Đại Giang Minh ngũ đại hộ pháp nói: "Minh Chủ xuất thủ là dụng ý gì, chỉ cần Kim Thịnh ta cùng kim thương đủ có thế đấu lại 20 người chúng hợp lại"
Hắn đặc biệt đem từ 20 người hợp lại nói rõ to, tràn đầy thái độ khinh miệt
Các đệ tử GIang Nam Giang Đại Minh đồng loạt bật cười
Tình thế cấp bách, đệ tử Ngữ Tiên Giáo bị lăng nhục nặng nề
"Kim Thịnh, chúng ta đánh cuộc, chỉ cần ngươi đấu lại được ta mà không cần 20 người hợp lại toàn thây, ngươi xem là tài năng!"
Thanh âm uyển chuyển, nhưng đậm chất khí thế, làm đồng loạt người ồ lên!
Theo thanh âm đó nhìn tới, thì thấy một ngừoi từ đại sảnh của HƯơng Tạ Cư bước ra. Nàng đẹp như tiên nữ hạ phàm, dáng người thon dài tuyệt mĩ, eo nhỏ thon, chiếc gáy ngọc kiều mị, đôi mắt thâm sâu tinh tế chiếu rọi quang mang, thật động lòng người, bất luận kẻ nào thấy nữ nhân này tuyệt đối là một cường giả, trí tuệ lẫn võ công của nàng cao hơn người bình thường nhiều lần.
Quý Nhược Lan! Ngũ Tiên giáo chủ, nàng không phải bị trọng thương hấp hối trong đại chiến 3 ngày trước sao?
Võ lâm hào kiệt dù là nhìn quen cảnh ở đây, Hương Tạ Cư mỹ nữ như mây, nhưng có thể đạt tới cấp bậc như đại mỹ nhân như Quý Nhược Lan thì không nhiều. Rất nhiều nam nhân mở hốc miệng nước dãi tong tong nhìn nàng thèm thuồng. Quý Nhược Lan thực sự chán ghét anh mắt này, bởi vì nhìn chúng giống dã thú, một khi chúng mà bắt được nàng thì không chừng sẽ nhào lên ôm chặt lấy, xé tan quần áo nàng mà trà đạp
Nhìn thấy Quý Nhược Lan khí thế như thần tiên đi tới, Ngũ tiên giáo đệ tử đồng loạt hoan hô
Hồng Tôn trên mặt hiện ra thần sắc thận trọng, trầm giọng nói: "Quý giáo chủ, nàng khỏe chứ?"
Ai dám tin, ba ngày trước nàng dốc sức chống lại cửu đại môn phái, giờ phút này lại có thể đứng ra khiêu chiến với người danh môn chính phái
Ngũ Tiên giáo đệ tử tách ra 2 bên làm đường cho Quý Nhược Lan đi, Bạch Lộ vẻ mặt kích động và lo lắng, hướng Quý Nhược Lan tiến tới: "giáo chủ, thương thế của người thế nào rồi?"
Quý Nhược Lan cùng bạch lộ tay nắm chặt tay cùng một chỗ.
Ánh mắt giao nhau.
Thông qua cái nắm tay, Quý Nhược Lan mang lại cho Bạch Lộ một sự tin tưởng, nàng không những không sao, mà còn trở nên mạnh hơn.
Quý Nhược Lan nói : "Nhị muội, ngươi chịu ủy khuất rồi, nơi này tựu giao cho ta đi sao."
Bạch lộ vẻ mặt kích động, không nói thành tiếng.
Hồng Tôn nói: "Không thể tưởng được QUý Giáo chủ ba ngày trước trọng thương, hiện giờ vẫn có thể ứng chiến, thật khiến người ta kính nể"
Quý Nhược Lan buông tay, nhìn về phí sau một cái, chuyển hướng mắt về Bạch Lộ nói: "Nhị muội, các người nhìn ta thu thập Kim Thịnh nhé"
Bạch Lộ nghe thấy ý cao tại thượng nói: "Là giáo chủ"
Không hổ là Quý Nhược Lan, đánh rắn chịn gậy, trước oánh với Kim Thịnh quyết chiến một hồi, rồi lại hướng về Hồng Tôn khiêu chiến.
Cứ cho Hồng Tôn không muốn Kim Thịnh lên đài cùng Quý Nhược Lan, nhưng lời của Kim Thịnh nói ra giờ làm sao thu hồi đây. Chả phải thu hồi sẽ làm mất danh dự của Đại Giang Minh, khó có thể trốn tránh, chỉ còn cách phất tay bảo Kim THịnh lên đài
Kim Thịnh nhe răng cười lớn, nhắc cây kim thương bước tới sân rộng
Quý Nhược Lan vẻ mặt khinh bỉ, anh mắt lanh lung thờ ơ
"Quý giáo chủ, xem chiêu!"
Kim THịnh hét to một tiếng, kim thương trong tay như tiễn hướng tới Nhược Lan phóng tới, khí kình nổ vang toàn trường, thật kinh người.
Quý Nhược Lan cầm trường kiếm trong tay, động nhe, một dải ngân quang hiện lên, màu lam nhạt, hướng Kim THịnh bay tới
Kim Thịnh lùi về sau, trường kiếm của Quý Nhược Lan xé gió tới, tới trước mắt hắn, lúc này hắn mới biết lợi hại.
Kim thương từ nhiều góc độ khác nhau đâm tới, thoáng cái đã hơn 10 chiều. trường kiếm trong tay Quý Nhược Lan phiêu dật linh động, nước chảy mây trôi, sinh động lưu loát, xuất quỷ nhập thần, làm cho Kim thinh lảo đảo, đám người đứng xem trốn chui trốn nhủi như chuột.
Đệ tử Giang Nam Đại Giang Minh không nói câu nào
Trái lại đến phiên ngũ tiên giáo đệ tử hoan hô như sấm
Ngũ Tiên giáo chủ Quý Nhược Lan quả danh bất hư truyền
Hồng Tôn trong lòng hiểu được, Quý Nhược Lan là giáo chủ, thực lực tuyệt đối vượt xa Ngũ đại hộ pháp bên ta, nếu là mình thì cũng không thể thắng dễ dàng, nhìn tình thế của Kim Thịnh thì cũng không lạc quan lắm
Lúc này, tiếng binh khí đã dừng lại
Tình thế đại biến
Trường kiếm của Quý Nhược Lan đâm thẳng làm Kim Thịnh bị thương
"Đương.."
Mũi kiếm dừng lại trên đầu kim thương, giống như bình thường, ai ngờ quấn lấy kim thương
Trường Kiếm đối Kim Thương, hiển nhiên 2 người đang so nội lực
Trường kiếm không ngừng rung lên, cho thấy 2 người đang chiến đấu nội kình kịch liệt
Thời khắc này thực sự hung hiểm, chỉ cần lơi lỏng một giây là bỏ mình
Toàn trường im lặng như tờ, chờ đợi kết quả trận đấu
Kim Thịnh trên mặt hiện lên vẻ hết sức miễn cưỡng, bỗng dưng gào to một tiếng, một tình cảnh kinh người xuất hiện, quần áo trên người hắn khí kình trướng bạo phát, kim thương phát ra những tiếng vang "Khanh khanh" hướng toàn lưc Quý Nhược Lan đẩy mạnh
Trường kiếm liền giống như bị chèn ép, đẩy thân kiếm cong cong, bức Quý Nhược Lan liên tục lui bước
Kim Thịnh một kích toàn lực, khí kình mạnh, đúng là hiếm thấy, toàn trường đệ tử Đại Giang Minh vỗ tay không ngớt. Mà đệ tử ngũ tiên giáo ngừng thở, Quý Nhược Lan một phen toát mồ hôi.
Lúc này chỉ thấy khuân mặt Quý Nhược Lan nghiêm trọng, trường kiếm rung lên, biên hóa, hào quang vạn trượng, nhẹ nhàng vung lên, như tà dương trục nhật, không ngờ chỉ cần một chiêu kích trúng tay cầm kim thương của Kim Thịnh, làm hắn đánh rơi kim thương phát ra tiếng đương dội vang toàn trường, đến đây, mới biết ai thắng ai thua
Kim Thịnh tự tay điểm huyệt cầm máu, ngăn cho máu chảy ra, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn. Hắn không còn gì nói nữa, Hắn vô cùng kiên định, tự đoạn cánh tay, bởi vì sợ bị Quý Nhược Lan đánh bại, vì thế hắn chỉ đành chịu tổn thương để cầu thắng
Trận chiến nháy mắt đại biến, không ai có thể nghĩ tới, toàn trường yên lặng, kinh hãi!
Đến khi Quý Nhược Lan quát một tiếng. đệ tử Ngũ Tiên Giáo mới hoan hô như sấm, sĩ khí đại chấn
Hồng Tôn thần sắc không đổi nói: "Quý giáo chủ quả bất phàn, có cần nghỉ ngơi một chút ko?"
Quý Nhược Lan khinh thường nói: "ta và ngươi sớm giải quyết một chút không phải tốt sao"
Hồng Tôn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu quát: "hảo, sảng khoái, hôm nay ta sẽ lấy trường kiếm để đối trường kiếm với mi"
Nói dứt lời rút ra một thanh trường kiếm, lòe lòe sáng, có thể thấy phi thường sắc bén
Người đời đều biết Hồng Tôn am hiểu nhất là trường thương, thế nhưng lúc này dùng trường kiếm nghênh chiến, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến. Lúc Hồng Tôn rung trường kiếm lên, dĩ nhiên đã lộ rõ thực lực của hắn. Hồng Tôn lấy kiếm đối kiếm, chính là muốn giao đấu cận thân, lúc đó thời khắc diệt vong của Quý Nhược Lan đã đến. Vì thế Quý Nhược Lan nhất định phải giữ khoảng cách với Hồng Tôn, phương pháp chiến đấu kiểu này, vô cùng tiêu hao thể lực, cho nên hầu như chưa cần động thủ, Quý Nhược Lan đã biết được trận đấu này chỉ thua chứ không thể thắng.
Hồng Tôn cười dài một tiếng, kiếm khí phát ra, rọi thẳng nên tảng đá lớn trên nền, vận lực nhấc tảng đá lên ném thẳng đến Quý Nhược Lan
Quý Nhược Lan không dám khinh thường, lăng người xoay một cái, xoay thoát tảng đá đang bay tới! xoay người đâm trường kiếm tới Hồng Tôn
Hồng Tôn lớn tiếng cười ha hả, trường kiếm biến thành trăm ngàn quang ảnh, nghenh hướng công tới của kiếm
Quý Nhược Lan bị trường kiếm của Hồng Tôn chọi chúng thân trường kiếm của nàng đẩy nàng rơi như diều đứt gió rơi lại chỗ cũ
Đại Giang Minh đệ tử nhất tề hoan hô
« một kiếm nữa đi"
Quý Nhược Lan lòng không phục, lại tung người lên
Quý Nhược Lan phóng lên cao, thân thể như tiễn kình phá xuống, thân hình như nước chảy mây trôi, thân pháp lưu loát sinh động. Đúng là cao thủ nhất lưu
Hồng Tôn quát lớn: "Hảo"
Hắn chưa dứt câu cả người phóng lên hướng trường kiếm Quý Nhược Lan nghênh đón
"Đinh đinh đang đang!"
Trường kiếm trong tay Quý Nhược Lan liên tục ngăn chặn thế kiếm tia chớp của Hồng tôn. Lao thẳng tới như lôi đình tứ kiếm
Đối với Nhược Lan tiến công lúc này là lợi hại nhất. Hồng Tôn ngẩng đầu toàn lực ngăn cản, tưa hồ đã đem toàn bộ tu vị ra, mắt thấy rơi xuống hạ phong
Hồng Tôn không hổ là bá chủ một phương, mọi người nghĩ hắn cúi người xuống để né tránh, nhưng không chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng. Vung trường kiếm lên, tụ kình vào một điểm, lộn một vòng, một cước đạp nền nhà lao tới, dùng sức rất mãnh liệt, "sưu" một tiếng lao lên
Trường kiếm của Hồng Tôn hóa thành trăm ngàn đạo quang ảnh, giống như đóa hoa tươi hướng thẳng Quý Nhược Lan phóng tới
Hai người giữa không trung tạo thành cận chiến
Quý Nhược Lan không thể ngờ Hồng Tôn lại biến hóa linh hoạt như vậy, tại đất mượn lực, lao tới làm khí thế của mình bị giảm đi
Hồng tôn vừa rồi cùng nàng giao thủ, hắn liên tục ngăn chặn được tứ kiếm, biết nàng lợi hại, nếu để nàng xuống dưới đất, đương nhiên sẽ xảy ra một trận ác đấu, phải mau dứt điểm trên không trung, đem đối phương giải quyết! Hồng Tôn bản thân gấp gáp tung sát chiêu sắc bén "Độc Bá Thiên Hạ" một trận hào quang nổi lên, mũi kiếm xoắn lại, rít lên "linh, linh" phát ra khí kình khiếp sợ. Như thôn phệ muốn nuốt cả không gian. Bỗng chốc không khí trở nên nghẹt thở
Hồng Tôn giống như ẩn thân trong sóng kiếm, phóng thẳng tới Quý Nhược Lan
Quả nổi danh là vô không hư sĩ
Hồng Tôn không hổ là một bá chủ được hắc bạch 2 nhà coi trọng, nếu không có chút cân lượng, hắn sao dám khiêu chiến với Nam Cung thế gia và Mộ Dung thế gia có địa vị tại Giang Nam
Khí tức Quý Nhược lan trầm xuống, Hồng Tôn cũng dùng sức đánh tới. Quý Nhược Lan biến sắc
Trường kiếm công tới.
Quý Nhược Lan tóc dài rối tung, như thiên nữ, quát một tiếng, đoản kiếm bỗng hóa thành vô số quang ảnh tạo nên một vòng hộ thân võng kiếm
"Khanh!"
Từng tiếng tán thưởng vang lên
Quý Nhược Lan bị chấn tung bay ra sau. Tại không trung mất trọng tâm một cơn đau quặn từ bụng dưới truyền tới
Hồng Tôn thu kiếm ra sau lưng, đứng giữa không trung, như thiên thần. trong lòng thẩm sợ hãi, Quý Nhược Lan cản được một chiêu cực mạnh của hắn
"Giáo chủ..."
Bạch Lộ cầm đầu đệ tử Ngũ Tiên giáo thấy Quý Nhược Lan sắp rơi xuống đất, không khỏi kinh hô, ai cũng muốn cứu đỡ, nhưng khoảng cách quá xa
Quý Nhược Lan thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất, ngay lúc đó trong đám đệ tử ngũ tiên giáo một người có thân hình quỷ mị với tốc độ phi thường bay ra lao thẳng tới Quý Nhược Lan
Ngay lúc Quý Nhược Lan chỉ còn cách đất không đến 5 thước, hắn đem Quý Nhược Lan ôm lấy, xoay tròn một cái, lập tức ôm mỹ nhân vào trong lòng chậm rãi rơi xuống đất
"Phu quân..."
Bạch Lộ cùng chúng đệ tử kinh hô!
Ôm Quý Nhược Lan không phải ai khác, đúng là Lăng Phong!