Bây giờ Lăng Phong mới chậm rãi dùng bữa tối, bởi vì vừa rồi có phần điên cuồng nên cơm chiều vẫn chưa kịp ăn.
Người thì không thể không ăn cơm, trừ khi ngươi là thần tiên.
Ăn cơm, nhưng lại không uống rượu.
Dưới ánh trăng sáng, uống rượu trong đình.
Đình nhỏ tại hậu viện của Nam Cung Thế Gia là địa phương yên tĩnh nhất, nhất là vào buổi tối, rất ít có người tới nơi này. Nơi này có hòn giả sơn trong ao nước, phía trước đình còn có một cây cầu nhỏ bắc qua lạch nước, phi thường ưu nhã.
Đúng vào đêm này một tháng trước.
Lăng Phong nhớ tới sư mẫu Bạch Quân Nghi, mỗi khi hắn ở một mình hắn thường nhớ tới sư mẫu, hy vọng nàng ở tại Hoa Sơn cũng đang nhớ đến hắn.
Kỳ thật, cũng không cần phải hy vọng, chắc chắn sư mẫu đang ở dưới trăng nhớ đến hắn.
Ánh trăng, tựa như một cái gương bạc chiếu vào chính hắn, đồng thời cũng chiếu vào sư mẫu ở tại Hoa Sơn xa xa.
Nhìn vào trăng, Lăng Phong tựa hồ nhìn thấy sư mẫu, trên mặt nàng tỏa ra một ánh hào quang siêu phàm thoát tục.
Trong nội tâm của Lăng Phong, sư mẫu Bạch Quân Nghi hết thảy đều tốt đẹp, thậm chí là không thể thay thế.
Lăng Phong đã từng không dưới một lần hỏi sư mẫu: “Sư mẫu, vì sao người lại đối với ta tốt như thế?”
Sư mẫu mỗi lần như vậy đều mang ánh mắt vui vẻ, đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt gương mặt Lăng Phong, triều mến vô cùng, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì trên đời này, chỉ có ngươi mới hiểu rõ lòng của sư nương, chỉ có ngươi mới biết được tâm của sư nương tốt đẹp! Ngươi là thứ người làm ta tự hào nhất trên đời này.”
Chính là một câu này, làm cho Lăng Phong cảm thấy động lòng, hắn mới quyết định toàn tâm toàn ý đem chính mình dâng hiến cho sư mẫu.
Chính vì vậy nên khi đối mặt với bao nhiêu gian nan, thậm chí sống không bằng chết, Lăng Phong đến trước sau vẫn sống sót. Bởi vì có sư mẫu, hắn mới có niềm tin tiếp tục sống.
Đứng trong Túy đình, Hoa Sơn phía xa kia có người mình yêu nhất cùng cốt nhục của mình, nhưng đứng dưới bầu trời đêm cùng trăng sáng thế này quả thật là quá cô độc.
Cũng chỉ có lúc ngập tràn trong cô độc, mọi người mới có thể cảm nhận lòng mình, cảm nhận được bến bờ thế giới, cảm nhận được những sơ sót bình thường không thấy.
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ sau lưng hắn bỗng vang lên.
“Có người giám thị mình, hơn nữa lại là cao thủ!”
Tâm niệm Lăng Phong vừa động, cả người chợt quỷ mị hư vô lướt sang một bên, chạy về phía bên ngoài tường rào Nam Cung thế gia, thoắt cái biến mất dưới mái hiên.
Người áo đen thân pháp mặc dù nhanh, nhưng làm sao tránh thoát được ánh mắt của Lăng Phong?
Lăng Phong như đại bàng lướt gió, dưới bóng trăng nhanh chóng đuổi theo.
Người áo đen nhanh chóng bỏ chạy, cuối cùng đi vào một khu nhà nhỏ có tường đáo bao quanh, sân trước có chút rộng rãi.
Người áo đen cũng không lập tức phóng qua tường cao mà trốn trong góc tường tối, huýt gió ba cái làm cho ngọn đen trong nhà vụt tắt.
Người áo đen không chút do dự, phóng qua tường cao, thân thể theo cửa sổ lao vào phòng, động tác cực kỳ nhanh, giống như đã quen thuộc.
Tên đó vừa vào trong phòng thì một mùi hương nóng bỏng, giọng như chim nhỏ lao vào trong lồng ngực hắn, vang lên một hồi thanh âm cởi quần áo.
Trong bóng tối, xuân tình như lửa.
Nữ tử liều mình triền miên ở phía dưới tên đó duyên dáng rên to, nam tử cũng không ngừng thở dốc. Mặc dù đã cố ý áp chế thanh âm nhưng vẫn không thoát được lỗ tai của Lăng Phong. Lúc này Lăng Phong đang núp ở cây tùng cách đó ba trượng, đương nhiên thính giác của hắn so với người thường phải nhạy bén hơn rồi.
Trong phòng truyền đến tiếng nói nhỏ.
Người lên tiếng đúng là nữ tử.
Lăng Phong đem thính giác phát huy đến tận cùng, khiến cho thanh âm bên trong phòng mặc dù yếu ớt nhưng vẫn lọt vào tai hắn vô cùng rõ.
Thanh âm nữ tử lúc này hơi khan khan, nam nhân kia vừa thở dốc vừa nói: “Ngươi tại sao phải phái ta điều tra Nam Cung Vũ?”
Nữ tử lại thở dốc, rên rỉ một trận, oán giận nói: “Ngươi bất mãn hay không vừa ý gì hả?”
Nam nhân bắt đắc dĩ nói: “Ta chính là không hài lòng, nhưng có thể thế nào đây? Ta chỉ muốn biết rõ ngươi vì cái gì lại làm vậy…”
Lời nói đột nhiên gián đoạn.
“Aaaaaa!”
Một tiếng rên to của nữ tử vang lên, đây chính là thời khắc không thể ngừng lại.
Trong phòng lúc này vẫn tiến hành một động tác nguyên thủy, một lúc lâu mới yên tĩnh lại.
Lúc này nữ tử mới nói một cái đáng yêu: “Bởi vì ta thấy Nam Cung Vũ rất giống một người.”
Nam nhân có vẽ hữu khí vô lực, hỏi: “Ai?”
Nữ tử giống như không nghe câu hổi của nâm nhân, chỉ lạnh lùng hỏi tiếp: “Ta bảo ngươi điều tra, ngươi có làm hay không?”
Nam nhân dĩ nhiên vẫn còn thở gấp: “Có, ta có thấy Tạ Lâm Lam và Lục Phỉ Nhi! Các nàng tại sao lại ở trong Nam Cung thế gia?”
Nữ tử nhõng nhẽo cười một hồi, phi thường đắc ý, như tự nói: “Ngươi không phải vừa rồi hỏi ta Nam Cung Vũ giống ai sao?”
Nam nhân gật gật đầu: “Đúng vậy? Hắn giống ai?”
Nữ tử cười một lúc rồi nói: “Ngươi vẫn không đoán ra được sao? Hơn một năm trước tại Hoa Sơn, có một đệ tử vô cùng xuất sắc, lúc đó hắn so với Nam Cung Vũ bây giờ càng uy chấn giang hồ hơn a!”
“Cái gì? Ngươi ám chỉ Lăng Phong?”
Nam nhân kinh hãi: “Thế nhưng không phải Lăng Phong hơn một năm trước đã nhảy xuống vực bỏ mình sao?”
Nữ tử cười khan: “Thế nhưng chưa có ai thấy thi thể của hắn đúng không?”
“Khó trách ngươi thừa diệp Nam Cung Vũ bọn hắn tham gia đại hội tỷ võ, để cho ta giám thị Nam Cung thế gia…”
Nữ tử đột nhiên chuyển giọng: “Ngươi làm việc rất tốt, ta có thứ muốn tặng ngươi.”
Nam nhân còn không kịp trả lời, đột nhiên thét lên một tiếng kinh hoàng, run giọng: “Ngươi định làm gì?”
Nữ tử kiều mỵ vô hạn, nói: “Thật là thương ngươi nên mới tiễn ngươi về trời!”
Nam nhân không còn khí lực, nói: “Ta hiểu rồi, ngươi trước giờ vẫn lợi dụng ta!”
Giọng nói có phần mang theo vô hạn hối hận.
Thanh âm nữ tử lúc này bỗng lạnh như băng: “Nếu ta không lợi dụng ngươi, ngươi tưởng bằng vào ngươi có thể tùy ý hưởng thụ thân thể ta? Khinh công của ngươi có phần tốt, dùng để theo dõi chính là tốt nhất. Nhưng ngươi đã biết quá nhiều, cho nên chỉ có thể chết mà thôi!”
Nam nhân thở gấp một hồi, sau đó không phát ra một tiếng động nào nữa, có vẻ như đã tắt thở.
Nữ tử từ từ đứng lên, vừa vặn lộ dưới ánh trăng một thân thể đẹp đẽ.
Lúc này, một thanh âm bình thản vang lên ngoài cửa sổ: “Thân thể ngươi có giá trị sao?”
Nữ tử chợt chấn động toàn thân. Phản ứng của nàng của cực nhanh, thoắt cái đã nhảy qua cửa sổ vào trong nội viên, trong tay nắm hai thanh lợi kiếm.
Mũi kiếm ánh lên quang mang màu xanh, hiển nhiên đã bôi kịch độc.
Phải nói nàng đứng đó, tư thái quả nhiên rất ưu mỹ, đôi bồng đào cao ngất tròn trịa, eo nhỏ tràn ngập co dãn làm cho người ta không chịu được phải nhào vào ôm ấp. Hai chân nàng thon dài, một thân hình trắng như tuyết thật là mê người đến cực điểm.
Ngoài kia một thân hình cao lớn đứng cạnh một cái cây to, hai mắt như hai viên bảo thạch phát sáng trong đêm chiếu thẳng vào nàng.
Vừa thấy người tới là ai, nữ tử thất thanh kêu lên.
Lăng Phong thản nhiên nói: “Gọi đi, cho mọi người đến xem thân thể của nữ nhi chưởng môn phái Điểm Thương.”
Nữ nhân này dĩ nhiên chính là Điểm Thương Ngọc Nữ - Hà Ngọc Khiết!
Hà Ngọc Khiết nhõng nhẽo cười vũ mỵ, một điểm cũng không chút xấu hổ, thanh âm câu dẫn nói: “Nếu ta có thể khiến cho Lăng Phong đại hiệp trong lòng các thiếu nữ trên giang hồ cảm thấy hứng thú thì tiểu nữ hết sức vinh hạnh nha!”
Lời nói của nàng mang hai ý nghĩa, thật là…
Đáng tiếc bộ dạng này dùng đối phó với Lăng Phong căn bản không có tác dụng. Hắn trầm giọng: “Ta xem ra ngươi có chút hồ đồ rồi, đến ta là ai cũng không biết?”
Hà Ngọc Khiết khinh thường nói: “Ai là ai, kỳ thật trong nội tâm mỗi người đều rất rõ rang, ngươi không phải đến thừa nước đục thả câu với ta sao? Tại đây cũng không có người khác…”
Lăng Phong ngắt lời: “Vừa rồi ngươi đã nói, một người nếu biết quá nhiều, liền chỉ có một con đường chết. Hẳn là ngươi đã quên?”
“Ha ha!”
Hà Ngọc Khiết cười to một hồi, có điều trong lòng kỳ thật đang vô cùng hoảng sợ, nói: “Không lẽ ngươi không biết thương hoa tiết ngọc hay sao? Ngươi xem ta a, y phục trên người cũng chỉ còn một kiện…”
Nói xong còn cố ý uốn éo bờ eo thon thả động lòng người.
Lăng Phong đối với Hà Ngọc Khiết căn bản không để mắt, lạnh lùng nói: “Ta chỉ biết ngươi cứ khỏa thân ra đi, để cho ta tiễn ngươi lên đường.”
Hà Ngọc Khiết ai oán một tiếng, giả bộ hoảng sợ: “Lăng đại hiệp xin hãy nghĩ lại, nếu như ta chết ở chỗ này, tất sẽ khiến người trên giang hồ chú ý, khó tránh được sẽ hoài nghi đến ngươi.”
“Ngươi uy hiếp ta sao?”
Lăng Phong ánh mắt chợt biến, mỉm cười: “Ngươi, hay là chịu chết đi…”
Lời hắn còn chưa nói xong, hai tay của Hà Ngọc Khiết đã mang theo hai luồng ánh sáng xanh mãnh liệt bắn tới. Nữ nhân này đã cơ trí lại còn tàn nhẫn, thấy không thể bỏ qua liền ra tay bất ngờ. Nàng đột nhiên hạ sát thủ, hi vọng Nam Thiên kiếm chưa kịp xuất ra liền ra tay trước, một kích thành công.
Eo thon của Hà Ngọc Khiết đong đưa, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách hai trượng.
Hai lưỡi dao sắc bén một dài một ngắn hóa thành hai đạo lam mang, một trái một phải công kích Lăng Phong. Nàng đem hết toàn lực sử ra, hi vọng một kích thành công. Võ công của phái Điểm Thương chính là lấy nhanh, gọn, trôi chảy làm chính. Nhưng trong tay Hà Ngọc Khiết lại thêm vài phần gian trá.
Lam mang trên lưỡi dao sắc bén giống như lướt về phía Lăng Phong, lúc này nàng chính là muốn lợi dụng kịch độc trên mũi kiếm mà đối phương không dám chạm vào, trước hết sẽ cố hết sức né tránh, từ đó sẽ rơi vào trong sự tính toán của nàng.
Con đường Hà Ngọc Khiết đi chính là đối với địch nhân lấy lui làm tiến, dù cho võ công địch nhân có cao hơn mình nhưng không kịp chuẩn bị thường sẽ lật thuyền trong mương. Những tuyệt chiêu đặc biệt này đều là do mẫu thân của nàng truyền thụ, lợi dụng đủ nhân tố, như là nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp sẽ lơi lỏng… vân vân… Dù sao đây là những điều kiện có lợi nhất đối với Hà Ngọc Khiết, vô cùng lợi hại.
Lăng Phong vẫn đứng bất động, Nam Thiên kiếm danh chấn thiên hạ vẫn còn trên lưng. Chỉ thấy một đôi tay nhẹ nhàng đánh vào khoảng không như mha thuật, chưởng chỉ hợp lại tạo thành đao, không ngừng đâm, gọt, bổ, ngăn cản… Mỗi một lần đều đánh lên sống kiếm đang điên cuồng đâm ra của Hà Ngọc Khiết.
Hà Ngọc Khiết trong chốc lát đã đâm ra hơn bảy mươi kiếm.
Vô luận kiếm của nàng công tới theo góc độ nào, Lăng Phong vẫn đứng tại chỗ dễ dàng hóa giải.
Hà Ngọc Khiết lúc này bắt đầu lướt vòng quanh hắn, rồi bất ngờ nhảy cao mượn thế đâm xuống. Thế công của song kiếm không khắc nào ngừng lại, đâm về phía Lăng Phong như mưa trút.
Cảnh tượng này có phần kỳ quái, một nam tử anh tuấn bị một mỹ nữ thiên kiều bá mị điên cuồng công kích tứ phía.
Hà Ngọc Khiết đâm ra kiếm thứ một trăm mười hai, Lăng Phong rốt cuộc đã buồn bực, Nam Thiên kiếm cuối cùng đã ra khỏi vỏ!
Thanh âm đó lọt vào tai Hà Ngọc Khiết như khiến nàng vỡ ra từng mảnh nhỏ. Nàng không biết rốt cuộc Lăng Phong rút kiếm như thế nào, chỉ thấy hai mắt mắt Lăng Phong lúc này hàn mang đại thịnh.
Hà Ngọc Khiết nổi giận quát một tiếng, triển khai thân pháp lướt ra, song kiếm một dài một ngắn chắn ngang trước ngực đâm ra một mảng quang ảnh, che chở chỗ hiểm.
Thân hình nàng không ngừng cấp tốc lui lại, tiếc rằng vẫn muộn một bước.
Kiếm trên tay Lăng Phong hóa thành vạn điểm sáng, như một tấm lưới chặn đầu Hà Ngọc Khiết.
Điểm sáng trên tay Lăng Phong đánh lên hộ thân kiếm võng của Hà Ngọc Khiết, khiến cho hai bàn tay của nàng chấn động mãnh liệt. Chỉ trong nháy mắt, song kiếm trên tay nàng ít nhất bị đâm trúng gần mười nhát, lực lượng to lớn theo thân kiếm truyền đến tay Hà Ngọc Khiết làm toàn thân nàng chết lặng như bị điện giật.
Hai cổ tay nàng lúc này cơ hồ đau nhức, tốc độ kia làm cho Hà Ngọc Khiết hoài nghi Nam Thiên kiếm có phải là hai thanh chứ không phải chỉ có một thanh như giang hồ đồn đãi?
Song kiếm trên tay Hà Ngọc Khiết đồng loạt rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm đinh đương. Nàng cũng cùng lúc văng về đằng sau, va vào tường nhà, kế bên cửa sổ.
Trường kiếm phát ra một lớp kiếm khí, chém thẳng vào tường, sát bên mỹ nữ.
Trong lòng Hà Ngọc Khiết khẽ thở dài: “Lời của mẫu thân quả nhiên rất đúng, người này kiếm pháp thật cao, có thể là đã tiến vào cảnh giới đại tông sư, võ công phàm tục không thể so sánh.”
Đầu Hà Ngọc Khiết dựa sát vào tường, đem bộ ngực đầy đặn ưỡn lên, tất nhiên đây là tiền vốn duy nhất của nàng lúc này.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bốn phía đột nhiên truyền đến thanh âm xào xạc.
Lăng Phong nhíu mày một cái, có vẻ rất nhiều cao thủ đang hướng đến đây.
Quả nhiên chỉ trong chốc lác, trên tường lộ ra từng thân hình, từng mũi tên cứng rắn trên tường cung toàn bộ chỉ vào Lăng Phong với Hà Ngọc Khiết như lâm vào đại địch.
Hà Ngọc Khiết thấy có người tới, lúc này cảm thấy trong lòng chợt động, sự tình rất có thể sẽ chuyển ngoặc, cho dù hơi khó giải thích nhưng sống thì vẫn tốt hơn chết. Nghĩ vậy, nàng lập tức làm ra vẻ mềm yếu, có điều nhiều người như vậy nhìn thấy thân thể kiêu nhân của mình thì cũng thật là khó chịu.
Có một ít người muốn nhảy từ tường cao xuống.
Lăng Phong chợt quát một tiếng: “Ngừng!”
Một tiếng quát như sấm vang nhất thời trấn nhiếp những người muốn vào trong nội viện.
Chợt một thanh âm khác vang lên: “Mọi người đứng im tại chỗ.”
Hiện trường nhất thời lâm vào cục diện giằng co.
Người tới không ngờ lại là Thánh Anh giáo – Cam Trọng Thiên cùng Tất Trọng. Ngoài ra bọn hắn còn mang theo hơn ba mươi tên đệ tử tinh anh của Thánh Anh giáo. Cho dù Mục Thiên Bằng không xuất hiện, bao nhiêu đây cũng đủ chứng minh đối phương có chuẩn bị mà đến.
Phái Điểm Thương, Thánh Anh giáo? Hà Ngọc Khiết, Mục Thiên Bằng? Lăng Phong thật sự không nghĩ ra bọn hắn có quan hệ gì với nhau, nếu như chỉ phái Điểm Thương muốn điều tra mình, thì lại càng không thực tế. Hay là phái Điểm Thương cấu kết cùng Ma giáo? Nhưng từ ánh mắt của Hà Ngọc Khiết, nàng căn bản cũng không biết đến việc Thánh Anh giáo sẽ đến, bởi vì trên mặt nàng cũng đang kinh ngạc.
Nếu là như vậy, Thánh Anh giáo như thế nào lại biết mình hoặc là Hà Ngọc Khiết ở đây lúc này?
Chẳng lẽ, xung quanh Nam Cung thế gia sớm đã có không ít người theo dõi?
Lăng Phong suy nghĩ, có lẽ Nam Cũng thế gia cũng không đủ an toàn để bảo vệ người thân của mình.