Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lần nữa quay trở lại tiệc rượu, đệ tử trong bang sớm đã là uống đến say túy lúy, bất tỉnh nhân sự. Sư nương Bạch Quân Nghi cũng đi theo Hứa Phượng Phượng vòng quanh hồ thưởng ngoạn phong cảnh. Nhưng là Lăng Phong biết trên phương diện này hẳn là còn có một phần "công tác" ở bên trong, sư nương nhất định là mai mối giúp cho mình.
Lăng Phong bản thân nghĩ rằng còn muốn lưu lại một đêm, cũng liền hướng Chu Vinh ghé thăm.
Trong vườn hoa, Lăng Phong đang truyền thụ cho hắn Võ Đương nội công tâm pháp. Bởi vì không thể truyền thụ tâm pháp Hoa Sơn và Tiêu Dao phái, như vậy ở trong võ lâm, chỉ còn Võ Đương tâm pháp là đầy đủ nhất, chỉ là Chu Vinh còn nhỏ, tự nhiên không thể toàn bộ lĩnh hội được hết. Lăng Phong yêu cầu hắn học bằng cách nhớ một ít khẩu quyết, ngày sau để cho chính hắn chậm rãi suy nghĩ. Chỉ vào việc Lăng Phong truyền thụ cho hắn chính là Võ Đương nội công tâm pháp, điều này cũng đủ để hắn hưởng dụng vô cùng rồi!
Dạy cho Chu Vinh nội công tâm pháp xong, trời đã muốn gần canh hai.
Trở lại căn phòng Hứa Phượng Phượng đã chuẩn bị cho Lăng Phong, chỉ thấy sư nương đã ở trong đó chờ đợi từ lúc nào.
Lăng Phong nhìn thấy sư nương ở trong phòng, không khỏi mỉm cười nói:
- Nàng không phải cùng Phượng Phượng ở cùng nhau sao? Nàng ta đâu?
Sư nương nói:
- Như thế nào? Ngươi hiện tại là nghĩ ngay đến Phượng Phượng? Người ta đường đường là Tào Bang nhị phu nhân, ta khuyên ngươi nên bớt chút cái tâm tư xấu xa đó đi.
Lăng Phong đem nàng ôm vào lòng, chỉ cảm thấy một làn hương khí ập vào mũi, trong lòng rung động, nhịn không được hôn nàng một hơi, cười mắng:
- Phải phạt, cư nhiên dám trêu chọc dụ dỗ tướng công, xem ta trừng phạt nàng như thế nào!
Nói xong, ma chưởng nhẹ nhàng xoa nắn đôi thỏ trắng trước ngực một hồi!
Sư nương trong lòng rúng động, nhào vào trong lòng Lăng Phong, nũng nịu nói:
- Người ta cũng không có lừa ngươi, Hứa Phượng Phượng thật ra chính là sống gửi nhà người ta, cũng không có chân chính gả cho Chu Chấn, ta làm cho nàng suy nghĩ đắn đo một chút, nói không chừng ngày mai sẽ có câu trả lời thuyết phục.
Lăng Phong hôn sư nương một hơi, nói:
- Nàng như vậy là muốn làm hư ta phải không, chẳng lẽ nàng một chút cũng không lo lắng sao?
Sư nương mỉm cười nói:
- Không lo lắng, ta chỉ một lòng muốn hầu hạ tướng công thôi!
Lăng Phong gật gật đầu, nàng nắm tay Lăng Phong đến ngồi bên mép giường, nhanh chóng thoát đi toàn bộ y sam trên người Lăng Phong, dùng một cái khăn mặt ẩm lau sạch sẽ cho hắn. Lăng Phong nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng đang chuyên tâm cùng mỉm cười nhu hòa, trong lòng là một mảnh yên bình.
Sư nương buông màn xuống, cưỡi lên thân thể của Lăng Phong, một tay rút trâm gài tóc ra. Nhất thời suối tóc đen nhánh mềm mại như mây xoã tung, khẽ rủ xuống, Lăng Phong lại ngửi được hương thơm thanh thuần quen thuộc ngày nào. Nàng ánh mắt kiều mị nhìn Lăng Phong, tiểu thủ chậm rãi cởi bỏ quần áo trên thân, Lăng Phong dịu dàng nắm lấy hai tòa núi vươn cao ngạo nghễ kia mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Sư nương cúi người xuống, đôi môi mềm mại đỏ mọng quấn lấy môi Lăng Phong, một mặt nới lỏng thắt lưng ra. Lăng Phong đem quần áo dưới thân nàng hoàn toàn kéo xuống, sư nương trên mặt Lăng Phong, từ từ hôn xuống, thuận thế cởi bỏ quần áo của hắn ra.
Lăng Phong đang muốn ngồi dậy, nàng đã bổ nhào trên người Lăng Phong, thanh âm động tình nói:
- Phong nhi! Ta phải chăng càng ngày càng phóng đãng a!
Lăng Phong dùng sức đem cặp ngọc thối thon dài của nàng tách ra, một mặt cười nói: - Đúng vậy, nhưng chỉ là lúc nàng bồi tiếp ở trên giường thôi!
Sư nương nhíu mày, thở hắt ra một trận kích động, cặp má đào ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt lại, trong họng không ngừng rên hừ hừ, thân thể là một mảnh lửa nóng ướt át, làm Lăng Phong cả người thư thái, trên lưng mồ hôi chảy ròng ròng.
Một đêm này, Lăng Phong cùng sư nương điên cuồng suốt nửa đêm. Suýt chút nữa là đã hư thoát (can kiệt tinh lực), Lăng Phong bây giờ mới chịu thu binh về.
Ánh trăng bạc chiếu xuống, xuân thủy lưu lại khắp nơi trên giường, một mảnh bừa bộn ướt át!
---------------------------
Một đêm làm tình điên cuồng khiến Lăng Phong tâm thần thư sướng, sáng sớm liền ngồi dậy đả tọa, đây đã là thói quen mấy ngày qua của Lăng Phong .
Bên người, sư nương một thân tuyết bạch đang nằm mơ màng, làm lòng người rung động không thôi.
Mỗi lần bể dục triều dâng đều có thể làm cho Lăng Phong chân khí tăng cường, dòng chân khí tinh thuần này ở trong cơ thể lưu chuyển cực nhanh, mênh mông mãnh liệt, cảm giác thần kì cổ quái này đồng thời theo bốn phương tám hướng vươn xa, trời đất vạn vật tựa hồ đều ở trong lòng bàn tay của Lăng Phong.
Lăng Phong thấy sư nương vẫn đang nằm ở trên giường, không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của nàng.
Lăng Phong một thân mặc xong quần áo, nhẹ nhàng ly khai khỏi căn phòng.
Trong viện, hương hoa, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang đều là vô cùng rõ ràng, lay động trong tâm can mỗi con người.
Thái Hồ gió thổi vi vu, mang đến mùi vị của vùng sông nước, làm cho người ta cảm giác toàn thân thư sướng không thôi!
- Lăng thiếu hiệp, ngài dậy sớm!" Một giọng nữ thanh thúy từ phía sau Lăng Phong truyền đến. Lăng Phong quay đầu nhìn lại, nguyên lai là tỳ nữ bên người Hứa Phượng Phượng - Thúy Oánh, chỉ thấy nàng có chút ẩn tình hướng Lăng Phong chào hỏi.
Lăng Phong mỉm cười, nói:
- Thật sớm, Thúy Oánh cô nương!
Thúy Oánh thấy Lăng Phong có thể nhớ ngay tên của nàng, trong lòng một trận kích động, khóe mắt có chút ươn ướt!
Lăng Phong phục hồi vẻ mặt, nói:
- Tiểu thiếu gia các nàng đâu?
Thúy Oánh nói:
- Tiểu thiếu gia đang cùng tiểu thư, phu nhân ở trước viện luyện kiếm!
Lăng Phong nói:
- Ừm, ta đi xem xem!
Nói xong Lăng Phong nhằm phía trước viện mà đi tới.
- Đinh đinh đang đang"
, chưa tiến vào tiền viện, chợt nghe cách đó không xa một trận tiếng vang do đao kiếm đánh nhau gây nên!
Lăng Phong đi vào tiền viện, chỉ thấy Chu Tú Kỳ cùng Hứa Phượng Phượng đang so chiêu với nhau, trong viện một mảng kiếm quang chớp động. Chu Vinh Tắc ở một bên chăm chú quan sát.
Chu Tú Kỳ cùng Hứa Phượng Phượng có vẻ phi thường tập trung, thân ảnh của nhị nữ bay lượn giữa những khóm hoa tươi, trông rất đẹp mắt, các nàng tựa như chẳng phải đang luyện kiếm, một chút sát khí cũng không có. Giống như tiên nữ hạ phàm ở trong hồ bay lượn!
Chu Tú Kỳ chính là nữ nhi của Chu Chấn, năm nay mới tròn mười bảy tuổi, một thân duyên dáng yêu kiều, như hoa sen chớm nở, cũng là mỹ nhân trăm dặm mới tìm được một. Tuy rằng nàng không thích tập võ, nhưng là dù sao cũng sinh ra trong gia đình nhà võ, bởi vậy cũng chỉ học được chút võ công căn bản, đem so sánh cùng Hứa Phượng Phượng, thật sự là kém đến quá xa. Bởi vậy hai người căn bản không giống như là đang luyện võ, mà là múa kiếm, biểu diễn vũ đạo mê người giống nhau.
Lăng Phong bị cảnh tượng mê người trước mắt mê hoặc, Chu Tú Kỳ dáng người tuyệt đẹp, như phượng hoàng tung cánh! Trong thân ảnh chập chờn mang theo sự vẻ rực rỡ muốn động lòng người!
Hứa Phượng Phượng mười phần anh khí mà có vẻ xinh đẹp tự tin, những đường cong lồi lõm khi bay lượn hiển thị một phong thái tao nhã! Hai người tựa như hai tinh linh xinh đẹp đang chơi trò chơi của nhân gian, làm cho người ta mê luyến liên hồi!
Lăng Phong nhìn đến si ngốc mê mẩn, đến nỗi khi các nàng đình chỉ rồi hắn cũng không hề có phản ứng lại!
Lúc này chỉ nghe Hứa Phượng Phượng nói một câu:
- Lăng thiếu hiệp! Người đã đến, vừa rồi ta cùng Tú Kỳ thật đã làm trò cười rồi!
Lăng Phong lúc này tinh thần mới hồi phục lại, gặp Hứa Phượng Phượng đổ mồ hôi rất ướt át! Bộ y phục màu xanh nhạt bó sát người làm cho nàng càng hiển lộ vẻ xinh đẹp ngạo nhân, đặc biệt trước ngực, một đôi thỏ ngọc như muốn xé rách y phục mà bung ra! Quả thực là làm cho người ta chảy dãi cả ba thước!
Lăng Phong hít một ngụm lương khí, nói:
- Không có! Các nàng luyện rất khá, bất quá nếu dùng cho thực chiến, liền không thể nào nắm lấy tiên cơ! Tỷ như vừa rồi phu nhân của nàng kia một chiêu 'Hoành Tảo Thiên Quân', một chút sát khí, khí phách đều không có, đều cùng 'Thanh Phong Bãi Liễu' mềm mại giống nhau!
Vì thế Lăng Phong liền nhận xét việc luyện kiếm của các nàng, nhân tiện giảng giải một chút. Cũng đemThiên Sơn phái kiếm pháp Lăng Phong tối hôm qua truyền cho Chu Chấn dạy cho các nàng, kỳ thật kiếm pháp các môn các phái có thể lưu truyền ngàn năm, cùng tồn tại với võ lâm, kỳ thật đều có chỗ sâu sắc và độc đáo, căn cứ vào tinh túy của Thiên Sơn kiếm pháp, kết hợp Tiêu Dao phái kiếm pháp phiêu dật mà thâm độc, sáng tạo ra Lăng tiên kiếm pháp, tự nhiên là có uy lực rất lớn. Nguyên bản là Lăng Phong là muốn truyền cho Chu Chấn cùng Chu Vinh, thấy các nàng đều ở đây, liền đơn giản dạy cho các nàng cùng bọn họ!
Đám người Hứa Phượng Phượng tự nhiên vui mừng quá đỗi! Mất gần hai canh giờ, mới lĩnh ngộ đến một hai phần tinh túy nhất. Cho đến khi mặt trời lên cao, Lăng Phong mới hoàn toàn truyền thụ khẩu quyết "Lăng tiên kiếm pháp" cho các nàng, kỳ thật là làm cho các nàng nhớ kỹ trước. Về sau các nàng có thể như thế nào luyện thành, liền xem tư chất cùng ngộ tính của các nàng vậy.
Lúc này, sư nương cũng đã tỉnh lại, cùng nhau ở trong đạo quán xem Lăng Phong truyền thụ võ nghệ cho Hứa Phượng Phượng các nàng!
Đến giờ dùng cơm, sư nương cùng Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ tam nữ nói là trở về phòng tẩy táo một chút, bởi vì vừa rồi luyện võ ra một thân đầy mồ hôi a.
Mặc cho Chu Chấn một lần nữa giữ lại, như thế nào cũng lưu luyến không rời, Lăng Phong ở trên bàn ăn đối Chu Chấn đưa ra lời cáo biệt.
Chu Chấn biết cuối cùng cũng phải từ biệt, không thể cưỡng cầu, vì thế gật gật đầu, nói:
- Lăng thiếu hiệp, lão phu còn có một cái thỉnh cầu cuối cùng, xin ngươi nhất định phải phải đáp ứng.
Lăng Phong nói:
- Chu chưởng môn, chỉ cần là nằm trong khả năng của Lăng mỗ ta, nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Chu Chấn nói:
- Điều này ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được, chính là nữ nhi của ta Tú Kỳ cùng Hứa đại tiểu thư, ta liền nhờ ngươi chăm nom các nàng. (ND: rồi game over)
- Cái gì!?" Lăng Phong một trận cả kinh, thật không ngờ Chu Chấn sẽ nói ra những lời như vậy.
Chu Chấn ngược lại thực sự rất bình tĩnh, nói:
- Lăng thiếu hiệp, ta biết ngươi hiện tại là anh hùng võ lâm nổi danh thiên hạ, ta cũng không cầu Tú Kỳ có thể làm chánh thất của ngươi, chỉ cần ngươi có thể hảo hảo đối xử tử tế với nàng. Đứa nhỏ này ở lại đảo với ta chỉ có thể có một cuộc sống toàn mùi máu tanh mà thôi, đây không phải là điều nàng muốn. Về phần Hứa Phượng Phượng, nàng là nữ nhi của sư phụ ta, sư phụ bị người hại chết, Hứa sư muội lưu lạc giang hồ vô nơi nương tựa, ta vì muốn cho nàng tránh khỏi cừu gia đuổi giết, mới thu nàng ở lại đảo. Về phần cách gọi nhị phu nhân này, kỳ thật là Hứa sư muội nói vậy để che mắt thiêm hạ, ta cùng nàng kỳ thật đều không có phát sinh quan hệ gì. Nhiều năm như vậy, thiệt ủy khuất cho Hứa sư muội. Lần này nhìn thấy ngươi, xem như hoàn thành một cái tâm nguyện, nàng là thật lòng thích ngươi, không cần danh phận, cũng không cần ngươi vì sư phụ ta mà báo thù, đương nhiên, nếu có thể báo thù thì thật rất tốt. Kỳ thật từng ấy năm tới nay, cái gì ân ân oán oán đều đã thấy cả. Người trong giang hồ, chém chém giết giết từng ấy năm, rốt cuộc để giành lấy cái gì. Chuyện tình Hứa sư muội, sư nương ngươi cùng nàng đã hảo hảo nói chuyện, ta chính là người nhắn lại, chỉ sợ hiện tại các nàng đều đã ở trên thuyền chờ ngươi.
Lăng Phong một trận thở dài, nói:
- Chu chưởng môn, ngươi liền yên tâm như vậy đem các nàng giao cho tại hạ sao? Ta hiện tại chẳng qua là một Hoa Sơn đệ tử nho nhỏ mà thôi.
Chu Chấn mỉm cười nói:
- Đổi làm những người khác ta thật không dám yên tâm, nhưng là ngươi không giống như vậy. Ta nhìn ra được ngươi không phải người thích truy đuổi danh lợi, ngươi nhất định là người dám yêu dám hận, sau này sẽ lựa chọn một nơi ẩn cư tị thế. Ta nghĩ đây là điều mà Tú Kỳ và Hứa sư muội rất muốn. Hơn nữa ngươi cũng có thực lực có thể cam đoan an toàn cho các nàng, điểm này là ta hoàn toàn yên tâm!
Lăng Phong gật gật đầu, cũng không hề cự tuyệt, bởi vì Hứa Phượng Phượng cùng Chu Tú Kỳ đều là mỹ nữ hắn muốn, càng nhiều càng tốt, nếu chính mình còn tiếp tục kiên trì từ chối, thật sự chính là dối trá a. Lăng Phong luôn luôn thích trực tiếp như vậy, bởi vậy hắn nói:
- Nếu đã như vậy, xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Tú Kỳ cùng Phượng Phượng.
- Tốt, tốt, tốt!!"
Chu Chấn liên tục nói ba từ tốt, trong lòng vô cùng vui mừng, có thể nói tâm tư bên trong lòng hắn là một khối tâm bệnh. Bởi trên hồ hàng năm đều có chiến đấu, chỉ là vì Tú Kỳ không phải là người tranh cường háo thắng, càng sẽ không theo người khác đánh nhau, mọi thời khắc đều phải chiếu cố đến nàng, điều này thực làm cho Chu Chấn vướng tay vướng chân. Đem nàng gả đi, người trong võ lâm không có mấy người có đủ tiêu chuẩn. Gả cho gia đình người thường, lại sợ người võ lâm tìm tới cửa đối con rể một nhà xuống tay, mượn cớ này uy hiếp Tào Bang, bởi vậy vẫn luôn là tâm bệnh. Lăng Phong lại không giống như thế, hắn là người trong võ lâm, nhưng là hắn cũng không phải người trong võ lâm, hắn đúng nhất chính là một khách qua đường trong võ lâm, nhưng là hắn võ công siêu quần, đủ sức để bảo vệ người mình yêu, điều trọng yếu hơn là tương lai hắn nhất định ở một nơi thế ngoại đào nguyên, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK