Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt vừa lo lắng và vừa sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân. “Chuyện này...”.
“Hắn sẽ không sao chứ?”.
Nhưng đáp lại là vẻ mặt ngưng trọng của Phùng Bảo và cái lắc đầu của Lạc Tuyết Dung.
Lâm Tuyết Nhi tuy được xem là thiên kiêu nhưng khả năng cảm nhận và nhận ma khí thì đây là lần đầu tiên của cô. Nên cô vẫn chưa hình dung ra được sự nguy hiểm của nó mà chỉ biết nó cực kỳ đáng sợ mà thôi.
Còn Phùng Bảo và Lạc Tuyết Dung thì khác.
Cả hai người có xuất thân từ đại gia tộc, một bên thì siêu cấp thế gia và một bên là một đại gia tộc chuyên về linh đan diệu dược nên sự hiểu biết của cả hai sẽ cao hơn Lâm Tuyết Nhi rất nhiều.
Đối với một cường giả bình thường thì khi cùng cảnh giới thì người luyện ma khí sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cả hai người có thể chắc chắn, ma khí trên người Đế Nguyên Quân còn đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Cả hai tu luyện đều không phải hạng tầm thường nhưng ma khí đang nuốt chửng hắn khiến cả hai cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lạc Tuyết Dung ánh mắt vừa âm trầm vừa ngưng trọng nhìn Đế Nguyên Quân rồi nuốt xuống một ngụm khí, cô cố gắng kìm hãm sự sợ hãi ở trong lòng. Mặc dù cô không muốn nói nhưng với tình trạng của hắn lúc này khiến cô không thể không nói. “Bây giờ ta chỉ có thể cầu nguyện”.
Cầu nguyện?!
Nghe hai chữ này, sắc mặt Lâm Tuyết Nhi đã âm trầm nay càng khó coi hơn, ánh mắt cô lộ rõ sự cầu mong và lo lắng vô cùng.
Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng, cô thít hai lòng bàn tay thật chặt khiến máu tươi chảy ra. Vẻ mặt cô lộ rõ vẻ hối hận. Bản thân là lão bà của hắn nhưng không hiểu thực lực của hắn, biết hắn mạnh yếu như thế nào? Cô chỉ biết nghe theo cảm tính chứ không biết suy nghĩ thật kín kẽ.
Còn hai người Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều đồng hành cùng Đế Nguyên Quân một thời gian ngắn nhưng hiểu rõ hắn hơn cả cô.
Khi nghe tin Đế Nguyên Quân gặp nạn, Lâm Tuyết Nhi thậm chí không có chút suy nghĩ hay nghi ngờ gì cả. Cô chỉ biết nghe theo lời người khác nói rồi nghe theo, nghĩ bản thân có chút thực lực là có thể cứu hắn.
Riêng hai người Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều đã ngăn cô lại, thậm chí còn lên tiếng giải thích, muốn cô suy nghĩ thật kỹ. Nhưng Lâm Tuyết Nhi không nghe, cô chỉ biết Đế Nguyên Quân gặp nguy hiểm nên chỉ muốn chạy đi cứu hắn thật nhanh.
Nhưng cô nào ngờ, đây chính là âm mưu của Lâm Bạch Tử đã đặt ra từ trước, đợi Lâm Tuyết Nhi sa vào lưới.
Thậm chí, Đế Nguyên Quân đã từng nhắc cả ba người ở lại Lâm gia vì hắn lo người Thiên Lang Bang sẽ có âm mưu khác. Hắn vì sự an toàn của ba người nên mới không dẫn họ đi theo. Nhưng mọi suy tính của hắn đều bị Lâm Tuyết Nhi gạt bỏ qua một bên.
Cô vừa đẩy bản thân, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung vào chỗ nguy hiểm. Khiến Hứa Tiểu Kiều xút chút nữa mất mạng, Đế Nguyên Quân cũng vì hành động mà cô xem là đúng này mà phải tự phế bỏ đan điền và bây giờ đang lâm vào hoàn cảnh còn ghê gớm hơn cả cái chết.
Bị ma khí ăn mòn!
Đối với người không còn chân nguyên như hắn thì sao chống lại được ma khí?!
Khả năng Đế Nguyên Quân biến thành ma vật, bị người đời khinh bỉ và bị đuổi giết là cực kỳ cao. Gần như hắn không có cơ hội để vượt qua!
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hối hận và tự trách mình, Lạc Tuyết Dung ánh mắt oán giận nhìn cô rồi thở dài một hơi. “Chuyện đã xảy ra rồi thì không quay lại được”.
“Ngươi tự trách cũng không làm được gì?”.
“Bây giờ nên cầu nguyện cho hắn vượt qua”.
Cùng lúc này!
Sáu người Ảnh Sát trên đường quay về Hà Châu thành thì đột nhiên họ cảm nhận được một cỗ khí tức ma khí kinh khủng khiến họ cảm thấy lo lắng. Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận có một cỗ khí tức ma khí kinh khủng đến như vậy.
Bị cỗ khí tức này đánh động, cả sáu người đứng lại nhìn nhau một lúc, vẻ mặt hộ lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này, Phương Minh trưởng lão nhìn qua Ảnh Sát nói. “Khí tức này là của Nguyên Quân công tử?”.
“Không đúng, cỗ khí tức này tuy rất giống nhưng nó kinh khủng và đáng sợ hơn gấp trăm gấp ngàn lần”.
“Hội trưởng, chuyện này ngươi thấy sao?”.
“...”. Ảnh Sát vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu lên tiếng. “Chuyện này ta thấy rất lạ?”.
“Đi qua đó nhìn xem”.
Di chuyển một lúc, họ nhìn thấy đám người Phùng Bảo ở cách đó không xa và ở đằng kia là Đế Nguyên Quân đang ngồi xếp bằng. Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang bị ma khí nuốt chửng thì kinh hãi vô cùng.
Nhìn thấy dị trạng trên người Đế Nguyên Quân, Phương Minh trưởng lão đi lại gần Phùng Bảo rồi lên tiếng hỏi. “Phùng Bảo, nơi đây có chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Dị trạng trên người Nguyên Quân công tử?”.
“Phương Minh trưởng lão, các ngươi quay về rồi sao?”. Phùng Bảo quay qua rồi thở dài một hơi nói. “Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa”.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện này”.
“...”.
Đứng ở sau lưng, Ảnh Sát từ từ tiến lại gần. Ánh mắt lão nhìn về phá Đế Nguyên Quân rồi trầm giọng nói. “Hắn đang bị ma khí nuốt chửng”.
Ma khí nuốt chửng?!
Chỉ một lời nói của Ảnh Sát đã khiến bầu không khí xung quanh trầm xuống và sắc mặt đám người trông ngưng trọng vô cùng. Ngay cả người tin tưởng vào thực lực của hắn như Lạc Tuyết Dung và Phùng Bảo cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ảnh Sát tiền bối, lời ngươi nói có ý gì?". Lâm Tuyết Nhi ánh mắt lo lắng nhìn Ảnh Sát, giọng nói run run vang lên.
Đáp lại, Ảnh Sát bước lên một bước rồi trả lời. “Nếu bị nuốt chửng hết thì hắn sẽ trở thành vật đại hung, trở thành ma vật”.
Ma vật?!
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy thế thì sợ đến mức run người, toàn thân như có một dòng điện chạy xẹt qua khiến tay chân cô co lại. Lâm Tuyết Nhi lảo đảo lùi về sau mấy bước, ánh mắt hy vọng nhìn Ảnh Sát, hỏi. “Vậy… Hắn… Hắn còn cứu được nữa không?”.
Ảnh Sát thở dài một hơi rồi sau đó lắc đầu trả lời. “Bây giờ hắn đã bị ma khí nuốt chửng nửa người rồi”.
“Khả năng thoát ra gần như bằng không”.
“Bây giờ ta phải vào vị trí chuẩn bị, rất có thể hắn sẽ biến thành ma vật trong một vài phút nữa. Cho đến khi đó các ngươi có thể chuẩn bị, chỉ khi nào hắn biến thành ma vật thì toàn lực giết chết”.
Từng câu, từng chữ nặng nề vang vọng khiến cả ba người giữ không được sự bình tỉnh nữa. Lâm Tuyết Nhi lắc đầu, vẻ mặt cô thất thần ngã khụy xuống đất, khóe miệng thì lắp bắp liên tục. ‘Hắn không thể chết… Hắn không thể chết’.
“Hắn không thể chết...”. Lâm Tuyết Nhi chống tay đứng dậy, cô bước từng bước tiến về phía Đế Nguyên Quân giống như người vô hồn.
Thấy Lâm Tuyết Nhi định đi về phía Đế Nguyên Quân.
Lạc Tuyết Dung đưa tay lên ngăn lại, khóe miệng cô khẽ run nói. “Lâm Tuyết Nhi, ngươi định làm gì?”.
“Hắn không thể chết… Hắn không thể chết”.
Chat!
Chợt, một tiếng bạt tai thật mạnh vang lên.
Lạc Tuyết Dung cắn răng đánh một bạt tai thật mạnh rồi quát lớn một tiếng. “Lâm Tuyết Nhi, ngươi khiến ta quá thất vọng”.
“Ngươi bây giờ qua đó thì chả khác gì tự sát, thậm chí còn khiến hắn lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn”.
“Thân là lão bà của hắn mà ngươi không tin tưởng vào thực lực của hắn, ngươi chỉ biết lệ thuộc vào hắn và làm theo cảm tính thôi sao?”.
Đứng ở bên cạnh, Phùng Bảo đứng chắn trước mặt Lâm Tuyết Nhi. “Lạc cô nương nói đúng, ngươi bây giờ qua đó chỉ có con đường chết”.
“Chưa kể, ngươi đã từng thấy đại sư thất bại lần nào chưa?”.
“Bây giờ chỉ có một cách duy nhất là chờ đợi và tin tưởng đại sư”.
Bị hai người can ngăn, Lâm Tuyết Nhi nhìn Hứa Tiểu Kiều nằm bất tỉnh ở bên cạnh thì bừng tỉnh. Cô liếc nhìn Đế Nguyên Quân, khóe mắt rưng rưng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Phừng!
Đột nhiên, một ngọn lửa ở trên người Đế Nguyên Quân bộc phát mãnh liệt. Mỗi một nơi mà hắc hỏa lan ra thì chỗ đó gần như không còn sự sống, ngay cả linh khí cũng bị đạo hắc hỏa này thiêu đốt triệt để. Những cây cối xung quanh bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ kinh khủng của ngọn lửa nên đang dần khô héo giống như bị thứ gì đó thôn phệ sinh mệnh lực.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã lan rộng ra gần hai mươi mét và chưa có dấu hiệu dừng lại. Đạo hắc hỏa không chỉ lan ra xung quanh mà nó còn bắn ra từng đạo sóng xung kích mang theo một lượng nhiệt độ cực kỳ nóng ra xung quanh.
“Cẩn thận”. Ảnh Sát ánh mắt ngưng trọng nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. Lão thúc dục chân nguyên trong người sau đó đánh ra một chưởng.
Và sau đó là những người còn lại cũng hợp lực để ngăn từng đạo sóng xung kích đánh tới.
Nhưng họ không thể ngờ là những đạo sóng xung kích này vậy mà có thể ăn mòn màn chắn chân nguyên của họ.
Tiếp đến, đạo hắc hỏa trên người Đế Nguyên Quân có dị động. Đạo hắc hỏa thu lại nhưng khí tức phát ra càng ngày càng mạnh và khí tức kinh khủng hơn trước rất nhiều. Khi đạo hắc hỏa thu lại thành một đạo ấn ký rồi bay thẳng vào trong mi tâm.
Sau đó là một màn khiến toàn bộ đám người sợ run lên, cảm giác toàn thân đang có một dòng điện chạy xẹt qua và một cảm giác lạnh buốt cả sống lưng.
Ở sau lưng Đế Nguyên Quân mọc ra sáu cánh tay màu đen khịt với móng tay sắc nhọn trông vừa huyền ảo và vừa chân thật. Và những cánh tay đó thình lình bắn ra, chúng lao thẳng về phía những thi thể nằm la liệt trên nền đất rồi bắt đầu cắn nuốt. Mỗi một bộ thi thể bị cánh tay đen thôn phệ triệt để, ngay cả một mảnh vải cũng không còn.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Ảnh Sát trầm xuống. Lão nhìn chằm chằm bóng lưng Đế Nguyên Quân và trong đầu hiện lên suy nghĩ nói. ‘Hắn không vượt qua được… Thất bại rồi’.
“Các ngươi, chuẩn bị”.
“Hắn bây giờ đã trở thành ma vật rồi nên toàn lực giết chết, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát. Bằng không cả Tây vực sẽ trở thành chất dinh dưỡng của ma vật”.
Thanh âm Ảnh Sát vang vọng, ba người Phùng Bảo, Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung chết đứng. Họ mặc dù không muốn nhưng Đế Nguyên Quân không thể chống lại được ma khí và triệt để biến thành ma vật.
Mặc dù họ không muốn nhưng Đế Nguyên Quân bây giờ không thể cứu được nữa và giờ chỉ còn cách là giết hắn mà thôi.
Toàn quân hơn hai mươi mươi người xông lên, trong tay họ lăm le vũ khí hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Sát ma vật!
- ---
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt,...