Tây Môn Đình Đình thậm chí còn mang một chuỗi vòng cổ trân châu mà tự mình đem từ Tây Môn thế gia đến tặng cho Tần Thục Phân, đây chính là bảo vật gia truyền của nhà nàng. Bởi vậy có thể thấy Tây Môn Đình Đình đúng thật là một lòng muốn làm nàng dâu tốt của Nam Cung thế gia.
Tần Thục Phân tuy nhiên rất lo lắng Tây Môn Đình Đình xuất hiện sẽ cướp đi "lang quân" yêu dấu của mình, nhưng khi nhìn đến Tây Môn Đình Đình biết làm người như thế, cũng liền thư thả rất nhiều. Cười nói:
- Đình Đình, ngươi thật là biết cách làm cho nương vui vẻ nha! Cái vòng cổ trân châu này chính là vật gia truyền của ngươi, ngươi hãy cố gắng giử gìn, ta không cần những vật này, chỉ cần ngươi có thể thay ta chiếu cố Vũ nhi cho tốt. Thay ta nối dõi tông đường cho Nam Cung thế gia, đấy là cho ta lễ vật tốt nhất!"
Tây Môn Đình Đình thẹn thùng cúi đầu, vâng dạ nói:
- Nương, hài nhi biết làm thế nào!"
Tần Thục Phân mỉm cười nói:
- Như vậy là tốt, nếu như Vũ nhi có chỗ nào khi dễ ngươi, ngươi cứ tới tìm ta, biết không?"
Tây Môn Đình trong lòng hoan hỉ nói:
- Nương, Vũ lang không có khi phụ con…" Tần Thục Phân nói:
- Đình Đình, ba tháng sau chính là Nam Cung thế gia cùng Hồ Điệp môn đại chiến, Vũ nhi trong khoảng thời gian này, khả năng cần dùng nhiều một chút thời gian luyện võ công, điều này ngươi cần thông cảm nhiều hơn. "Hài nhi hiểu rồi."
Tây Môn Đình Đình tự nhiên hiểu rỏ Tần Thục Phân dạy điều chi, kỳ thực Lăng Phong thật sự cường hãn sớm đã vượt qua sức chịu đựng của nàng như quả không phải Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai tứ nữ tương trợ cùng lúc, chỉ sợ động phòng hoa chúc một đêm, nàng cũng đã sức tận người tiêu. Cho nên nghe được Tần Thục Phân nói như vậy, nàng tâm lý cảm thấy cũng giống như là hổ thẹn. Kỳ thật nàng nào biết Tần Thục Phong trong lời nói có chuyện, nàng muốn Lăng Phong bế quan tu luyện nhiều, thật ra chính là tạo cho mình nhiều cơ hội tiến hành cùng hắn hẹn hò.
Hai người nói chuyện khoảng nửa canh giờ, lúc trở về, Tây Môn Đình Đình gương mặt tươi cười, tâm tình đặc biệt tốt, Lăng Phong thấy Tây Môn Đình Đình trở về, một tay ôm chặt lấy nàng, hít hà mùi thơm trên người nàng, nói:
- Hảo nương tử, có cái gì mà vui vẻ như vậy, mau nói cho tướng công nghe xem!"
Tây Môn Đình Đình nũng nịu một cái, thoát khỏi sự dây dưa của hắn, mỉm cười nói:
- Nương cho thiếp trông chừng chàng, không muốn cho chàng ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Lăng Phong cười ha hả, nói:
- Tướng công ta đều không ra khỏi cửa, mà làm sao trêu hoa ghẹo nguyệt, lại nói còn có nương tử làm bạn, ta há lại làm chuyện hoa nhà không hái lại đi nhặt cỏ dại?"
- Ba hoa!"
Tây Môn Đình Đình trên miệng thì giận dổi, nhưng trong bụng thì nở hoa, nói:
- Bớt không đứng đắn đi, nương muốn chàng qua đó!"
- Nương tìm ta!"
Lăng Phong ngẩn người.
Tây Môn Đình Đình gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy!"
Lăng Phong hôn vào má Tây Môn Đình Đình nói:
- Vậy nàng đi tắm rửa trước, ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ tướng công trở về."
- Bại hoại, nhân gia không có cần!" Tây Môn Đình Đình nói, mà khuôn mặt đã giống như trái táo chín một thứ. Đang lúc muốn nũng nịu đánh Lăng Phong, thì hắn đã rời khỏi gian phòng.
Lúc này vừa vặn trăng ở trên đầu ngọn liễu, Lăng Phong đi tới trước cửa phòng Tần Thục Phân, nhè nhẹ gõ gõ vào khung cửa, cười nói:
- Nương, hài nhi cầu kiến!"
Tần Thục Phân âm thanh ôn nhu, thân thiết truyền ra nói:
- Vũ nhi, ngươi vào đi."
Lăng Phong nghe tiếng bèn đi vào, Tần Thục Phân ngồi ở giữa ghế giống như cười mà không phải cười nhìn vào Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn thấy nàng, trong nội tâm đã rỏ vài phần, mỉm cười nói:
- Mẫu thân tìm hài nhi vì chuyện gì?"
Tần Thục Phân mỉm cười nói:
- Ngươi nói, phải hay không ngươi xúi giục Đình Đình cầm đồ gia truyền đến hối lộ cho ta?"
- Cầm đồ gia truyền hối lộ người? Con không biết chuyện này như thế nào? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lăng Phong lúc này thật ra cái gì cũng không biết.
Tần Thục Phân cũng không giấu diếm, đem việc Tây Môn Đình Đình muốn tặng vòng cổ trân châu nói cho Lăng Phong .
Lăng Phong nghe xong, cười nói:
- Mẫu thân đối với hài nhi cùng Đình Đình đều tốt như vậy, Đình Đình đương nhiên là vắt óc tìm mưu kế để mong được người yêu mến!
Tần Thục Phân liếc nhìn Lăng Phong nửa mắt, hờn dỗi cáu gắt mắng:
- Ngươi a, có vợ rồi là đã quên nương, ngươi tự mình nói đi, có bao nhiêu ngày không tới gặp ta.." Lăng Phong hô to oan uổng nói:
- Mẫu thân, người quả thực là làm oan uổng người tốt, hôm qua ta mới thành hôn, ta cũng không thể vứt tân nương xuống mặc kệ, chạy tới cùng người động phòng a. Hơn nữa, chính là ta nghĩ, cha cũng không cho a…"
- Cái gì cùng nương động phòng? Khó nghe muốn chết, ta có thể thanh minh là không có chuyện đó. Ngươi không phải là cái gì Nam Cung Vũ, cũng không phải là hài nhi của ta, ngươi chính là toàn tâm toàn ý phu quân Lăng Phong yêu dấu của ta."
Tần Thục Phân trong nội tâm không phục, hừ hừ nói:
- Lại nói Nam Cung Hiên kia, căn bản chính là thái giám, thế nào mà động phòng? Hắn một lòng chỉ nghĩ tới võ công, không thể do vậy mà phá công. Sớm nay ngươi và Đình Đình mới đi, hắn liền trở lại cái ổ chó đi bế quan, làm gì mà còn lo tới ta!"
Lăng Phong cười ha ha nói:
- Nguyên lai có người không chịu nỗi cô đơn, muốn đi tìm nam nhân!"
- Ta chính là nhớ ngươi, như thế nào, chẳng lẽ ngươi có mới nới cũ sao?" Tần Thục Phân không phục giận nói.
- Ngược lại không có 'có mới nới cũ', cũng không biết ta phục thị nàng mệt nhọc, đến cùng có được một chút thưởng lệ không ? Lăng Phong mỉm cười hỏi.
Tần Thục Phân miệng cáu gắt, sẳng giọng:
- Ngươi làm cái gì vậy, sao không nói tiếp lời dể nghe, hừ! Nhìn ngươi kìa, còn không trở nên dạng vô lại một thứ!"
Lăng Phong cười hì hì lên, một mặt cẩn thận đánh giá nàng hờn dỗi thần sắc động lòng người. Trải qua Tiêu Dao Ngự Nữ song tu làm tươi tắn, Tần Thục Phân càng ngày càng trở nên thành thục mê người, lại làm cho cảm giác của Lăng Phong giống như rất thân cận, nàng phong hoa tuyệt đại mị lực động lòng người, làm cho Lăng Phong không nhịn được muốn cùng với nàng đùa giỡn đoạt hoa.
Tần Thục Phân mái tóc bới cao, đôi mắt long lanh. Mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, bên trên lộ ra một mảnh mềm mịn. Cái này làm Lăng Phong có điểm không chịu được, thèm muốn đưa miệng liếm láp vài cái, bộ dáng giống như là đại sắc lang chỉ nhìn thấy một món ngon trên đời.
Tần Thục Phân tiến lên hướng trên đầu Lăng Phong vỗ một cái, sẳng giọng:
- Nhìn cái gì vậy? Không biết ta sao?"
Lăng Phong một phát ôm chặt Tần Thục Phân nõn nà, nói:
- Hảo nương tử của ta nha, nàng làm sao lại mê người như vậy, ăn mặc lại ít như vậy, đây phải nói rõ khiến ta phạm tội nha?" Vừa nói chuyện, đem Tần Thục Phân nửa đẩy nửa kéo vào trên giường của gian phòng!
Tần Thục Phân cũng không cự tuyệt, hờn dỗi nói:
- Ngươi còn không sợ người khác trông thấy?"
Vừa nói chuyện, tay của nàng vung lên, ngọn nến liền dập tắt.
Lăng Phong ai một tiếng, nói ra:
- Ai da, nàng làm gì vậy, lại tắt nó đi. Trong phòng tối thui, khiến ta nhìn chẳng thấy… Tần Thục Phân áp lên thân thể Lăng Phong, nói:
- Ngươi nha, ánh trăng sáng như vậy, ngươi còn nhìn không thấy sao! Hơn nữa, có một số việc làm, là không cần con mắt. Chẳng lẽ đạo lý này ngươi cũng đều không hiểu sao? Lăng Phong nghe xong, cười hắc hắc không ngừng, nói ra:
- Hảo nương tử của ta rốt cuộc là một người hiểu rỏ phong tình, ở cùng một chỗ với nàng, cảm giác thật là kỳ diệu nha."
Vừa nói chuyện, đem Tần Thục Phân ôm thật chặt vào. Mỹ nữ thành thục như thế ở trong ngực, thật cũng không nóng lòng làm việc.
Lăng Phong cảm giác sự ấm áp của Tần Thục Phân. Lại hỏi tiếp:
- Nàng cùng Tây Môn Đình Đình bàn chuyện trong phòng lâu như vậy, là nói những chuyện gì?
- Cũng là không có gì, chỉ là khiến nàng xem chừng ngươi một chút, ngoài ra bảo nàng sớm vì ngươi mà sinh một hài tử!" Tần Thục Phân tay trên tay dưới ôm lấy Lăng Phong mà nói.
- Chỉ đơn giản như vậy sao?" Lăng Phong có điểm không dám tin tưởng hỏi
Tần Thục Phân nói:
- Vậy ngươi nghĩ sao?" Lăng Phong nói:
- Còn Nam Cung Hiên kia, hắn có hoài nghi chúng ta hay không?"
Tần Thục Phân trả lời:
- Hắn a, tâm lý chỉ nghĩ đến luyện võ, cả ngày muốn bế quan, nào có công phu trông chừng ta? Lại nói, trong nhà này ta chính là lão đại, ai dám quản ta chớ? Như quả còn có chuyện ta không yên lòng thì đó chính là ngươi!"
Lăng Phong cười nói:
- Nàng không yên lòng là lo ta bị Đình Đình lôi đi a."
Tần Thục Phân nhẹ nở nụ cười, nói:
- Giờ đây ngươi là người có vợ, từ nay về sau nên thành thật một chút."
Lăng Phong một tay để trên lưng Tần Thục Phân ve vuốt, lại vừa hỏi:
- Vậy ý nghĩa có phải là từ nay về sau ta cũng không thể đến tìm nàng?"
Tần Thục Phân khẽ nói:
- Ngươi dám không đến! Ngươi không đến tìm ta. Ta khiến cho Đình Đình mời ngươi đi qua!."
Lăng Phong ghé miệng hôn nhẹ lên mặt Tần Thục Phân, nói:
- Ta chỉ đùa với nàng thôi, cùng nàng chung giấc so với làm thần tiên còn sung sướng hơn, ta hỏi, đến hay không đến tìm nàng?"
Tần Thục Phân điểm vào mũi Lăng Phong một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi, miệng giống như thoa mật một thứ. Từ nay về sau bớt cùng nữ hài tử nói ra những lời này nha, bằng không nói như thế, lại càng có nhiều cô nương quấn lấy ngươi."
Lăng Phong cười ha ha, nói:
- Loại lời này ta chỉ nói với nàng mà thôi."
Tần Thục Phân thở dài:
- Ngươi cho ta là hồ đồ sao, bọn tỷ muội đều ở trên đảo Đào Hoa, các nàng chính là ngàn vạn lần dặn dò ta cần giám sát ngươi chặc chẽ, giờ đây ngươi lại cưới Tây Môn Đình Đình, ta thân mình chính là thiếu trách nhiệm…"
- Ha ha, nàng đã thất trách, nên tiếp nhận sự trừng phạt của phu quân!" Lăng Phong nói xong, nghiêng người lật Tần Thục Phân lên trên người, mở miệng hôn mạnh mẽ, hai tay cũng bắt đầu bận rộn. Tần Thục Phân không hề cố kỵ, cũng phối hợp động tác cùng nam nhân.
Một thời gian, trong phòng xuân sắc tràn ngập, hai người đều từ trên người của đối phương tìm được khoái lạc. Bọn họ đều tham lam như mèo gặp mở, chỉ nghĩ vĩnh viễn như vậy mà tới luôn.
Hai người đã mấy ngày không khoái hoạt cùng nhau, bởi thế khi bắt đầu việc này, đều rất ra sức. Lúc này Lăng Phong nằm ở trên giường, mà Tần Thục Phân giống như cưỡi ngựa, nhưng mà không phải cưỡi ngựa mà là cưỡi thương, khi thì phun ra nuốt vào, khi thì xoay tròn, cảm giác tinh tế bám lấy Lăng Phong mang đến cho mình kích thích cùng khoái hoạt.
Mặc dù trong bóng tối không nhìn thấy được gì, cũng có thể nghe tiếng thở gấp hưng phấn của Tần Thục Phân.
Lăng Phong một mặt dùng sức một mặt lại còn cất giọng nói:
- Hảo bảo bối, nàng vẫn là nên đốt đèn lên, ta muốn nhìn nàng thoải mái như thế nào một chút."
Tần Thục Phân khẽ nói:
- Không, không, không, ta không muốn để cho ngươi thấy bộ dáng hiện tại của ta. Rất không tốt để xem."
Nói đến đây, thanh âm của Tần Thục Phân nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa. Ngoài miệng thì nói chuyện, động tác cũng không ngừng, vừa ra vừa vào trong đó, khiến cho người ta hồn vía bay mất.
Lăng Phong cảm giác xương cốt của mình đều nhẹ nhàng, linh hồn giống như lông chim bay phất phới, thầm nghĩ muốn vĩnh viễn cứ như vậy.
Lăng Phong ngoài miệng còn nói:
- Hảo bảo bối, có lúc nào nàng nhớ đến ta không?"
Tần Thục Phân nói ra:
- Ta nhớ muốn chết, cứ nhớ đến nổi mỗi lúc trời tối phía dưới đều ẫm ướt."
Nghe được Lăng Phong rất là thỏa mãn.
Tần Thục Phân điên cuồng được một lát, động tác dần dần chậm lại. Lăng Phong liền khom xuống, ôm eo Tần Thục Phân, hôn đến môi Tần Thục Phân, khiến Lăng Phong cảm giác vô cùng thân thiết.
Tần Thục Phân kêu lên:
- Phong lang nha, khó chịu muốn chết ta, ta đổi không được. Chúng ta tới chỗ gấp rút rồi.
Lăng Phong cười nói:
- Bảo bối nàng nói sao, nàng nói làm thế nào, chúng ta nên làm thế nào? Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian…"
Tần Thục Phân nhắc nhở nói:
- Không được đâu, ngươi cần phải vội đi về, nếu bằng không Đình Đình còn không đến chỗ này của ta tìm ông chồng sao! Khi đó, cái mặt của ta hướng nơi nào dấu đây?"
Lăng Phong đáp ứng một tiếng, nói:
- Tốt rồi, hảo bảo bối của ta, ta đều nghe lời nàng là tốt rồi. Chúng ta tăng nhanh tiến độ, vui chơi cho thống khoái."
Vừa nói chuyện, Lăng Phong cùng Tần Thục Phân vừa ngã xuống vừa lăn, hắn lật nằm lên trên.
Tần Thục Phân chẳng còn biết gì nữa kêu lên:
- Phu quân tốt của ta, ngươi quả thật tốt, làm ta thật là muốn lên tiên."
Ôm chặt lấy cổ Lăng Phong, cứng căng người.
Lăng Phong một mặt dùng sức, một mặt cũng không quên khen nói:
- Hảo bảo bối, nàng mới thật là tốt nha, khiến toàn thân ta mổi lổ chân lông đều sướng. Ta muốn nàng ngày ngày đều ngủ cùng ta nha."
Tần Thục Phân cũng thở hào hển, nói:
- Tốt nhất, ta mỗi ngày đều cùng ngươi, ta chỉ thuộc về ngươi một người. Những người khác không có tư cách làm chuyện giống như thế này."
Lăng Phong rất có kỹ xảo, rất linh hoạt. Trên tư thế, cũng thỉnh thoảng biến hóa, lúc thì cầm chân nàng, lúc thì gánh chân nàng, khi thì nằm nghiêng, khi thì từ phía sau công kích tới, khi thì khiến Tần Thục Phân quỳ phục tại giường…Chiến đấu được một lúc, khiến Tần Thục Phân quá đủ sướng khoái. Tại chỗ sung sướng phía dưới, Tần Thục Phân cũng đã được hai lần cao trào.
Tần Thục Phân nói:
- Hảo phu quân a, ngươi sao còn không có tới a? Ngươi hôm nay muốn đem ta dày vò đến chết a!" Lăng Phong cười, nói:
- Nàng đêm nay đến với ta, không phải muốn chết vài lần sao? Ta sẽ không dể dàng cho nàng bỏ đi như vậy. Nàng chính là nữ nhân yêu dấu trong lòng của ta."
Vừa nói chuyện, tại hai bên kiều đồn đầy đặn của Tần Thục Phân vỗ kêu lên vài cái.
Tần Thục Phân sẳng giọng:
- Tiểu sắc lang, ngươi nhẹ một chút nha, ta cũng đau vậy. Ngươi hăng hái quá đi, đừng đem ta làm hư…" Lăng Phong hai tay nâng quả đào của nàng lên, nghịch ngợm say sưa nói:
- Hảo bảo bối nha, ta như thế nào cam lòng làm cho nàng bị thương sao, ngày tốt lành của chúng ta từ nay về sau còn dài mà."
Vừa nói chuyện, nghịch đến nổi Tần Thục Phân kêu một tiếng, rên rỉ nói:
- Tiểu sắc lang nha, mấy cái trò của ngươi thật không ít nha."
Lăng Phong cười nói:
- Bản lãnh của ta nàng còn chưa có kiến thức hết đâu."
Vừa nói chuyện xong, một trận cuồng phong bạo vũ, khiến Tần Thục Phân quá sức. Nàng quá khoái hoạt, thân thể cũng mềm nhũn, không thể kiên trì, thân thể liền phục xuống, bổ nhào trên giường. Cái này biến thành một loại tư thế khác.
Lăng Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, cả người áp ở phía sau lưng Tần Thục Phân, hai tay chống ở hai bên, lại là một trận thật mãnh liệt…