Hỏi ra mới biết, chuyện cũng rất đơn giản, nguyên lai một gã Hoa Sơn đệ tử gọi là Trần Phất Hiểu lúc xuống núi làm việc, ngẫu nhiên gặp một nữ tử xinh đẹp, vì sắc tâm bùng phát, nên mới gian dâm. Sau đó mới biết là chọc phải tổ ong vò vẽ, đại nạn lâm đầu.
Nguyên lai người con gái mà Trần Phất Hiểu gian dâm không phải là nữ nhân tầm thường, mà là một tiểu thiếp của Chân Dương Tử chưởng môn Điểm Thương sơn, gọi là Thúy Dung. Thúy Dung này là nữ nhân mà chưởng môn Điểm Thương sơn Chân Dương Tử sủng ái nhất. Trần Phất Hiểu gian dâm nữ nhân của chưởng môn Điểm Thương sơn, biết được hậu quả nghiêm trọng, cũng không dám về núi, tự mình trốn tránh.
Trần Phất Hiểu lẩn trốn, lại khiến cho chưởng môn Hoa Sơn Lục Thanh Phong gặp một vấn đề nan giải. Lục Thanh Phong cùng sư nương đều cảm thấy chuyện quan hệ trọng đại. Chuyện này không chỉ là ân oán cá nhân, nếu như xử lý không thỏa đáng, võ lâm chính phái sẽ nội bộ tranh đấu, cuối cùng sẽ chia thành hai phe, ngay cả chức chưởng môn của Lục Thanh Phong đều rất có khả năng đánh mất, cùng với bộc phát ác chiến giữa Điểm Thương Sơn và Hoa Sơn, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người mất đi tính mạng.
Nữ nhân của chưởng môn Điểm Thương Sơn bị người ta gian dâm, ngươi nghĩ Chân Dương Tử có thể nuốt cục tức này sao? Nếu như hắn không lên Hoa Sơn lấy lại công đạo, Chân Dương Tử hắn cũng không cần lăn lộn trong giang hồ.
Mấy năm nay, giữa hai phái chính tà cũng ít có xung đột, nhưng giữa chánh phái ngược lại nảy sinh không ít tranh chấp, hơn nữa võ lâm minh chủ Lục Thanh Phong lại thường trường kì bế quan, rất ít quản lý phân tranh võ lâm, đã có không ít môn phái đề xuất muốn thay đổi võ lâm minh chủ. Trước vấn đề nan giải này, đệ tử Hoa Sơn gian dâm ái thiếp chưởng môn Điểm Thương Sơn giống như sét đánh giữa trời, cả giang hồ đều rúng động.
Lục Thanh Phong biết chuyện, lập tức sớm kết thúc bế quan, vì chuyện này rất có khả năng khiến quan hệ song phương Điểm Thương Sơn và Hoa Sơn chuyển xấu, xử lý không tốt sẽ gia tăng xung đột, tạo thành thảm kịch lưu huyết. Môn quy Hoa Sơn luôn rất nghiêm, đệ tử nhât định phải tuân thủ mười điều cấm kị, năm mươi điều bang quy. Phàm là đệ tử chưa đủ tư cách, đều không thể xuống núi hành tẩu giang hồ. Cẩn thận suy xét, chuyện đệ tử Hoa Sơn gian dâm dân nữ, cơ hồ là lần đầu tiên. Phát sinh chuyện xấu xa như vậy, đối với thanh danh của Hoa Sơn ngàn năm qua, ảnh hưởng có thể nói rất nghiêm trọng.
Lục Thanh Phong hỏi sư nương nên làm thế nào. Sư nương lộ vẻ kiên quyết:
- Thứ nhất, lập tức viết cho Chân Dương Tử một lá thư, tỏ thái độ xin lỗi, để hắn hiểu rằng đây là chuyện của tự bản thân Trần Phất Hiểu, chúng ta không có bảo hắn làm như thế. Thứ hai, lập tức phái người truy bắt Trần Phất Hiểu trở về, xử lý nghiêm minh, nếu không phái Hoa Sơn còn mặt mũi nào ra ngoài nhìn người ta. Thứ ba, phát công cáo với võ lâm, toàn diện truy bắt Trần Phất Hiểu, cũng là giải thích với các phái một chút, tránh mọi người bàn tán lung tung, ảnh hưởng đến hình tượng phái Hoa Sơn ngàn năm qua."
Lục Thanh Phong xem xét hồi lâu, chấp nhận hai điều sau, nhưng điều đầu tiên lại không đồng ý. Lão bất mãn nói:
- Bảo ta cấp cho Chân Dương Tử lời xin lỗi, tuyệt đối không được. Ta cũng là một đại tông sư, đường đường võ lâm minh chủ, hơn nữa chuyện này cũng không phải là ta làm, ta sẽ không hạ mình như vậy."
Sư nương thật sự không nghĩ đến Lục Thanh Phong sẽ ở trước vấn đề nan giải này suy xét so đo, vì vậy khuyên nhủ:
- Hiện không phải là lúc nói đến chuyện mặt mũi, chuyện này chúng ta sai, xin lỗi cũng là nên làm. Nếu như không viết thư nói rõ ràng, bọn chúng nhất định sẽ báo thù chúng ta, khi đó sẽ lớn chuyện."
Lục Thanh Phong lắc đầu nói:
- Thư này ta không thể viết. Gian dâm tiểu thiếp Chân Dương Tử chính là tên nhát gan Trần Phất Hiểu, cũng không phải là Lục Thanh Phong ta. Ta viết thư xin lỗi, cái này chỉ làm cho Hoa Sơn thêm nhục nhã, bị người khác mượn cớ nắm thóp . Muốn viết, cũng là chuyện của tên tiểu tử Trần Phất Hiểu kia."
Sư nương thấy lão cố chấp như thế, cũng không miễn cưỡng, nói:
- Vậy ông định làm thế nào?"
Lục Thanh Phong vuốt vuốt hàng ria mép, nói:
- Không còn cách nào, lập tức phái người đi bắt tên tiểu tử nhát gan kia, công bố lệnh truy nã với võ lâm, đem Trần Phất Hiểu trục xuất khỏi phái Hoa Sơn." Lục Thanh Phong ôn hòa trở lại, giống như một lão hổ phát uy.
Sau khi thương lượng, Lục Thanh Phong liền tự mình khởi thảo văn thư và lệnh truy nã, đơn giản là giải thích với chính đạo các phái nội tình trường hợp này, để mọi người hiểu rằng, đây là hành vi cá nhân của Trần Phất Hiểu, không có quan hệ gì với Hoa Sơn. Cùng lúc đó, Lục Thanh Phong điều động hết đệ tử Hoa Sơn xuống núi, truy bắt Trần Phất Hiểu.
Lần này dẫn đầu xuống núi chính là sư nương, nàng lĩnh theo Đàm Uyển Phượng, Tạ Lâm Lam còn có Hà Vĩ Thu và Lăng Phong, ngoài suy đoán của mọi người chính là không mang theo đại sư huynh Lục Thừa Thiên xuống núi. Xem ra, Lục Thừa Thiên truy bắt Cửu Vĩ Hồ bất lực, đã không được sư nương xem trọng.
Lục Phỉ Nhi thấy mình không được tham gia, trong lòng không phục, lý luận với mẫu thân, kết quả bị Lục Thanh Phong giáo huấn cho một trận, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trên núi.
Theo lý thuyết, phàm là đệ tử xuống núi, đều phải trải qua sấm quan, nhưng Lăng Phong lúc trước tỉ thí đã biểu hiện xuất sắc, khiến hắn được miễn trừ sấm quan, trực tiếp có thể đi theo xuống núi, ngoài bốn người đệ tử đích truyền, còn có ba trăm đệ tử Hoa Sơn cùng đi theo.
Ở Hoa Sơn, Lục Thanh Phong chỉ đạo Lục Thừa Thiên chủ trì đại cục, tùy thời chống lại địch bên ngoài đến.
Phái Hoa Sơn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, khiến người ta bàn tán xôn xao. Có người nói, lúc này Chân Dương Tử quyết sẽ không bỏ qua, với tính tình của hắn, nhất định sẽ đường đường chính chính báo thù một cách tàn khốc, nói không tin, cứ chờ xem. Cũng có người nói, phái Hoa Sơn thật là bất hạnh, như thế nào lại xảy ra hại quần chi mã (con sâu làm rầu nồi canh) như vậy, có thể thấy Lục Thanh Phong bình thường vô phương dạy dỗ.
Ngay cả Lăng Phong trong lòng cũng mắng:
- Mẹ kiếp, tên Trần Phất Hiểu này là loại gì vậy! Lăng Phong ta tuy cũng là công tử phong lưu, nhưng tới bây giờ cũng chưa hề gian dâm nữ nhân. Phàm gian dâm nữ nhân đều là đồ cầm thú, mẹ kiếp, loại bại hoại như thế này nên lăng trì mới phải." Hắn lại nghĩ, nếu như Chân Dương Tử cả giận, cùng với phái Hoa Sơn bắt đầu đại chiến, có thể náo nhiệt như thế, lão tử không muốn dương danh lập vạn cũng không thể. Trong suy nghĩ của hắn, vô cùng hy vọng người của Điểm Thương Sơn đến Hoa Sơn gây sự. Hơn nữa càng loạn càng tốt, tốt nhất là khiến Hoa Sơn bốn bề thọ địch, sau đó tự mình xuất thân, trở thành người giải cứu của vạn người trông vào, đại anh hùng.
Sư nương tự mình dẫn đầu, chúng đệ tử cũng sĩ khí dân cao, trạm đầu tiên chính là huyện Hoa m ở dưới Hoa Sơn, bởi vì gian dâm phát sinh ở Trường An, mà cha của Trần Phất Hiểu ở hương thôn nhỏ phụ cận Lạc Dương, cho nên Trường An và Lạc Dương là trọng điểm tìm kiếm.
Bởi vì hành động truy bắt lần này của phái Hoa Sơn là mở cờ gióng trống, hơn nữa công bố toàn võ lâm, cho nên rất nhiều chính phái đồng thời giúp đỡ, cung cấp đầu mối tin tức. Đến huyện Hoa m, vì nơi này là địa giới Hoa Sơn, Hoa Sơn phái tại đây có dịch quán nghỉ chân.
Sư nương tự mình giá đáo, đệ tử dịch quán tự nhiên không dám chậm trễ, tự mình nghênh tiếp, còn chuẩn bị phòng nghỉ tốt nhất.
Bởi vì trên đường khẩn trương, mọi người đều rất mệt, nhưng sư nương còn triệu tập vài đệ tử đích truyền và mấy người đầu lĩnh cùng nhau khai hội, thương lượng từng bước tìm kiếm, đồng thời nghe một chút tình báo do dịch trạm cung cấp.
Mọi người sau khi an tọa, sư nương lướt nhìn khuôn mặt mọi người, lúc này ánh mắt nàng có chút lạnh lùng, cũng không còn hòa nhã nữa. Mọi người trong lòng thầm nhủ, cảm giác sư nương chưa từng nghiêm túc như vậy, đều e dè thận trọng, chỉ có Lăng Phong cảm thấy dáng vẻ nghiêm khắc trên nét mặt của sư nương cũng xinh đẹp giống như Đàm Uyển Phượng.
Sư nương từ tốn nói:
- Tiểu Mạnh, người phân tích cho mọi người một chút tình báo thu thập được."
Tiểu Mạnh, chính là Mạnh Hùng, người quản lý dịch trạm huyện Hoa m, cũng là đàn chủ phân đàn Hoa m của phái Hoa Sơn, một người tuổi khoảng ba mươi.
Mạnh Hùng gật đầu, đứng lên phân tích tình báo:
- Sư nương, căn cứ tình báo chúng ta thu được, Trần Phất Hiểu không dám trở về nhà cha hắn, mà đang lẩn trốn giữa ranh giới Hoa m và Trường An, theo tình báo đáng tin cậy, hắn rất có khả năng chạy đến Hoa m trốn tránh."
Hà Vĩ Thu vừa nghe, lập tức hừ nói:
- Hắn còn dám đến Hoa m, ta xem hắn đã ăn gan báo."
Mạnh Hùng nói:
- Nhị sư huynh, huynh có chỗ không biết, người của Điểm Thương Sơn cùng các phái đều tru sát hắn, mà nơi hắn quen thuộc nhất cũng là nơi đây, có câu nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất."
Sư nương sắc mặc trầm xuống, nói:
- Tiểu Mạnh, chẳng lẽ huyện Hoa m nơi ngươi quản lý lại chính là nơi mà Trần Phất Hiểu tị nạn sao?"
- Đệ tử không dám!" Mạnh Hùng nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Đệ tử nhất định dốc hết khả năng, dù lật ba tấc đất lên cũng phải bắt cho được tên Trần Phất Hiểu này."
Sư nương gật gật đầu, nói:
- Ta xem mọi người nghỉ chân chỗ này, ngày mai phân công tìm kiếm khắp nơi một lượt. Vĩ Thu ngươi cùng Lâm Lam một tổ, Uyển Phượng cùng Phong nhi một tổ, mang theo một trăm đệ tử; Tiểu Mạnh ngươi mang theo người của phân đàn, ngoài ra ta mang theo năm mươi đệ tử, năm mươi đệ tử theo ta chia làm bốn tổ theo phương hướng Đông Tây Nam Bắc tra xét tỉ mỉ, đến tối trở lại dịch trạm hồi báo tình hình, nếu như trong lúc lục soát phát hiện Trần Phất Hiểu, hay là gặp phải tình huống bất trắc, thì phát ra tín hiệu. Mọi người đồng thời theo phương hướng tín hiệu tập trung lại."
Mạnh Hùng nói:
- Sư nương, còn có một tình huống, gần đây ta phát hiện người của ma giáo lẻn vào Hoa m, cụ thể là ai cũng không rõ ràng lắm, nhân số ước chừng không ít, khoảng năm sáu mươi người, rất thần bí, bọn chúng cũng không mở cờ gióng trống, đệ tử hoài nghi động cơ bọn chúng rất khả nghi."
Sư nương gật đầu, nói:
- Các ngươi trong lúc điều tra nhất định phải cẩn thận, chí ít hai người một tổ, không nên một mình tiến hành tra xét, khỏi gặp phải phiền toái. Nếu như gặp phải người ma giáo, cũng không nên động thủ, tốt nhất là trở về hồi báo."
Đàm Uyển Phượng phân tích:
- Sư nương, con cảm thấy giang hồ gần đây có chút dị thường, trước tiên là Cửu Vĩ Hồ xuất hiện tại Hoa Sơn làm loạn, khiến Hoa Sơn chúng ta uy danh đại tổn, sau đó chính là chuyện Trần Phất Hiểu, hiện tại người của Ma giáo đến, chẳng lẽ đây đều là trùng hợp sao?"
Sư nương gật đầu nói:
- Nếu người Điểm Thương Sơn biết được Trần Phất Hiểu cũng ở Hoa m, ta sợ hắn sẽ cho rằng là chúng ta cố ý bao che cho tên hỗn đãn này, nhất định sẽ kéo đến toàn bộ gây chuyện, đến lúc đó nơi này khó tránh khỏi trở thành nơi chánh tà hỗn loạn đan xen. Vì thế cấp thiết hiện tại, chính là trước khi có chuyện phát sinh, phải tìm được Trần Phất Hiểu!"
- Sư nương, chúng ta đã nhận được tin tức, chưởng môn Điểm Thương Sơn Chân Dương Tử đã dẫn người đến nơi này. Khoảng chừng ngày mai là có thể đến." Mạnh Hùng nói.
Sắc mặt sư nương càng thêm khó coi, nói:
- Ngày mai chúng ta càng phải nắm chắc, nhất định phải khẩn trương bắt được Trần Phất Hiểu trước Điểm Thương Sơn."
Mạnh Hùng nói:
- Sư nương, nếu Trần Phất Hiểu phản kháng phải làm sao?"
Đàm Uyển Phượng nhếch môi nói:
- Hừ, hắn nếu phản kháng, sư phụ có lệnh có thể giết không tha."
Sư nương khẽ gật đầu, sau đó trừng mắt, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi có thể làm được không?"
Mạnh Hùng đầu tiên tỏ thái độ, nói:
- Không thành vấn đề." Những đệ tử khác đều gật đầu không dị nghị.
Sư nương lúc này mới tuyên bố giải tán, ngay lúc Lăng Phong đứng lên, sư nương lại nói:
- Phong nhi, ngươi ở lại."
- Con?!" Lăng Phong sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn sư nương. Ngược lại Tạ Lâm Lam trợn mắt nhìn hắn, tựa như là bảo hắn đừng có làm loạn, có ý trách cứ. Cái này khiến cho Lăng Phong càng thêm mơ hồ.
Lăng Phong chỉ biết, sư nương rất mê người, mặc dù nàng ăn vận đơn giản nhưng lại không che khuất được vóc người duyên dáng mê hoặc, tóc búi lên, cài một cây trâm phượng màu ngọc bích, quần áo màu trắng, phong tư ngạo nhân của nàng đều được hiển lộ ra hết. Hơn nữa thần thái sư nương lạnh lùng thong dong, mắt phượng sinh uy. Nước da như tuyết lại ẩn chứa hào quang, dung nhuận súc tích, quả thật là tú sắc chiếu nhân, tựa như minh châu mỹ ngọc, thuần khiết vô cùng.
Lăng Phong hiểu rằng mình thật sự rất sắc lang, ánh mắt thủy chung không rời khỏi song phong cao vút, thậm chí hận không được đem y phục của nàng xốc lên, xem xem bên trong hai trái mật đào lớn cỡ nào, thật mê người.
Nói thật, cô nam quả nữ ở trong một phòng rất dễ xảy ra chuyện. Càng huống chi Lăng Phong là người trời không sợ đất không sợ, mà thời gian này cũng rất nguy hiểm, hiện tại đã là buổi tối trăng sáng sao thưa.
Ban đêm thế này, thường thường sẽ có chuyện lãng mạn, dâm mỹ phát sinh.