Người đầu tiên ra tay tất nhiên chính là chủ nhân Mẫu Đơn Tiên Tử Bạch Lộ rồi, Ngũ Tiên Giáo vốn theo đường phiêu dật, chú ý ý cảnh nhu mỹ của chiêu thức, thích hợp cho nữ tử tu luyện.
Mà trong tay Bạch Lộ cũng cầm đoản kiếm, kiếm động người động, phiêu nhiên công kích, tựa như một tiên tử áo trắng đang bay múa, thoạt nhìn không giống như đang đánh nhau, mà giống như là nam nữ tán tỉnh nhau vậy.
Theo Bạch Mẫu Đơn động thủ, tiếp theo sau chính là Quân Hầu Kiếm Quản Thanh, Ngân Thương Quách Suất và Tang Chân của Thất Tinh Lâu, bả bốn người đều đồng thời công kích!
Đối mặt với vũ khí công tới của bốn người, ánh mắt Trang Thượng Khanh đã bắt đầu trở nên hung ác, hắn phẫn nộ quát một tiếng, Hóa Tâm Chưởng đánh ra toàn lực, dáng vẻ như muốn lấy cứng đối cứng.
Kẻ tài cao thì gan lớn, không giả chút nào!
Trang Thượng Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, bóng người lóe lên, Ngân Thương Quách Suất của Đại Giang Bang và Tang Chân của Thất Tinh Lâu cùng lui lại, trước ngực hai người có dấu chưởng ấn, có thể là sợ dẫn đến chiến tranh môn phái, vì thế lần này Trang Thượng Khanh không hạ sát thủ, chỉ để hai người mất khả năng động thủ mà thôi.
Lần động thủ này, bốn đại cao thủ đã có hai người trở nên vô dụng, còn thiếu chưởng môn Hồ điệp môn này công lực cũng bằng phân nửa phụ thân hắn, thực lực rất mạnh mẽ, Bạch Lộ cùng Quản Thanh rõ ràng là vô cùng giật mình!
Trang Thượng Khanh mặc dù dùng chưởng đánh thương hai người, nhưng mà gặp một kích toàn lực của bốn đại cao thủ, hắn cũng thiệt thòi không ít, trên vai trúng một kiếm của Bạch Lộ, trên đùi trúng một thương của Quách Suất, máu tươi chảy ướt đẫm quần áo, dáng vẻ trông càng thêm dữ tợn hơn.
Lưỡng bại câu thương, nhưng mà Trang Thượng Khanh chỉ bị thương ngòai da, căn bản là không ảnh hưởng nhiều, còn bốn người đối phương thì mất hai, hơn nữa khí thế bị hạ thấp.
Cái Trang Thượng Khanh muốn chính là hiệu quả của một kích này, vì thế hắn mời liều mạng mà đánh thương hai người Quách Suất và Tang Chân, bằng không lấy võ công của hắn mà cứ quần đấu tiếp, bốn người làm sao có thể làm hắn bị thương được, vì thế, hắn cười đắc ý:
- Cái gì mà võ lâm cao thủ, tuổi trẻ tài tuấn, xem ra cũng chỉ đến thế, Hồ điệp môn ta đến lúc đó có thể tiếp quản tòan bộ rồi!"
- Trang Thượng Khanh, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
- Tà môn ác đạo, quả thật là cực kỳ cuồng vọng!"
- Giết hắn!"
Đám người xem lúc này đều liên tục xôn xao, tiểu tử này cũng quá cuồng vọng đi, vì thế ai cũng ở ngòai mắng chửi vào, nhưng nói đến động thủ, vậy thì không ai có dũng khí đứng ra. Nhìn thấy hôm nay kỹ chẳng bằng người, mà thực lực Trang Thượng Khanh này như vậy, phụ thân hắn Trang Chi Điệp còn kinh khủng thế nào chứ?!
Kỷ Nhược Yên mắt thấy họa do mình gây ra càng lúc càng lớn, mày liễu của nàng nhăn lại, nàng xé bỏ quần áo màu bạc che bên ngoài, làm lộ ra ý phục màu trắng bó sát người bên trong, thân thể muốn tiến ra hỗ trợ.
Lăng Phong liền ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, giữ nàng thật chặt trong lòng mình, mùi thơm nữ nhân mê người cứ thế đưa vào mũi hắn, nhưng mà trong lòng Lăng Phong cũng không muốn chiếm tiện nghĩ, hắn mở miệng nói:
- Được rồi, nàng đi tới cũng không hay đây, Trang Thượng Khanh này đã luyện Hóa Tâm Chưởng tới mức hóa cảnh, hôm nay kể cả đại sư tỷ Qúy Nhược Lan của các nàng tới, cũng không nhất định là đối thủ của hắn, hay là để ta tới đi!"
Kỷ Nhược Yên nghi hoặc nhìn Lăng Phong, nàng nói:
- Ngươi, ngươi được không?"
Lăng Phong cười tiêu sái, tự mãn nói:
- Nam Cung thế gia ta thế nào cũng là một trong tứ đại thế giá, chỉ là một cái Hồ điệp môn thì có là gì. Một chiêu, chỉ cần một chiêu là ta có thể xử lý xong cái tên hỗn đản dám phá cuộc hẹn của ta và Nhược Yên này!"
Nhìn bóng lưng rộng lớn của Lăng Phong, Kỷ Nhược Yên tựa hồ hơi ngây người ra, nghĩ tới một người trong thoáng chốc, nàng lộ ra vẻ mỉm cười mê người.
Chậm rãi đi tới, Lăng Phong vẫy vẫy chiếc quạt trong tay như một hoa hoa công tử, cười ngạo nghễ nói:
- Bạch tỷ, nàng cứ nghỉ ngơi chốc lát đi, cái tên thiếu chủ Hồ điệp môn Trang Thượng Khanh này cứ để ta xử lý đi!"
Ngươi cuồng, ta còn cuồng hơn ngươi, Lăng Phong xuất hiện đã phá vỡ cục
diện bế tắc, Trang Thượng Khanh thấy thế thì thầm đánh giá Lăng Phong, cười tà nói:
- Tiểu tử mặt trắng, có phải muốn chết không, định thể hiện trước mặt mỹ nhân hả, cũng phải suy nghĩ thực lực của mình đã chứ, đừng để ra mặt không thành lại mất đi mạng nhỏ đấy."
Không thèm nhìn hắn, Lăng Phong ra vẻ suy nghĩ nói:
- Một chiêu, ta dùng một chiêu sẽ lấy mạng ngươi!"
Câu nói này của Lăng Phong thoáng cái đã chọc giận Trang Thượng Khanh, hắn hét lớn:
- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay không lấy mạng ngươi không được rồi!"
Lửa giận bốc lên, Hóa Tâm Chưởng phát ra đến mười thành công lực, đột nhiên đánh tới hướng Lăng Phong, một chiêu tốc độ cực nhanh, Bạch Lộ ở bên cạnh muốn hỗ trợ cũng đã muộn.
Khóe miệng Lăng Phong vẫn nở nụ cười, tựa hồ như không thèm để chưởng ảnh độc ác này trong mắt, mà ngay khi chưởng ảnh còn cách thân thể Lăng Phong một chút, tay hắn cũng quỷ dị xuất chiêu.
Chỉ một chút, đúng là một chút, đám người xem chỉ thấy lưu quang lóe lên, đầu của Trang Thượng Khanh đã như là ám khí bị bắn đi xa mấy mét, phải nói là rất nhanh, nhanh đến nỗi mọi người chưa kịp phản ứng.
Đầu của Trang Thượng Khanh khi rời khỏi thân thể thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, đến cả tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra, lúc này máu từ cổ hắn mới phun ra như suối.
Tòan trường lập tức chấn kinh, một chiêu lấy mạng thiếu chủ Hồ điệp môn, lấy đầu của một trong tứ đại thanh niên tài tuấn của tà phái Trang Thượng Khanh, phần công lực này đúng là khiến mọi người nghe xong mà sợ hãi,
Hơn nữa ở đây không ai nhìn thấy Lăng Phong xuất kiếm thế nào, mà kiếm ở đâu cũng không phát hiện được, chỉ thấy trong tay hắn có mỗi một cây quạt, chẳng lẽ nói hắn dùng quạt làm kiếm!? Cái này cũng thật là khó tin.
Lúc này không biết người nào đó hô lên:
- Nhìn kia, là Chỉ Thiên Kiếm của Nam Cung thế gia, thật là lợi hại! Quả nhiên không hổ là truyền nhân của Nam Cung thế gia, Nam Thiên Nhất Kiếm lại có hy vọng uy chấn võ lâm lần nữa rồi!"
Nam Thiên Nhất Kiếm là người sáng lập ra Nam Cung thế gia là Nam Cung Bác được người trong giang hồ tôn xưng, nam đó ông ta cùng trường kiếm uy chấn thiên hạ, trở thanh một đại tông sư, võ lâm minh chủ, cũng khai sáng ra cơ nghiệp năm trăm năm của Nam Cung thế gia, có thể nói đó là một đoạn truyền kỳ của võ lâm!
Bởi vì Nam Cung thế gia ở Giang Nam, bởi vậy Nam Cung Bác cũng đươc gọi là Nam Thiên Nhất Kiếm. Sau Nam Cung Bác, Nam Cung thế gia mặc dù cũng có nhiều đệ tử kiệt xuất, nhưng mà cũng không ai có thể trở thành võ lâm mình chủ cũng như là võ học tông sư được. Giờ phút này "Nam Cung Vũ" ngang trời xuất thế, thật sự khiến người ta phải rung động!
Trang Thượng Khanh trong thanh niên hắc đạo bảng cũng xếp thứ ba, cư nhiên giờ bị Lăng Phong dùng một chiêu kiếm mà chém đầu, công lực như vậy, kiếm pháp như vậy, cho dù là thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên, Ngọc Nguyệt Hồ hiện đang giữ chức chưởng môn Thanh Du và Kiếm Thánh Viên Cương Thiên cũng không có khả năng làm được.
Kỳ thật chiêu này của Lăng Phong cũng do vận khí mà thành, bởi vì Trang Thượng Khanh đã bị thương, hơn nữa Lăng Phong ra chiêu trước, Trang Thượng Khanh tâm thần đang loạn. Hơn nữa Lăng Phong còn đem Chỉ Thiên Kiếm của Nam Cung thế gia hòa trộn với Độc Cô Cửu Kiếm của phái Hoa Sơn, trong nháy mắt mà phát ra uy thế kinh người.
Nhất kích miễu sát, người thứ hai của Nam Cung thế gia được coi là "Nam Thiên Nhất Kiếm" cứ thế sinh ra.
Lăng Phong vừa ra tay, thiếu chủ của Hồ điệp môn Trang Thượng Khanh đã bay đầu, hai mắt mọi người đương trường đều trừng thật lớn, "Mẫu Đơn Tiên Tử" Bạch Lộ cũng kinh nghi của tỉnh lại được, mặc dù nàng căm hận Trang Thượng Khanh quấy rồi, nhưng mà cũng tuyệt không muốn là địch của Hồ điệp môn, mà hôm nay Trang Thượng Khanh đã chết, chuyện này chỉ sợ còn chưa kết thúc!
Mẫu Đơn Tiên Tử thầm nói:
- Làm thế nào mới tốt đây, Hồ điệp môn Trang Chi Điệp nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lăng Phong tiêu sái vẫy tay, cười hắc hắc nói:
- Bạch tỷ, mọi người ở hiện trường làm chứng, Trang Thượng Khanh là do Nam Cung Vũ ta giết, Hồ điệp môn muốn báo thù sao lại tìm Ngũ Tiên Giáo? Muốn tìm thì đến Nam Cung thế gia mà tìm ta đây."
Mẫu Đơn Tiên Tử Bạch Lộ khuôn mặt đỏ bừng, nàng thật sự không nghĩ tới Lăng Phong còn trẻ như vậy, có phách lực lại bình tĩnh, vì thế nàng mỉm cười, nói:
- Ta không phải lo lắng thay ngươi sao, này. Vạn nhất giang hồ phân tranh, vậy sinh ý của ta không làm được rồi."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Từ xưa tránh ta đã bất lưỡng lập, tranh đấu là chuyện không thể tránh, hơn nữa mấy ngày nay tà phái không ngừng thương tổn người của tứ đại thế gia, cái này coi như là một giáo huấn nhỏ với bọn chúng đi."
Bạch Lộ kinh ngạc vì võ công cao cường của Lăng Phong, đồng thời còn vì hắn có thể bình tĩnh như vậy, thế nên nàng phân phó cho thủ hạ dọn dẹp một chút, thi thể của Trang Thượng Khanh cùng đầu được giữ lại, ngày sau người Hồ điệp môn đến còn trả lại, Quách Suất cùng Tang Chân bị thương được đưa về môn phái của họ.
Lăng Phong theo Bạch Lộ và Kỷ Nhược Yên đi vào nội đường, nơi này được đệ tử trong phái canh phòng cẩn mật, lúc này trong phòng chỉ còn lại Lăng Phong và hai mỹ nữ, Bạch Lộ thần sắc ngưng trọng nói:
- Lần này phải cảm tạ Nam Cung thế tử ra tay giúp đỡ, nhưng mà thế lực Ma Môn khổng lồ, Ngũ Tiên Giáo ta chỉ sợ không trêu vào được. Xem ra chúng ta phải thoái ẩn một thời gian để tránh mũi nhọn, ta thấy công tử cũng nên về sớm để chuẩn bị sẵn sàng…."
Lăng Phong lạnh lùng cười nói:
- Bạch tỷ, nàng cứ yên tâm, một người làm một người chịu, Ma Môn thì sao chứ, cho dù là thập đại cao thủ Ma Môn đều tới, ta cũng không sợ!"
Bạch Lộ không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm Nam Cung Vũ tuổi trẻ không biết gì, ít tuổi nên cuồng ngạo, căn bản không biết mình đại họa lâm đầu.
Chẳng qua nếu như nàng biết Nam Cung Vũ chính là Hoa Sơn Lăng Phong ngày đó, có lẽ nàng sẽ có cảm tưởng khác. Hiện giờ nàng chỉ hy vọng người trẻ tuổi này không bị liên lụy đến sự tình giang hồ, dù sao tuổi hắn còn quá trẻ, hơn nữa còn là thiếu niên.
Vì thế Bạch Lộ cả giận nói:
- Ngươi cói cái gì vậy, người cho dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho Nam Cung thế gia, võ lâm phân tranh, há là trò đùa sao?!"
- Tốt lắm, tốt lắm, Bạch tỷ, người ta cho hắn đi, hiện giờ phải xem chuyện này nên giải quyết thế nào cho thỏa đáng đi!"
Kỷ Nhược Yên nhu mị cắt đứt lời Bạch Lộ nói.
Trong lòng Lăng Phong thầm cười, nói:
- Các nàng hóa ra là sợ, coi là là họa tinh phiền toái, vậy thì ra đi là được rồi. Chờ ta xử lý xong chuyện Hồ điệp môn cùng Trang Chi Điệp kia, ta sẽ trở lại cùng Nhược Yên, được chứ?"
Nói xong, hắng xoay người rời đi, thân ảnh tiêu sái, cư nhiên lộ ra mị lực vô cùng.
Kỷ Nhược Yên thấy vậy có chút si mê, thì thào nói:
- Chị, hắn thật sự là Nam Cung Vũ mười bảy tuổi sao? Đây…thật là khó tin!"
Bạch Lộ thở dài nói:
- Hắn tuyệt đối là người trẻ tuổi đặc biệt nhất mà ta từng thấy, từ lúc hắn bước vào, ta đã cảm thấy hắn rất bất phàm, cho nên ta mới an bài cho ngươi gặp hắn."
Kỷ Nhược Yên nói:
- Thiên hạ hiện giờ còn có thiếu niên kiệt xuất như hắn sao?"
"Mẫu Đơn Tiên Tử" Bạch Lộ thở dài, sâu kín nói:
- Nếu như Hoa Sơn Lăng Phong còn sống, có thể so sánh với hắn, còn không thì tuyệt không có ai có thể so sánh được."
- Hoa Sơn Lăng Phong!?"
Trong ánh mắt của Kỷ Nhược Yên sáng ngời, rất hiển nhiên, cái tên này khiến trong lòng nàng gợn sóng.
Ai nói không phải đây? Hoa Sơn Lăng Phong, cái tên này đã khiến biết bao nữ nhân trên giang hồ động tâm, đó chính là cái tên khiến vô vàn thiếu nữ mê say.
Giờ thì sao? Có lẽ là lúc này, sau khi chiến đấu với Trang Thượng Khanh, trong mắt những thiếu nữ trong thiên hạ sẽ có thêm một cái tên vang dội khác:
- Nam Thiên Nhất Kiếm" Nam Cung Vũ.