Lăng Phong là người nào. Tất nhiên hiểu được nàng yêu cầu cái gì, vì thế thản nhiên nói: "Nàng ý chỉ ta cùng mẫu thân và Tử San các nàng quan hệ gì trong đó?"
Tây Môn Đình Đình gật đầu, nói: "Còn có Vân tỷ . . . "
Lăng Phong nói: "Đình Đình, kỳ thật không phải là ta không muốn nói thẳng với nàng, ta chỉ là lo lắng nàng không thể chấp nhận, sợ nàng sau khi biết chân tướng sẽ . . . "
Tây Môn Đình Đình vô cùng kiên định nói: "Tướng công, nếu thiếp có thể hỏi, trong lòng thiếp đã tính tới trường hợp xấu nhất. Tướng công, thiếp toàn tâm toàn ý đi theo chàng cả đời, cho nên chàng không nên dấu diếm thiếp cái gì, bằng không cuộc sống sau này chàng bảo Đình Đình như thế nào đối mặt với chàng?"
Lăng Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Nói cũng được, có một số việc, nàng sớm hay muốn cũng sẽ biết, ta cũng không nên giấu diếm nàng. Thẳng thắng nói với nàng, nói cho nàng hay, ta không phải là Nam Cung Vũ."
"A!"
Tây Môn Đình Đình tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng là không nghĩ tới câu nói đầu tiên Lăng Phong nói với nàng, lại vượt quá tưởng tượng của nàng.
Lăng Phong cầm lấy hai vai của nàng, kiên định nói: "Đình Đình, nàng hãy nghe ta nói. Ta không phải là Nam Cung Vũ, ta là Hoa Sơn Lăng Phong . . . "
"Hoa Sơn Lăng Phong!"
Tây Môn Đình Đình cảm giác thấy rung động, trong một khắc như bùng nổ.
Lăng Phong ngay sau đó liền kể mình như thế nào theo Hoa Sơn tìm được đường sống trong chỗ chết, được cứu, chuyện nhập Nam Cung thế gia nhất nhất nói tới, không có chút nào giấu diếm. Bởi vì hắn tin tưởng, Tây Môn Đình Đình có thể tiếp nhận chuyện như vậy.
Sự thật đúng như Lăng Phong sở liệu, càng về sau, Tây Môn Đình Đình càng thêm bình tĩnh. Khi nghe Lăng Phong kể xong thân thế trải qua, Tây Môn Đình Đình lệ nóng lưng tròng cầm tay Lăng Phong, nói: "Tướng công, thiếp không nghĩ tới chàng lại gặp nhiều tai nạn như vậy, tướng công, chàng yên tâm đi. Thiếp sẽ quan hệ với các nương tử của chàng thật tốt, thiếp sẽ trở thành tỷ muội tốt của các nàng ấy, thiếp có thể làm được."
Lăng Phong ôm nàng nói: "Đình Đình, ta yêu nàng, không phải lấy thân phận Nam Cung Vũ cam đoan, mà là Lăng Phong, nàng là nương tử của Lăng Phong ta. Đời này, kiếp này, ta đều yêu nàng như vậy."
"Tướng công, thiếp cũng yêu chàng!"
Tây Môn Đình Đình xúc động nhào vào ngực hắn, hai người quấn quít bên nhau.
Sau đó, không cần ngôn ngữ gì, vô thanh thắng hữu thanh.
Xúc động khiến hai người khó tránh khỏi lại một lần nữa thâm tình triền miên, mây mưa thất thường, thổ lộ tình yêu với nhau . . .
Khi Tây Môn Đình Đình tinh mộng đẹp thì Lăng Phong một mình ra ngoài khỏi Nam Cung thế gia, hắn muốn đem Nam Cung Tình trở về, mục đích là Quan Âm miếu Thành Tây.
Hương khói lượn lờ, gió thổi lay động, tiếng chuông đồng lan xa nghìn dặm. Khi Lăng Phong tới Quan Âm miếu, nơi đó đã đông ngịt . . .
Trong tràng cảnh này, cần phải tìm ra Nam Cung Tình, còn khó hơn mò kim đáy biển. Kháo, hôm nay là ngày gì, không phải là Phật đản, sao nhiều người như vậy/
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, ngẫm lại mình đáp ứng các lão bà ba ngày đem Nam Cung Tình trở về, khó khăn này chỉ sợ còn hơn xa ba ngày cưới một trăm lão bà a!
Trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, thành Hàng Châu, Tây Sơn dã đã là tươi tốt ướt át. Hai bên đường, trăm hoa đua nở. Lăng Phong bất đắc dĩ đến tìm người, chỉ có thể ở ven đường thưởng ngoạn những cảnh sắc này. Bỗng nhiên, một trận tiếng vang đinh đinh đang đang của chuông ngựa từ phía sau hắn truyền đến.
Lăng Phong quay đầu lại nhìn, thấy một con tuấn mã chạy lồng đến, trong nháy mắt, liền tới trước mặt mình. Lăng Phong vừa nhìn, ngồi trên lưng con ngựa này không ngờ là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp lạ thường, giống như thiên tiên, một đôi mắt trong suốt, như một dòng thanh tuyền, chân mày ở khóe mắt, không thể che hết sự thông minh lanh lợi. Sắc nước hương trời như thể thật sự là thế gian ít có, không thể không nói, mỹ nữ như vậy, có thể cùng cấp bậc với Nam Cung Vân, Kỷ Nhược Yên.
"Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ xinh đẹp như bổn cô nương vậy sao?"
Cô gái kia tuyệt không khách khí quát Lăng Phong.
Lăng Phong đối với tiểu nha đầu kia mỉm cười nói: "Ngươi không nhìn ta, làm thế nào biết ta nhìn ngươi."
"Ta rõ ràng thấy ngươi quay đầu lại nhìn ta trước."
Mỹ nữ kia đối lại cùng Lăng Phong kịch liệt.
Lăng Phong một chút cũng không kém nàng vô lại nói: "Là ngươi thấy ta quay đầu lại trước đây, ta mới có thể thấy ngươi."
"Ngụy biện, vô lại, sắc lang."
Cô gái xinh đẹp kia không thèm nói lý lẽ chút nào, cả giận nói. Đột nhiên thấy trên tay nàng kim quang chợt lóe, một món đồ vàng óng ám khí hướng ngực Lăng Phong bay tới.
Lăng Phong mỉm cười, cũng không thấy hắn tránh né như thế nào, ám khí liền từ bên cạnh hắn lướt qua. Híp mắt nhìn, không ngờ một cái Đồng Mã linh nho nhỏ, không khỏi cười rộ lên, nguyên lai mỹ nữ này cùng mình vui đùa, cũng không phải dùng ám khí chân chính thương tổn mình.
Cô gái xinh đẹp trên ngựa kinh hãi nói: "Ngươi . . . Ngươi làm ảo thuật sao?"
Lăng Phong mỉm cười nói: "Ảo thuật? Ta không biết, chính là cô nương quá kém may mắn thôi."
"Ngươi thử lại lần nữa xem."
Cô gái xinh đẹp nói xong, lại một cái Đồng Mã linh bắn về phía Lăng Phong.
Lăng Phong lần này không những không di động, không nhúc nhích, nhẹ nhàng vươn ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một cái, Đồng Mã linh liền ngoan ngoãn rơi vào trong tay hắn. Chỉ thấy sau đó hắn tinh tế cầm lên, mỉm cười nói: "Tạ ơn cô nương đã tặng ta Đồng Mã linh đẹp như vậy."
Nói xong, đem Đồng Mã linh thu vào trong lòng.
Cô gái xinh đẹp kia đang muốn phát tác, chỉ thấy phía trước đi tới hai vị hán tử trung niên, phía trước là một người nhỏ gầy, hành động nhanh nhẹn, phía sau là một hán tử trắng trẻo, biểu hiện rất là nhả nhặn, một đôi mắt híp nhỏ, mang theo vài phần ngả ngớn. Lăng Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra hai kẻ này mang ý xấu. Hán tử trắng trẻo kia nhìn thấy thiếu nữ như thiên tiên, lấy khủy tay huých khẽ hán tử gầy, nói: "Tam ca, huynh xem, ở đây có một vị tiểu thư xinh đẹp."
Tên gầy gò cũng liếc mắt đánh giá cô gái một cái, gật gật đầu, cười nói: "Quả nhiên không sai, thật xinh đẹp."
Cô gái xinh đẹp kia trong lòng đã có hận ý, nhưng vẫn làm bộ như không biết, hướng về Lăng Phong hỏi: "Ta nói này đồ ngốc, thế nào gọi là một tiểu cô nương xinh đẹp! Một kể si ngốc liệu có xinh đẹp được không?"
Lăng Phong sửng sốt, thật sự thật không ngờ cô gái xinh đẹp này đối mặt với người mang ý xấu, thế mà có thể biểu hiện ra khờ dại dí dỏm như vậy, lập tức trong lòng lại tò mò, chờ mong.
Hai hán tử nghe cô gái xinh đẹp nói xong, không khỏi cười to, nhìn nhau: "Tiểu cô nương này thật thú vị."
Hán tử trắng trẻo còn nói: "Tam ca, đem tiểu thư này chơi vui vẻ, được khộng?"
Tên gầy gò nói: "Ngũ đệ, đừng nói loạn."
"Tam ca, sợ gì . . . "
Hán tử trắng trẻo chưa dứt lời, đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai tay bưng mắt, ngã xuống đất.
Cô gái xinh đẹp cười rộ lên: "Đồ ngốc kia, thấy thế nào, hán tử kia ngã như thế nào?"
"Ta không phải đồ ngốc."
Lăng Phong nghiêm nghị uốn nắn sai lầm của cô gái.
Tên gầy kinh ngạc, cúi người hỏi: "Ngũ đệ, ngươi thế nào?"
"Tam ca, đệ trúng ám khí, mắt không nhìn thấy gì!"
Hán tử gầy gò vừa nhìn, chỉ thấy Ngũ đệ đôi mắt chảy ra máu tươi, hai cây ngân châm vẫn cắm ở trong hai mắt, kinh hô lên: "Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm! Ngươi . . . Ngươi là người của Đường môn?"
Lăng Phong đối với cái gì mà Vô Ảnh châm, Bát Quái kiếm linh tinh võ lâm tuyệt kỷ biết rất ít, hắn cũng không quan tâm. Nhưng nếu trên giang hồ nghe thấy Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm này năm chữ, không ai không kinh tâm tán đảm, bởi vì Đường Môn độc hữu chính là đoạt mệnh ám khí. Nghe nói chính là trong tứ đại tuyệt kỹ giết người của Đường Môn, giang hồ truyền lưu, Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm vừa xuất, không làm người chết, thì cũng sẽ tàn phế suốt đời. Lăng Phong tuy rằng không biết Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm ý tứ gì, nhưng là vừa nghe hán tử kia nói cô nương này là người của Đường Môn, đầu óc lúc này liền nhớ tới Thiên Hạ Thập Đại Mỹ Nhân bài danh thứ sáu, con gái Đường Môn chưởng môn, Đường Tư Tư. Khó trách nàng lại xinh đẹp như vậy, nguyên lai nàng chính là mỹ nhân đứng thứ sáu thiên hạ, bất quá đây tuyệt đối là một mỹ nhân có gai nha, tùy tiện vung tay lên, liền muốn lấy mạng người ta, không giống như những tiểu thư khuê các khác.
Tên gầy "Xoát" một tiếng rút kiếm ra, tung người nhảy lên, đi nhanh như chim, nhảy đến trước mặt cô gái, giương kiếm ra nói: "Xú nha đầu, nhanh lấy giải dược ra?"
Đường Tư Tư cố ý kinh ngạc: " Giải dược gì, hắn chỉ là tự ngã mà thôi, ta có quan hệ gì đâu?"
"Nói nhảm ít thôi, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại có Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm?"
Đường Tư Tư đột nhiên đỗi sắc mặt, nói: "Ngươi có thể nhận thức Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm, còn dám ở chổ này kêu loạn?"
"Ta giết chết ngươi, yêu nữ này!"
Hán tử gày gò lăng không một kiếm bổ tới Đường Tư Tư.
Một chiêu "Độc Phách Hoa Sơn" hàm thế sắc bén.
Lăng Phong xem bộ dạng Đường Tư Tư, chính là hắn muốn làm một người anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ sợ là không cần thiết.
Đường Tư Tư phản ứng lại dị thường linh mẫn, nhẹ nhàng nhảy về phía sau, tránh được một kiếm sắc bén này. Hán tử gày gò thấy chiêu thứ nhất kiếm phách không đến nàng, kiếm chuyển hướng, "Thần Long Bái Vĩ" hướng ngang eo Đường Tư Tư.
Đường Tư Tư "A nha" một tiếng, bị kiếm này dọa cho luống cuống, ngữa mặt ra lật mình ngã xuống đất.
Lăng Phong nhìn ra một chút, Đường Tư Tư bị một chiêu này dọa cho ngã, hoàn toàn là để tránh đường kiếm, phảng phất giống Túy Quyền. Bởi vậy, hắn vui vẻ xem Đường đại mỹ nhân này biểu diễn, không sợ nàng bị thương.
Hán tử kia đột nhiên "a" một tiếng, tay run rẩy, kiếm rơi ra, đồng thời lúc ấy Đường Tư Tư như thỏ con nhảy lên, bắt lấy kiếm, nói: " Tốt rồi, tên gầy gò kia dọa ta hết hồn, ta cũng tới dọa ngươi đây!"
Kiếm quang chợt lóe, mũi kiếm thẳng hướng cổ họng kẻ kia đâm tới, dáng người tuyệt đẹp, kiếm pháp nhẹ nhàng, ra tay chuẩn xác thật khiến cho người ta phải tán thưởng.
Đổi ở thường nhân có thể không rỏ đạo lý trong đó, nhưng Lăng Phong lại nhìn rất cẩn thận, Đường Tư Tư khi tránh né, bắn cho tên gầy gò một mũi Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm, đánh trúng đại huyệt trên cổ tay hắn, làm hắn đau đớn khiến trường kiếm trong tay rời tay.
Hắn nhất thời sắc mặt đại biến, may mắn hắn có một thân khinh công hơn người, nhảy về phía sau mấy trượng, nhẹ như lá rụng.
Đường Tư Tư mỉm cười một cái nói: "Nguyên lai người gầy nhảy thật nhanh, nhưng không cho phép ngươi chạy."
Nhanh như chớp, khi kẻ kia hai chân vừa chạm đất, Đường Tư Tư đã đến, mũi kiếm lại đâm thẳng vào bụng hắn, Tên gầy kia kinh ngạc, nghĩ thầm: "Hôm nay động vào một đối thủ lợi hại." Đường Tư Tư xoay kiếm lên chỉ vào gáy hắn, làm cho hắn sợ hãi, chạy trốn.
Lăng Phong nhìn ra, bằng vào chiêu thức kiếm công cùng khinh công của Đường Tư Tư, muốn lấy tính mạng của tên kia, không dùng quá ba chiêu, liền lập tức kêu tên kia ngã xuống. Nhưng nàng không tổn thương tính mạng của hắn, nàng chỉ là làm cho hắn một cái giáo huấn, dạy hắn đừng ỷ vào võ công của mình đi làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người.
Đường Tư Tư làm cho tên kia kinh hoảng, mồ hôi đổ ròng ròng. Đúng lúc này cô nương kia đột nhiên thu kiếm, nhảy ra xa nói: "Tốt lắm, tên gầy kia, ta không muốn chơi với ngươi nữa, kiếm cùn này, cầm đi đi. Vừa rồi đâm bị thương ngươi cũng không phải Đoạt Mệnh Vô Ảnh châm gì hết, chỉ là Tú Hoa châm thôi, nhổ ra là xong. Ngũ đệ ngươi chưa đến nỗi mù đâu."
Nói xong, ném thanh kiếm về phía tên gầy ốm.
"A~~!"
Tên gầy ốm một trận kêu thảm thiết, nguyên lai thanh trường kiếm đâm vào cái mông của hắn, làm máu tươi chảy ròng ròng, tuy rằng không phải là trọng thương, nhưng bị thương mấy ngày là chắc chắn, khẳng định không thể ngồi ghế, trừng phạt như vậy, còn hơn là giết chỉ khiến hắn phải khó chịu.
"Tạ ơn nữ hiệp không giết, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nương, quê quán ở đâu, ngày sau tiếp tục đến nhà lãnh giáo."
Hán tử kia hiển nhiên là không phục mối nhục hôm nay, chính là tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nén giận mà tìm cơ hội trả thù.
Đường Tư Tư cũng thông min, ha ha cười: "Ngươi muốn sau này tìm ta báo thù đúng không? Ta mới không ngốc như vậy nói cho ngươi biết! Nói cho ngươi hay, nếu Hầu Tử có đến, ta cũng chẳng thèm giáo huấn ngươi."
"Hừ! Núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy, chúng ta sau này còn gặp lại."
Tên gầy kia cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể nén giận băng bó mông, mang theo Ngũ đệ bị thương của mình rời đi.
Đường Tư Tư thấy hai người kia rời đi, khe khẽ nói: "Thật không thích thú."
Nói xong liền qua dắt ngựa của mình, đối vơi Lăng Phong nói: " Vừa rồi ngươi một kẹp rất tốt, kêu công phu gì thế?"
Lăng Phong mỉm cười nói: "Kêu . . . Kêu là Linh Tê Nhất Chỉ."
"Linh Tê Nhất Chỉ?"
Đường Tư Tư sửng sốt, nói: " Không nghe nói qua, bất quá thoạt nhìn không sai. Ngươi là môn phái nào a?"
Lăng Phong mỉm cười nói: "Ta sao? Không môn không phái, tự học thành tài."
Đường Tư Tư bĩu cái miệng xinh xắn: "Không nói thì thôi, đồ hẹp hòi."
Lăng Phong sửng sốt, nói: "Ta keo kiệt?"
Đường Tư Tư có vẻ không kiên nhẫn nói: "Không dài dòng với ngươi nữa, ta hỏi ngươi, miếu Quan Âm đi đường nào?"
Lăng Phong ngạc nhiên, nói: "Ngươi muốn đi miếu Quan Âm?"
Đường Tư Tư nói: "Ta có một người bạn bị ủy khuất, ước hẹn ta gặp mặt ở Quan Âm miếu."
"Trùng hợp như thế?"
Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, bằng hữu của nàng nhất định là nữ nhân, không phải là . . . Đang nghĩ ngợi, Đường Tư Tư lại hỏi: "Đồ ngốc, ta hỏi ngươi đấy ngươi có nghe hay không?"
Đường Tư Tư thấy Lăng Phong sững sờ, không khỏi hỏi lại một lần.
Lăng Phong mỉm cười nói với Đường Tư Tư: "Vừa vặn, ta cũng phải đi tới miếu Quan Âm, cùng nhau đi tới đó đi."
"Ngươi! Ta nói này đồ ngốc, ngươi sẽ không giống hai tên hỗn đản vừa rồi chứ?"
Đường Tư Tư nói.
Lăng Phong cười, nói: "Ta vừa không muốn trở thành người mù, lại không muốn mông nở hoa, ta chọn làm đồ ngốc của ta thì hơn."
Đường Tư Tư nghe xong, khanh khách cười to, nói: "Đồ ngốc, ngươi thật đúng là biết điều, bất quá muốn cùng bổn cô nương đồng hành, vậy ngươi cũng phải theo sau mới được."
Nói xong, kẹp lấy lưng ngựa, thúc ngựa phi nhanh, nhất thời một trận bụi mù cuồn cuộn nổi lên, giống như mũi tên bay đi . . .
Lăng Phong nhìn thân ảnh Đường Tư Tư rời đi, khẽ cố ý cười.