- Ngày nay đúng là thời buổi rối ren, đời ta là người trong võ lâm, cũng nên vì thần dân bách tính."
Tĩnh Du chậm rãi lắc đầu nói:
- Vãn bối từng học qua Thiên Diễn Thuật, cũng hiểu đôi chút về thuật hỏi quẻ, sắp đến ngày thiên hạ đại biến, những biến đổi to lớn trong võ lâm đều không thể tránh khỏi, đến lúc đó thần dân bách tính cũng sẽ lâm vào cảnh lầm than.
Nam Cung Hiên cũng là người từng trải, hắn có kinh nghiệm vô cùng phong phú, là một người hùng cứ một phương, trong lòng đã biết rõ lời tiên đoán của Tĩnh Du cũng không phải là chuyện dọa nạt vớ vẩn, nên không khỏi ngồi yên lắng nghe.
Lăng Phong cũng khẽ gật đầu, thầm nghĩ:
- Qủa nhiên anh hùng có cùng ý kiến".
Lăng Phong ở trong Nam Cung Thế Gia lâu rồi, cũng trông thấy Nam Cung Thế Gia thu thập về không ít tình báo, nhìn được tổng thể thiên hạ cùng với tình thế võ lâm ngày nay, nên cũng có kết luận giống như Tĩnh Du.
Nhưng trong lòng Lăng Phong lại có một suy nghĩ khác, ít nhất thì hắn cũng không bi quan như vậy. Lăng Phong không nhịn được liền nói:
- Cái mà được gọi là thiên hạ đại thế, phân lâu rồi thì sẽ hợp, hợp lâu rồi thì ắt sẽ phân, cứ tuần hoàn như vậy, quanh quẩn rồi lại quay về chỗ cũ thôi, cho dù đó là do con người tạo ra thì cũng đều nằm trong thiên mạng cả . Chỉ là khi thay triều đổi thế, thì chính là lúc bách tính rơi vào cảnh lầm than, tại hạ vô cùng thấu hiểu và cảm thông với tấm lòng thương người của Tiên Tử.
Chỉ là đất nước Trung Hoa từ thời Hiên Viên Hoàng Đế trở về sau, khi các triều đại khai quốc thì không thiếu thánh đế minh quân, nhưng họ lại không có cách nào làm cho con cháu của họ trở nên anh minh như họ, làm cho thiên hạ thái bình dài lâu, thế nên cai trị tốt ắt sẽ hưng thịnh, mà hưng thịnh quá ắt sẽ dẫn đến suy thoái, suy thoái quá thì ắt sẽ đại loạn, đại loạn thì sẽ sinh ra người để cai trị chúng. thế vận trăm năm thì sẽ đại biến một lần, còn vài năm lại có một biến động nhỏ, theo sự tổng quát lịch sử của tôi về Hoa Hạ từ trước đến nay, thì cũng không ngoại lệ, đây có lẽ là định mệnh của dân tộc Hoa Hạ chúng ta, trong thời gian ngắn thì không ai có thể thay đổi được. Mỗi một lần đại biến thì lại bắt đầu một thời thịnh trị, tin rằng sau lần đại chiến này thì sẽ xuất hiện một vị chân mệnh thiên tử có thể thống nhất thiên hạ, thống nhất giang hồ, từ nay về sau lòng người quy thuận, thiên hạ đại bình, bách tính an hưởng thái bình, Tiên Tử xin cứ yên tâm."
Tĩnh Du ngạc nhiên nhìn về hướng Lăng Phong, hai mắt lóe lên sung sướng, nói:
- Ta cũng thường đọc sử thư, cũng có đôi chút cảm ngộ về lịch sử Hoa Hạ của chúng ta, nhưng không nhìn thấu triệt tình hình được như Thế Tử, qua những lời nói vừa rồi của Thế Tử, có thể nói là thêm mắt cho rồng, thêm hoa cho gấm, làm thông suốt vấn đề mà ta nghĩ ngợi đã lâu, cuối cùng cũng có được đáp án. Thế Tử quả đúng là làu thông kinh sử, thao lược đầy mình, làm Tĩnh Du bái phục vô cùng."
Lăng Phong vội vàng nói:
- Tiên Tử quá khen, đây chỉ là một chút ngu kiến của tại hạ mà thôi, còn chỗ nào hoang đường hãy xin Tiên Tử đính chính."
Tĩnh Du nói:
- Thế Tử khiếm tốn quá. Từ trong lời nói của Thế Tử, có vẻ như rất tự tin về trận chiến Tây Hồ ba tháng sau rồi thì phải!"
Lăng Phong im lặng hồi lâu, rồi nói tiếp:
- Kỳ thực tại hạ cũng rất tin vào ý trời, lịch sử năm nghìn năm Hoa Hạ, chưa từng có tà thắng chính bao giờ cả. Cho dù Nam Cung Thế Gia của tại hạ chưa thể thắng được Hồ Điệp Môn, thì tại hạ cũng vẫn tin rằng chính nghĩa nhất định sẽ đánh bại ma giáo, từ đó trở đi lịch sử sẽ được viết lại, bình định thiên hạ."
Tĩnh Du cũng là người thông minh, nhìn Nam Cung Hiên rồi mỉm cười nói:
- Lực lượng chính nghĩa của Nam Cung Thế Gia hùng bá cả một phương võ lâm, vì vậy mà vãn bối hy vọng trong khi giang hồ đại loạn thế này, Nam Cung Thế Gia và Nam Cung tiền bối có thể lấy việc hiệp nghĩa làm trọng, khôi phục chính nghĩa, góp phần cứu giúp thiên hạ bách tính."
Nam Cung Hiên nói:
- Nam Cung Thế Gia từ trên xuống dưới đã chuẩn bị đầy đủ việc đối phó với sự khiêu chiến của tà phái bất kỳ lúc nào rồi!"
Tĩnh Du tiếp tục nhìn về phía Lăng Phong, trong mắt nàng lại một lần nữa hiện lên những sắc thái tình cảm phức tạp khi nàng mới gặp hắn tại đoạn nhai ngày đó, liền nói:
- Theo cách hiểu của Tĩnh Du, thì Thế Tử có những điểm vô cùng đặc biệt, lại cộng thêm lòng dạ hiệp nghĩa, tương lai sẽ có những thành tựu lớn, hoặc một huyền thoại, một truyền thuyết sẽ phát sinh trên chính người của Thế Tử cũng chưa biết chừng." Nàng định nói tiếp rồi lại thôi, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không nói ra.
Lăng Phong nói:
- Tiên Tử quá khen rồi, Nam Cung Vũ chỉ là một giới phàm phu, không dám bàn những chuyện đao to búa lớn. Nhưng bất luận thế nào, tại hạ hành sự thì chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình, không hổ thẹn với chính đạo nhân gian là được, chỉ thế mà thôi."
Tĩnh Du hơi ngẩng đầu lên nói:
- Lời nói đó của Thế Tử, cũng chính là chân lý của đạo hiệp nghĩa, thiên hạ anh hùng tụ hội, giang sơn ắt sẽ có người tài xuất hiện, đó cũng chính là chỉ thời thế tạo ra anh hùng, Thế Tử không cần phải khiêm tốn như vậy. Hoa nở đến kỳ thì nên ngắt, đừng có chờ đến khi hoa rụng lại ngắt cành, Thế Tử xin hãy nhớ lời này của Tĩnh Du, rất có thể sẽ giúp đỡ Thế Tử trong tương lai đó."
Lăng Phong trong lòng thất kinh, như vừa ngộ ra được điều gì đó liền nói với Tĩnh Du:
- Đa tạ Tiên Tử ban tặng những lời vàng ngọc này, tại hạ cả đời không quên."
Thấy Tĩnh Du ngợi khen Lăng Phong như vậy, thì Nam Cung Hiên cũng vui sướng đến nỗi cười nghiêng ngả không ngậm nổi miệng vào. Người biết rõ thân phận của Lăng Phong là Nam Cung Vân cũng thấy kinh ngạc vô cùng.
Tĩnh Du lại quay ra phía Nam Cung Hiên nói:
- Trời không còn sớm nữa, vãn bối được đi trước một bước, xin được cáo từ, Nam Cung tiền bối, Thế Tử, Vân tiểu thư bảo trọng, sau này gặp lại."
Sau khi cáo biệt Lăng Phong, Nam Cung Hiên và Nam Cung Vân, Tĩnh Du liền cưỡi hạc rời đi. Lăng Phong đưa mắt nhìn theo bóng hình dần khuất phía xa xa của Tĩnh Du, trong lòng có chút gì đó rất khó tả.
Trước mắt thì Tĩnh Du là người con gái làm cho Lăng Phong cảm thấy xốn xang nhất, tuy trong lời nói của nàng hết lời ca ngợi Lăng Phong, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi làm người cùng tố chất của hắn mà thôi, không có liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ cả.
Hơn nữa hiện giờ thân phận của Lăng Phong là Nam Cung Vũ, ba ngày sau còn phải thành hôn, đây cũng là một vấn đề khá to lớn, mặc dù nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nhưng không biết Tĩnh Du Tiên Tử nghĩ gì về một người đàn ông sắp thành hôn như "Nam Cung Vũ",
Lăng Phong căn bản là không thể nào có thể biết được, hơn nữa nếu Lăng Phong rõ ràng đã có thê tử rồi mà lại đi biểu lộ tình yêu với Tĩnh Du, thì chỉ e sẽ bị nàng xem thường mà thôi.
Đối diện với một tuyệt thế giai nhân như vậy, mà mình lại không có cơ hội và điều kiện để theo đuổi, Lăng Phong không thể làm gì khác hơn là việc cứ ở đó mà kêu than tạo hóa quả thật là trớ trêu. Xem ra chỉ có thể đợi đến khi khôi phục thân phận Lăng Phong thì mới có thể biểu lộ tình cảm của mình mà không cần phải lo lắng nhiều nữa!
Tâm tình Nam Cung Hiên hiện giờ rất tốt, ông vỗ vào vai Lăng Phong một cái, rồi cười ha ha nói:
- Vũ Nhi, không ngờ đến Tĩnh Du Tiên Tử cũng xem trọng con đến vậy, cha thực sự cảm thấy yên lòng khi về già rồi!"
Nam Cung Vân nói:
- Hôm nay ca ca vì Nam Cung Thế Gia mà lộ mặt trước Tĩnh Du, thế thì đại chiến Tây Hồ vào ba tháng sau, Tĩnh Du Tiên Tử nhất định sẽ tới giúp đỡ. Tiểu muội cũng mừng thay cho ca ca, về đến nhà tiểu muội phải đích thân vào bếp làm mấy món ngon thiết đãi ca ca mới được!"
Lăng Phong giật mình ngạc nhiên, Nam Cung Vân nấu ăn giỏi có tiếng trong Nam Cung Thế Gia, chỉ có điều nàng rất ít khi nấu cho người khác ăn, trong nhà chỉ có Nam Cung Hiên, Tần Thục và một người có quan hệ rất tốt với Nam Cung Vân là Nam Cung Tình là được hưởng qua loại đãi ngộ này mà thôi.Còn quan hệ giữa Nam Cung Vũ và Nam Cung Vân từ trước đến giờ không được tốt cho lắm, nên hắn vẫn chưa được hưởng bao giờ.
Lăng Phong không khỏi liếc mắt nhìn về phía Nam Cung Vân, còn Nam Cung Vân thì quay ra làm bộ dạng mặt quỷ với hắn. Xem ra sau khi trải qua việc ngày hôm nay, Nam Cung Vân đã thay đổi hẳn thái độ đối với mình rồi.
Do trời đã tối, nên mấy người Lăng Phong bèn quay về chùa Chúng Sinh nghỉ một đêm, ngày hôm sau lại đến lòng vòng ở xung quanh Lạc Nhạn Phong, mãi cho đến xế chiều mới xuống núi, quay lại Hàng Châu.
Về đến Vương phủ thì đã đến bữa tối rồi, Nam Cung Hiên bèn cùng Lăng Phong và Nam Cung Vân ăn tối tại nơi ở của ông.
Nghe nói Nam Cung Hiên đã về, thì Nam Cung Hồng, Nam Cung Tuấn Tử cùng với Tần Thục Phân, Từ Diễm Quân, Hà Bích Tú và những người khác nữa đều rầm rập đến thỉnh an.
Nam Cung Hiên bèn kể với họ nghe chuyện gặp gỡ kỳ lạ ở Lạc Nhạn Phong, khi nghe tới đoạn Lăng Phong xả thân cứu Nam Cung Vân, rồi lại được Tĩnh Du Tiên Tử cứu, thì mọi người không khỏi kinh ngạc, liền nói những câu đại loại như "nguy hiểm thật" và không ngừng ca ngợi Lăng Phong.
Sau khi nghe Nam Cung Hiên say mê kể về chuyện Tiên Tử Tĩnh Du đã ngợi ca Lăng Phong như thế nào, mọi người thấy Nam Cung Hiên cao hứng như vậy, bèn tiến đến chúc tụng Nam Cung Hiên cùng với Lăng Phong.
Nói Nam Cung Thế Gia lần này thực sự là có cơ hội chuyển bại thành thắng trong trận đại chiến vào ba tháng tới! Nói rằng đây toàn bộ là nhờ Nam Cung Hiên dạy bảo có phương pháp, còn Lăng Phong thì là "rất có phong thái giống cha mình".
Thấy Lăng Phong có tiền đồ như vậy, trong những lời nói của Nam Cung Hiên đối với Lăng Phong lại hết sức sủng ái, thì Tần Thục Phân không khỏi vui mừng rạng rỡ, còn Nam Cung Tuấn thì mở miệng cười gượng.
Mọi người ăn xong mãi mới rời đi, Lăng Phong bèn nói với Nam Cung Hiên:
- Cha, mai là ngày thành hôn của hài nhi, hài nhi muốn đến Hán Thảo Đường một chuyến."
Nghĩ tới ngày mai thành hôn, Lăng Phong thầm nghĩ :
'' Thượng Quan Y Y chắc chắn sẽ rất buồn, bất luận cha nàng có gì không phải hoặc là do ông ấy ích kỷ đi chăng nữa, thì Lăng Phong vẫn biết rõ Thượng Quan Y Y thực sự là vô cùng yêu mình, nên bất luận thế nào hôm nay mình cũng phải đến đó an ủi nàng một chút, hoặc là nói cho nàng một đáp án ".
Nam Cung Hiên cũng là một người thấu tình đạt lý, bèn gật đầu nói:
- Con cứ yên tâm mà đi đi, Thượng Quan chưởng môn tuy có đáng hận, nhưng Thượng Quan cô nương không có tội tình gì cả, nếu con gặp cô ấy thì nói với người ta một lời xin lỗi, nói thế nào đi nữa thì cũng là chúng ta đưa ra lời thối hôn!"
- Hài nhi biết rồi ạ!" Lăng Phong cung kính đáp lễ.
- Ca ca, muội ... muội có việc muốn bàn với huynh!"
Sau khi cáo biệt Nam Cung Hiên đi ra ngoài, thì Nam Cung Vân kéo Lăng Phong lại. Đôi mắt lôi cuốn, nhu mì nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong cũng nhìn nàng bằng một ánh mắt dịu dàng, cứ như thế được một lát thì Nam Cung Vân bỗng kéo Lăng Phong tiến thẳng đến hoa viên.
Lăng Phong không biết ý đồ của nàng là gì, nên không thể làm gì khác ngoài làm theo ý của nàng.
Đến một chỗ kín đáo trong hoa viên, sau khi xác định xung quanh không có người, Nam Cung Vân liền dừng lại nhưng vẫn không nói gì, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi:
- Ngày sau chàng định tính thế nào đây?"
Mặc dù quan hệ giữa Nam Cung Vân với Lăng Phong không như trước nữa, nhưng vì để bảo đảm an toàn tuyệt đối, Lăng Phong quyết định tạm thời không nói cho Nam Cung Vân biết kế hoạch của mình thì hơn, thế nên Lăng Phong đáp:
- Hiện giờ ta cũng không biết nữa, chỉ có thể là đi đến đâu hay đến đó, ngày sau tính tiếp."
Nam Cung Vân im lặng hồi lâu, tiếp tục hỏi:
- Chàng thật sự muốn đóng giả ca ca của ta cả đời sao?"
Lăng Phong không nói gì, Nam Cung Vân hiểu lầm rằng Lăng Phong bây giờ có danh tiếng như vậy, đã nghiện được làm nhị công tử của Nam Cung Thế Gia rồi, nên không khỏi giận dữ nói:
- Chàng bây giờ đúng là một bước lên mây rồi, nếu chàng mà đóng giả anh trai ta cả đời thì ta... ta phải làm thế nào bây giờ đây?"
Rõ ràng là trải qua những sự kiện vừa rồi, trong lòng Nam Cung Vân đã không thể chứa thêm được ai khác ngoài Lăng Phong.
Nhớ đến lần đầu tiên của mình cũng đã trao cho hắn rồi, hơn nữa Lăng Phong chỉ là đóng giả "Nam Cung Vũ" thôi mà, mình thành hôn với hắn hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Nam Cung Vân thường vẫn cao ngạo hơn người, thế mà lại tỏ rõ lòng mình trước mặt mình như vậy.
Nam Cung Vân nói xong thì bất giác thấy rằng trong lúc không để ý đã nói ra nỗi lòng của mình, nên trong giây lát mặt nàng trở nên ửng đỏ, ngại ngùng ngoảnh mặt đi, chỉ cúi đầu không dám nhìn trực diện Lăng Phong, tay không ngừng loay hoay gấu áo.
Biết được nỗi lòng của Nam Cung Vân, dưới ánh trăng, hắn trông thấy người con gái này ngượng ngùng, e thẹn như vậy, bèn từ từ bước lên phía trước ôm Nam Cung Vân vào lòng một cách chậm rãi mà lại rất kiên định nói với nàng:
- Vân Nhi, Lăng Phong ta hôm nay thề với trời, chỉ cần nàng đồng ý, bất luận thế nào thì trong tương lai ta cũng phải lấy nàng làm vợ, thương yêu nàng cả cuộc đời này, nếu trái với lời thề này thì trời đất không tha, không được chết một cách tử tế."
Trong chốc lát Nam Cung Vân cũng ôm chặt lấy Lăng Phong, rúc khuôn mặt xinh xắn vào ngực hắn. Lăng Phong cảm nhận được nước mắt của nàng đang từ từ thấm ướt áo mình, bất giác không kìm được hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.
Cảm giác được nụ hôn của Lăng Phong trao cho, Nam Cung Vân ngẩng đầu lên chủ động dâng tặng cho hắn đôi môi màu anh đào của mình, môi chạm môi, hai người lại càng ôm chặt lấy nhau, cùng đắm chìm trong thời khắc hạnh phúc này.
Lần này, hai người đều vô cùng cuồng nhiệt, không ai giữ lại điều gì, cả hai đều dâng cho nhau chân tình và dục vọng.....
Không biết được bao lâu, thì có một trận gió thổi đến, Nam Cung Vân không có váy áo gì trên người liền" hắt sì "một cái. Lăng Phong bèn lấy chiếc áo khoác vứt cạnh đó đắp lên cho nàng.
Nam Cung Vân đắm đuối nhìn hắn, khuôn mặt mỹ miều của nàng lộ rõ nét mặn nồng, âu yếm, Lăng Phong nhớ lại cảnh quấn chặt lấy nhau vừa rồi của hắn với nàng, giờ phút này lại đang ôm thân hình gợi cảm của Nam Cung Vân, trong người lại nóng hừng hực, bất giác lại ghì nàng vào lòng, hai tay lại bắt đầu sờ soạng.
Trước sự vuốt ve của Lăng Phong, toàn thân Nam Cung Vân lại mềm nhũn ra thở gấp, nóng ran khắp người, điều này càng kích thích bản năng của người đàn ông trong Lăng Phong, chú nhóc của hắn lại một lần nữa ngóc dậy. Nam Cung Vân đang dính chặt lấy hắn nên cũng cảm thấy được có sự thay đổi. Sớm đã là người của Lăng Phong rồi, chỉ là vừa rồi nàng đạt được khoái cảm từ Lăng Phong, nàng hiểu điều này có nghĩa là gì, mặc dù thân thể vô cùng phấn khích, nhưng thực sự là ăn không tiêu nữa rồi!
Đúng vào lúc Lăng Phong lửa tình bốc lên ngùn ngụt, tình hình ngày càng không thể cứu vãn nổi nữa, thì có một tiếng báo canh giờ vang lên làm hắn bừng tỉnh, nhớ ra mình còn phải đi gặp Thượng Quan Y Y,
Hơn nữa Nam Cung Vân lúc này cũng không thích hợp để đón tiếp thêm một lần nữa của hắn. Thế nên Lăng Phong ép người xuống, nói khẽ với Nam Cung Vân:
- Vân Nhi, không còn sớm nữa rồi, nàng nên về nghỉ ngơi đi thôi, ta đưa nàng về phòng được không?"
Nam Cung Vân hiểu ý Lăng Phong, khẽ ngượng ngùng gật đầu.
Lăng Phong đưa Nam Cung Vân về đến cửa phòng, sau khi lưu luyến cáo biệt nàng, hắn bèn vội vàng tiến đến Hán Thảo Đường!