Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Vân lúc này đã xuống lôi đài, nếu đổi lại là bình thường thì nàng đã sớm nhảy dựng lên vì cao hứng. Bất quá Lục Thừa Thiên vừa chết làm cho nàng không cao hứng nổi, nói cho cùng thì đó cũng là một mạng người.
"Vân nhi, ngươi không nên tự trách, cái chết của Lục Thừa Thiên không quan hệ tới ngươi!" Tần Thục Phân tiến lên an ủi nữ nhi của mình.
"Đúng vậy tỷ tỷ, nếu như tướng công ban nãy không rat ay thì chắc người nằm xuống bây giờ chính là tỷ. Loại người như hắn chết vẫn còn chưa có hết tội." Nam Cung Tình là loại người yêu hận phân minh, có sao nói vậy.
Chiêu Dương công chúa cũng không khách khí nói chen vào: "Chính là, nếu như Vân tỷ ngươi gặp chuyện không may, ta liền bảo hoàng đế ca ca đem cửu tộc của Lục Thừa Thiên đi chém!"
Tây Môn Đình Đình thấy vậy cũng an ủi: "Vân tỷ, tất cả mọi người đều rất quan tâm ngươi, chuyện vừa rồi phát sinh thật sự không ai muốn. Ngoài ra cũng phải nói, trận chiến vừa rồi ngươi biểu hiện rất khá, tỷ muội chúng ta vì ngươi mà cảm thấy kiêu hãnh."
Lăng Phong cũng tiến tới nắm tay nàng, cười nói: "Nghe xong quanh mọi người đang hoan hô nàng kìa, nàng nên rõ ràng mọi thứ. Vân nhi, nàng làm ta cảm thấy kiêu ngạo!"
Nam Cung Vân vẫn là buồn bã nói: "Xin lỗi tướng công, ta lúc đầu vốn là có thể dễ dàng thủ thắng."
Lăng Phong cười gian, trêu nàng: "Mặc dù lúc đầu nàng làm cho chúng ta lo lắng, nhưng về sau lại càng ngày càng chiếm lại thượng phong, đủ thấy bình thường công phu ở dưới rất thâm sâu. Hiện tại có còn sợ không?"
Nam Cung Vân khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nàng lắc lắc đầu, Lăng Phong thấy vậy hận không thể lập tức đem nàng kéo vào lòng hảo hảo an ủi một phen. Tây Môn Đình Đình thấy thế liền cười: "Vân tỷ, ngươi không biết vừa rồi ngươi ở trên lôi đài, chúng ta ở dưới này lo lắng bao nhiêu đâu."
Nam Cung Vân thâm tình liếc Lăng Phong một cái, vừa thẹn vừa mừng, nàng cuối đầu thấp giọng nói: "Là thiếp vô dụng, hại tướng công cùng chúng tỷ muội lo lắng."
Trận tranh tài kế tiếp chính là Diệu Tình của phái Nga My cùng Trương Vũ của phái Hành Sơn. Trương Vũ mặc dù là đệ tử kiệt xuất nhất của phái Hành Sơn tuy nhiên nếu đem ra so với Diệu Tình thì vẫn có chút chênh lệch. Vừa bắt đầu cuộc tranh tài, Diệu Tình liền nhanh chóng chiếm lấy thượng phong, cuối cùng đánh rơi trường kiếm của đối phương, tiến vào vòng trong.
Vừa xem xong trận đánh, Tần Thục Phân nhẹ nhàng nói: "Những người này nếu đem ra so với Bát tuấn Bát mỹ thì còn kém một chút. Lăng lang, xem ra trong thanh niên đồng lứa, chàng chính là lợi hại nhất rồi!"
Lăng Phong nghe thế khẽ kinh ngạc quay đầu lại, nhất thời lòng hắn chợt rung động. Tần Thục Phân tuy giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng trong hai mắt nàng lại toát ra vẻ ái mộ mãnh liệt, giống như là một thê tử ôn như nhìn trượng phu của mình, ánh mắt tràn ngập mê luyến cùng chấp nhận. Lăng Phong trong lòng vô cùng hạnh phúc, mỉm cười nhìn Tần Thục Phân làm cho tâm trí của nàng run lên, cả người nóng ran, khuôn mặt ửng lên một màu hồng nhạt.
Lăng Phong chợt nhớ tới buổi tối triền miên hôm qua, bàn tay đưa ra kéo tay nàng, cười: "Tuy nói vậy nhưng Thiếu Lâm cùng Võ Đang cũng là đang che giấu thực lực, không thể coi thường được."
Tần Thục Phân nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, nói: "Bình thường ẩn dấu thực lực là để cho đối thủ coi thường bản thân, nhưng đủ tư cách để Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái xem là đối thủ cũng không nhiều."
Sau đó nhìn sang Lăng Phong, chỉ thấy khóe miệng hắn chợt nhếch: "Lúc trước có phái Hoa Sơn, hiện tại có Nam Cung thế gia!"
Tần Thục Phân cười cười: "Phái Hoa Sơn thật sự đã suy tàn, còn tứ đại thế gia trầm tĩnh nhiều năm, rốt cuộc bây giờ cũng đã tỉnh lại, trọng chấn hùng phong, nhất là Nam Cung thế gia chúng ta!"
Nói đến đây, nàng nhất thời đỏ bừng cả mặt. Lăng Phong cười gian: "Nương tử, nàng chính là chỉ hùng phong của tướng công sao?"
Tần Thục Phân nghe vậy mặt càng đỏ hơn, âm thanh như muỗi nói: "Chàng thật không đứng đắn!"
Lăng Phong hắc hắc cười gian hai tiếng, dùng thân thể cản tầm nhìn của mọi người, hai tay nhanh chóng nắn bóp kiều đồn của nàng hai cái, thân thể hai người nhất thời nổi lên một trận dục hỏa nóng bừng. Vừa lúc đó, người điều khiển chương trình lại lớn giọng nói:
"Trận thứ hai mươi tám, Đỗ Phi của Đại Giang minh đấu với Nam Cung Tình của Nam Cung thế gia!"
"Tướng công, các vị tỷ tỷ, ta lên lôi đài đây!" Nam Cung Tình lúc này tràn đầy tự tin nói.
Tần Thục Phân liền nắm ngọc thủ của nàng, dặn dò: "Cẩn thận một chút."
"Nhị tỷ, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Nam Cung Tình hì hì cười đùa, hoàn toàn không giống như phải lên đài tranh tài.
Lăng Phong nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Tình nhi, tốc chiến tốc thắng."
"Ân."
Nam Cung Tình liền gật đầu, cặp lông mày lộ ra bảy phần anh khí, so với Nam Cung Vân thì nàng càng thêm tự tin hơn. Trên người nàng khí thế của một nữ trung hào kiệt tỏa ra, nhưng có lúc lại giống như liễu bay trong gió. Nàng mặc một cái áo ngắn tay bó sát người, bên dưới là một cái Kim Phượng đai lưng có gắn thêm một cái váy ngắn bằng lụa mỏng, một cái quần dài bằng gấm, bộ đồ này quả thật làm tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng, vô cùng xinh đẹp tuyệt mỹ!
Lúc này bên dưới, hơn vạn ánh mắt đồng loạt dán chặt lên trên người Nam Cung Tình, nhất thời không một ai dám lớn tiếng. Gió nhẹ nhàng thổi, trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ thanh tao, ống tay áo rộng cùng làn váy nhất thời bay phất phới theo gió.
Trong khi đám người bên dưới còn đang chìm vào mỹ cảnh thì Nam Cung Tình đã nhẹ nhàng bay lên lôi đài, nàng thản nhiên cười như trăm hoa đua nở: "Nam Cung Tình lãnh giáo cao chiêu của Đại Giang minh!"
Mọi người lúc này mới đưa mắt sang bên kia lôi đài, lúc này ở đó có một thanh niên đang đứng. Hắn mặc một bộ trường sam màu vàng, dáng người không cao không thấp, vẻ mặt kiên nghị tàn nhẫn, hắn đối với lời chào của Nam Cung Tình không có một chút biểu tình gì. Nam Cung Tình thấy vậy cũng không nói gì chỉ nhìn hắn cười ngọt ngào. Dưới lôi đài, trong đám người chợt nghe tiếng thở dài không biết của ai: "Cô nương này thật là xinh đẹp a!"
Liền sau đó vang lên tiếng phản bác: "Đâu chỉ có xinh đẹp?"
"Ngươi sao không nhìn thử một chút xem gnười ta là ai? Đó chính là Tam tiểu thư của Nam Cung thế gia, tỷ tỷ của nàng chính là Thiên hạ đệ tam mỹ nhân, dù nhìn thế nào thì nàng cũng có thể là Thiên hạ đệ tứ mỹ nhân a!"
Người kia nghe vậy liền nói: "Ai, đáng tiếc lại đụng phải tên lãnh khốc Đỗ Phi của Đại Giang minh, hắn chính là không biết thương hoa tiếc ngọc. Trận chiến này thật không muốn xem!"
Có người cũng thở dài phụ họa: "Đúng, nếu đổi lại là ta, ta nguyện ý bại dưới tay nàng."
Trong nhất thời không ai lên tiếng tiếp, tựa hộ như ai cũng lâm vào suy nghĩ này, chợt có người la lên: "Nam Cung cô nương, đánh bại hắn!"
Một số người nghe thế liền cười, cảm thấy lời này không có khả năng xảy ra. Nam Cung Tình xinh đẹp vô cùng, làm cho người ta nhất thời quên đi võ công của nàng.
Nam Cung Tình hé miệng cười, nụ cười này làm cho nam nhân toàn trường nhất thời như hồn phi phách tán, trong đáy lòng không ngừng phát ra tiếng khen. Ngay sau đó toàn trường nhất thời yên tĩnh, tất cả đều bị vẻ đẹp của nàng làm cho rung động. Vẻ đẹp của nàng thật sự có thể so sánh với tỷ tỷ nàng.
Lúc này mọi người ánh mắt đều tập trung lên lôi đài, nhưng chính là bỏ qua Đỗ Phi mà chăm chăm nhìn vào Nam Cung Tình. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân của nàng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác hưởng thụ.
Nam Cung Tình từng bước đi về phía giữa lôi đài, cước bộ nhẹ nhàng như một loại âm nhạc, thật là ưu nhã!
Bất quá liền sau đó mọi người đều cảm thấy một cỗ khí bức bách trên lôi đài tỏa ra. Đại Giang minh đã sớm cùng Nam Cung thế gia hình thành thế nước lửa, vì vậy Đỗ Minh sẽ tuyệt không thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ thấy Đỗ Phi chợt ngửa đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói chang cũng không làm hắn nhíu mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự kiên định. Mặc dù trước mặt hắn chỉ là một cô nương mười sáu tuổi thì hắn cũng không có chút nào khinh thường. Sau khi kiến thức võ công của Nam Cung Vân, ai cũng không dám đối với Nam Cung thế gia còn thái độ coi thường. Ngoài ra hắn còn hiểu ý nghĩa thật sự của trận chiến này, cho nên hắn liền hạ quyết tâm phải chiến thắng dù bất cứ giá nào. Cuộc chiến lúc này, ý nghĩa đã vượt ra khỏi phạm vi của một cuộc tỷ võ bình thường.
"Cần gì nhiều lời, ra chiêu đi!"
Đỗ Phi hung hăng lên tiếng, hắn không muốn nói nhảm nữa, cái hắn cần, chính là kết quả!
Trong suốt cuộc tỷ thí có lẽ sẽ kinh tâm động phách, nhưng kết quả sẽ chỉ gói gọn trong hai cảm xúc buồn và vui, không tiếc nuối, không hoan hỷ, không đọng lại trong đầu, tất cả chỉ chờ kết quả quyết định.
"Sảng khoái"
Nam Cung Tình thấy vậy liền thanh thúy kêu một tiếng, nhất thời vung kiếm ra chiêu. Chỉ thấy bóng người cùng bóng kiếm đồng thời bay tới làm cho thiên địa biến sắc, gió nổi mây động. Bầu trời quang đãng đột nhiên bị mây đen cuồn cuộn từ đâu kéo đến che lấp, đây chính là hiện tượng trường giản lạc nhật!
Mọi người nhất thời cả kinh, Nam Cung Tình vừa ra tay liền làm kinh sợ toàn trường. Trường kiếm trong tay nàng phá không chém lên đỉnh đầu của Đỗ Phi. Đỗ Phi thấy một màn này vội lui nhanh ra tám thước. Kiếm phong sắc bén đến mức làm cho sàn gạch của lôi đài tan vỡ từng mảng.
Nam Cung Tình liên tục bổ ra từng kiếm, lấy thế sét đánh trong nháy mắt đã chém ra bảy kiếm. Nhanh, kiếm chiêu càng ngày càng nhanh, không có kiếm nhanh nhất, chỉ có kiếm sau nhanh hơn kiếm trước! Nam Cung Tình chính là làm theo lời nói của Lăng Phong, tốc chiến tốc thắng!
Đỗ Phi lại lui về phía sau, hắn chỉ có thế liên tục lui về, bởi vì hắn thật sự không thể chống đỡ, cũng không thể phản kích, chỉ biết tránh né xung quanh lôi đài.
Hắn không có cả cơ hội rút trường kiếm phản kích, cả người hắn đều bị uy lực kiếm chiêu của Nam Cung Tình đè ép. Nam Cung Tình chính là không để cho Đỗ Phi bất cứ cơ hội nào để thở. Bất quá mọi người dưới đài đều cho là như vậy thì lại có lợi cho Đỗ Phi, dù sao sức lực hắn vẫn còn đầy đủ. Hơn nữa chẳng qua hiện tại là không ngừng tránh né, mà Nam Cung Tình thì liên tục sử ra kiếm chiêu, đến một lúc nào đó sẽ kiệt sức, khi đó cũng là thời khắc Đỗ Phi phản kích.
Hết thảy đúng như mọi người đoán, Đỗ Phi sau khi tránh được bảy bay bốn mươi chín kiếm, thân hình đột nhiên lao vào trong kiếm quang. Trường kiếm bên hông hắn lúc này đã đưa lên trước ngực, trường kiếm xuất vỏ! Phản kích rồi!
Theo mọi người thấy, một tiểu cô nương liên tục chém ra bốn mươi chính kiếm thì nội lực nhất định sẽ kiệt quệ, đây cũng chính là thời gian tốt nhất cho Đỗ Phi phản kích. Chỉ thấy Đỗ Phi huy kiếm nhanh chóng đâm ra, Như Lai Phất Tụ!
"Oanh!"
Tất cả mọi người dưới đài đều tỏa sáng cả hai mắt, chỉ thấy trên người Đỗ Phi vô số tia sáng không ngừng bắn ra xung quanh, nhanh chóng khuếch tán khắp lôi đài. Không ai có thể tưởng tượng được một chiêu này của Đỗ Phi lại bao hàm nội kình kinh khủng đến như vậy.
Nội kình chân thật đến mức có thể cảm nhận được, trong một sát na, cả thiên địa đều như chìm vào ảo mộng cảnh giới. Mỗi một điểm sáng nhỏ ngưng tụ lại giống như một Tinh linh có cả sinh mạng, chỉ thấy những Tinh linh đó không ngừng vỗ ra chưởng phong tạo thành một đóa hoa nở rộ. Đại Giang Dậy Sóng!
Đây chính là kiếm pháp lợi hại nhất của Đại Giang minh, có thể nói là tuyệt kỹ đứng đầu của nơi này. Tuy nhiên Nam Cung Tình vào lúc đón đỡ trường kiếm của Đỗ Phi thì lại mỉm cười. Đúng vậy, nàng đang mỉm cười! Hô hấp toàn trường như dừng lại, kiếm khí hung mãnh đang ập tới, thế mà Nam Cung Tình lại mỉm cười bổ nhào đến! Trường kiếm Đỗ Phi như sóng to ập đến, trường kiếm của Nam Cung Tình cũng đồng dạng nhanh, thậm chí có phần nhanh hơn!
"Trường Không Lưu Tinh!"
Ngoan, lạt, duy, khoái!
Đây là kiểu chiến đấu điển hình, dùng cứng đối cứng. Ở thời điểm Đỗ Phi sử ra toàn lực mà Nam Cung Tình vẫn dám dùng cứng đối cứng! Mạnh, rất mạnh! Hô hấp toàn trường như dừng lại, không ai có thể tưởng tượng cuối cùng Nam Cung Tình lại dùng chiêu này. Nếu nàng không có nội lực mạnh mẽ mà đánh theo kiểu này, không nghi ngờ gì đó chính là tự sát! Một tiểu cô nương xinh đẹp lại giống như sao băng ngắn ngủi xẹt qua sao?
Ngay cả bình phán viên ngồi trên cũng nhịn không được nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn một màn này. Ai cũng biết, một kiếm này của Đỗ Phi đã vận mười thành công lực, chỉ cầu thắng! Nam Cung Tình là một tiểu nữ tử, nhưng lại có khí phách mà nam tử hán cũng khó có, thử hỏi thiên hạ mấy người dám cứng đối cứng với Đại Giang Dậy Sóng của Đại Giang minh?
"Tình nhi!" Tại khu vực của Nam Cung thế gia, trừ Lăng Phong ra tất cả mọi người đều đứng lên kinh hô, các nàng ai nấy đều lo lắng cho Nam Cung Tình ở trên lôi đài. Nhưng so với tất cả thì Lăng Phong rất rõ ràng, Nam Cung Tình đang dùng hành động để nói cho toàn bộ thế nhân biết, hắn muốn dùng phương pháp mạnh mẽ đánh bại Đỗ Phi, đánh bại Đại Giang minh. Không một chút sợ hãi đối chiến với tuyệt kĩ mạnh nhất của Đại Giang minh, đây chính là cách chinh phục tốt nhất!
Quang mang bắn ra bốn phía, bao phủ cả không gian. Trên người cả hai không ngừng phát ra kình khí khuếch tán bốn phía, thịnh khí lăng nhân, phá không đánh tới.
"Bồng! Bồng! Bồng!"
Liên tiếp là những âm thanh giao kích của hai thanh kiếm vang lên, tia lửa không ngừng bị bắn ra. Trên lôi đài, ngoài những chùm tia lửa không ngừng bắn ra thì không còn thấy được gì khác. Hai cỗ chí cương nội kình khuếch tán ra bốn phía lôi đài, làm cho người xem cảm giác như bị một cơn lốc xoáy cực mạnh đang từ từ tiến lại gần mình khiến không khí bị đè ép, không thể thoát ra.
Hiện trường lúc này, ai nấy cũng không thể mở rộng hai mắt nhìn lên lôi đài, vì trên đấy lúc này không ngừng phát ra bạo liệt quang ảnh chói mắt làm cho bọn họ chỉ có thể nhíu mắt theo dõi. Kình khí trên lôi đài không ngừng dao động mãnh liệt, điều này vô tình khắc sâu vào nhận thức của những người dưới đài, trận này dù cho Nam Cung Tình thua hay thắng thì nàng cũng đã khẳng định được thực lực mạnh mẽ của mình. Thử hỏi trên thiên hạ được bao nhiêu người có thể tỏa ra kình khí bức nhân đến thế? Kình khí đó đáng sợ vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người, một kích kinh tâm động phách như thế này, ngày sau không thể không trở thành truyền kỳ!
"Oanh!"
Nương theo một tiếng vang thật lớn, quang ảnh dần dần tán đi. Mây đen trên bầu trời cũng theo đó mà phân tán, ánh sáng lại một lần nữa chiếu khắp toàn trường. Mọi người không nhịn được lặp tức đưa mắt nhìn lên lôi đài.
"A…"
Cảm khái, ngạc nhiên, không một lời than vãn, không một sự tiếc hận, ngay sau đó, toàn trường liền đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như dậy sóng. Một trường đại chiến này, so với trận đại chiến giữa Nam Cung Vân với Lục Thừa Thiên còn muốn kinh diễm hơn, làm cho toàn trường như điên cuồng!
Trên lôi đài, người đứng vững ở đó chính là Nam Cung Tình, người ngã xuống lại chính là Đỗ Phi! Điều này như một nhát đâm sâu vào lòng người thuộc Đại Giang minh, một kết quả đủ khiến Đỗ Phi cả đời tiếc hận.
Chỉ thấy lúc này trên lôi đài, Đỗ Phi khom người quỳ ở đó, chống tay muốn đứng lên nhưng một lúc sau vẫn không thể đứng lên được. Trong không trung lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng hoan hô dành cho Nam Cung Tình, ngoài ra không còn nghe được bất kì một âm thanh nào khác!
Đỗ Phi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không nói được ra lời. Trận chiến mặc dù trong nháy mắt đã rồi nhưng thật sự lúc đó hắn đã dùng hết lực lượng của toàn thân, thắng cùng bại, rốt cuộc chỉ cách nhau có một đường.
Cho đến bây giờ, Đỗ Phi mới hoàn toàn hiểu ra, thắng bại cùng sinh tử thật ra rất gần nhau, hôm nay tự mình còn có thể may mắn sống sót trên lôi đài, thật ra là Nam Cung Tình đã hạ thủ lưu tình. Bình sinh đến giờ, đối với hắn trận chiến này thật sự là một trận ác chiến, nếu lúc Nam Cung Tình đánh lui hắn sau đó nàng bồi thêm một kiếm thì hắn chắc chắn là không còn sức để kháng cự. Hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ nhất thời chảy xuống. Nam nhi đại trượng phu, dù đổ máu cũng không đổ lệ, nhưng chính là hắn dù con sống nhưng thất bại vừa rồi so với để hắn chết đi còn khó chịu hơn.
Trận này hắn bại, cũng biểu thị cho Đại Giang minh thất bại toàn diện trước Nam Cung thế gia! Đỗ Phi cảm thấy mình thẹn với tất cả ánh mắt kì vọng của những người thuộc Đại Giang minh đang có mặt ở đây, đó là nỗi thẹn mà cả tánh mạng hắn cũng không thừa nhận nổi.
Thời khắc Nam Cung Tình ngạo nghễ đứng trên lôi đài cũng chính là sát na mà giọt nước mắt lăn xuống trên hai má của Đỗ Phi. Người có tên, cây có bóng. Nam Cung Tình lúc này chiến thắng không chỉ Đỗ Phi mà còn tạo ra một thần thoại cho mình, qua một trận đại chiến này, thiên hạ mỹ nhân bảng có lẽ phải thay đổi một chút. Nếu nói Nam Cung Tình đem về uy vọng cho Nam Cung thế gia còn không bằng nói Nam Cung Tình tự mở ra uy danh của mình trên toàn võ lâm!
Nàng năm nay mới chỉ vừa mười sáu tuổi, dùng thực lực chính mình chứng minh với toàn võ lâm rằng, Nam Cung thế gia không phải chỉ có Nam Cung Vũ cùng Nam Cung Vân, mà còn có nàng – Nam Cung Tình! Nếu tính luôn cả Lăng Phong (Nam Cung Vũ) cùng chúng thê tử phía sau thì Nam Cung thế gia tuyệt không phải chỉ là hạng hư danh, càng không dễ bị khuất phục. Mọi người nếu không đần độn thì chắc chắn có thể nghĩ ra, Nam Cung Tình đã lợi hại như thế, cộng thêm Nam Cung Vân lúc trước và Nam Cung Vũ còn chưa xuất chiến. Còn có gia chủ tiền nhiệm Nam Cung Hiên hiện đang bế quan, mà phía sau Nam Cung thế gia còn có nhiều chi thứ, chưa kể còn có tứ đại thế gia và Đường Môn. Đây là một lực lượng kinh nhân đến thế nào!
Đây cũng là lý do mà mọi người mong đợi trận quyết chiến một tháng sau giữa Nam Cung thế gia và Hồ Điệp môn, đây tuyệt không phải là trận đại chiến chỉ nghiêng về một phía như mọi người vẫn tưởng trước đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK