Chiêu Dương công chúa nhất thời ngẩn ra, cố nén sự đau đớn từ hạ thân truyền lên, trên mặt ngọc tràn đầy sự ngượng ngùng xấu hổ. Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong, lúc này, tóc của nàng bay tán loạn, hai má đỏ ửng tràn đầy xuân sắc, mà một tay nàng vẫn đang không ngừng vuốt ve trường thương của Lăng Phong. Hồi lâu, nàng mới oán hận nói, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp:
"Ngươi…. Cả cái đồ vật xấu xa này nữa, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!"
"Phải không?" Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt nàng cười mỉm, nhất thời hạ thân cử động, hỏa thương mãnh liệt đâm sâu vào âm động vẫn đang run rẩy.
"A……!" Chỉ nghe Chiêu Dương công chúa thét lên một tiếng chói tai, sau đó liền bị Lăng Phong một lần nữa dày vò, khóe mắt cũng đã ứa ra nước mắt, đôi môi đỏ mọng run run muốn phát ra tiếng nhưng không được. Nàng lúc này chỉ còn có thể thở gấp từng đoạn, giống như một con cá bị kẹt ở trên bờ, mái tóc dài theo từng động tác mà tung bay, ánh mắt u oán nhìn nam nhân phía trên mình!
Lăng Phong hít sâu một hơi, thế công càng lúc càng cường mãnh, trường thương không ngừng ra vào âm động, động tác càng lúc càng nhanh hơn.
Mây mưa qua đi, Lăng Phong ôm Chiêu Dương công chúa nằm trên mặt đất, cả hai cùng thở hổn hển từng ngụm.
Một hồi lâu sau, Lăng Phong dần lấy lại ý thức, sau khi phát tiết hắn chợt cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhàng!
Phiền não đã không còn, toàn thân hắn lúc này thật sự là thoải mái đến nói không ra lời.
Lăng Phong hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, hết thảy mọi chuyện vừa rồi theo trí nhớ hiện về.
Thật là một chuyện khó có thể đoán a!
"Ưm… công chúa." Lăng Phong quay đầu nhìn sang Chiêu Dương công chúa.
Chỉ thấy Chiêu Dương công chúa nằm yên không nhúc nhích, miệng không ngừng thở gấp, trên mặt mồ hôi túa ra. Tâm hồn nàng phút này vô cùng chấn động, khuôn mặt đỏ ửng trần đầy vẻ thỏa mãn. Lăng Phong nằm ôm nàng cũng nghe rõ từng tiếng tim nàng đập thổn thức.
Chiêu Dương công chúa như nhận thấy Lăng Phong đang nhìn mình, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt nàng tràn đầy vẻ phúc tạp.
Lăng Phong đón ánh mắt nàng, khẽ mỉm cười, ở trong lòng tính toán xem làm sau ứng phó với mọi chuyện sau này. Chiêu Dương công chúa nhìn chằm chắm hắn một lúc lâu, chậm rãi nói: "Tiện dân, ngươi quả thật to mật, dám khinh bạc bổn công chúa…"
Lăng Phong vẻ mặt thong dong, giương chân mày lên, thản nhiên nói: "Vậy nàng muốn thế nào?"
Hắn đột nhiên mỉm cười nhìn nàng, ôn nhu nói: "Công chúa, mới vừa rồi tại hạ có làm cho người thoải mái không?"
Chiêu Dương công chúa chợt sững sờ!
Lâu sau, nàng đột nhiên cười lớn, cười đến rung cả người.
Chiêu Dương công chúa ánh mặt chợt đổi, mắt hạnh quyến rũ nhìn hắn cười: "Vì vừa rồi ngươi hầu hạ bổn công chúa làm cho bổn công chúa thoải mái hưởng thụ cho nên bổn công chúa rộng lòng đặc xá cho ngươi vô tội."
Vừa nói xong nàng liền bò dậy, trên làn da trắng ngọc vẫn đầy mồ hôi.
Lăng Phong chợt bật dậy ôm nàng, nói: "Nàng nói sai rồi, hiện tại chính là bổn thế tử tha chết cho nàng. Nếu nàng còn không xin lỗi các nương tử của ta thì nàng không những không được hưởng thụ thời khắc vui vẻ như vừa rồi nữa mà con bị treo trên cửa thành Hàng Châu cho nghìn vạn người vũ nhục!"
"Ngươi…. Ngươi dám? Ta chính là đương triều công chúa!"
Chiêu Dương công chúa vẻ mặt không còn nét quyến rũ đắc ý như vừa rồi mà hoảng sợ hét lên.
Lăng Phong cười lạnh nói: "Ta Nam Cung Vũ nói được thì làm được, người giang hồ bọn ta có cái gì không dám làm? Ta trước hết đem dung mạo nàng hủy đi thử hỏi còn ai biết nàng là công chúa? Nàng chết rồi thì sẽ không còn ai biết nữa."
"A…. không được, ta nói xin lỗi còn không được sao?" Chiêu Dương công chúa cả người chấn động, nhất thời đầu óc trống rỗng, thật sự không dám nghĩ đến cả việc chống lại Lăng Phong.
Lăng Phong đắc ý gật đầu nói: "Nàng chịu xin lỗi thì cũng xem như không tệ lắm, coi như hết thảy chưa có chuyện gì phát sinh."
"Chậm đã." Chiêu Dương công chúa đột nhiên nói: "Ta còn có một chuyện nữa…."
"Nàng nói đi." Lăng Phong khuôn mặt tràn đầy mị lực nam nhân nói.
Chiêu Dương công chúa quanh co một chút, rốt cuộc ấp úng nói: "Ta muốn chàng làm phò mã của ta!"
Lăng Phong cười ha hả một trận nói: "Ta sẽ không làm phò mã của nàng đâu a!"
Chiêu Dương công chúa kinh hãi nói: "Tại sao? Chàng là người đàn ông đầu tiên của ta, không lẽ chàng không chịu cưới ta sao?"
Lăng Phong nói: "Đúng là ta sẽ cưới nàng, nhưng ta không làm phò mã của nàng bởi vì trong mắt ta nàng cũng không phải là công chúa. Ở trong nhà này, ai cũng ngang hàng nhau, nàng chẳng qua cũng chỉ là một trong các nương tử và ta là tướng công của nàng chứ không phải công chúa cùng phò mã gì hết. Nếu như nàng không chấp nhận thì ta sẽ không cưới nàng."
Chiêu Dương công chúa lúc này hoàn toàn bị mị lực của hắn thu hút, không cách nào dời ánh mắt khỏi thân hình cường tráng của hắn. Người nam nhân trước mắt nàng dường như đã thay đổi thành một người khác. Hắn lúc này vô cùng bất phàm, tính tình kiêu ngạo mang theo loại mị lực nam nhân kinh tâm động phách, nàng trước đây chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
Chiêu Dương công chúa si ngốc nhìn Lăng Phong một lát, bỗng cúi đầu thẹn thùng nói: "Ta… Ta toàn bộ đáp ứng chàng, chỉ cần chàng lưu ta lại…."
"Ha ha, đó là dĩ nhiên, làm sao ta có thể cự tuyệt nàng a!" Lăng Phong cao hứng nói.
Chiêu Dương công chúa lúc này không nói tiếng nào, bỗng nhiên đem thân thể nằm đè lên người Lăng Phong, nhìn hắn quyến rũ cười nói: "Tướng công nha, ta có đẹp không?"
"Ừm…" Lăng Phong không nghĩ tới Chiêu Dương công chúa lại có thể làm vậy, hơn nữa lại biến chuyện vô cùng nhanh, không khỏi nhướng mày nói.
"Nói đi a." Chiêu Dương công chúa nằm trên người hắn không ngừng giãy dụa làm cho Lăng Phong có một loại khoái cảm khó nói.
Lăng Phong vừa cảm thụ khoái cảm truyền đến vừa mỉm cười nói: "Không tệ, nàng đúng là một mỹ nữ, hơn nữa còn là thiện hạ đệ nhất mỹ nữ, bất quá hiện tại nàng cũng đã trở thành nữ nhân của ta."
Chiêu Dương công chúa cười mị, nhìn Lăng Phong nói: "Vậy chàng có yêu ta không?"
"Chỉ cần nàng không phải là một công chúa cao cao tại thượng, ta liền yêu nàng." Lăng Phong nói.
Chiêu Dương công chúa nở một nụ cười vô cùng động lòng người, nói: "Tướng công, ta thật sự là quá yêu chàng rồi a, ta không muốn trở về Tử Cấm thành. Ta muốn ở lại đây vĩnh viễn làm nương tử của chàng!"
"Hảo nương tử!"
"Hảo tướng công!"
Lăng Phong cùng Chiêu Dương công chúa đều cảm thấy vui vẻ, Lăng Phong không khỏi cười to một trận, Chiêu Dương công chúa cũng khúc khích cười.
Lát sau, Lăng Phong đột nhiên nghiêm nghị nói: "Nhưng trước tiên nàng phải xin lỗi các nương tử khác đã."
"Ta đây liền theo chàng đi xin lỗi các vị tỷ tỷ."
Chiêu Dương công chúa ánh mắt ngấn nước, nỉ non nói: "Hy vọng tướng công cũng giúp ta nói tốt trước các tỷ muội nha, đừng để họ chèn ép ta."
"Chỉ cần nàng thật lòng đối đãi tốt với mọi người, xem các nàng ấy như người nhà thì mọi người cũng sẽ thật lòng đối với nàng, yên tâm đi." Nói xong Lăng Phong khẽ hôn nàng một cái.
Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: "Vâng, ta nhất định sẽ như vậy mà."
Nói xong nàng liền hôn Lăng Phong một cái, cười quyến rũ nói: "Tướng công, cưới ta làm nương tử không tệ chứ?"
Lăng Phong cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói: "Không tệ, rất đáng giá nha!"
Chiêu Dương công chúa khanh khách cười, vô cùng sung sướng nói: "Tướng công, bây giờ sắc trời đã tối, ta sợ quấy rầy các nàng nghỉ ngơi, không bằng ngày mai ta theo chàng đi xin lỗi các nàng ấy nha!"
"Cũng tốt." Lăng Phong nhìn nàng nói: "Nàng đói bụng chưa? Chúng ta tìm cái gì ăn đi."
"Trong phòng ta chỉ có một ít nữ nhi không thôi." Chiêu Dương công chúa vừa nói vừa đứng lên đi lấy rượu.
"Tốt, động phòng hoa chúc vừa lúc có nữ nhi hồng." Lăng Phong rót hai chén rượu, hai người cứ như vậy ngồi dưới đất mà uống.
Lăng Phong uống một ngụm rượu nói: "Công chúa…."
Chiêu Dương công chúa chợt cắt lời hắn, quyến rũ cười nói: "Chàng sai rồi nha, phải gọi ta là nương tử."
Lăng Phong mỉm cười gật gật đầu: "Thật xin lỗi, nương tử a."
Chiêu Dương công chúa từ từ uống rượu, nơi ánh mắt lúc này đã có một mảng nhàn nhạt hơi nước, mắt hạnh khẽ nhìn Lăng Phong một cái, khóe miệng khẽ cười. Ánh mắt nàng không ngừng lưu chuyển, giận có, vui có, hưởng thụ có….vô số cảm giác thiên biến vạn hóa, phong tình vạn chủng càng làm cho nàng phát ra ánh mắt câu hồn nhiếp phách.
Trong lúc đó, Lăng Phong chợt đón lấy ánh mắt ma mị của nàng, bất chợt trong người cảm giác như đang say. Chiêu Dương công chúa đứng lên cười khanh khách, hai mắt không ngừng chớp động, đôi môi đỏ mọng dụ hoặc cười nói: "Tướng công, hiện tại chàng thấy thế nào?"
Lăng Phong cũng nhìn nàng cười nói: "Ta thấy một nữ nhân đang động dục a!"
Chiêu Dương công chúa cắn nhẹ môi dưới làm cho thần thái nàng càng thêm xinh đẹp, nói: "Vậy chàng biết một nữ nhân khi động dục cần những gì không?"
Lăng Phong cười gian nói: "Một nam nhân chân chính a!"
Chiêu Dương công chúa thanh âm càng thêm dụ hoặc, nói: "Vậy chàng còn ngồi đó làm gì?"
Lăng Phong liền búng người đứng dậy, mạnh mẽ nói: "Vậy hôm nay ta sẽ cho nàng biết thế nào là một nam nhân chân chính!"
Một hồi kịch chiến liền nổ ra, Chiêu Dương công chúa quả thật là một vu vật khó kiếm. Nàng cơ hồ phối hợp với Lăng Phong trong mọi tư thế hoan ái, từng cử chỉ đều đem tất cả nét đẹp của các bộ phận trên cơ thể nàng phô bày ra hoàn mỹ làm cho Lăng Phong cũng có phần bị hoa mắt.
Mà Chiêu Dương công chúa vẻ mặt cũng không ngừng biến hóa, lúc thì rên la, vẻ mặt vô cùng dâm đãng, phong tình vạn chủng, khi thì diệu dàng nức nở như một cô gái nhỏ. Điều này làm cho cả hai liên tục đi đến đỉnh Vu Sơn, khoái cảm không ngừng gia tăng.
Sau khi giông bão qua đi, cả hai lại ôm nhau nằm phục trên đất, không ngừng thở hổn hển.
Không biết qua bao lâu, Chiêu Dương công chúa bỗng nhiên thấp giọng nói: "Thật ra dù chàng có không tới tìm ta thì ta cũng chủ động đi xin lỗi Tình nhi. Nàng ta là một người tốt, xinh đẹp, ôn như cùng thiện lương, ta cũng không muốn làm nàng ta tổn thương như vậy. Nhưng khi thấy các nàng ấy được chàng thương yêu ta lại ghen tức. Thật ra trong lòng ta, lần đầu nhìn thấy chàng đã không kiềm lòng được mà yêu tướng công chàng, chỉ là chàng không có cảm giác với ta mà thôi. Ta thật sự muốn cả đời này vĩnh viễn làm nương tử của chàng!"
Nàng chậm rãi nói, trong lời nói không giấu được sự ôn nhu, nước mắt nhất thời chảy xuống.
Trong một khắc đó, Lăng Phong đầu tiên là sững sờ, tiếp theo là cảm động, sau cùng là hoàn toàn chấp nhận. Hắn đã bị tình yêu sâu kín của Chiêu Dương công chúa thuyết phục, giây phút ôn nhu này, có lẽ không có ai có thể hưởng thụ được, nhưng cuối cùng vẫn có người ngoại lệ, đó chính là Lăng Phong hắn.
Nằm bên dưới hắn chính là đương kim công chúa, nhưng hắn lại không muốn làm phò mã, hắn còn phải lo cho các nương tử khác, mà hắn thì vẫn muốn làm phu quân của nàng. Điều này tự cổ chí kim chưa có phò mã nào làm được, nhưng chính là Lăng Phong hắn lại có thể.
Một công chúa kim chi ngọc diệp chính là vật nằm ngoài tầm tay của hầu như tất cả nam nhân trong thiên hạ. Nhưng, Lăng Phong hắn lúc này đã đem nàng thần phục!