Lăng Phong an bài quản gia mua sắm sính lễ chuẩn bị tới Đường Môn, các nương tử đối với hoa tâm của Lăng Phong thực sự không để ý, nhưng trong lòng nhiều ít cũng có điểm không hài lòng. Bởi vì trước đó, có thể chính thức bái đường vẻn vẹn chỉ có Tây Môn Đình Đình cùng Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi, Đông Mai tứ nữ, còn vợ cả trong Nam Cung thế gia Lăng Phong là Tần Thục Phân, còn có Hà Bích Tú, Nam Cung Vân, Từ Tử San, Tống Ngọc Chi, và mới vừa trở về Nam Cung Tình, các nàng cũng không có khả năng cùng Lăng Phong thành thân. Tuy rằng các nàng cùng Lăng Phong đều không có chân chính quan hệ huyết thống, chỉ là thân phận hiện tại của Lăng Phong là "Nam Cung Vũ" Đây là việc mấu chốt quan trọng nhất.
"Nếu như vậy không bằng chúng ta tại trước hậu hoa viên Nam Cung thế gia cử hành một hồi hôn lễ bí mật, như thế cũng coi như cho các ngươi một cái công đạo. Chờ ta chân chính khôi phục thân phận, lại tổ chức một hôn lễ long trọng cưới tất cả các nương tử, các nàng thấy thế nào?"
Lăng Phong không muốn khiến các nàng cảm thấy mất mát, đề nghị nói.
Tần Thục Phân lo lắng nói: "Tướng công, tuyệt đối không thể, cho dù chúng ta đóng cửa mà làm, nhưng còn người hầu trong nhà, cái này gọi là miệng đời khó che..."
Lăng Phong lại nói: "Bằng không như vậy, các nàng theo ta đi Đào Hoa Đảo, chúng ta ở nơi đó thành hôn, không cần lo lắng bị người khác biết."
Tần Thục Phân lắc đầu nói: "Không được, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau rời khỏi Nam Cung thế gia, thế tất sẽ làm người khác hoài nghi, hơn nữa bây giờ còn không phải thời cơ tốt nhất rời Nam Cung thế gia, bởi vậy vẫn là không thể."
Hà Bích Tú trong lòng có điểm không cam lòng, nói: "Nhị tỷ, kỳ thật vừa rồi đề nghị của tướng công không hẳn là không thể làm, chúng ta tại hậu hoa viên "yêu thương lẫn nhau" nhiều lần, cũng không thấy bị ngoại nhân phát hiện. Kỳ thật, hậu hoa viên đều là nữ nhân, trừ ra số rất ít người lạ, cũng đã là nương tử tướng công hoặc là thiếp thị. Chúng ta đóng cửa hậu hoa viên lại cử hành một hồi hôn lễ, cũng không phải là không thể."
Tần Thục Phân lo lắng nói: "Tam muội, ngươi muốn gả chồng đến điên rồi sao? Trọng yếu là tính mạng tướng công. Không sai, hậu hoa viên này đã trở thành chỗ riêng tư bí mật của chúng ta, nhưng mà cử hành hôn lễ không tầm thường, há có thể giấu giếm được người khác?"
Lăng Phong lên tiếng: " Ta thật ra có biện pháp, ta nghĩ mượn cớ chuẩn bị mở hôn lễ Đường Tư Tư và ta, mấy ngày hôm trước trang hoàng lại hậu hoa viên, sau đó chúng ta bí mật bố trí một gian phòng tân hôn thật lớn, như vậy, ngoại nhân sẽ không hề hoài nghi."
Nam Cung Vân trong lòng cũng hy vọng nàng có một hôn lễ, vì thế kích động nói: "Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta đóng cửa lại bái đường, chỉ có chư vị tỷ muội chúng ta, cư nhiên không có người khác biết, chúng ta hiện cùng một chỗ hầu hạ tướng công giống nhau, ai biết được?"
Tần Thục Phân thở dài: "Các ngươi quên hậu hoa viên này còn có một đại nương sao? Cho dù chúng ta có thể khiến cho tất cả hạ nhân im lặng, nhưng đại nương ở đây? Như thế nào giấu giếm được nàng."
Hà Bích Tú nói: "Có thể ngày đó cho năng ăn một ít mê dược, để nàng ngủ suốt một ngày."
"Chủ ý này rất tốt!"
Nam Cung Vân nói: "Đại nương bình thường thương yêu nhất ta, không bằng để ta mang mê dược kia cho nàng uống."
"Không cần phiền toái như vậy !"
Lăng Phong đột nhiên ha ha nói: "Ta cho rằng các nàng lo lắng cái gì, thì ra là cái này. Vấn đề của đại nương, ta sẽ giải quyết..."
"Chàng!"
Chúng nữ cả kinh, nhìn vào Lăng Phong. Tần Thục Phân kinh ngạc nói: "Tướng công... Hay là chàng... Chàng nghĩ muốn..."
Lăng Phong lại thoải mái cười to một trận, nói: "Xem ra cái gì cũng không thể gạt được nàng a, không sai, đại nương kỳ thật giống như các nàng, sớm hận không thể làm nương tử của ta. Chính là ngại với thân phận của nàng, mặt khác nàng chưa từng có biết thân phận thực sự của ta thôi. Một khi đã biết sớm hay muộn cũng rõ chuyện đã xảy ra, thừa dịp đó, ta sẽ làm cho nàng đồng ý."
"Ngươi đúng là bại hoại, cả đại nương cũng có chủ ý dám..."
Tần Thục Phân không khỏi kinh hô.
Lăng Phong ha ha một trận, ôm Tần Thục Phân, nói: "Nàng là ta mẹ ruột ta cũng dám cưới, huống chi nàng..."
"Nói bậy, ta làm sao là mẹ ruột của người. Ngươi chẳng phải là Nam Cung Vũ ư?"
Tần Thục Phân thật sự không thể tiếp sự thật chân chính, bởi vậy miệng phản bác Lăng Phong nói.
Lăng Phong cười ha ha, nói: "Làm Nam Cung Vũ có cái gì tốt , ta còn sớm muốn trở về làm Lăng Phong!"
Nói xong, ôm Tần Thục Phân hôn loạn một trận, khiến nàng thẹn thùng không thôi.
Từ Diễm Quân ngồi ở trong phòng, bản thân nay đã gần bốn mươi, nhưng mà nàng thiên sinh lệ chất, hơn nữa cuộc sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng thích đáng, chẳng những không có biểu hiện ra dấu vết trung niên, giống như thiếu phụ ba mươi trẻ tuổi động lòng người, thêm vào đó lại là một thiếu phụ phong tư thành thục, quyến rũ động lòng người. Nhưng trên gương mặt chim sa cá lặn kia có vẻ thống khổ cùng bi thương, ánh mắt nhìn vào xa xăm, miệng không ngừng nói :"Ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ mới tốt?"
Thì ra ngày hôm qua gia đình mẹ đẻ của nàng phái người tới, cầm đầu là đường ca Từ Hoằng Đào. Từ Hoằng Đào vừa đến đã biểu lộ ra ý đồ đến, hắn yêu cầu Từ Diễm Quân phối hợp Phích Lịch đường nghĩ cách giúp Nam Cung Tuấn, hơn nữa phải giúp đỡ Nam Cung Tuấn đoạt lại ngôi vị người thừa kế của Nam Cung thế gia
Từ Diễm Quân trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, nàng biết việc này có ý nghĩa gì, Phích Lịch Đường sẽ đối phó Nam Cung Vũ, thậm chí sẽ bất chập mọi thủ đoạn để giết hắn, còn có thể buộc Nam Cung Hiên đi vào khuôn khổ. Nếu không sẽ khó mà cứu được Nam Cung Tuấn ra. Từ Diễm Quân sở dĩ trong lòng mâu thuẫn, là bởi vì Nam Cung Tuấn là con trai mình, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi nàng vẫn là mẫu thân của Nam Cung Tuấn, nàng tự nhiên nghĩ muốn cứu con trai. Nhưng nếu vì cứu con trai, cũng không thể sát hại Nam Cung Vũ, chuyện như vậy, nàng lại như thế nào có thể làm? Mình biết con trai đã phạm sai lầm tày trời, chẳng lẽ mình còn định tiếp tay cho hắn? Nhưng nếu không làm như vậy, chẳng lẽ mình nhẫn tâm nhìn con trai cả đời bị giam cầm?
Không ai có thể lý giải thống khổ cùng dày vò trong lòng Từ Diễm Quân, căn bản là thường nhân rất khó tưởng tượng ra, hơn nữa làm một nữ nhân. Việc này đã vượt qua khả năng thừa nhận của bản thân nàng.
Từ Diễm Quân tuy rằng không đồng ý với hành vi của con trai mình, nhưng dù sao cũng là con trai mình. Trái ngược lại với Nam Cung Tuấn, Từ Diễm Quân trong lòng thích Nam Cung Vũ, cho dù hắn không phải con ruột của mình, nhưng dù sao cũng là mình nuôi nấng dạy dỗ. Trong khoảng thời gian đó tới nay, Lăng Phong làm nàng cảm thấy từng chút từng chút một hương vị tình yêu, Từ Diễm Quân nhìn lại trong mắt, trong lòng lại không yên bất an. Nhưng nói ngược lại, trong lòng nàng không yên bất an, chẳng chính là biểu hiệu của tình yêu hay sao?
Lăng Phong anh tuấn tiêu sái, lại anh tư ngọc thụ lâm phong có thể làm đảo điên tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Nàng là Đại nương của Lăng Phong ngoại trừ cảm thấy kiêu ngạo, cũng không có cảm giác say mê Lăng Phong sao? Nam Cung Hiên vốn là một võ si, đã hơn mười năm không sống cùng nhau, trượng phu như thế có cũng phần vô trách nhiệm ( "Có chồng hờ hững cũng như không"). Nhìn thấy Lăng Phong, làm nàng nhớ thời trẻ tuổi của Nam Cung Hiên, thậm chí còn hơn Nam Cung Hiên ở khí khái nam tử làm khuynh đảo kẻ khác. Từ Diễm Quân biết mình không nên có ý nghĩ như vậy, nhưng mỗi khi đêm dài nhân tĩnh lặng, nhớ tới Nam Cung Hiên, nàng bất giác nghiến răng nghiến lợi. Khi thấy đến ánh mắt tràn ngập tình yêu của Lăng Phong, nàng vô số lần xúc động, muốn lập tức sà vào ôm ấp hắn, Cảm nhận tình yêu của hắn, muốn hắn hảo hảo vuốt ve mình, yêu thương mình.
Nhưng mà nàng không thể, bởi vì Lăng Phong là con trai của phu quân mình. Cho nên Từ Diễm Quân luôn tránh né Lăng Phong, bởi vì nàng không biết đối mặt ánh mắt tràn ngập tình yêu kia của Lăng Phong như thế nào.
Hơn mười năm qua, Từ Diễm Quân sinh sống cùng Nam Cung Tuấn, Nam Cung Vũ, Nam Cung Vân, Nam Cung Tình, giữa bọn họ có một tình mẫu tử sâu đậm, tình cảm mẩu tử đã mang đến hạnh phúc cho nàng, nhưng nàng cũng có cảm giác cô tịnh như tất cả quả phụ, loại cảm giác cô tịch này càng thêm sâu sắc, làm nàng khó chịu, bởi vì phu quân của nàng còn sống, nàng lại giống như quả phụ. Tại đêm dài yên tĩnh, nàng một thân một mình chốn khuê phòng, quả thật muốn một người nam nhân đến cưng nàng, yêu nàng, ôm nàng, vuốt ve nàng.
Từ Diễm Quân ngồi ở trên ghế, có chút thở dài, nữ nhân từ hai mươi mấy tuổi đến bốn mươi tuổi, càng có vẻ thành thục. Mỗi khi đêm khuya, hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp, nước mắt nhiễm ướt gối đầu. Mà mặc kệ ngày thường lấy lễ giữ mình như thế nào, ban đêm, tịch mịch luôn lặng lẽ chiếm cứ tâm hồn, đặc biệt nghĩ đến khì còn trẻ cùng phu quân triền miên vô số, hôm nay cô đơn lẻ bóng, nàng những muốn hưởng thụ mưa móc, như thế nào lại phải nhịn sự thèm khát yêu thương thế này? Loại cảm giác ban đêm chỉ có một mình ngủ ở giường lớn thống khổ vô cùng, không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Quá khứ hơn mười năm, Từ Diễm Quân nhìn vào hài tử từng ngày từng ngày lớn lên, thân mình ngày một cao, cánh tay càng ngày càng to lớn, anh khí tiệm lộ. Hơn nữa mỗi khi thấy Lăng Phong lõa thân luyện võ, vẻ mặt chuyên chú, mồ hôi đầm đìa, chung quy khiến bản thân lòng say mê khó cưỡng, không thể tự kiềm chế, bắp đùi tê dại một mảnh, ẩm ướt .
Từ Diễm Quân cũng cảm giác được Lăng Phong cũng không muốn xa rời nàng, đặc biệt từ lúc ở sườn núi trở về, Lăng Phong đối với mình cảm giác càng thêm mãnh liệt, hoàn toàn vượt qua tình cảm mẫu tử trước kia. Từ Diễm Quân cảm giác thấy được ánh mắt Lăng Phong nhìn mình thay đổi, trở nên giống thanh niên nam tử lạ lẫm, dùng ánh mắt dò xét đánh giá một thiếu phụ nóng bỏng, không muốn xa rời. Trí tuệ của Từ Diễm Quân, như thế nào không phát hiện dị trạng của Lăng Phong.
"Vũ nhi, ngươi cũng biết, ngươi mỗi một lần dao động ánh mắt, dừng ở trên thân đại nương, giống như lửa bừng cháy trên đất khô, càng để lại trong lòng đại nương một ngọn lửa, khiến đại nương không thể không yêu ngươi mà. Vũ nhi, đại nương thật là cao hứng, ngươi vẫn không muốn rời xa ta. Ngươi rất có tiền đồ, đại nương biết ngươi rất tốt với ta, nhưng lại càng không thể hủy hoại tương lai của ngươi, ngươi sẽ gặp được nữ tử tốt hơn đại nương rất nhiều. Hơn nữa hiện tại ngươi cũng cưới thê, vì cái gì còn muốn như thế nhìn chằm chằm đại nương không thả..."
Bất giác lại thở dài, Từ Diễm Quân kinh ngạc vì hơi thở mình có điểm nóng bỏng, chỗ sâu nhất nơi thân thể như có lửa nóng
Nhưng không nói chi xa, nàng phải chịu lễ giáo thế tục, cho dù nàng quyết định thoát khỏi thế tục, lễ giáo trói buộc, coi nàng là thanh cao, nàng rõ ràng biết mình không thể phản bội lại phu quân, huống chi người kia là "con trai" của mình dù sao cũng là loạn luân, là sự tình thế gian không cho phép. Nàng nếu đáp ứng rồi, sau này như thế nào đối mặt được với phu quân mình cùng liệt tổ liệt tông? Quan trọng hơn là, vạn nhất vì thế gian biết chuyện, Lăng Phong như thế nào đối mặt với thế gian này, tiền đồ hắn không phải sẽ bị phá hủy sao?
Nàng không thể hại Lăng Phong, tình nguyện mình cả đời cô độc, cũng tuyệt đối không thể hại hắn. Vì thế, Từ Diễm Quân mới cảm thấy thống khổ vạn lần, lần lượt ép buộc lương tâm cự tuyệt lại tình yêu của Lăng Phong
Nhưng hôm nay, đường ca Từ Hoàng Đào lại đến, muốn mình hiệp trợ hắn cứu Nam Cung Tuấn ra, còn muốn hại chết Nam Cung Vũ, cưỡng bức Nam Cung Hiên, như thế là đại nghịch bất đạo, còn hơn nữa Từ Diễm Quân trong lòng đang đắm chìm trong tình yêu loạn luân kia khiến nàng lâm vào thế khó xử.
Mình nên làm cái gì bây giờ? Từ Diễm Quân một lần nữa tự hỏi lương tâm mình. Về sau, không ai biết, một hồi phong ba không hề báo trước sẽ buông xuống tại Nam Cung thế gia, buông xuống Từ Diễm Quân.
Trận phong ba này có sức phá hoại vượt khỏi khả năng tưởng tượng của Từ Diễm Quân, hơn nữa nàng còn là trung tâm của phong ba, hết thảy đều quay chung quanh nàng. Đêm trước phong ba, không có một dấu hiệu gì, rất yên bình. Có lẽ, đây mới là trí mạng
Là phúc hay họa, có lẽ chỉ có trong lòng nàng mới cảm thụ được chân thật nhất