- Đại tiểu thư, tha mạng a, cả nhà ta trên già dưới trẻ, chỉ mong ta có thể vượt hơn mọi người, làm rạng rỡ tổ tông. Nàng ngàn vạn lần không nên đem chuyện hôm nay nói cho chưởng môn chúng ta biết ..."
Bộ dáng hắn trông cực kỳ hài hước tức cười, không hề có chút nghiêm chỉnh nào, nàng còn không biết rằng hắn còn muốn trở thành đồ đăng tử (sắc lang) đối đãi với nàng.
- Trên già, dưới trẻ?!" Mộ Dung Thanh Thanh sửng sốt nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã có vợ con?"
- A?!" Lăng Phong bản thân cũng sửng sốt một chút, thấy mình nói khoác hơi quá, bèn sờ sờ đầu nói:
- Ta ... ta đã có một vị thê tử ở nhà, trước khi ta đến nhập môn, nàng đã có thai rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh mang theo ánh mắt hoài nghi đánh giá Lăng Phong, tiếp tục hỏi:
- Ngươi tên là gì?"
- Ta ... ta gọi là Phong Lăng." Lăng Phong trong lòng nghĩ ngợi, liền đổi ngược tên mình lại.
Mộ Dung Thanh Thanh nói:
- Phong Lăng!? Ngươi làm cái gì mà tới hậu hoa viên này vậy? Chỗ đệ tử Tây Môn thế gia các ngươi ở không phải cách đây rất xa sao?"
Lăng Phong nói:
- Ta ... ta là muốn đi ra ngoài tìm người ở trấn mua một ít thổ đặc sản (đặc sản địa phương), không nghĩ tới đi đi lại lại trong vườn mà như đi vào mê cung vậy, kỳ thật ta cũng không biết đây là chỗ nào nữa!?"
- Lạc đường!?" Mộ Dung Thanh Thanh nhãn châu vừa chuyển, đột nhiên rút kiếm, nói:
- Ta thấy ngươi căn bản không phải là người tốt." Nói xong, liền từ cửa vườn nhảy ngay đến trước mặt Lăng Phong đâm một kiếm.
Nữ nhân xinh đẹp đều đanh đá như vậy sao? (Quá đúng!!!)
Mộ Dung Thanh Thanh đột nhiên đâm một kiếm tới, thật sự ngoài dự liệu của Lăng Phong.
Lăng Phong dám khẳng định nữ nhân đanh đá đến độ này chỉ có Lục Phi Nhi lúc bình thường là có thể sánh cùng. Nghĩ tới đây, kiếm của Mộ Dung Thanh Thanh đâm tới mặt hắn, Lăng Phong tự nhiên sẽ không ngu đến mức đứng yên cho nàng đâm, hắn vội vàng vận khởi khinh công từ mặt bên tránh thoát một kiếm nàng, một bên không ngừng giải thích:
- Đại tiểu thư, đừng, ta không phải cố ý."
Mộ Dung Thanh Thanh thấy một kiếm đầu tiên bị Lăng Phong dễ dàng tránh thoát, lại một lần nữa rung kiếm mà đến, xuất ra liên tục sáu kiếm, kiếm kiếm sinh phong, cũng hình thành một đóa kiếm hoa từng cái đâm hướng hai mắt, trước ngực, bụng phải và hai chân. Mộ Dung Thanh Thanh lớn lên mặc dù rất xinh đẹp, đáng tiếc võ công lại không được như vậy (ý nói võ công không cao), Lăng Phong từ kiếm pháp của nàng là có thể nhìn ra ít nhiều bổn sự của nàng , so với mấy vị sư tỷ phái Hoa Sơn, đều không thể sánh cùng một cấp bậc, mà kiếm pháp cũng là ý đến mà hình không đến (có ý tưởng nhưng không làm được), đối với người khác căn bản không sinh ra nổi chút uy hiếp nào, Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng bước chân là có thể băng qua dưới kiếm của nàng.
Đương nhiên cái này cũng vì võ công Lăng Phong đại tăng, nếu đổi lại là trước kia, chỉ sợ Lăng Phong vẫn còn là 'hoa hoa trùng tử' dưới kiếm người ta.
- Ngươi căn bản là là nói láo, ngươi không phải đệ tử của Tây Môn thế gia ! Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?" Mộ Dung Thanh Thanh thấy kiếm pháp đắc ý nhất của mình còn bị Lăng Phong dễ dàng tránh thoát, cũng biết võ công Lăng Phong so với mình cao hơn không chỉ một bậc, liền một bên liều mạng múa kiếm một bên kêu to:
- Đại ca, nhị ca mau tới nha, trong hoa viên có tiểu tặc đột nhập."
Sau khi sử kiếm đánh ra gần trăm chiêu, đại ca và nhị ca thiếu nữ vừa gọi cũng đã cầm kiếm xuất hiện tại cửa, nếu đoán không sai, bọn họ hẳn là hai người vừa nói chuyện trong nội đường. Bọn họ thấy Lăng Phong dưới tay Mộ Dung Thanh Thanh vẫn nhàn nhã như không, liền biết ngay Lăng Phong nhất định là cao thủ.
- Hoa Sơn đệ tử!?" Đại ca nọ vừa nhìn thấy Lăng Phong không khỏi thốt lên một câu.
Lăng Phong giờ mới phát hiện mình tại sao lại bị Mộ Dung Thanh Thanh nhận ra, nguyên lai trên người mình vẫn mặc quần áo của đệ tử phái Hoa Sơn, căn bản chưa kịp thay bộ khác, người ngoài đương nhiên vừa nhìn là biết hắn là đệ tử của Hoa Sơn.
Lúc này vị đại ca nọ của Mộ Dung Thanh Thanh đối với Lăng Phong chắp tay cung kính nói:
- Tại hạ Mộ Dung thế gia Mộ Dung Tuấn, đây là xá đệ Mộ Dung Kiệt, đây là lệnh muội Thanh Thanh, không biết vị huynh đài này đang đêm đến Mộ Dung thế gia là vì chuyện gì?"
Lăng Phong một bên đùa giỡn Mộ Dung Thanh Thanh một bên hi hi ha ha trả lời:
- Ta cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay vừa vặn đi ngang qua đây, liền vào xem, không cẩn thận giẫm chết bao nhiêu cây mẫu đơn, thật sự không có ý tứ."
Mộ Dung Tuấn mỉm cười tiến lên nói:
- Vị huynh đài này nói chuyện thật là hóm hỉnh, bất quá ta thấy ngươi mặc quần áo của Hoa Sơn đệ tử, ta nghĩ ngươi không phải chỉ đơn giản là vừa vặn đi qua đây như vậy chứ."
- Hoa Sơn đệ tử sao lại không thể đi ngang qua đây? Tứ đại thế gia các ngươi chả phải vừa đi ngang qua Hoa Sơn chúng ta sao?
Đã thế các ngươi còn tiện tay dắt dê cắp đi không ít vật." Lăng Phong một bên né trường kiếm của Mộ Dung Thanh Thanh, một bên nói.
- Nói láo, đó là Tây Môn thế gia chứ không phải Mộ Dung thế gia chúng ta." Mộ Dung Kiệt một bên nói:
- Ngược lại ngươi một mình lén lút ở chỗ này, nhất định có mục đích ám muội."
Lăng Phong trong vòng kiếm hoa của Mộ Dung Thanh Thanh khiến cho động tác bất đắc dĩ, nói:
- Nếu ngươi cho rằng như vậy, ta cũng không có biện pháp, bất quá muội tử này của ngươi rất dã man, ta thật sự lo lắng thay cho nàng, không biết ngày sau nàng có gả được cho ai không?"
- Tiểu tặc, ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Thanh Thanh vừa nghe thấy thế liền tức giận, kiếm thức cũng nhanh hơn, đồng thời mắng:
- Chuyện của bản cô nương, không cần ngươi phải giả bộ quan tâm.
Ngươi cư nhiên dám nhục mạ ta, ta thấy ngươi không muốn sống rồi."
Mà hai huynh đệ của Mộ Dung thế gia nghe thấy Lăng Phong nói thế cũng tức giận phi thường, một bên Mộ Dung Kiệt quát to một tiếng:
- Muội tử, ta đến giúp muội."
Hắn liền mang theo trường kiếm từ bên hông Lăng Phong đâm tới, mà tên Mộ Dung Tuấn kia chỉ là tại một bên lẳng lặng nhìn, có thể thấy trong ba huynh muội Mộ Dung thế gia , võ công của Mộ Dung Tuấn là cao nhất, cũng lão luyện nhất, càng là cao thủ, sẽ càng không dễ dàng xuất chiêu.
Cho dù Mộ Dung Tuấn không có xuất chiêu, nhưng từ võ công của Mộ Dung Kiệt cũng có thể đoán được.
Không thể phủ nhận võ công của Mộ Dung Kiệt đích xác rất cao, ít nhất cũng hơn mười lần vị tiểu muội xinh đẹp của hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mộ Dung Kiệt này cũng thật không may, người hôm nay hắn đấu với lại là Lăng Phong.
Võ công Mộ Dung Kiệt đích xác rất cao, hơn nữa hiểu được phải tốc chiến tốc thắng, cho nên hắn phải xuất ra toàn lực, nhất thời sử xuất chiêu số cực mạnh trong kiếm pháp của Mộ Dung thế gia "Kiếm Hoa Trục Nguyệt", chân khí toàn thân trong nháy mắt tích tụ, toàn bộ truyền tới thân kiếm, tốc độ cực nhanh, khiến người đã tiến nhập tiên thiên chi cảnh như Lăng Phong cũng toàn thân đau đớn như nứt ra, lỗ tai của Lăng Phong dưới sự trùng kích của Mộ Dung Kiệt cũng đã bắt đầu "ong ong".
Thật sự khó mà gặp được một thiếu niên cao thủ như vậy.
- Chịu chết đi, Hoa Sơn tiểu tặc!" Mộ Dung Kiệt điên cuồng hét lên một tiếng, khoảng cách giữa hai người như không còn tồn tại, Mộ Dung Kiệt bất thình lình xuất hiện bên cạnh Lăng Phong, một kiếm chém ra.
Rất khó hình dung loại cảm giác này, vốn là một kiếm phích lịch lôi đình (mạnh và nhanh như sét đánh) , tựa hồ xé toạc không gian, khoảng cách, vậy mà lại như cuồng phong giá vũ thành mưa thuận gió hòa, nhưng trong suốt quá trình chân khí tăng nhanh không thể hình dung, khiến cả người hắn phảng phất như bay lên, Mộ Dung Kiệt dẫn toàn bộ chân khí vào một kiếm, không gì sánh nổi.
Lăng Phong nhịn không được kêu một tiếng "Tốt", đích xác, võ công của Mộ Dung Kiệt quá xứng trong bảng võ lâm thanh niên tuấn kiệt của Bách Hiểu Sinh.
Lăng Phongđứng thẳng tại chỗ, âm thầm thi triển chân khí ngăn chặn, chân khí chạm vào nhau như cuồng phong bắn ra bốn phía, Mộ Dung Thanh Thanh ở bên cạnh cũng cảm thấy mặt đất như đang vì cuộc đấu mà rung lên, đây đương nhiên là ảo giác, nhưng từ đó cũng có thể thấy được uy lực của một kích này.
- Bùng..." Một tiếng nổ vang lên, không ai thấy Lăng Phong xuất chiêu, nhưng đích đích xác xác giao chiến đã xảy ra, mặt đất cũng phải chấn động lắc lư, trong nháy mắt sinh ra kiếm quang rất lớn, giống như cực quang khiến người ta không cách nào mở mắt ra.
Sau khi Mộ Dung Thanh Thanh và Mộ Dung Tuấn mở được mắt ra, chỉ thấy Lăng Phong hiên ngang đứng thẳng, mà trên mặt hắn dường như còn vương một nét cười như có như không.
- Đinh đinh đang đang!" Trường kiếm của Mộ Dung Kiệt đang đâm Lăng Phong nhất thời bị chân khí cắt thành mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm lanh lảnh. Mộ Dung Kiệt thở hổn hển như trâu, chân khí trong cơ thể bốc lên không ngừng, trường kiếm theo hắn không rời nhiều năm qua trong nháy mắt cư nhiên hóa thành những mảnh vụn.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm thân thể vẫn đứng thẳng không đổ của Lăng Phong, lẩm bẩm:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại có thể phát xuất chân khí tới kinh khủng như thế!"
- Hoa Sơn, Lăng Phong." Bộ dáng bỡn cợt đời vừa rồi của Lăng Phong không còn sót lại chút nào, trên người hắn phát ra hoàn toàn là khí chất vương giả bức nhân, lại còn tràn ngập khí độ, uy nghi của tông sư võ hiệp, trong nháy mắt đã trái ngược nhau, khiến người ta không thể tin nổi.
Ai lại nghĩ đến sau khi đối diện với địch nhân, Lăng Phong không bao giờ mang theo vẻ cười đùa, đây là thể hiện sự tôn trọng với đối thủ, cũng là sự tôn trọng đối với võ học. Chỉ có tôn trọng võ học mới có thể leo lên đỉnh cao võ học.
- A!?" Ba huynh muội Mộ Dung thế gia nhất thời kinh ngạc một tiếng, đồng thời bất giác thốt lên:
- Ngươi là Hoa Sơn Lăng Phong đó sao!?"
Trong lúc ba huynh muội Mộ Dung thế gia còn đang có thừa kinh ngạc, thân ảnh của Lăng Phong đột nhiên trở nên cao lớn, trong vòng một ngày, liên tục khắc chế cường địch, còn có thể truy tung đến tận đây, ra tay còn hiển lộ khí khái vương giả, thiếu niên tài tuấn như thế , có thể nói là hiếm có của võ lâm.
Vào sát na này, trong ánh mắt Mộ Dung Thanh Thanh đang bắn ra vẻ kinh ngạc cùng kính ngưỡng, ái mộ.