Mục lục
Kiều Kiều Sư Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta có phải là đến sớm một chút, thông thường mà nói, ta hẳn là đợi cho gian phu dâm phụ các ngươi đây cởi sạch đồ sau đó mới đến bắt gian mới đúng . . ."
Lăng Phong với bộ dáng nhàn nhả tự đắc, căn bản không có đem Nam Cung Tuấn cùng Hà Bích Tú để vào mắt.
Nam Cung Tuấn trong lòng đâu chỉ có thể hình dung kinh sợ hoảng hốt, chính là chẳng thể tưởng Lăng Phong từ đâu mà chui ra, nói: " Ngươi, ngươi cuối cùng làm sao biết được chúng ta ở chổ này. . ."
Lăng Phong trong lúc này, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một kế, nói: "Cái này muốn hỏi thì hỏi hảo tam nương của ta, đại ca ngươi sao không chiếu gương soi thử, ngươi có điểm nào so được với ta. Ngươi có thể tặng cho tam nương, ta toàn bộ cũng đều có thể, nhưng lại còn là tặng cho gấp bội . . .Ngươi phải biết rằng, nàng theo ta cùng một chỗ, căn bản không cần làm ra chuyện thương luân bại lý, đều có thể trong tương lai làm người của gia chủ Nam Cung thế gia!"
"Ngươi bán ta!"
Nam Cung Tuấn phẫn nộ xoay người nhìn vào Hà Bích Tú, cùng một loại với ánh mắt giết người.
"Không, Tuấn lang, ngươi không nên nghe hắn nói bậy, ta không có!"
Hà Bích Tú liều mạng lắc đầu, cơ hồ ngậm nước mắt giải thích.
"Ta giết ngươi đây!"
Nam Cung Tuấn tức giận cùng cực, lúc này đây hắn đã không còn nghe giải thích cái gì nữa. Hắn toàn thân liền muốn nhào vào hướng của Hà Bích Tú, muốn đem nàng xé nát thành tám khối!
Lăng Phong đứng bên nhìn thấy rỏ ràng, lúc này lạnh lùng nói: "Nam Cung Tuấn, ngươi đừng có vô lý . . ."
"Ta giết ngươi! !"
Nam Cung Tuấn tức giận rống lên, phóng người tới.
Lăng Phong tay mắt lanh lẹ, phi thân tiến lên ngăn trở đường đi của Nam Cung Tuấn.
"Oanh!"
Tất cả mọi người cảm nhận được khí kình kinh thiên động địa, tựa như mành lưới mở rộng vô biên không giới hạn. Chính giữa luồng kình khí chính là nơi Lăng Phong phi thân đến.
Kình khí nổi lên, cuồng phong bạo phát.
Lúc này Nam Cung Tuấn lao thẳng hướng Hà Bích Tú mà đến.
"A!"
Hà Bích Tú dưới sự kinh hãi, cả người đều hoảng sợ không thôi.
"Ầm!"
Tiếng vang lớn.
Lăng Phong và Nam Cung Tuấn phát ra kình khi va chạm vào nhau, phun ra khí lưu cường đại quay vòng trong phòng.
"Soẹt!"
Nam Cung Tuấn lúc này rút kiếm từ bên hông ra.
Lập tức, bóng người nổi lên.
Nếu không nhìn từ góc độ sống chết, ra kiếm trong nháy mắt, Nam Cung Tuấn đúng như là sao sáng băng ngang bầu trời sáng trăng, sung mãn giữa trời đất khí phách ít có . . .
Nam Cung Tuấn hét lớn một tiếng, tưởng như thủng đá rách mây!
Trong tiếng hét vang, Nam Cung Tuấn thân hình như rắn uốn khúc cấp tốc xoay chuyển một hồi, đua theo giữa bóng chưởng dời non lấp biển của Lăng Phong, xuyên không vượt lên!
Như sấm chớp nháng lên, bóng trường kiếm sáng lên, như cầu vòng, như mặt trời trên cao! Bởi thế có thể thấy, Nam Cung Tuấn đã không phát ra thì thôi, mà phát ra thì toàn lực một cái, mong muốn một chiêu thắng địch!
Chỉ thấy Nam Cung Tuấn chuyển người, đột nhiên gập người bổ nhào xuống, đầu dưới chân trên, trường kiếm bén nhọn xé không gian rít lên bổ xuống, người kiếm hợp làm một, như Thái sơn áp đỉnh, nhắm ngay giữa mặt Lăng Phong ở dưới mảnh liệt đâm tới! !
Thế không thể chống.
Lợi hại vô cùng.
Lăng Phong từ lúc bước chân vào giang hồ đến nay, một mực dùng ngông cuồng nên danh, chưa bao giờ gặp gở đối thủ như thế, vẫn cho là Nam Cung Tuấn võ công không được giỏi lắm, bây giờ bắt đầu nhìn thật sự chủ quan không được, kiếm pháp của Nam Cung Tuấn không chê vào đâu được. Nhưng Lăng Phong vẫn cứ không né, giống như tướng trời đở tháp một thứ, cả người trên đất, vận chuyển mạnh mẽ công lực quanh người tay không đón lấy hướng kiếm!
Tay không đón kiếm bén.
Thủ thế chống tấn công, người thường ở đây xem ra chẳng còn nghi ngờ gì nửa là lấy trứng chọi đá. Nhưng mà các loại kinh nghiệm như thế, ai dám cho rằng Lăng Phong là hạng người không biết tự lượng sức mình
Chỉ có khâm phục.
Hết sức khâm phục.
Trong một cái chớp mắt kiếm cùng chưởng tiếp xúc.
Ánh sáng chói lọi bùng lên, Hà Bích Tú cảm nhận cái va đập trong chớp mắt phát ra luồng không khí tỏa ra.
Giống như hai khối ánh sáng va chạm, giống như hỏa tinh va chạm mãnh liệt với địa cầu!
"Oanh long" một tiếng mạnh mẽ vang lên, núi lay đất nhún, cả dãy núi rống lên!
Gió loạn cuộn lên, toàn bộ đồ vật trong mật thất đều bị chấn động như lá cây trong một cơn mưa làm rơi rụng tan tác xuống đất! Nếu không phải là mật thất kiên cố, chỉ sợ một nhát đánh này, mật thất đã sớm sụp đổ!
Sức mạnh thật lớn, thật là kinh tâm động phách!
Hà Bích Tú bị hơi gió thổi trúng đẩy ra chân đứng không vững, kinh hô lui về phía sau!
Kế tiếp Hà Bích Tú còn sửng sờ chưa biết xoay sở ra sao lúc này, "Ầm" lại là tiếng vang của một nhát đánh.
Chỉ thấy Nam Cung Tuấn bị đánh bay ra. Hắn bị đánh thân mình rơi xuống đất, tiếp theo khụy xuống lui lại năm sáu bước, mặt mày nhợt nhạt lảo đảo muốn ngã! Trường kiếm trong tay tuy vẫn còn nơi đó, nhưng mũi kiếm sắc nhọn đã bị uốn cong trở thành cái móc câu!
Lăng Phong vẫn tự nhiên thoải mái y như cũ, quần áo toàn thân cũng như vừa rồi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Nam Cung Tuấn ngoại trừ sửng sốt, quả thật chẳng còn biết nói thế nào cho tốt! không khỏi tức giận, nói: " Tốt, tiểu tử, không thể tưởng được võ công của ngươi lại có thể cao như thế, chính là võ công của ngươi dù lợi hại, nhưng mà có thể ứng phó với "Phích Lịch Oanh Thiên Lôi" không?" Vừa nói, từ trong lòng ngực lấy ra một cái trục lăn, đó chính là tam đại tuyệt sát vũ khí "Oanh Thiên Lôi" trong truyền thuyết của Phích Lịch Môn. Một khi kích nổ, trong khuôn viên vài dặm bên trong đều bị san bằng thành bình địa.
"Ngươi muốn cùng nhau chết hết?!" Lăng Phong cười lạnh nói.
Nam Cung Tuấn nói: "Ngoại trừ phương pháp này, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua ta sao?"
"Ngươi thật tình nói ngược lại, đúng là ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lăng Phong ngạo nghễ nói: "Chẳng qua động thủ luận võ, người thắng là đúng! Ngươi nhân phẫm không tốt, ngươi cho rằng ta nghĩ là ngươi thật muốn cùng theo chúng ta đồng quy vu tận sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, Ta cái gì cũng sợ, nhưng chỉ là không sợ chết!"
Hà Bích Tú ngược lại có chút sợ hãi, hướng Nam Cung Tuấn nói: "Tuấn, ngươi đừng làm chuyện dại dột…"
"Câm miệng!"
Nam Cung Tuấn tức giận nói: "Nếu không phải do ngươi, ta có bị thua thiệt sao!"
"Ta không có"
Hà Bích Tú nghẹn ngào nói.
Lăng Phong khình thường nói: "Đừng nói lời thừa, ngoan ngoản tự thú đi? Có lẽ ta còn có thể để cho ngươi một con đường sống!"
"Đừng hòng." Nam Cung Tuấn căm hận nói: "Hôm nay lão tử liền cùng ngươi đồng quy vu tận! !" Vừa nói, hắn liền đưa tay để kích nổ "Oanh Thiên Lôi".
Lăng Phong cũng là người trời sinh ngông nghênh, thấy giọng điệu lời nói của Nam Cung Tuấn, hùng hổ dọa người, không khỏi nổi cơn tức giận, giương mày kiếm lên nói: "Chẳng lẻ ta lại còn sợ ngươi không làm! !"
Nam Cung Tuấn giận quá hóa cười, lặng lẽ nói: "Nói như vậy, ngươi cố tình tìm cái chết rồi!"
"Người chết là ngươi! !" Lăng Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, không hề cố kỵ vung tay hướng Nam Cung Tuấn đánh tới!
"Cửu Cửu Quy Nhất!" Lăng Phong tung đòn đánh ra, tuy không thấy chưởng phong gầm rú, nhưng một loại ám kình vô cùng to lớn, như một dòng nước lớn của biển cả cuộn trào mảnh liệt đến.
Nam Cung Tuấn lập tức cảm thấy không thoải mái, nghe tiếng cả sợ, trong tay tịnh không có cho nổ "Oanh Thiên Lôi", tại trong lòng hắn, hắn như thế nào lại muốn chết, cam chịu mà liều mình? Tay trái hắn cầm "Oanh Thiên Lôi", tay phải lại ra chiêu thức "Hoành Tảo Thiên Quân", gió kiếm rít lên, giữ Lăng Phong vào bên trong vòng bao phủ mạnh mẽ của trường kiếm!
Chỉ nghe "Ầm!" "Oành!", hai tiếng thật lớn vang lên tiếp theo!
Nam Cung Tuấn rên lên một tiếng, lại một lần nữa bị Lăng Phong đánh xiên theo hướng lui năm sáu bước văng ra! Hắn chỉ cảm thấy bên trong ngực như bị dùi xuyên qua, một cách rất đau đớn, gần như làm cho chân hắn đứng không vững, thân hình lắc lư hai cái, vẫn cứ cắn răng chịu đựng.
Nam Cung Tuấn bị Lăng Phong một chưởng đánh lui, khiến cho nhục nhả, nổi giận như sấm, quay người lại hướng Lăng Phong lao đến!
Lăng Phong cười lạnh một cái, vươn năm đầu ngón tay ra, mạnh mẻ chụp xuống!
Nam Cung Tuấn trong lòng sợ hãi, chẳng thấy bóng dáng, chỉ cảm thấy một luồng kình khí như điện bắn tới cổ tay của mình!
Nam Cung Tuấn lúc này trạng thái ngông cuồng hoàn toàn biến mất, ngược lại cả sợ mặt không còn chút máu, hắn chẳng thế nào tính đến trên thế gian hiện giờ có người lại cao cường như thế, lại nghĩ là không thể nào, đang muốn lui lại phía sau, thì lại bị Lăng Phong nắm lấy cổ tay.
"Răng rắc. . ." một tiếng.
"A. . ." Nam Cung Tuấn đau hết muốn sống thét lên một tiếng dài, cả người run rẩy. Cổ tay nắm giử "Oanh Thiên Lôi" gân cốt đứt rời từng đoạn, thống khổ ngã xuống đất, "Oanh Thiên Lôi" cũng rơi xuống mặt đất vang lên, lăn đến một bên góc tường.
"Tuấn lang. . ." Hà Bích Tú trong lòng thương xót tình lang bị thương, định nhào lên phía trước, Lăng Phong so với nàng nhanh hơn một bước, trước mặt cho ra một đá, ngay giữa chẳng sai trật chổ nào, đá đúng ngay giữa hai chân của hắn.
"A. . . . ." Nam Cung Tuấn thống khổ kêu một tiếng, tức thì đi vào hôn mê.
Hà Bích Tú cả sợ, chồm lên lay lắc Nam Cung Tuấn khóc lóc nói: "Tuấn, ngươi làm sao vậy, Tuấn, ngươi trả lời ta đi!"
Lăng Phong túm lấy Hà Bích Tú kéo lên, nói: " Hắn không có chết đâu, nàng đừng có lo nha" Vừa nói, hắn điểm vào huyệt đạo của Nam Cung Tuấn, lập tức khiến cho hắn ngừng chảy máu.
"Ngươi, ngươi cuối cùng muốn thế nào?" Hà Bích Tú vùng ra khỏi tay Lăng Phong, tra hỏi.
Lăng Phong cười lạnh, nói: "Ta muốn thế nào? Một người con thông hiểu việc mưu hại chồng, mưu hại toàn bộ nữ nhân Nam Cung thế gia, nàng nói ta muốn thế nào?
Hà Bích Tú đến lúc này không ngờ cũng kiên cường, nói: "Muốn giết muốn xử, cứ việc làm đi, dù sao ta cũng không còn nghĩ đến sống rồi!"
"Ha, ha, không tưởng sống. Nàng đương nhiên không tưởng sống rồi, nàng làm ra vụ tai tiếng này, nếu như công bố ra ngoài, nàng sẽ cảm nhận được người người trên giang hồ thóa mạ, nàng sẽ trở thành nữ nhân mà ai cũng có thể là chồng!"
Lăng Phong nói từng chữ từng chữ một.
"Ngươi giết ta đi! !" Hà Bích Tú ngẩng đầu lên, hiển nhiên nàng thà là chịu chết, chứ không chịu như lời Lăng Phong hạ nhục.
"Muốn chết? không dể dàng như thế! Nàng không là đàn bà sao? ! Giờ đây đã đến lúc nàng biểu diễn rồi. . ." Lăng Phong đột nhiên tiến lên, đem nàng ôm lấy toàn bộ.
"Thả ta ra, ngươi muốn làm cái gì, ngươi tên ác ma này!"
"Ta là ác ma, hừ, Nam Cung Tuấn mới là ác ma. Hắn một mực lợi dụng nàng, hắn vì muốn bảo vệ mình thậm chí không tiếc rẻ muốn giết nàng! Hắn người như vậy mà nàng luôn yêu mến, nàng thật sự là mắt bị mù! "
"Không phải như vậy, hắn chỉ bị ép!"
"Có người ép hắn giết cha sao? Có người ép hắn mưu hại ta và toàn bộ Nam Cung thế gia sao? Hắn là mất trí phát điên, hắn quả là heo chó không bằng! nàng lại còn vì người như vậy mà giảo biện, nàng quả thật là không có thuốc nào cứu được!"
"Đừng nói, xin ngươi đừng nói nữa, hắn đúng là vô tội, vả lại bây giờ hắn cũng đã nhận sự trừng phạt. . ."
"Nam Cung Tuấn nói là không có lỗi, nàng thật là có một, lúc này đây lại còn bảo toàn cho hắn. Hôm nay ta khiến cho nàng biết thế nào là chân chính nam nhân!"
"A. . . . Ngươi muốn làm gì! Đừng. . . . A!"
Không hơn khoảng khắc, bên trong giữa mật thất vang lên tiếng thét kinh hãi chói tai tuyệt vọng của Hà Bích Tú, hơn nữa là thét lên liên tục, từng tiếng từng tiếng vang dội, từng tiếng từng tiếng chói tai, từng tiếng từng tiếng the thé, giữa phòng thỉnh thoảng lại còn xen lẫn tiếng cười dâm đắc ý của Lăng Phong.
Đột nhiên tiếng rít của Hà Bích Tú biến thành tiếng hô gọi tên của Nam Cung Tuấn, không hề đứt đoạn tiếng hô to cứu mạng, chính là mật thất ở đây, căn bản không có người nghe thấy được, cũng sẽ không có người tiến đến. Duy nhất chỉ có kẻ thứ ba là Nam Cung Tuấn, đến lúc này hôn mê trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Lúc này đây bên trong lại truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Hà Bích Tú.
Kế tiếp, là thân thể ngã nhào trên mặt đất, chạm đến mặt đất vang lên tiếng kêu giòn giã.
Tiếp theo, là một màn vùng vẫy chứa đầy thanh âm hoảng sợ. thỉnh thoảng còn có âm thanh bàn tay không ngừng đánh vào thân thể. Càng khiến cho cuồng tính của Lăng Phong phát ra mạnh mẻ, âm thanh dâm tiếu không đứt đoạn và cũng là không dứt bên tai.
Bất luận người nào nghe thấy âm thanh như thế này, trong đầu lập tức hiện ra toàn thân Hà Bích Tú giống như Lăng Phong ngã nhào xuống đất. Sau đó, áp đè lên hai khối nhập lại, Hà Bích Tú không ngừng giãy dụa thét lên, tay ngọc không ngừng đập vào đối phương, mà Lăng Phong cũng bị tấm thân nữ nhân phía dưới thu hút phát ra cuồng tính, một mặt hưng phấn nghĩ đến trị phục con thất liệt mã, một mặt đắc ý phát ra dâm tiếu.
Đột nhiên, Lăng Phong phát ra một tiếng kêu đau đớn, giống như là bị cắn một thứ.
Sau đó, lại là thanh âm thân thể bị ném đi, một màn gấp rút, Lăng Phong từ mặt sau lại một lần nữa ôm chặt thân thể Hà Bích Tú, nàng hoảng sợ phía dưới, lần nữa giãy dụa thét lên, nàng muốn trông vào Nam Cung Tuấn nằm trên mặt đất cầu cứu, nhưng lại không nhận được phản ứng chút nào.
Hà Bích Tú trong nội tâm bắt đầu xuất hiện cảm giác lạnh như băng, rốt cuộc phát ra tiếng khóc thương tâm.
"
Tại vì sao, tại vì sao, đây cuối cùng là tại vì sao. . . ? "
Nhưng mà có khóc la ra máu cũng chẳng tạo nên phản ứng gì, mà chỉ thấy sau lưng của nam nhân càng lúc càng lớn sức lôi kéo, hai cánh tay ngọc nắm chặt lấy mép giường cuối cùng không chịu nổi sức mạnh quá lớn, dần dần tuột ra, rốt cuộc bị nam nhân đằng sau một lần nữa kéo đi lên giường. Cuộc chiến dữ dội!
A! Hà Bích Tú ở dưới trạng thái điên cuồng, bước lên trên tất cả chỉ còn có khoái lạc vô cùng, lúc Lăng Phong buông ra không khống chế hai tay của nàng, nàng lập tức vòng tay đưa lên, ôm chặc trên người nam nhân của nàng, chổ hư không của mình được lấp đầy, mở rộng môi anh đào, bên trong phát ra tiếng gào thét khoái lạc. . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK