Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Phong muốn đem sư nương "hành quyết", lại được nàng chủ động nên hắn càng thêm mê luyến không thôi, do đó hai người triền miên không dứt. Trời đã xẩm tối, cũng đã đến lúc phải dùng cơm, sư nương muốn ở lại trong phòng tắm rửa, nàng có ý lảng tránh, muốn đẩy hắn ra ngoài....
Bạch Quân Nghi cũng không nghĩ được rằng, Lăng Phong lúc này như thế nào lại có thể chịu đi ra? Thế nên hắn lại giở trò mặt dày, quấn quít bám riết lấy nàng. Sư nương cũng ghê lắm, ra vẻ bất đắc dĩ mới lưu hắn ở lại.
Nha hoàn sau khi mang thùng nước ấm vào phòng, vẻ mặt tươi cười khẽ cúi đầu rồi từ từ lui ra. Sư nương khép cửa lại, nhìn Lăng Phong mỉm cười nói:
- Phong nhi à, ta không có thói quen để nam nhân bên cạnh nhìn ta tắm rửa đâu. Như vậy ta sẽ cảm thấy rất xấu hổ a."
Lăng Phong ôm lấy eo nàng, mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ đến cả sư phụ ta, cái lão bất tử Lục Thanh Phong cũng chưa từng nhìn nàng tắm rửa ư?"
Sư nương tỏ ra rất kiên định, đáp lời:
- Đương nhiên là không rồi. Khi ta tắm, chỉ để các nha hoàn ở bên cạnh mà thôi. Các nàng tắm rửa, kì cọ cho ta, đều là nữ nhân với nhau, ta đương nhiên là không có cảm giác gì rồi."
Lăng Phong cười hắc hắc, nói:
- Cái tên lão công của nàng cũng thật hồ đồ a? Thành thân lâu như vậy, đến cả lão bà của mình tắm cũng chưa từng nhìn qua, hắn có còn là nam nhân không vậy? Để tránh đi vào vết xe đổ của hắn, coi như ta ở lại đây giúp nàng tẩy táo một phen vậy......"
Sư nương sắc mặt tối sầm lại, nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Phong ra, đoạn nói:
- Ngươi một chút cũng không đứng đắn. Bất quá nói đi phải nói lại, ngươi và hắn là hai nam nhân hoàn toàn trái ngược nhau. Xem ngươi đó, chỉ thích chơi bời lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt, mười phần là một đại sắc lang. Sư phụ ngươi lại không như vậy, hắn là người làm đại sự, cả đời chỉ nghiên cứu tìm tòi. Đối với hắn, thứ hứng thú nhất chính là võ công, đều là để đối phó với đám tà ma ngoại đạo, không màng nữ sắc."
Lăng Phong làm bộ nghiêm mặt nói:
- Nam nhân như vậy dĩ nhiên là không bằng ta."
Sư nương có chút tức tối, nói:
- Ngươi như thế nào có thể nói như vậy, sư phụ ngươi bây giờ chính là võ lâm minh chủ, chỉ bằng điểm này, ngươi so với hắn đã hoàn toàn kém xa."
Lăng Phong cười ha hả, cũng không có tức giận, lại nói:
- Hắn đến gần bốn mươi tuổi mới làm được võ lâm minh chủ, ta chỉ cần đến hai mươi, dám chắc sẽ là võ lâm bá chủ. Mặt khác về việc chăm sóc cho nữ nhân của mình, hắn càng không phải là đối thủ của ta. Một nam nhân thành tựu lớn nhất không phải là có bao nhiêu quyền lực vô thượng, bao nhiêu tài phú, mà chính là chinh phục được càng nhiều nữ nhân!!"
Sư nương nhéo mạnh cái tai của hắn, mắng:
- Tiểu tử này, ngươi không có chút đứng đắn nào cả. Nguyên lai ngươi hoa ngôn xảo ngữ là để khoe khoang năng lực, có đúng không hả?"
Lăng Phong khổ sở nhìn nàng, nói:
- Nhiều hay ít đều không quan trọng, bất quá ta lại thích nàng, chẳng lẽ nàng không biết chính mình có mị lực lớn lắm a? Thôi được rồi, chúng ta bây giờ còn có việc đại sự phải làm, đừng nói những lời tình thoại đó nữa. Chết cha, nước nguội hết rồi kìa." Vừa nói chuyện, Lăng Phong chậm rãi đưa ma chưởng ra, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục trên người sư nương.
Tắm rửa cần một cái thùng gỗ thật lớn, sau đó mang nước ấm đã chuẩn bị sẵn đổ vào, trên mặt nước lăn tăn có thể thấy một màn khói trắng mờ ảo. Sư nương bỏ một ít cánh hoa vào trong, khiến cho làn nước tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, lúc tắm rửa xong trên người sẽ lưu lại được mùi hương này.
Lăng Phong cũng cầm lấy một nắm cánh hoa, tự mình rắc lên mặt nước, mới thoạt nhìn, cứ tưởng như một dòng sông lấp lánh ánh sao vậy.
Lăng Phong nắm lấy sư nương, thúc dục nàng cởi xiêm áo. Một đêm đẹp như thế này, không thể để lãng phí thời gian quý báu được. Lăng Phong nhẹ nhàng gỡ bỏ y phục tuyết bạch của sư nương, trên người nàng bây giờ chỉ còn độc nhất một cái yếm đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn nà như tuyết, không chút tỳ vết khiến mắt hắn như sáng rực cả lên. Chẳng những trắng như tuyết bạch, mà còn hiển thị phong thái thành thục. Đó là điểm đẹp nhất ở sư nương. Là một mỹ phụ, cùng vẻ đẹp kiều mị động lòng người, đúng là trí mạng của nam nhân, chỉ muốn sa vào, không thể tự kềm chế nổi. So với Tạ Lâm Lan cùng Lục Phỉ Nhi chúng nữ, mị lực có chút điểm bất đồng.
Lăng Phong vừa hối thúc đòi nàng cởi áo, mà không để ý nước dãi đã nhỏ ra dài cả ba thước rồi. Chẳng những mắt nhìn chằm chằm lên thân thể nàng, mà phía bên dưới tiểu huynh đệ cũng nhổm lên đòi quyền tự do rồi. Sư nương đã có kinh nghiệm, đương nhiên là phát hiện ra phản ứng sinh lý của Lăng Phong rồi.
Sư nương trong lòng rất là vừa ý, cười nói:
- Phong nhi à, ngươi đó, lại muốn làm chuyện xấu nữa rồi. Cả ngày nay ngươi đã "thô lỗ" với ta rồi, thế nên, thế nên...đêm nay ngươi....ngươi....nên nhẹ nhàng một chút, ta đau."
Lăng Phong một bên đưa tay, thân thủ nhanh chóng giải khai yếm nhỏ của sư nương, một bên cười nói:
- Sư nương nha, chẳng lẽ ngươi không muốn ta mạnh mẽ một chút? Như vậy mới có tư vị chứ."
Sư nương nũng nịu không thôi, xấu hổ nói:
- Không muốn, không muốn đâu, người ta là muốn chàng ôn nhu một chút, như thế mới tốt."
Lăng Phong ngoan ngoãn nói:
- Nhẹ nhàng cũng được, mà mạnh mẽ cũng chả sao, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi."
Sư nương rất ư là vui vẻ, bèn khen hắn:
- Đây mới là hảo nam nhân, tiểu nam nhân của ta." Vừa nói chuyện, sư nương trong mắt đã long lanh xuân tình. Không cần phải nói, Lăng Phong chính là một tên sắc quỷ chính cống, chánh nhân quân tử gì chứ, nhìn thấy cảnh hương diễm ướt át này cũng khó tránh khỏi tâm thần đại loạn a.
Khi Lăng Phong đã hoàn toàn giải khai cái yếm của nàng, đôi tiểu bạch thỏ trắng muốt chợt bật tung ra, cao ngất như hai ngọn núi sừng sững, chấn nhiếp lòng người. Chỉ là hai cái trăng trắng tròn trịa kia, còn có hai điểm hồng hồng nhú lên nữa, khiến Lăng Phong tạm thời phải đình chỉ hô hấp một trận.
Lăng Phong liếm mép nói:
- Sư nương à, cái đó thiệt là đẹp, có sờ mãi cũng không đủ. Ta thật là có phúc khí, cả đời này kiếp này, à cả kiếp sau nữa chứ, vĩnh viễn đều muốn sờ nó, vuốt nó thôi."

Vừa nói, bàn tay lại nhẹ nhàng nắn bóp, khiến tâm thần sư nương đại động, cả người nóng rực lên. Sư nương thở gấp, nói:
- Phong nhi ngoan, đúng rồi, tốt lắm, làm ta thoải mái đi. Ta đời này kiếp này đều là của ngươi."
Lăng Phong động tình nói:
- Sư nương, ta có thể hướng trời phát thệ, nếu ta rời bỏ nàng, nhất định sẽ bị thiên lôi giáng xuống, chết không toàn thây!!"
- Đừng nói những điều xui xẻo như vậy!" Sư nương vội vàng lấy tay che miệng Lăng Phong lại, không để hắn phát trọn lời thề.
Lăng Phong nói:
- Sư nương, ta sẽ đối với nàng thật tốt, nàng mãi mãi là nữ nhân của Lăng Phong ta."
Sư nương rên rỉ nói:
- Tốt, tốt lắm. n, ta sau này sẽ đi theo ngươi. Ngươi nếu giống như tên Trần Thế Mỹ***, lúc đấy đừng trách ta không khách khí."
Chỉ trong chốc lát, dưới bàn tay điêu luyện của mình, Lăng Phong đã làm sư nương hoàn toàn trở thành một người "nguyên thủy". Thân thể đẫy đà, những đường cong ưu mĩ, bộ ngực sữa vun cao, tràn ngập vũ mị, nhục quang phát ra tứ phía, lộ ra nét thành thục cùng phong tình. Xem Lăng Phong là một tên tiểu sắc quỷ như vậy, không bị choáng ngợp trước cảnh này, đó mới là lạ a.
Lăng Phong ôm eo sư nương, nói:
- Sư nương à, chúng ta bắt đầu thôi."
Sư nương cười hì hì, ôn nhu nói:
- n, Phong nhi, hôm nay chúng ta đã làm cả ngày rồi, ngươi đúng là trâu mà, trước tiên hãy để ta tắm cái đã."
Lăng Phong cũng không có ép nàng, nói:
- Sư nương nha, nếu muốn tắm, ta cũng tắm cùng nàng, được rồi, chúng ta tắm thôi!". Dứt lời, cũng không quản sư nương có đồng ý hay không, Lăng Phong đã ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng thả vào trong nước, sau đó cũng không có vội, dùng tốc độ nhanh nhất để cởi bỏ y phục, sư nương thấy vậy bật cười khanh khách không thôi, trông cứ như một thiếu nữ mười tám đôi mươi vậy.
Lăng Phong lúc này toàn thân đã xích lõa, sư nương mải mê ngắm nhìn, nói:
- Ngươi đúng là chỉ có chủ ý xấu xa với ta thôi, ngày nào đó mà chọc giận ta, ta sẽ đem nó cắt đi, cho đỡ hại người."
Lăng Phong cười ha hả, có chút tiếu ý nói:
- Nàng bỏ được chăng? Nếu ta không có nó, sư nương nàng không biết phải khóc lóc mấy ngày mấy đêm đây." Vừa nói chuyện, hắn tiến lại gần sư nương.
Sư nương che miệng cười khúc khích, nói:
- Phong nhi à, ngươi có biết cái bộ dáng này của ngươi thật là xấu xa đáng ghét lắm hay không? Ta vừa mới thấy, đã muốn cho ngươi hung hăng mà "kiền" rồi."
Lăng Phong không nhịn được, thán:
- Hảo bảo bối của ta!" Nói rồi, Lăng Phong tung người, nhẹ nhàng hạ mình vào trong bồn nước, ngồi đối diện sư nương. Từng động tác tiêu sái nhẹ nhàng, rất có phong độ. Một chút cũng không hề giống một tên vô lại.
Sư nương khen hắn không tiếc lời:
- Phong nhi nha, ngươi thiên tư thông minh, hơn nữa lại sở hữu võ công của phái Tiêu Dao. Chỉ cần sau này cố gắng một chút, ngươi nhất định có thể trở thành đệ tử vĩ đại nhất của phái Hoa Sơn ta." Trong lòng Bạch Quân Nghi, nàng luôn hy vọng Lăng Phong sẽ trở nên xuất chúng hơn người, trở thành một đại anh hùng được vạn người kính ngưỡng.
Lăng Phong ôm sư nương, nói:
- Sư nương nha, ta không quan tâm cái gì là đệ tử vĩ đại nhất của phái Hoa Sơn cả. Cái ta quan tâm nhất chính là sư nương có thể thuộc về ta, có thể ngày ngày theo ta đi ngủ."
Sư nương thở dài một hơi, nói:
- Phong nhi à, ta cũng rất muốn mỗi ngày đều cùng ngươi làm cái việc kia. Chỉ là bây giờ có thể không ai làm phiền chúng ta, nhưng một khi đã trở về Hoa Sơn rồi, nên chúng ta không thể không cẩn thận, không được tùy tiện nữa. Nếu nhược bằng để người khác phát hiện, nhất là sư phụ ngươi, chẳng những chuyện tốt đâu chẳng thấy, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi khó mà bảo toàn được."
Lăng Phong khẽ "ai" một tiếng, nói:
- Xem ra nếu muốn hoàn toàn có được nàng, đầu tiên ta phải làm cho tên nam nhân đó biến mất khỏi thế gian này mới được."
Sư nương lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không thể cùng hắn động thủ. Mặc dù bây giờ ta là yêu ngươi, không hề yêu hắn. Nhưng xét cho cùng hắn cũng là trượng phu chân chính của ta, ta không thể vô tình vô nghĩa như vậy được. Mặc dù hắn không phải là một trượng phu tốt, nhưng hắn đối với ta đều là thật tâm, hơn nữa đường đường lại là chưởng môn phái Hoa Sơn. Ta phản bội hắn đã là quá lắm rồi, như thế nào cũng không thể thương tổn hắn được."
Lăng Phong thấy sư nương kích động, bộ dáng đáng thương như vậy, có chút bất nhẫn mà an ủi nói:
- Ta chỉ là nói đùa một chút thôi, ta như thế nào lại cùng hắn động thủ a? Hắn căn bản không đáng giá để ta động thủ."
Sư nương dứ dứ lên trán Lăng Phong, nói:
- Ngươi nói như vậy là ta yên tâm rồi. Các ngươi bất cứ ai bị tổn thương, trong lòng ta đều rất đau lòng. Kỳ thật, mấy năm nay hắn đều mải mê nghiên cứu võ công, cả ngày bế quan tu luyện, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian ở chung, từ từ rồi tính, một số chuyện có muốn gấp cũng không được."
Lăng Phong cười, nói:
- Ta sẽ không làm cho nàng buồn lòng đâu. Tốt lắm, được rồi, chúng ta trước tiên thân mật một chút." Vừa nói chuyện, hắn ôm sư nương ngồi xuống, cuồng nhiệt hôn hít khắp khuôn mặt như bạch ngọc của sư nương, tiện đà đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn, làm nàng thở gấp ra, rên hừ hừ.
Sư nương cả người như bay lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, một làn hương khí nhè nhẹ tỏa ra. Lăng Phong lập tức xâm chiếm lấy miệng nàng, tận tình liếm mút, sử dụng hết kĩ xảo của bản thân. Một tay trên người sư nương nhẹ nhàng xoa bóp. Sư nương sảng khoái không thôi, chân ngọc khe khẽ khép lại, không cho Lăng Phong như vậy làm càn. Bất quá đây chỉ là giả, mới đảo mắt một cái, nàng chân ngọc lại mở ra, để mặc Lăng Phong tự do làm loạn.
Lăng Phong nói:
- Sư nương, chúng ta bắt đầu nha."
Sư nương đang ở trong thùng, thấy nơi này có vẻ không tiện nghi, bèn nói:
- Nơi này quá nhỏ, sao có thể "làm" được."
Lăng Phong cười hắc hắc, nói:
- Sư nương nha, chúng ta đứng làm cũng được mà. Nhất định là rất kích thích." Vừa nói chuyện, Lăng Phong quan sát tình thế trước mắt một chút, trong đầu đã có chủ ý. Hắn ra lệnh cho sư nương một chân gác lên thành thùng, một chân đứng thẳng. Lăng Phong một tay ôm eo sư nương, sư nương không chờ Lăng Phong nói thêm lời nào nữa, hay tay quàng lấy cổ hắn, phối hợp cùng nam nhân......
*** Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu thưởng thức và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn vui. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, thì ra đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi. Dưới sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao đại nhân phán xét minh oan cho cô. Bao Chủng biết rằng phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi luân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên và 2 đứa con không nơi nương tựa. Ông có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế Mỹ lại phái Hàn Kỳ giết hại 3 mẹ con. May được Triển Chiêu tới cứu kịp thời. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò Mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chủng rất tức giận bầy kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu sau lưng nên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và công chúa tới đòi người. Bao Chủng không biết làm thế nào thì Tân Hương Liên kêu oan và than thế gian này không có thanh thiên, nét mặt của Bao Chủng thay đổi hẳn. Ông cởi bỏ nón quan trên đầu và xử chém Trần Thế Mỹ dưới long đầu đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK