Đợi Giang Thiên Vũ này xuất quan, Mục Long có lẽ sẽ chiến đấu một trận ác liệt với hắn ta, nhưng Mục Long chưa từng nghĩ rằng phải lấy mạng hắn ta, chiến đấu một sống một còn với hắn ta.
“Từ giây phút ngươi làm trái với ý muốn của ta thì ngươi nên nghĩ đến sẽ có hậu quả ngày hôm nay, ngươi có biết trong ngoại môn có người gọi ta là ‘quỷ đao đồ tể’ không?”, Giang Thiên Vũ nhìn Mục Long, vẫn giữ thần sắc lãnh đạm thản nhiên.
“Chẳng lẽ trong mắt ngươi, làm trái với ý muốn của ngươi là nhất định phải quyết chiến sống chết với ngươi ư?”, Mục Long cười khẩy, hắn cảm thấy tính cách của kẻ này quá đỗi tàn nhẫn cực đoan, giống như người trong ma đạo vậy.
“Sai, không phải là tương chiến sinh tàn, mà là đao của ta sẽ đâm xuyên tim phổi ngươi, cắt đứt đầu ngươi!”
“Từ khi ta vào Tiêu Dao Thần Tông đến giờ, ngươi không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng”, ngữ khí của Giang Thiên Vũ vô cùng bình tĩnh, nhưng sự tàn nhẫn trong đó lại khiến người nghe lạnh sống lưng, da đầu tê rần.
“Xem ra, ngươi rất tự tin, có điều, chỉ dựa vào mỗi điểm này thì không đủ khiến ta phải ký tên vào tờ Sinh Tử khế này”, Mục Long nhìn thần sắc của Giang Thiên Vũ, cũng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn thập phần điềm tĩnh, tựa hồ như đang nói đến một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới vậy.
Hắn đã không chỉ trải qua một lần đứng bên bờ sinh tử.
“Không đủ sao? Vậy không biết cộng thêm thành Hàn Giang, Mục gia, Mục Cửu Uyên, Mục Thanh Khung đã đủ chưa?”, lần này, trên mặt Giang Thiên Vũ tràn ngập vẻ cười lạnh, trong nụ cười đó mang theo sự âm hiểm quỷ dị không nói lên được thành lời.
“Ngươi đang uy hiếp ta?”, quả nhiên, nghe những lời này thần sắc của Mục Long hoàn toàn thay đổi, trở nên băng lạnh, phẫn nộ.
Bất kể Giang Thiên Vũ này có thể thật sự uy hiếp được Mục gia hay không, nhưng từ khi hắn ta nói ra câu này, nhắc đến hai cái tên đó đã định sẵn Mục Long và hắn ta không chết không xong.
Rồng có nghịch lân, chạm vào ắt sẽ nổi giận, người nhà chính là nghịch lân của Mục Long.
Hắn không mong phiền phức mà bản thân gặp phải trong tông môn sẽ uy hiếp đến người nhà, nếu đây là mầm họa thì ắt phải dứt khoát nhổ tận gốc.
“Ngươi rất thông minh, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nhưng càng là người thông minh thì càng không sống được lâu, bởi vì uy hiếp sẽ phải trả giá!”
Gương mặt Mục Long lạnh lùng đến đáng sợ, sau đó hắn ép máu ra ký tên lên Sinh Tử khế rồi thuận tay ném đi.
Ngay sau đó, Sinh Tử khế màu đen liền xuất hiện trong tay Giang Thiên Vũ.
“Ngày mai hẹn gặp trên Sinh Tử đài, thỏa sức tận hưởng thời khắc cuối cùng trong đời đi”, Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy tàn khốc, sau đó xoay người rời đi.
Bên ngoài hội Bá Thiên vốn đang vây quanh chật kín như nêm nhưng khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng đó đang chậm rãi đi ra thì mọi người đều tự giác nhường đường.
Cùng lúc đó, bọn họ đều nhìn thấy tấm thiệp giấy màu đen trong tay Giang Thiên Vũ, Sinh Tử khế, đây đại khái là thứ mà rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Thần Tông cả đời cũng không muốn nhận được.
Sống chết vốn đã là một chủ đề cực kỳ nặng nề, bất luận là với kẻ mạnh hay kẻ yếu.
Sở dĩ Giang Thiên Vũ được gọi là đồ tể Đao Quỷ một phần là vì thanh đao trên lưng hắn một khi ra khỏi vỏ là như ma quỷ, xuất thần nhập hóa, nhưng hơn cả là vì hắn ta là khách quen thường xuyên của Sinh Tử đài.
Trong vòng hai năm hắn ta đã lên đài Sinh Tử tới chín lần, nhưng tới giờ hắn vẫn còn sống, việc này chỉ có thể nói lên rằng chín thiên tài ngoại môn nhận được Sinh Tử khế từ hắn ta đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.