh tầng tám lại thua trong tay thiếu niên trước mặt, mà hắn chỉ có tu vi Thoái Phàm đỉnh.
Còn Thiên Linh Hàn thế, nếu tu luyện thành công thì có thể đóng băng ngàn dặm núi sông chỉ trong một suy nghĩ. Có câu Thiên Linh giận dữ, bầu trời đổ tuyết. Thiên kiêu cỡ đó lại mở ra được thập phương huyền cung, nhưng vẫn không phải đối thủ của Mục Long.
Thế nên, bọn họ đều đang cẩn thẩn quan sát, trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt như muốn nhìn rõ thiếu niên này là thần thánh phương nào, có được loại thể chất kinh người gì.
Lúc này, sâu trong đại điện lại vang lên giọng nói của Hộ giáp Pháp Vương: “Ngươi đã nói Mục Long kia bất phàm, vậy hắn đương nhiên cũng là thể chất hiếm thấy?”
Trong giọng nói của ông ta rõ ràng có chút chế giễu.
Triệu Linh Đan nghe vậy như hiểu được điều gì, sau đó nàng ta nhìn về phía Mục Long với vẻ áy náy, cuối cùng lại nhìn mọi người trong điện, hơi thở thơm tho nói ra mấy chữ: “Hắn là… phàm thể!”
Thoáng chốc, toàn bộ Tiêu Dao Thiên Điện đều yên lặng như tờ.
Nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngay sau đó là vô số tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
“Cái gì? Phàm thể? Có nghĩa là hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường?”
“Cuộc tuyển chọn lần này rất quan trọng, con rồng Hàn Giang trong lời trăng trối của Thái thượng trưởng lão sẽ là một người bình thường sao?”
“Ba tông môn khác đều là thể chất đặc biệt, tại sao Tiêu Dao Thần Tông lại chỉ lấy một phàm thể?”
Triệu Linh Đan thấy cảnh ấy vội lớn tiếng nói: “Các vị trưởng bối, không biết mọi người có thể nghe ta nói một câu hay không?”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Triệu Linh Đan.