Bạch Lăng trong đêm nay, hoàn toàn vĩnh biệt thời thiếu nữ thuần trinh, trở thành tiểu thiếp của Lăng Phong, một đóa hoa đỏ thắm đã in trên giường tự lúc nào, Lăng Phong nhiều lần điên cuồng, vốn đã hơi quá chén, liền cùng Bạch Lăng đắm chìm trong xuân mộng.
Đêm nay, Bạch Lăng nép trong lòng Lăng Phong, hệt như một chú mèo nhỏ, trong mộng, hắn lại đang nhớ về sư nương Bạch Quân Nghi, kế mẫu Thẩm Nhạn Băng, La Ngọc Thanh, sư tỷ Tạ Lâm Lam, Lục Phỉ Nhi chúng mỹ nữ phong thái ngọt ngào.
Trong không gian mông lung, Lăng Phong chợt cảm nhận được một thân thể ấm áp đang ở bên cạnh mình. Hắn hoảng hốt tỉnh lại, thân thể này đẫy đà trơn bóng, làm hắn có chút bất ngờ. Đồng thời cũng ngửi thấy được một hương khí nhẹ nhàng, muốn dụ người phạm tội. Lăng Phong bỗng dưng cả kinh, đây là mùi hương của nữ nhân không thanh tân như Bạch Lăng, mà còn phi thường quen thuộc. Hắn có chút hoài nghi, liệu mình có phải đang nằm mộng hay không a?
Thân thể mỹ miều kia khẽ kề sát hắn, còn không ngừng uốn éo, làm Lăng Phong rõ ràng hiểu được đối phương quả là một nữ nhân đặc thù. Lăng Phong nhẹ nhàng đưa ma trảo lên lưng người đó, khẽ loạn động một hồi, da thịt quả thật là trơn bóng, mịn màng, nõn nà như mỡ đông.
Lăng Phong hít sâu một hơi, biết mình thật không phải nằm mơ, lớn mật hỏi một câu:
- Ngươi là ai, không phải đi nhầm phòng chứ. Đây là phòng của ta. Nếu ngươi đi nhầm rồi, bây giờ ra ngoài hãy còn kịp." Trong miệng tuy đang nói chuyện, nhưng song thủ lại không thành thật, liên tục mò mẫm thăm dò trên người nữ nhân này.
Đối phương không những tức giận lại hừ nhẹ một tiếng, cũng không hề nói gì. Lăng Phong chỉ bằng một câu hừ nhẹ, đã biết đối phương là ai rồi, càng huống chi đối phương đã nhân nhượng mà để cho mình loạn động nãy giờ. Như vậy cũng chỉ có một người mà thôi.
Lăng Phong thử thăm dò hỏi:
- Ngươi không phải là sư nương đó chứ? Ta không phải là nằm mơ ư?"
Đối phương khẽ quàng tay lên cổ Lăng Phong, khẽ cắn cắn lên tai hắn, sẳng giọng:
- Ngươi đúng là kẻ bạc tình mà, tưởng có thể quăng ta, dễ dàng chuồn đi như vậy sao, không có tiện nghi như vậy đâu. Người ta muốn tìm, dù là trốn ở chân trời góc bể, ta cũng phải lôi hắn ra bằng được." Lời này vừa nói xong, Lăng Phong mới kiến thức được sư nương quả là lợi hại. Trước đó, hắn chỉ cho rằng sư nương cũng như kế mẫu đều là nữ nhân đoan trang hiền thục, xem ra đây chỉ là suy nghĩ của mình hắn a.
Nghĩ đến đối phương chỉ trích mình, Lăng Phong trong lòng kêu to oan uổng.
Lăng Phong vừa vuốt ve sau lưng sư nương, vừa nói:
- Sư nương à, người sai rồi, đồ nhi sao có thể như vậy? Ta như thế nào bỏ được người mà ly khai, trong lòng ta vĩnh viễn yêu thương người cả đời."
Sư nương khẽ hanh một tiếng, xoay người lại, nhéo lỗ tai Lăng Phong, nói:
- Ngươi những lời này toàn là giả dối, ta không tin đâu. Ngươi không phải là sắc lang phụ tình bạc nghĩa, tại sao không đợi ta mà một mình về Hàng Châu, còn nữa, ngươi lưu tình khắp nơi, bên ngoài vô số nữ nhân phải không?"
Nguyên lai ngày đó lúc chia tay tại Hoa m, Lăng Phong cùng Lam Phượng Hoàng đột nhiên cưỡi hạc bay về Hàng Châu, sư nương lúc này mới chạy tới Hoa m Lăng Phủ, mới vỡ nhẽ Lăng Khanh gặp chuyện không may, lúc này cũng lo lắng không yên. Không nói thì thôi, nàng một bên viết thư gửi Lục Thanh Phong, một bên cưỡi ngựa vượt ngàn dặm đường, bất kể ngày đêm chạy tới Hàng Châu, mất ba ngày ba đêm mới tới nơi, vốn vẫn lo lắng cho hắn, nhỡ đâu gặp chuyện chẳng lành, cư nhiên lại bắt gặp hắn đang cùng Bạch Lăng phiên vân phúc vũ. Sư nương bắt gặp cảnh này há lại không tức giận, tuy nhiên cũng bị cảnh hương diễm này làm cho hơi thở trở nên gấp gáp. Vì vậy khi Lăng Phong đang say giấc nồng, nàng điểm huyệt Bạch Lăng đem đi, tự mình tẩy táo rồi ngồi cạnh hắn, không nghĩ tới bị hắn phát hiện.
Lăng Phong biết sư nương đang tức giận, oan uổng thốt lên, đoạn nói:
- Sư nương, đây là do người nói à nha? Ta từ lúc ly khai người đến giờ, vẫn là một quân tử a."
Sư nương trên bổng bổng của Lăng Phong dùng sức khẽ bóp một cái, khiến Lăng Phong không khỏi nhíu mày, vội vàng hô cầu xin tha thứ nói:
- Sư nương a, hảo nương tử của ta, xin nàng hạ thủ lưu tình, kẻo hại ta cả đời. Chung thân hạnh phúc của ta là ở đó a......"
Sư nương lạnh lùng cười, nói:
- Đồ nhi ngoan, còn định hoa ngôn xảo ngữ ư? Ngươi cùng Bạch Lăng làm cái việc...kia, ta chính mắt thấy được, ngươi cho ta là người mù à?"
Lăng Phong "a" lên một tiếng, thất kinh hỏi:
- Nàng nhìn thấy cả rồi?"
Sư nương trầm ngâm, ghen tuông nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tại sao lại háo sắc như thế? Sau lưng ta làm loạn cả lên."
Quả thực tình huống bây giờ làm cho Lăng Phong thật sự không có biện pháp "chữa cháy", thôi đành liều một phen vậy. Nghĩ vậy, Lăng Phong lớn tiếng, hùng hồn nói:
- Nam nhân đều là tam thê tứ thiếp, có cái gì là không tốt nào? Còn nữa, nàng bây giờ cũng không phải là lão bà của ta. Nếu là lão bà của ta nói, ta đương nhiên sẽ nhượng bộ mà nghe lời. Nhưng nàng bây giờ chỉ sợ là không có tư cách quản ta thôi!"
Lời này vừa nói xong, sư nương trầm ngâm gần nửa ngày, hồi lâu không nói. Mặc dù nàng không nói lời nào, Lăng Phong vẫn có thể cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy. Lăng Phong biết nàng đang cố nén khóc, trong lòng thầm mắng bản thân vừa rồi có chút quá đáng, không đành lòng, tiện nói:
- Sư nương a, thật xin lỗi nàng. Ta có chút quá lời. Nhưng ta thật sự là thích nàng. Ta thừa nhận ta là đồ háo sắc. Nhưng nếu ta không háo sắc, cũng sẽ không cùng nàng có quan hệ như thế này. Ta từ lúc một mình ly khai nàng, không giây phút nào là không nghĩ về nàng. Nàng là người mà Lăng Phong ta yêu say đắm, điểm này ta có thể thề trước thiên địa."
- Ngươi vừa rồi còn nói ta không phải là lão bà của ngươi, quản không được ngươi....." Sư nương có chút ngang ngạnh nói.
Lăng Phong ôn nhu khẽ ôm lấy thân thể nàng, trong lòng cực kỳ áy náy, nói:
- Hảo nương tử, nàng đánh ta đi, cho dù nàng đem ta chặt thành 18 khúc, ta cũng là cam tâm tình nguyện."
Sư nương đột nhiên ôm ghịt Lăng Phong, hờn dỗi nói:
- Ngươi đúng là tiểu bại hoại, biết rõ nhân gia sẽ không đánh ngươi, ngươi lại hết lần này tới lần khác nói như vậy. Ngươi không biết đâu, lúc ngươi đi, ta đích thực rất không yên lòng. Ta trên đường lo lắng, sợ ngươi không biết chăm sóc đến bản thân. Ai biết rằng ngươi ở chỗ này trêu hoa ghẹo nguyệt, ta lúc ấy thật sự chịu không được, vừa rồi thật sự muốn giết chết nàng ta. Nhưng lại sợ ngươi thương tâm, thành ra không có động đến nàng......"
Lăng Phong trong lòng cả kinh, không nghĩ tới sư nương vì mình mà cương quyết như vậy, cư nhiên nói giết là giết, đúng là biểu hiện của tình cảm sâu đậm (càng ghen càng yêu). Lăng Phong khẽ thở ra mấy hơi, ma trảo bắt đầu mò mẫm loạn động trên người nàng. Sư nương bị Lăng Phong tập kích vào những chỗ nhạy cảm, ánh mắt long lanh tràn ngập nhu tình, có thể thấy được nàng cũng rất muốn cùng Lăng Phong làm một cái gì đó a. (ND: chắc là YY)
Lăng Phong mặt dày, cười hì hì, nói:
- Sư nương nha, chúng ta cũng chỉ mới chia tay vài ngày thôi. Ta vừa nghĩ là nàng tới, tự nhiên ở dưới lại "lên" rồi. Bây giờ nàng để ta "kiểm tra thân thể" một chút, sau đó cùng tâm sự có được hay không?"
Sư nương đột nhiên chất vấn:
- Ta hỏi ngươi, nếu đem ta so sánh với Nhạn Băng, ngươi muốn ta hay là nàng ấy?"
Lăng Phong kinh hãi, nói:
- Nàng....nàng như thế nào lại hỏi như vậy?"
Sư nương cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết a? Vừa rồi ta hỏi tiểu nha đầu kia (Bạch Lăng), nàng cái gì cũng nói cho ta rồi, ngươi triền miên hai ngày, ngoại trừ cùng Trầm Nhạn Băng, đồng thời còn có La Ngọc Thanh và Lam Phượng Hoàng, thật là rất khoái hoạt a!"
Lăng Phong biết chuyện không có khả năng giấu được sư nương, khẽ ân hai tiếng, nói:
- Ta cần tất cả các nàng, không thể thiếu ai được."
Sư nương nghiêm mặt nói:
- Như thế không được, ngươi cũng quá tham lam a? Ta không có thể như Lâm Lam, Phỉ nhi các nàng ấu trĩ như tiểu cô nương được. Hôm nay ngươi chỉ có thể lựa chọn một mà thôi. Có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng."
Lăng Phong thở dài một hơi, nói:
- Nếu người đã nói như vậy, ta đương nhiên là chọn nàng rồi."
- Coi như ngươi còn có chút lương tâm." Sư nương im lặng trong chốc lát, nói:
- Ta hỏi lại ngươi, ngươi là thích ta một chút, hay là vẫn còn thích nàng ta một chút?"
Lăng Phong nghe xong, không khỏi mỉm cười, nữ nhân đúng là nữ nhân, đoạn nói:
- Nàng sao còn hỏi như vậy? Nàng chính là người mà trong lòng ta thích nhất a......"
Vừa nói chuyện, Lăng Phong nghiêng người, đem sư nương đặt ở hạ thân, cuồng nhiệt hôn hít trên mặt nàng. Sư nương tuy bị lửa dục mãnh liệt thiêu cháy, nhưng nàng cũng chưa có chủ động.
Lăng Phong biết nàng còn hơi giận, cho nên cần phải từ từ kích thích nàng. Bởi vậy hắn cũng không có hoảng hốt, nhẹ nhàng âu yếm, ve vuốt nàng. Trong chốc lát, Lăng Phong đã chiếm chọn đôi môi anh đào của nàng, bắt đầu triển khai các kỹ xảo, tận tình kích thích nàng. Hắn đầu tiên là cọ xát lên môi nàng, khẽ cắn nhẹ một cái. Kế tiếp, lại vừa liếm vừa mút, dụng đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng sư nương, loạn động triền miên một hồi. Sư nương được hắn "hầu hạ" tận tình như vậy, xuân tình đại động. Vì vậy, cũng tự mình nghênh tiếp hắn, đầu lưỡi quấn vào nhau, đồng thời hưởng thụ lạc thú nam nữ. Sư nương một khi đã động tình, đúng là như lang như hổ. Nàng từ khi ly khai Lăng Phong đến giờ, vẫn không có được nếm tư vị này. Nàng từ khi gặp được hắn, lửa dục âm ỉ trong lòng đã bộc phát dữ dội.
Sư nương cánh tay ngọc gấp gáp quấn quít lấy Lăng Phong, giống như sợ hắn đột nhiên biến mất. Nàng hai chân ngọc cũng đã tách ra, để Lăng Phong tự do làm việc. Nàng đã không còn giãy dụa nữa, không chút nào che dấu biểu hiện nhiệt tình của một nữ nhân.
Mặc dù hai người là ở trong bóng tối tiếp xúc thân thể, mặc dù Lăng Phong cũng nhìn không thấy được rõ ràng vẻ mặt kiều diễm ướt át động tình của nàng, mặc dù hắn nhìn không thấy thân thể nhu nhuyễn vô cốt của sư nương , nhưng là hắn cảm nhận được nàng vô cùng nhiệt tình, cũng cảm thấy nàng là điểm trí mạng của nam nhân. Sư nương trong tâm chính là bùng bùng nhiệt hỏa, nay đã được châm ngòi, sự khao khát của một oán phụ, ngươi há có thể hiểu được......
Lăng Phong cảm nhận được hương vị quen thuộc trên người sư nương thì vui mừng không thôi. Sư nương sau mấy ngày xa cách hắn, lúc này đây lại cùng triền miên với tình lang, đồng thời cùng nhau hưởng thụ vui sướng, trong tâm như đóa hoa nở rộ, vui không kể xiết. Hơn nữa mấy ngày nay tương tư khổ sở, sư nương còn có thể chi trì được nữa sao? Nàng quyết định đêm nay phải thật cuồng nhiệt, đã từng là một oán phụ, nàng hiểu rằng tiểu nam nhân trước mắt đây, quả thật không muốn xa rời hắn, cả đời không muốn nghĩ tới việc ly khai.
Vì vậy, sư nương định dùng một phương thức khác để chinh phục Lăng Phong. Cũng may là hắn hiểu nàng, chứng tỏ hắn với mình là thật lòng thật dạ. Dù là trượng phu nàng, chắc gì đã có được tình cảm như nàng đã dành cho hắn?...