Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ngọc Quân từ từ tỉnh dậy, nhưng mắt vẫn còn nhắm, thân thể cảm thấy quá mệt mỏi, trong người có cảm giác trống rỗng, khiến nàng ý thức được vừa rồi toàn bộ chuyện tình đúng là sự thật .
Hồ đồ với Lăng Phong, tự mình chẳng hiểu mình có phải là hiệp nữ nổi danh trên giang hồ không? Lại có người chồng danh mãn giang hồ? Gia đình chồng lại là Mộ Dung thế gia oai danh hiển hách?
Việc này làm sao cho tốt đây? Nghĩ tới nghĩ lui chẳng ra được cách nào cho thỏa đáng, trong lòng không khỏi tự mình oán trách! Nàng phiền nảo ngồi dậy, đột nhiên phát hiện Lăng Phong đang quỳ trước mặt mình!
Lăng Phong vừa thấy nàng ngồi dậy, lập tức nước mắt tuôn rơi hướng tới nàng chịu tội, lắp bắp nói năng lộn xộn:
- Ngọc Quân! Nàng giết ta đi! Ta không phải là người, một người đã cứu ta, mà ta lại đối với nàng đáng chết, tự ta..tự ta..một mình ta đáng chết."
Thực ra Thẫm Ngọc Quân chưa nghĩ đến trách tội Lăng Phong, nghĩ tới nghĩ lui hắn không có dùng sức mạnh chỉ là tại mình, lại thấy bộ dáng Lăng Phong hối hận tự trách không khỏi sinh ra một tia nhu tình thương xót.
Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, nàng cảm giác thân thể khác thường, ngước đầu nhìn lại, không khỏi chấn động, sao lại trần trụi như thế? Tóc?
- Ngọc Quân! Ta tội đáng chết vạn lần, vì vậy nàng giết chết ta đi! Có thể chết trong tay nàng, ta cam tâm tình nguyện, chết cũng không tiếc, tóc đúng là ta cắt, ta chỉ muốn sau khi chết, có thể đem bộ tóc tôn quí theo làm bạn dưới cỏi âm, ô…ô…ô…Ngọc Quân, nàng thành toàn cho ta đi."

Lăng Phong lúc nói chuyện, quả nhiên lời nói chân tình, làm cho ai nghe cũng phải động lòng.
Thẩm Ngọc Quân đang lúc vừa thẹn vừa giận, nhưng nghe hắn kể lể khóc lóc một hồi, đúng là muốn khi chết đem bộ tóc của nàng theo, lòng nàng không khỏi lại mềm nhũn.
Lăng Phong lúc này không gượng nổi đau khổ, lại lấy tay tựa vào đùi nàng khóc rống nghẹn ngào, lại tiếp xúc thêm lần nữa, nàng không khỏi xấu hổ lúng túng vạn phần.
Lăng Phong không phải là khờ khạo mà khóc, chỗ tay tựa trên người Thẫm Ngọc Quân xoa xoa bóp bóp, Thẫm Ngọc Quân bị hắn làm cho tâm thần đại loạn, chỉ cố kháng lại, một mặt cất tiếng:
- Ta không trách ngươi, ngươi đừng làm bộ dạng này, đừng làm như thế này nữa!"
Lăng Phong vừa nghe như thế liền miệng nói:
- Ngọc Quân! Nàng không trách ta, nàng thật tốt, nàng thật tốt a!" Miệng thì nói vậy mà tay thì không ngớt sờ soạng. Thẫm Ngọc Quân trong lòng ham muốn lại nổi lên khó nhịn được.
Nàng trong lòng thầm mắng mình vô sỉ, nhưng thân thể lại nhịn không được, dục hỏa lại dâng lên. Nhớ lại tính mạng mình cũng là do Lăng Phong cứu lấy. như mà không có hắn, chính mình bây giờ chỉ có một con đương phải thừa nhận là vận mệnh bi thảm, bởi vậy giờ như thế này cũng thật là tốt rồi.
Phải nên biết Lăng Phong là một đại cao thủ am hiểu thuật mát xa, huống hồ trên người lại có Tiêu Dao Mê Hồn đại pháp, lại còn Tiêu Dao Ngự Nữ song tu, Thẫm Ngọc Quân sớm đã bị hắn không chế.
Lăng Phong làm như mê loạn bề ngoài, nhưng kì thưc đều sử dụng pháp môn. Thực tế hai người thân thể dể xúc động, lại ở tình huống như vậy, thì dù có trinh tiết liệt nữ cũng khó tránh khỏi trượt chân, huống chi Thẫm Ngọc Quân vừa trãi qua tiêu hồn tư vị?
Thẫm Ngọc Quân trong lòng lại cảm giác xấu hổ, lại cảm giác chờ mong, tâm tình thật là mâu thuẫn, khiến cho nàng dáng vẻ xấu hổ yêu kiều. Lăng Phong mắt nhìn, trong lòng càng yêu thương.
Từ phía dưới Lăng Phong, quả nhiên Thẫm Ngọc Quân trong nháy mắt trở nên điên cuồng, mê muội nàng xoay người lại chồm lên trên, lập tức hướng đỉnh phong tiến bước. ( cưỡi ngựa hi hi)
Lại nói Thẫm Ngọc Quân tại Khoái Hoạt lâm bị tập kích, đã chấn kinh Tứ Đại thế gia, càng làm cho Mộ Dung Tuấn lo lắng không thôi.
Mộ Dung Tuấn lòng nghĩ đến vợ yêu, gấp gáp nhắm hướng đuổi theo đến đó. Hắn sợ để lở hành trình, liền bỏ lại đại đội nhân mã, một mình chạy tới trước tìm kiếm.
Đã hơn nữa ngày, cây rừng thưa dần, đột nhiên nghe một tiếng ngựa hí. Hắn theo hướng đó mà đi, quả nhiên bất gặp con ngựa của người vợ yêu dấu. Hắn vừa mừng vừa sợ, hồi hộp nghĩ con ngựa ở đây hẳn vợ mình tất nhiên ở đâu đây, mà tại sao mí mắt của mình lại giật giật?
Mộ Dung Tuấn dọc theo bờ hồ cẩn thận tìm tòi, chợt nghe trong rừng cây phia bên trái dường như có tiếng người, hắn lần đến gần xem xét, quả nhiên là ái thê cùng một nam tử trẻ tuổi, đang nhàn nhã tại đây. Trong lòng hắn buồn bực, ái thê cùng với mình tách ra chưa đến một ngày, mà tên này ở đâu mà ra đây? Lại nghe Thẫm Ngọc Quân mở miệng nói:
- Ngươi còn không nghĩ ngơi, ngày mai ta còn phải đi nữa!" Tên kia giọng cầu khẩn nói:
- Ta hai chân đều mềm nhũn, chúng ta không thể kéo thêm hai ngày?" Thẫm Ngọc Quân nói:
- Ta không có kéo thêm? Sáng mai, ta mang ngươi trở lại Yến Tử Kê, chính là phụ thân ngươi đều ở đó." Tên kia nói:
- Chính là khi trở về, chúng ta phải chịu tách ra, nàng bỏ được ta sao? Ta thật không thể bỏ được nàng." Thẫm Ngọc Quân nói:
- Đừng nói bậy bạ, còn không mau đi ngủ!" Tên kia nói:
- Nàng không giúp ta, ta không ngủ được."
Mộ Dung Tuấn nghe xong mấy câu này, quả thực bùng nổ cơn giận. Lúc này tên kia vừa chồm lên muốn ôm lấy Thẫm Ngọc Quân, Thẫm Ngọc Quân vừa mới động thân, thì cũng vừa lúc Mộ Dung Tuấn nổi giận đùng đùng ra mặt. Nàng cả kinh cuống cuồng kêu lên:
- A! Phu quân, người đừng hiểu lầm!"
Thẫm Ngọc Quân không gọi còn tốt hơn, lúc đó, Mộ Dung Tuấn còn thêm sinh nghi. Cơn ghen tức của hắn phát tác, không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng xông lên phía trước, hướng về phía Lăng Phong quay đầu phóng ra một chưởng.
Thẫm Ngọc Quân một mặt kêu to:
- Tuấn lang, hắn là Nam Cung tam thiếu, là hắn cứu ta, trên người hắn trúng độc, võ công không có khôi phục! !"
Một mặt vươn tay lên đở lấy chưởng kình của hắn.
Mộ Dung Tuấn cả người bốc lữa nỗi giận điên lên, ái thê lại đở lấy chưởng kình của mình, cứu giúp cho tên cuồng đồ vô sỉ! Quả nhiên là gian phu dâm phu a! Há lại còn để con đàn bà này lại thì còn gì là mặt mũi Mộ Dung thế gia? Trước hết giết tên gian phu rồi sẽ xử con dâm phụ!
Mộ Dung Tuấn còn chưa đánh tới, cơ hồ đồng thời, Lăng Phong thi triển " Phi Yến lướt sóng" nhẹ nhàng tránh đi. Lăng Phong kỳ thực cũng vạn vạn không nghĩ tới Thẫm Ngọc Quân sẽ thay hắn đở đòn, dưới tình thế cấp bách, hắn hoàn toàn theo bản năng phản xạ. Nhưng trong nháy mắt, hắn đã biết chính mình phạm vào sai lầm lớn, Mộ Dung Tuấn cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi không phải nói võ công của hắn không khôi phục sao?"
Thẫm Ngọc Quân thấy Lăng Phong thân ảnh mau lẹ, hiển nhiên công phu không kém, không khỏi cứng miệng nói không ra lời.
Lăng Phong thấy tình thế không ổn, cuống quít muốn cướp đường chạy trốn, nhưng Mộ Dung Tuấn há chỉ có hư danh? Lăng Phong liền sử năm loại thân pháp, tránh phải vọt trái, đều lại bị Mộ Dung Tuấn đẩy cho hắn trở về chỗ cũ. Mộ Dung Tuấn ra tay không hề khoan dung, hắn một chiêu " Thiên La Địa Võng" chưởng lực bao hết bốn phương tám hướng, Lăng Phong không thể lui lại, chỉ có thể ra tay đối chưởng. "Oanh" một tiếng, chưởng lực đụng nhau.
Lăng Phong trong lòng có xấu hổ, không toàn lực nghênh đón, nhưng là Mộ Dung Tuấn trong lòng tràn ngập phẩn nộ, một đòn đánh ra hai trăm phần trăm sức lực, Lăng Phong bị đánh trúng bay thẳng ra. Mộ Dung Tuấn như bóng theo hình, không đợi hắn đứng thẳng, một chiêu "Lực Phách Hoa Sơn" dựng thẳng chưởng chém xuống.
-
Lăng Phong cả lăn lẫn bò, nhếch nhác chịu không nổi trốn tới phia sau Thẩm Ngọc Quân miệng kêu to:
- Ngọc Quân cứu mạng!"
Thẩm Ngọc Quân đối với Lăng Phong mặc dù sinh ra một chút ý nghĩ yêu thương, nhưng nàng vẫn phải theo mệnh chồng, bởi vậy cũng không ngăn cản Mộ Dung Tuấn.
Nhưng lúc này Mộ Dung Tuấn như "Thương Ưng bắt thỏ" cứ lao thẳng tới, thế công không thể dừng, nhưng vì thê tử ở phía trước nên có phần giảm bớt sức mạnh. Thẫm Ngọc Quân tránh không kịp, tự nghĩ nếu mình không ra tay, chỉ sợ sẽ cùng Lăng Phong ở một chỗ mà mất mạng!
Rơi vào đường cùng, Thẫm Ngọc Quân đành phải ra tay, một chiêu" Như Phong Tự Bế" chống đở.
Mộ Dung Tuấn cơn ghen đã lên tới trời, lại thấy thê tử ra chiêu che chở gian phu, càng tức giận sôi lên "thất khiếu ra khói", hắn liền gia tăng thêm ba phần công lực, toàn bộ phóng ra, không hạ thủ lưu tình chút nào.
"Âm, ầm" tiếng nổ, chưởng lực đụng nhau, Thẫm Ngọc Quân sôi trào khí huyết, loạng choạng lui ra, khóe miệng đã có tơ máu. Nàng công lực vốn là hơn Mộ Dung Tuấn, chẳng qua không xuất toàn lực, bởi vậy đở chưởng xong đã bị thương nhẹ.
- Ngươi…"
Thẫm Ngọc Quân thấy Mộ Dung Tuấn không ngờ thật nhẫn tâm, nghĩ đến vợ chồng ba năm, giờ phút này lại muốn lấy tính mạng mình, không khỏi trong lòng tuyệt vọng, nước mắt lập tức chảy xuống.
- Ngươi một bọn gian phu dâm phụ, hôm nay ta muốn thay trời hành đạo, giết các ngươi!"
Bộ dáng Mộ Dung Tuấn tựa như nổi cơn điên khùng!
Thẫm Ngọc Quân nghe được lời của hắn, đột nhiên trở nên kiên nghị cùng dũng cảm, nói:
- Hết thảy đều là do ta gây ra, ngươi muốn giết cứ ta mà giết, không liên can gì đến Nam Cung thiếu gia…"
- Không, hắn muốn giết nàng. Trừ phi trước hết giết ta!"
Lăng Phong lúc này đứng ở phía trước Thẫm Ngọc Quan, quay mặt về hướng Mộ Dung Tuấn nói.
- Ngươi ngốc thật…Ngươi không phải là đối thủ của hắn!" Thẫm Ngọc Quân vội vàng lôi kéo Lăng Phong lại.
Lăng Phong nói:
- Không, chỉ cần có nàng ở đây, ta cái gì cũng không sợ, cho dù có chết, ta cũng muốn bảo hộ nàng. Nếu như có kiếp sau, ta hy vọng có thể bảo hộ nàng cho suốt một đời…"
- Không …"
Thẫm Ngọc Quân lập tức nước mắt lại chảy xuống, hiển nhiên nàng bị động lòng bởi lời chân tình của Lăng Phong.
- Gian phu dâm phụ, các ngươi chịu chết đi!"
Nhìn thấy vậy Mộ Dung Tuấn điên cuồng, vận mười hai phần công lực, thế như hổ điên nhắm hướng Lăng Phong cùng Thẫm Ngọc Quân lao đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK