- Nàng thật không nên câu dẫn ta, thời gian địa điểm đều không thích hơn…" Cảm nhận được sự bất an của Lăng Phong, sư nương vuốt ve khuôn mặt của Lăng Phong:
- Phong nhi, chàng lo lắng sao? Có lẽ qua đêm nay chúng ta có thể trở lại Bạch Đà Sơn, tất cả sẽ làm lại từ đầu?" "Nói vậy không sai…" Lăng Phong gật đầu nói:
- Nhưng trong lúc chạy trốn phải tận lực bảo trì sức khỏe". "Vậy… Vậy chàng hối hận rồi sao?" Sư nương hỏi. Lăng Phong bật cười:
- Dù là việc cứu nàng ra, hay là lấy nàng làm vợ đều là chuyện tình mà Lăng Phong cảm thấy kiêu ngạo nhất trong cuộc đời này, vĩnh viễn không hối hận". "Phong nhi, phu quân của ta". Sư nương hôn lên ngực Lăng Phong một cái, vui ve nói:
- Yêu thương chàng, trở thành thê tử của chàng, ta cũng sẽ không bao giờ hối hận…" "Thật chứ?" Lăng Phong tâm tính biến chuyển tốt hơn, nhân lúc rảnh rỗi khôi phục thể lực, hỏi:
- Nếu như ta còn cùng Vô Song và Lục Phi Nhi ở chung nữa, nàng còn có thể trước trước sau như một đối tốt với ta không?" Sư nương đang tươi cười, nhắm mắt tựa vào ngực Lăng Phong, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Lúc ta còn nhỏ, cha mẹ ta cả ngày bận bịu chuyện tình của Hoa Sơn phái, chưa từng vui đùa cùng ta, ta chỉ có thể một mình vui chơi ở hồ nước hoặc bên cạnh đong suối nhỉ, đếm những con cá bơi qua bơi lại, nói chuyện cùng chúng để đỡ buồn, cuộc sống qua ngày rất cô đơn lạnh lẽo". Lăng Phong không nói chỉ nhìn nàng với anh mắt cổ vũ. "Sau này, cha mẹ ta mang Lục Thanh Phong trở về, hắn lớn hơn ta, hiểu biết cũng nhiều hơn, khi đó hắn đối xử với ta thật sự rất tốt, mỗi ngày cùng ta vui đùa, đưa ta đi thả diều, cùng ta luyện kiếm. Lúc đã ta đã hạ quyết tâm, sau này lớn lên nhất định phải gả cho hắn…" Lúc sư nương nói nhưng lời này, mang theo một chút ưu thương. "Cuối cùng điều nàng mong muốn đã thành sự thật!" Lăng Phong thản nhiên nói. "Nhưng mà ta đã sai rồi, bởi vì lúc đó ta còn nhỏ không suy nghĩ chín chắn mà quyết định sự việc liên quan tới cả cuộc đời, thật ra giờ đây nghĩ lại, Lục Thanh Phong căn bản không đủ tư cách làm trượng phu của ta. Năm đó ta đã nhầm tình cảm trẻ con thành tình yêu nam nữ, không phải là tình cảm thật sự. Nhưng mà…" "Sau này có Phi Nhi, chàng biết không, Phi Nhi lúc mới sinh ra, cả người tràn ngập mùi thơm nồng đậm, cười rộ lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền trên má nhỏ, thật sự là cực kỳ đáng yêu". Anh mắt sư nương tràn đầy hạnh phúc:
- Ta như có được vật quý báu nhất, từ đó về sau, cho dù là ăn cơm hay nằm ngủ, đều phải ôm Phi Nhi, nếu như ba canh giờ không thấy nó, trong lòng cũng không bình an". "Trong lòng nàng nhất định rất yêu thương tiểu sư muội…" Lăng Phong nói. Sư nương gật đầu, nói:
- Nếu như ta phải rời khỏi Hoa Sơn, nếu còn điều gì cảm thấy chưa yên tâm, thì đó chính là Phi Nhi. Thật ra ta biết Phi Nhi theo chàng là rất tốt, ta cũng đồng ý. Nhưng mà trong khi đó chúng ta cũng xảy ra quan hệ, ta lâu nay vẫn chìm trong mâu thuẫn. Cho đến khi chàng và mẫu thân ở cùng nhau, ta mới có thể hoàn toàn giải khai khúc mắc. Mâu tâ đã nơi với ta, con người không có điều gì không thể buông tay, nếu một ngày nào gặp sự tình như vậy, dù luyến tiếc cũng nhẹ nhàng buông ra, sau đó từ từ nhắm mắt lại, vĩnh viễn hưởng thụ sự im lặng. Đời người đơn giản chỉ là một giấc mộng, dứt bỏ hết thảy thế tục, trở về con người chân chính của mình, có dũng khí yêu, có dũng khí hận, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc mới là chân lý đời người!" Lăng Phong trong lòng vô cùng vui mừng, nói:
- Không sai, thật ra chúng ta nên dũng cảm hơn một chút, có rất nhiều người giống như chúng ta bị vây trong luân lý đạo đức, tam cương ngũ thường … Có lẽ cần phải có người đứng ra phá vỡ!" "Sao? Chàng muốn nói điều gì?" Sư nương kinh ngạc nhìn Lăng Phong hỏi! Lăng Phong dừng một chút, sau này những lời hắn vừa nói, trở thành mục tiêu cả đời hắn theo đuổi, cũng trở thành nguyên tắc cùng quy định ngày sau trên giang hồ, được người người tôn sùng, trở thành điều luật giang hồ không thể thay đổi, truyền tụng trăm ngàn vạn năm:
- Mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, trời cao sinh ra chúng ta đã trao cho chúng ta những quyền lợi không thể bị tước đoạt, trong đó có cả quyền được sống, quyền tự do theo đuổi hạnh phúc. Vì bảo vệ quyền lợi này, chúng ta mới thành lập nên điều lệ xã hội và phẩm hạnh đạo đức giang hồ. Trên giang hồ tuần hoàn này luật lệ cùng đạo đức giang hồ chỉ có người chính phải chúng ta dùng tới, trái lại là tà phái. Nhưng dù cho là tà phái hay chính phái thì chỉ là khác nhau trên hình thức, cũng không có quy định thật chặt chẽ ràng buộc. Mọi người có quyền theo đuổi cuộc sống, tự do, quyền theo đuổi hạnh phúc. Người chính phái tạo nên luật lệ nhưng nếu như họ gây nên bao vây truy giết, vậy họ sẽ trở thành tà phái! Mọi người có quyền thay đổi hoặc loại bỏ nó, thành lập nên một trật tự giang hồ mới, khiến cho bọn họ được an bình cùng hạnh phúc. Lịch sử từ trăm ngàn năm nay cũng đã chứng minh đó là sự thật, cho dù gặp điều gì khổ cực, miễn là có thể chịu đựng thì chúng ta chịu đựng, chúng ta dễ dàng bỏ qua mà vô tình bỏ qua quyền lợi của chính bản thân mình, thành lập nên thói quen tuân theo quy định cùng đạo đức . Nhưng mà, bị bị truy sát nguy hiểm tới tính mạng, tự do cùng quền lợi hạnh phúc bị đe dọa, chứng tỏ có người có ý đồ độc tài đem mọi người đặt dưới ách thống trị. Như vậy mọi người muốn có quền lợi thì phải có nghĩa vụ lật đổ hắn, cũng là vì chính bọn họ mà thành lập nên một trật tự giang hồ mới đảm bảo an toàn hạnh phúc!" "Phong nhi!" Sư nương nghe xong lời Lăng Phong nói, sợ đến ngây người, nếu như không phải người cực thông minh, thì khó có thể nói nên những lời như thế. Bạch Quân Nghi đôt nhiên cảm thấy nam nhân trước mặt mình không còn là một tiểu nam hài, hắn đã đỉnh thiên lập địa, hơn nữa nhất định sẽ đi vào võ lâm sử sách, trở thành truyền thuyết mà người người trong võ lâm kính ngưỡng. Nhưng mà có một việc khác mà Bạch Quân Nghi không thể ngờ tới chính là: bởi vì lời nói này, sau này Lăng Phong phấn đấu thực hiện, cuối cùng hoàn thành việc thành lập nên một trật tự giang hồ mới, cũng bởi vậy trở thành "Võ lâm chi phụ" mà mỗi người đời sau đều truyền tụng!