Đế Nguyên Quân sau khi lấy được những thứ cần thiết thì nhanh chóng đi ra bên ngoài. Ánh mắt hắn nhìn về phía Công Liên Hội thì khẽ nhíu mày, vẻ mặt hắn lộ ra chút gấp gáp nói. “Động tĩnh vừa rồi của ta chắc đã động đến lão già kia rồi”.
“Phải nhanh chóng rời khỏi đây”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân giống như đang hòa mình cùng với màn đêm, chỉ thấy hắn khẽ dẫm nhẹ chân một cái liền biến mất khỏi nơi này mà không để lại một chút dao động lực lượng nào cả.
Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân dựa vào tốc độ cực nhanh của mình đã một lần nữa xuất hiện ở cách đó gần một trăm trượng. Thoắt một cái, Đế Nguyên Quân chỉ giẫm nhẹ chân mười lần liền biến mất khỏi khu vực vắng bóng người này.
Một lần nữa xuất hiện, Đế Nguyên Quân đã hòa lẫn vào bên trong dòng người tấp nập trên đường lớn, hắn vừa đi vừa liếc mắt nhìn xung quanh thì không thấy có chuyện gì kỳ lạ xảy ra nhưng hắn vẫn có một cái cảm giác nặng nề nào đó đang đè nén xuống khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.
Đế Nguyên Quân rời đi không lâu, Thương Hằng các chủ đã dẫn người đuổi đến phân đường của Ám Sát Hội thì lão ta liền cảm nhận được một cỗ dao động khí tức khí lạ và khí tức của tòa trận pháp biến mất càng khiến sắc mặt lão càng thêm trầm xuống và trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận. Lão không một giây chần chừ mà xông thẳng về phía bảo khố.
Nhìn trận pháp bảo vệ đã bị phá bỏ và cánh cửa lớn mở toang khiến trong lòng lão nổi lên vô tận gợn sóng. Vẻ mặt lão tức tối đi thẳng vào bên trong tìm kiếm, thả thần thức bao trùm toàn bộ căn phòng nhưng lão không hề cảm nhận được khí tức của Phồn Linh Trận Bào thì càng thêm tức giận.
“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi dám lấy Phồn Linh Trận Bàn của ta?”. Lão tức giận quát lớn một tiếng rồi dùng lực đành một quyền mạnh về phía trong góc khiến bảo khố bị đánh thủng một lỗ lớn và kéo dài ra đến mấy chục trượng ở phía sau.
Thương Hằng các chủ tức tối đi ra, lão chỉ tay về phía ba vị hắc y nhân rồi lớn tiếng nói. “Tên tiểu tử kia rời đi chưa lâu, chắc hắn bây giờ vẫn còn ở trong thành”.
“Các ngươi dẫn người đi ra cửa thành chặn toàn bộ những kẻ muốn đi ra bên ngoài cho ta. Chỉ cần thấy kẻ nào khả nghi thì giết chết không tha”.
“Nếu các ngươi không ngăn được tên tiểu tử đó thì dùng mệnh của mình để đổi”.
Đứng trước uy áp của Thương Hằng các chủ và đạo ấn chú cấm chế ở trong người khiến ba tên hắc y nhân trước đã sợ hãi thì nay càng sợ hãi hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Họ thừa biết vị các chủ này không phải hạng người tốt đẹp gì, trên con đường lão ta đạt được vị trí như ngày hôm nay đã bước qua xác của biết bao nhiêu người vô tội, biết bao nhiêu người đồng môn, thân thích. Thậm chí là sư phụ mà lão ta còn nhẫn tâm giết chết để đoạt vị thì ba người bọn họ là cái thá gì ở trong mắt lão.
Mặc dù biết lão ta là hạng người độc ác nhưng họ không thể phản kháng lại, thậm chí một ý nghĩ chạy trốn cũng không bao giờ có. Bởi vì đạo cấm chế mà lão đặt lên người cả ba đều là thứ cực kỳ đáng sợ.
Chỉ cần cấm chế vẫn còn ở trong người thì lão có thể giết chết họ chỉ bằng một ý niệm nên họ không có bất cứ ý định chống đối mà trái lại. Họ giống như một con sủng vật chỉ biết vâng lời chủ và chỉ có thể cam chịu trước số mệnh mà thôi.
Ở bên ngoài Ngư Hoa thành!
Lâm Tuyết Nhi và những người khác đã đứng đợi ở bên ngoài được một lúc rồi nhưng vẫn chưa thấy Đế Nguyên Quân đi ra ngoài thì trong lòng họ cảm thấy có chút lo lắng.
Đứng quan sát một lúc thì họ nhìn thấy cổng thành đột nhiên đóng sầm lại và có một đám đệ tử của Công Liên Hội đứng vây chặt ở bên ngoài thì họ biết ở bên trong đã có chuyện xảy ra.
“Lâm cô nương, Lạc tiểu thử… Liệu công tử sẽ ra ngoài được chứ?”. Lã Nhật Doanh vẻ mặt lo lắng nhìn hai người, hỏi.
Cả hai người đang nhìn về phía cổng thành chờ đợi thì bị câu hỏi của Lã Nhật Doanh làm giật mình. Lúc này, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt suy tư một lúc rồi mới thở dài một hơi rồi nói với giọng điệu nặng nề. “Nhìn tình hình này thì chắc là hành tung của hắn bị lộ rồi. Nhưng hắn sẽ không sao cả, hắn từ trước đến giờ luôn nói lời giữ lời. Chỉ cần hắn nói ra thì hắn sẽ làm được? Ta tin là như thế?”.
Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa cố gượng nở một nụ cười rồi nhìn về phía hai người. Mặc dù ngoài lời nói là như vậy nhưng Lâm Tuyết Nhi hiểu rất rõ tình hình ở trong đó hiện tại là như thế nào. Tuy cô có niềm tin vào Đế Nguyên Quân nhưng trong lòng cô vẫn muốn hắn có thể an toàn trở ra ngoài.
Đứng đợi ở bên ngoài thêm một lúc nữa mà vẫn không thấy Đế Nguyên Quân đi ra ngoài nên càng nơm nớp lo sợ. Ngay cả Lạc Tuyết Dung và Lâm Tuyết Nhi luôn có sự tin tưởng vào hắn nhưng ngay lúc này họ đều không giấu được sự lo lắng ở trên gương mặt.
Răng rắc!
Ngay khi bầu không khí xung quan đột nhiên trầm xuống thì đột nhiên. Họ nghe thấy một tiếng cành cây không gãy dòn vang lên thì ai ai cũng bị giật mình và ngoái đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân không một chút thương tích nào ở trên người thì họ lúc này mới thở phào ra được một hơi. Tảng đá lớn ở trong lòng họ lúc này đã được gỡ xuống, bọn họ nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu được ánh mắt vui mừng.
Lúc này, Lạc Tuyết Dung lên tiếng hỏi hắn. “Ở trong đó xảy ra chuyện gì sao? Tại sao ngươi không đi ra từ cổng thành mà đi ngược ra sau này?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi kể lại.
Ngay sau khi Đế Nguyên Quân từ bảo khố rời đi thì sau đó không lâu. Thương Hằng các chủ đã dẫn người tìm đến và ngay sau khi phát hiện bảo vật đã bị lấy đi thì lão ta đã hạ lệnh cho chúng đệ tử Công Liên Hội phong tỏa toàn bộ. Họ đóng cổng thành và bắt đầu rà soát tất cả những người đáng nghi ở trên dọc đường.
May thay, Đế Nguyên Quân hòa mình vào trong đám người thì nhìn thấy phía trước mặt có một đám đệ tử đang chặt tất cả những người đang có ý định đi ra ngoài thành. Họ lục soát tất cả mọi thứ ở trên người, thậm chí họ còn yêu cầu kiểm tra cả nhẫn trữ vật của tất cả mọi người.
Sau khi biết mọi chuyện đã không còn suôn sẻ, Đế Nguyên Quân không một giây chần chừ liền quay người quay trở về tửu điếm. Hắn quyết định ở đó một lúc để quan sát phía bên dưới, ngay khi thấy khu vực này đang dần được nới lỏng và những người kia dần di chuyển ra bên ngoài thành và chia theo từng nhóm đứng canh ở khắp nơi trên tường thành.
Biết thời gian ở lại trong này càng lâu hơn nữa thì mọi chuyện sẽ có diễn biến càng ngày càng khó kiểm soát nên Đế Nguyên Quân đã liều mình đi vòng ra sau. Hướng về phía Công Liên Hội rồi men theo những con đường vắng để đi ra gần tường thành ở hướng đối diện cổng thành.
Ngay khi tiếp cận được tường thành ở nơi xa nhất, Đế Nguyên Quân ẩn mình ở trong bóng tối nhìn về phía mười tên đệ tử Công Liên Hội đang cười đùa với nhau. Bọn chúng nghĩ Đế Nguyên Quân sẽ tìm cách để đi ra ngoài bằng cổng thành và hắn sẽ không đến một nơi tối tăm và đầy mùi ẩm mốc hôi thối ở đây.
Mặc dù họ đã được nghe lệnh từ trên truyền xuống là kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách và kể cả những nơi không một bóng người ở trong thành nhưng bọn họ chỉ kiểm tra qua loa rồi đứng nói chuyện với nhau mà không hề hay biết người mà họ đang tìm kiếm đang ở rất gần.
Đám người đang lúc nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một tên ở trong đám người lên tiếng. Ánh mắt hắn nhìn quét qua xung quanh một vòng rồi nói. “Các ngươi có cảm nhận được bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh hơn không?”.
“Hahaha…”. Đám người nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng rồi lắc đầu đáp lại. “Cảm nhận cái gì? Ngươi đây là đang cẩn thận quá hay sao?”.
“Nơi này cả năm không có một bóng người qua lại, nhà cửa thì lưa thưa, đổ nát. Cây cối thì ít ỏi thì có người trốn ở đây được sao?”.
“Chưa kể, ta là người tu luyện chứ có phải người bình thường đâu? Chỉ cần có người ở xung quanh đây thì tại sao bọn ta không cảm nhận được? Duy chỉ có ngươi có cảm nhận thái quá mà thôi”.
“Hahaha… Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi”.
“...”.
Gạt bỏ đi hết suy nghĩ về Đế Nguyên Quân ở trong đầu, bọn họ mặc kệ mọi thứ xung quanh và bắt đầu quay trở lại cuộc trò chuyện rôm rả đó mà không biết Đế Nguyên Quân đang nhìn về phía bọn họ.
Bất chợt, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo đến thấu xương và nặng nề chạy lướt qua chân thì bị giật mình. Cả đám người bắt đầu thúc đẩy khí tức rồi nhìn xung quanh và quát lớn. “Là ai?”.
“...”. Nhưng đáp lại họ lại là một khoảng tối lạnh lẽo đến thấu xương đang bao trùm. Lúc này, họ mới có cảm giác dường như đang có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra và định tung ra thực lực của bản thân chạy ra khỏi nơi này. Nhưng…
Điều khiến họ không thể tưởng tượng được là cơ thể họ lúc này giống như bị có một tảng đá lớn đè lên người. Cái cảm giác nặng nề đó đè xuống giống nặng đến mức khiến cơ thể họ không nhúc nhích được dù chỉ một bước nhỏ. Ngay cả khóe miệng muốn phát ra tiếng nhưng cũng không thể mở miệng được.
Cho đến khi, họ nhìn thấy một bóng người từ trong bóng tối đi ra với một nụ cười quỷ dị và hai con mắt màu đỏ tươi giống như máu đang nhìn chằm chằm họ. Ngay lập tức, đám người liền cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh đến rùng mình chạy bạo loạn khắp nơi ở trong người và toàn bộ lông tóc dựng lên báo hiệu họ gặp phải một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
Khi mà họ đang đứng đờ người thì Đế Nguyên Quân lúc này đã tiến lại rất gần, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng rồi nói. “Chỉ dựa vào một đám Ngưng Hải cảnh tầng thấp mà muốn bắt ta? Đúng là nực cười?”.
Lời nói vừa truyền vào tai thì đột nhiên họ cảm nhận được trên lồng ngực truyền đến một cảm giác đau nhói và một dòng nước ấm nóng chảy xuống. Bị Tử Tiêu một chiêu đánh xuyên qua ngực, đám người mặc dù cảm nhận được những cơn đau đang dần lan tỏa, tiếp đến là một cảm giác vô lực bao trùm tất cả mọi thứ đang hiện lên trong đầu họ và ánh mắt dần trở nên hạn chế.
Biết bản thân không thể làm được gì khác ngoài việc đợi cái chết, họ lúc này rất muốn hét lớn một tiếng kêu cứu và gọi người đến đây để bắt Đế Nguyên Quân nhưng dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó ngăn tất cả mọi hành động của bọn họ lại. Bây giờ họ chỉ có thể dùng ánh mắt vô lực nhìn Đế Nguyên Quân đang từng bước rời đi và nhảy ra khỏi tường thành mà thôi.
Quay trở lại với hiện tại!
Thương Hằng các chủ đang ngồi đắm mình suy nghĩ ở trên ghế ngồi cao nhất của Công Liên Hội ở trong sảnh chính với một vẻ mặt ưu sầu đang chờ đợi tin tức của đám đệ tử đứng canh và từ những người đi ra ngoài điều tra. Nhưng lão ta càng đợi thì trong lòng càng cảm thấy có thứ gì đó hậm hực và có chút gò bó khiến lão không được thoải mái cho lắm.
Lão vừa chờ đợi vừa gõ đầu ngón tay xuống dưới thành ghế và ánh mắt tức giận xen lẫn có chút buồn nhìn ra ngoài lối vào.
Đúng lúc này, lão nhìn thấy một bóng người hớt hải chạy từ bên ngoài vào. Khi đi vào trong sảnh lớn thì tên đệ tử này đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt hắn không dám nhìn lên mà chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất. Cơ thể hắn ta thì run lên từng cơn trông như đang cực kỳ sợ hãi, khóe miệng hắn khẽ run lên một cái rồi lên tiếng.
“Bẩm các chủ, đệ… đệ tử đứng canh ở cuối thành bị giết chết cả rồi”. Tên đệ tử vừa nói với giọng ddieuj run rẩy và ngập ngừng lo sợ. “Đều chết cả rồi…”.
“Cái gì?”. Nghe thấy vậy, lão ta đập mạnh xuống thành ghế một cái rồi thình lình đứng dậy. Ánh mắt lão tràn đầy vẻ tức giận từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy lão từng bước nặng nề đi xuống bên dưới rồi đưa tay bóp chặt cổ của tên đệ tử sau đó đưa lên cao. Ánh mắt lão giống như ma quỷ nhìn chằm chằm vào trong mắt tên đệ tử, hỏi. “Vậy tên đó đâu? Đã tìm thấy chưa?”.
“Bẩm… bẩm… các… chủ…”. Tên đệ tử vẻ mặt sợ hãi, toàn thân bắt đầu giãy dụa, ngập ngừng trả lời. “Không… phát hiện ra… tên đó”.
“...”. Lời nói ngập ngừng vừa dứt, lão ta mạnh tay bóp mạnh một cái và một tiếng gãy xương vang lên khiến người khác phải rùng mình run sợ. Lão ta ném thi thể của tên đệ tử qua một bên rồi quát lớn một tiếng. “Tất cả đều là phế vật”.
Nói xong, lão ta toàn thân thúc dục chân nguyên rồi giẫm mạnh chân một cái sau đó biến mất khỏi nơi này và giọng nói của lão ở xa vọng lại. “Tên tiểu tử khốn kiếp, dám lấy đồ của ta thì đừng mơ rời khỏi đây”.
- --