Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tử San bị nhốt tại mật thất là nơi luyện võ của Lăng Phong, ở nơi này ngoại trừ Tần Thục Phân cùng Nam Cung Hiên, không có người thứ tư nào biết được.
Từ Tử San bắt đầu có phần cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng không biết tiếp theo mệnh vận của mình sẽ như thế nào? Mật thất này bị đóng kín, chỉ có nàng và Lăng Phong, thế mà đôi mắt hung hăng của Lăng Phong có thể trực tiếp giết người một thứ.
- Ta…..Ta cái gì cũng không biết, ngươi, ngươi thả ta ra đi!"
Lăng Phong lạnh lùng chăm chú nhìn Từ Tử San nói:
- Thật ra nàng không cần nói, trong cái nhà này ai cũng không biết nấp sau màn điều khiển nàng là đại ca của ta Nam Cung Tuấn…."
- A!?" Từ Tử San giật mình, mắt mở thật to nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười, thong thả nói:
- Ta không có vạch trần hắn tại chỗ, là vì không muốn có thể làm cho hắn rất khó khăn, hy vọng đại nương có thể làm cho hắn hối cải. Chẳng qua nếu như Nam Cung Tuấn thật sự hối cải nhận sai, đại tẩu nàng có thể nghĩ tới chính mình hay không?"
- Ta… Ta thì làm sao?" Từ Tử San có chổ sợ hải hỏi.
Lăng Phong nói:
- Nếu như đại ca của ta thành tâm sửa lổi, như vậy nàng phải chết!"
Từ Tử San càng kinh hãi hơn, nghẹn ngào nói:
- Chính là… Chính là việc này tất cả đều là Nam Cung Tuấn sai khiến ta. Tiểu thúc tử, điều này… Điều này không quan hệ tới ta."
Lăng Phong lắc lắc đầu nói:
- Độc là do nàng bỏ, người cùng tang vật đều bị bắt. Nếu như đại nương muốn giữ gìn cho đại ca của ta, chỉ có thể hy sinh nàng, khiến nàng phải gánh chịu tội đồ. Cho nên nếu như đại ca ta nhận sai mà hối cải, nàng chỉ có thể thay hắn mà lấy cái chết để tạ tội.
Chẳng qua nếu như đại ca ta không hối cải, nàng cũng không thoát khỏi cái chết, bởi vì sự tình của đại ca đã bại lộ, tiếp theo hắn chỉ có hai cách lựa chọn, một là đem nàng giết người diệt khẩu, hai là tạo phản giết nàng cùng ta, kế tiếp là tru sát toàn thể người của Nam Cung thế gia! Bất quá vạn nhất mà hắn chọn tạo phản cướp quyền, chẳng qua là tìm vào đường chết. Một khi đại ca thất bại, chị dâu nàng là đồng đảng của hắn, tự nhiên cũng là khó tránh cái chết."

- Không…" Từ Tử San la lớn lên nói, nàng trở nên tuyệt vọng, thật ra thời khắc sự tình bị bại lộ, nàng cũng dự đoán là kết cuộc như vậy, chỉ là đối mặt với cái chết, nàng trở nên sợ hãi.
- Nhị thúc, ngươi nhất định phải cứu ta!!" Từ Tử San nói lên, đã hướng Lăng Phong quỳ xuống.
Với cái chết trước mặt, thì sự kiên cường của con người đều biến thành mềm yếu, càng huống chi Từ Tử San chỉ là một người đàn bà.
Lăng Phong thở dài nói:
- Chị dâu, kỳ thật ta cảm thấy làm người không cần phải… Đuổi tận giết tuyệt! Đại ca đối với nàng như vậy, thật sự hơi quá đáng. Nhưng nói đi nói lại, nếu như ta muốn cứu nàng, thì phải chịu mang tiếng thậm chí là nguy hiểm!"
Từ Tử San là người thông minh, vừa nghe Lăng Phong nói như vậy, thì biết sự tình có thể quay lại đường sống, lúc này quỳ hướng tới hắn, ôm lấy Lăng Phong nói:
- Nhị thúc, ta biết rõ ngươi nhất định có biện pháp, chỉ cần ngươi cứu ta, ta nhất định làm thân trâu ngựa báo đáp ngươi."
Lăng Phong thản nhiên nói:
- Cứu nàng cũng chưa hẳn là làm không được, chỉ là ta biết cứu nàng, nàng tương lai làm thế nào? Nam Cung thế gia nàng hẳn là không ở được. Trở về Phích Lịch môn sao? Chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không muốn nhận, nàng một người đàn bà bại hoại thanh danh. Chẳng lẽ nàng muốn lưu lạc khắp nơi? Tùy tiện ở dưới quê tìm một nhà nông, chọn những… kia thô tục thôn phu để làm tiểu thiếp, hoặc giã lưu lạc phong trần… "
- Không… "
Từ Tử San nghe được Lăng Phong vừa nói như vậy, tâm lý lại càng thêm tuyệt vọng, điều này so với cái chết lại càng thống khổ tuyệt vọng hơn, khiến nàng hoàn toàn hết cách xoay sở.
- Ta nên làm thế nào, ta nên làm thế nào?"
Một người một khi mất đi mục tiêu, tất sẽ không còn chổ đứng, cũng lại sẽ biến thành mê mang tuyệt vọng.
Từ Tử San lúc này đã mất đi trọng tâm ngồi dưới đất, Lăng Phong nhìn ngắm nàng, vừa vặn xuyên thấu qua chổ hở của cổ áo, nhìn thấy rõ thật sâu, hơn phân nửa thật là trắng nỏn, Lăng Phong ngửi thấy mùi thơm từ Từ Tử San tỏa ra, trong lòng nhộn nhạo.
Vừa lúc đó, trùng hợp Từ Tử San cũng ngẩng đầu nhìn lên hắn, chứng kiến ánh mắt nóng bỏng của Lăng Phong, đột nhiên dường như hiểu cái gì, lập tức thẹn thùng không thôi.
Lăng Phong trong lòng giật mình, không kìm được vươn tay nắm chặt lấy tay ngọc của nàng, nàng thoáng chút giãy dụa một cái, nhưng lập tức mặc cho hắn nắm lấy tay mình. Lăng Phong cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, nhẹ giọng nói:
- Chị dâu, kỳ thực nàng cũng chẳng phải là không có nơi đi!"

- Nhị thúc, ngươi… Ngươi có chuyện đừng ngại nói thẳng."
Từ Tử San trong lòng bất an không yên, nhưng là đối mặt với sự hấp dẫn của sinh tồn, nàng đành bỏ xuống sự rụt rè.
Lăng Phong đở nàng dậy, cùng nhau ngồi vào một bên trên giường đá, trông thấy hai chân thon dài của Từ Tử San, khiêu khích tâm tư của con người. Hắn trong lòng vừa động, bạo gan lên, tay phải vuốt ve lên chân nàng, trơn láng non mịn.
Từ Tử San trong lòng đột nhiên hiểu rỏ điều gì, tuy nhiên rất không tình nguyện cái chân nhúc nhích một cái, tâm lý lo lắng đã không còn cách chọn lựa, liền mặc cho hắn. Tay Lăng Phong thuận theo hướng lên vuốt ve nàng, tròn trịa, mười phần nhục cảm. Nàng không cách nào ức chế thở gấp một tiếng, tay phải Lăng Phong đã vén váy vươn lên tiến vào, nhắm vào chổ diệu dụng thần bí tìm kiếm, Từ Tử San lấy ra khí lực cuối cùng vươn tay nắm chặc bàn tay háo sắc của hắn, không để cho hắn tiến thêm một bước, đột phá sau cùng.
- Nhị thúc, ngươi… "

Từ Tử San cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, ý đồ cự tuyệt Lăng Phong.
Lăng Phong hít một hơi nhịn xuống, không che dấu chút nào nói:
- Chị dâu, biện pháp sống sót duy nhất chính là làm nữ nhân của ta."
- Không, ta là chị dâu của ngươi."
Lăng Phong lạnh lùng nói:
- Ta là gia chủ tương lai của cái nhà này, ý kiến của ta không ai chống lại được. Chỉ cần bắt Nam Cung Tuấn diệt trừ, ta có thể cho nàng một thân phận khác, đổi một cái danh tự làm nữ nhân của ta, chỉ cần người trong nhà này không nói, ta nghĩ các nàng cũng không dám nói. Như vậy người ngoài sẽ vĩnh viễn không biết nàng là Từ Tử San. Lại nghĩ xấu một điểm, ba tháng sau Hồ Điệp môn cùng Nam Cung thế gia đại chiến thắng bại khó nói, vạn nhất Nam Cung thế gia gặp thảm cảnh diệt môn, người ta chẳng qua một đống xương trắng, đến lúc đó thi thể đầy đất, ai còn phân biệt được nàng là chị dâu còn là nữ nhân của ta.
Chẳng qua vạn nhất ba tháng sau ta Nam Cung Vũ thu được thắng lợi to lớn, vậy ta là người cứu vớt võ lâm, đến lúc đó ai còn dám nghĩ đến thân phận của nàng! Ta lấy một trăm lão bà, nàng là một người trong đó, ai sẽ biết tên tuổi cùng dung mạo một trăm lão bà của ta ? Ta có thể khiến cho nàng thanh thản ổn định làm Nam Cung Vũ phu nhân."
Từ Tử San do dự, đối mặt sinh tồn, nàng có quyền chọn lựa? Mặc dù cái này cũng không hay ho lắm, thậm chí có điểm hơi tệ, nhưng chính là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.
Lăng Phong thấy nàng không lên tiếng, tiếp tục nói:
- Không nên trông cậy vào Nam Cung Tuấn, hôm nay nàng cũng thấy đấy, võ công của hắn kém xa ta vạn dặm, cứ cho là hắn có thể chơi trò âm mưu lên làm gia chủ, lúc gặp Hồ Điệp môn, hắn chỉ còn có con đường chết, nàng theo hắn cũng chỉ có thể là chờ chết. Lại nói, hiện tại hắn vì muốn bảo vệ mình, một lòng muốn giết nàng diệt khẩu, nàng còn có thể hy vọng hắn tới cứu nàng? Trước sau nàng cũng là người sắp chết, nếu như nàng buông lỏng cỏi lòng của mình, làm nữ nhân của ta, có lẽ ngoài ra ta thật sự còn cho nàng một cõi thiên đường."

Từ Tử San có chổ tức giận, nàng nổi giận nguyên do vì một vài câu nói của Lăng Phong, nguyên do vì mối hận với Nam Cung Tuấn. Bất quá nói đi nói lại. Nàng Từ Tử San đương nhiên có thể nghe Nam Cung Tuấn xúi bẩy. cũng đủ để chứng minh nàng cũng không phải là nữ nhân hiền thục gì, nếu không thì cũng sẽ không bất chấp việc sai trái là ra tay làm chuyện hạ độc. Nàng có thể làm việc này, cũng là đủ chứng minh bản tính tà đạo của nàng. Nữ nhân như vậy, thường thường là chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, hẳn là có tính toán. Nàng vì cái gì mà bán mạng cho Nam Cung Tuấn a!
- Nàng hiện tại chỉ có hai cách lựa chọn, một cách là phải chết, một cách là làm nữ nhân của ta." Lăng Phong không che dấu nói:
- Kỳ thật nàng làm nữ nhân của ta, có thể đạt được sự thay đổi ý tưởng về sự khoái lạc..."
- Ngươi... ngươi bất quá là ham muốn khoái lạc nhất thời, ngươi có thật tâm yêu thích ta sao? Như thế đấy là sĩ nhục, ta thà nguyện chết cho xong."
Từ Tử San đến lúc này mạnh miệng nói mà thiếu kiên định, nàng là danh môn khuê tú, suốt đời này chỉ có một nam nhân, truyền thống quan niệm đạo đức thâm căn cố đế.
Lăng Phong cười lạnh, nói:
- Như vậy rất tốt. Vậy ta không còn gì để nói, nàng cứ theo Nam Cung Tuấn đợi chết đi, ta không làm phiền nàng." Nói xong, liền muốn xoay mình đi khỏi.
Từ Tử San không nghĩ là Lăng Phong dứt khoát như thế, toàn bộ tất cả mất trọng tâm, vào lúc Lăng Phong bước chân đi đến cửa mật thất. Nàng kêu lớn một tiếng:
- Cứu ta... Ta không muốn chết." Nói xong, giòng lệ từ trong đôi mắt nàng tuôn xuống.
Khuất phục, nàng chỉ có thể đầu hàng.
Lăng Phong cũng không quay đầu, nói:
- Nàng suy nghĩ kỹ chưa? Ta không muốn ép buộc người khác làm chuyện mà họ không mong muốn..."
- Không, là ta tự nguyện mà!" Từ Tử San cúi đầu nghẹn ngào đáp lời, nàng đã bỏ lở việc Lăng Phong cho mình được lựa chọn. Hiện tại bị buộc phải cầu xin, điều này thật là nhục nhã, cái này chỉ có thể cực kỳ trách nàng tự mình không có chủ kiến, tự cao tự đại, không nghĩ đến Lăng Phong căn bản không để nàng đẩy vòng quanh.
- Rất tốt." Lăng Phong quay mình đi đến bên cạnh nàng, nói:
- Chị dâu, hiện tại nàng biết phải làm như thế nào không?"
Từ Tử San không dám nhìn thẳng hắn, cuối thấp đầu, nói lắp bắp:
- Tiện thiếp xin ra mắt chủ nhân."
Lăng Phong trong lòng không thoãi mái, nói:
- Ta làm cái gì mà khiến cho nàng sợ hãi sao?"
Từ Tử San lúc này không dám ngẩng đầu, càng không dám lên tiếng.
Lăng Phong trầm giọng nói:
- Hãy nâng cái đầu nàng lên."
Từ Tử San không dám cự tuyệt, nàng ngẩng đầu lên một chút, chỉ là nhắm mắt lại.
Lăng Phong đứng trước mặt nàng, lớn giọng nói:
- Quỳ xuống!"
Từ Tử San theo lời quỳ rạp trên mặt đất, Lăng Phong tự cởi bỏ quần áo, phần cự đại nhô lên, âm thầm xuyên qua chiếc áo trắng phía trước ngực nàng, xuyên qua khe ngực, Từ Tử San cảm thấy giữa hai ngọn đồi của mình có vật gì đó nóng hầm hập, trên chiếc mũi ngọc có một vật ở đó, một mùi vị lạ lùng không tả được bay vào lổ mũi của nàng.
Từ Tử San không còn nhịn được nữa, nàng mở mắt ra, thì thấy Lăng Phong trần truồng ở phía trên thân thể mình. Nàng thấy thế thẹn thùng mặt ngọc đang trắng hóa hồng, xấu hổ muốn chạy đi, đã sớm bị Lăng Phong tóm lấy eo ôm chặt…Từ Tử San thẹn thùng cuống quýt giãy dụa tránh thoát hắn hoài!
- Từ Tử San, nàng có biết hậu quả tránh né ta như thế nào không?"
Lăng Phong cười tà đạo nói.
- Ngươi, ngươi thả ta ra đi, ngươi... không nên... "
Lăng Phong gật gật đầu, nói:
- Nàng lại có thể quên rồi sao, lời nói mới vừa rồi nàng tự mình nói qua, đó là nguyện ý mà! Bất quá nàng không cần phải sợ, bởi vì ta chỉ cần yêu thương nàng một chút! ha ha... " Nói rồi, Lăng Phong lại nhào lên trên....
Từ Tử San cùng với Lăng Phong ở giửa trận ra sức đấu đá, Lăng Phong mãnh liệt phi phàm, một mặt ôm chặc Từ Tử San, một mặt đè nàng xuống trên tấm thảm mềm mại, thân thiết ôm ấp Từ Tử San, hai tay vuốt ve khắp nơi trến tấm thân phiêu hương của nàng.
Từ Tử San phát ra một tiếng kêu sợ hãi, áo trên người đã sớm bị lột trần, mặt của nàng trở nên trắng như tuyết, trái tim như chìm lắng xuống, không biết làm sao để thoát thân??
Lăng Phong liền vừa cười vừa nói:
- Nàng hảy nên ngoan ngoãn theo ta đi, bằng không ta có thể tùy thời đổi ý…"
- Ngươi... !" Từ Tử San cố nhẩn nhịn, trong lòng đau khổ nhục nhã, vẫn còn ráng giãy dụa.
Lăng Phong cởi bỏ đồ tơ tằm của Từ Tử San, hiện ra ở bên trong trắng như tuyết, tòa thiên nhiên ngọc ngà, đã từ lâu mơ ước mong muốn đạt được, đã ở sát bên!#@@!¥,Lăng Phong sung sướng thưởng thức thân thể cân đối tuyệt mỹ của Từ Tử San, đỉnh thánh nữ kia ngẩng cao lên, tràn đầy ánh sáng của tuyết trắng.
Gương mặt Từ Tử San đã đỏ hồng, lớn như vậy rồi, nàng chưa từng gặp qua nhục nhã như thế này, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lòng như dao cắt, dòng thanh lệ từ khóe mắt chầm chậm chảy xuống.
Lăng Phong thấy Từ Tử San trông vẻ thẹn thùng cùng cam chịu, trong lòng ngứa ngái. Hắn áp vào trên tấm thân kiều diễm động lòng người, hôn vào nước mắt của nàng, hôn vào bờ môi thơm của nàng, đưa lưỡi của hắn vào trong miệng nàng, dùng lưỡi nhẹ nhàng khuấy động, ngọc dịch chất lượng của nàng. Dùng răng nhẹ nhàng cắn...mút lấy ngọc trấp trong miệng nàng....
- Đừng..." Từ Tử San trong lúc ngừng nghĩ rên rỉ kêu.
- Lát nữa đây, nàng sẽ chết lên chết xuống..." Tiếp theo giọng cười này, hai tay Lăng Phong ra sức trên thân, Từ Tử San cảm thấy toàn thân từng cơn đau nhức tiến vào trong lòng, nước mắt giống như chuỗi trân châu, chảy mãi không thôi, nàng có lúc nào mà chịu sự sĩ nhục như thế chứ?
Từ Tử San càng là phản kháng, Lăng Phong đối với việc phản kháng này tâm lý lại càng gia tăng sức mạnh, thậm chí càng muốn đến đỗi tùy ý vùi hoa dập liễu.
Bên trong Lăng Phong Ngự Nữ Song Tu là loại đại pháp ma quỷ một thứ, khống chế thân thể cùng tư tưởng của hắn, hắn liền biến thành một con người, một con người ma quỷ.
- A...!" Một tiếng kêu thê lương mà ướt át, buồn bã mà nhu mì, khóc lóc mà nũng nịu... của Từ Tử San. Phòng tuyến đã bị phá vỡ...Nhưng những điều không biết xấu hổ vẫn còn ở phía sau.
Thật lâu...
Trên đôi má lúm đồng tiền tuyệt sắc của Từ Tử San không thể tự chủ lại tăng thêm một tầng đỏ thắm làm say đắm lòng người, quả thực là tâm hồn thiếu nữ thẹn thùng vô hạn. Tự mình vậy mà sản sinh ra vô số cảm giác khoái lạc. Cái loại cảm giác sướng khoái này khiến cho nàng cảm thấy mình dường như là một nữ nhân dâm đảng. Trong đầu óc nàng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, muốn cự tuyệt, nhưng thân thể lại không chịu, cố chết nhào đến đối phương, hưởng thụ cái loại cảm giác xung kích, giống như phiêu lãng trên mây, lang thang trên biển, vừa mềm mại lại vừa nhám nhúa! Nói không nên lời vui sướng thoải mái, toàn bộ thống khoái.
Từ Tử San hoàn toàn bị Lăng Phong đùa bởn đến nghiến răng khóc lén, mày liểu nhăn lại, một màn chẳng hiểu là dạng thống khổ hay là dạng vui sướng thẹn thùng.
- Ha ha... kêu lớn một chút!"
Lăng Phong đầy ấp thành tựu và tự hào của nam nhân, hắn cảm giác trên thế gian này chuyện tuyệt vời nhất chỉ đến như thế này là cùng.
- Vâng... " Từ Tử San má lúm đồng tiền say đắm, vành tai đào đỏ hồng một mảnh.
- Mau kêu đi! !" Lăng Phong lớn tiếng thúc dục.
- Mình rất sướng! Thật là rất sướng!" Từ Tử San đôi mắt đẹp như chứa mùa xuân, đôi tai đào đã hóa hồng, cuối cùng bất cần tất cả bắt đầu hét to...
Bên trong mật thất từng hồi trêu chọc thở dài rên rỉ, thở gấp yêu kiều, nhu mì kiều diễm, sắc xuân… tràn ngập khắp không gian…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK