Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương mắt nhìn Vân Diệp, sắc mặt ba vị lão giả lúc này trông khó coi đến cực điểm. Họ không thể ngờ được, một người mà bản thân từng khinh thường nay lại vượt mặt trong một thời gian ngắn như vậy.

Nghĩ lại, bọn họ đột phá Tinh Cực cảnh đến nay đã được hai năm nhưng thực lực vẫn cứ dậm chân tại chỗ và không chút tiến triển nào cả. Trong thời gian về dưới trước Lý Mộ Viên, bọn họ được hắn ta cung cấp tài nguyên tu luyện cũng như chỉ điểm để có thể đột phá.

Nhưng sau đó thì sao?

Bọn họ đã làm không ít chuyện cho Lý Mộ Viên, từ đuổi giết cho đến cướp đoạt thì họ cuối cùng cũng chỉ nhận lại được một phần nhỏ còn tất cả đều nằm trong tay của hắn ta.

Bọn họ lúc đó trông giống như những con chó chỉ biết vâng lệnh chủ mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nói đúng hơn là không có quyền đó, họ không dám và e ngại trước sức mạnh của hắn ta. Sợ là, Lý Mộ Viên phật ý thì vị thế của bản thân sẽ bị ảnh hưởng.

Mặc dù biết là thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vui vì bản thân ôm được một cái chân lớn và nuôi hy vọng sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ nhận được sự giúp đỡ và bảo hộ của Lý gia chủ.

Nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc bản thân có cơ hội để thoát ra được hay sao?

Chỉ vì đột phá, vì e ngại trước thực lực của Lý Mộ Viên và vì để lấy lòng nên cả ba người đã làm quần quật, thậm chí còn bỏ mặc sự tu luyện của bản thân để đổi lấy vị thế.

Nhưng còn nay thì sao?

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, bị một người mà họ từng xem thương vượt mặt và bây giờ còn đứng trước ngưởng của của tử vong.

Rơi vòng trong hoàn cảnh này, bọn họ mới biết bản thân sai lầm như thế nào? Trong lòng họ có chút rung động và cảm thấy hối hận?

Nếu dùng thời gian làm chó ở bên cạnh Lý Mộ Viên để tu luyện thì cảnh giới của họ sẽ còn dậm chân tại chỗ như thế này sao?

Những dòng suy nghĩ này dần hiện lên trong tâm trí cả ba người nhưng tất cả cũng đã quá muộn.

Nhìn dáng vẻ Vân Diệp dửng dưng và trong ánh mắt chứa đựng sát ý vô cùng mãnh liệt, cả ba người đã biết số phận của mình sẽ phải ngả xuống tại nơi này. Tuy trong lòng họ không cam nhưng bản thân hiện tại không khác gì một con chim ở trong lồng, muốn vùng vẫy thoát ra cũng không được.

Cảm thấy khóe miệng đắng chắt, Thanh lão ánh mắt run run nhìn Vân Diệp một lúc rồi thở dài. Mặc dù không muốn chết nhưng nghiệp do mình tự tạo thì bản thân sẽ tự gánh chịu.

Việc Vân gia bị diệt là do một tay ông ta mà ra, cũng vì ý định lấy lòng Lý Mộ Viên mà lão ta sẵn sàng đầy hàng trăm mạng người của một gia tộc, sẵn sàng phản bội mối quan hệ giữa lão cùng cha của Vân Diệp.

Lão ta cảm thấy rất hối hận, nếu bản thân không làm ra chuyện đó và đi tìm kiếm cơ duyên ở ngoài kia mà không đi tắt như hiện tại thì mọi chuyện đâu có đi đến bước đường này.

Khóe miệng lão run lên một cái rồi thốt ra thành tiếng.

“Vân Diệp, chuyện do ta gây ra thì ta sẽ tự gánh chịu? Ngay bây giờ ta đã không còn ý định sống sót để rời khỏi đây nhưng ta sẽ không khoanh tay để đón nhận cái chết”.

“Bản thân tự tạo nghiệp thì trời tru đất diệt, chuyện ta gây ra cho Vân gia thì mình ta sẽ đón nhận. Đợi xuống dưới kia thì ta sẽ tự mình đền tội, nếu như còn có kiếp sau ta nguyện dùng cả đời để trả”.

“Nhưng ta sẽ không tự trói tay chịu chết?”

Ánh mắt lão dần hiện lên vẻ kiên định nhìn cô và ẩn sâu ở trong đó chính là ý định chiến tử. Nhìn cô một lúc, lão ta tiếp tục lên tiếng.

“Mối thù diệt tộc ở trên người ta? Vân Diệp, kẻ thù đang đứng ở trước mặt, ngươi dám đến lấy?”

Nghe thấy vậy, Vân Diệp ngẩng đầu phá lên cười lớn và trên gương mặt hiện lên vẻ khinh thường vô cùng.

“Thanh lão, ngươi nói chuyện này với ta còn có tác dụng sao?”

“Ngươi bây giờ cảm thấy hối hận? Đừng có chọc cười ta chứ? Những lời nói do ngươi thốt ra chỉ là sự biện hộ cho sự yếu kém của bản thân chứ ngươi hối hận cái gì?”

“Nếu như ngươi tốt như vậy thì trước đây sẽ làm ra chuyện này hay sao? Ta tự hỏi, ngươi bây giờ cảm thấy hối hận hay chỉ đang phủ nhận sự yếu kém của bản thân?”

Thanh lão cúi đầu, lão ta hoàn toàn lâm vào trầm mặc. Ngoài miệng thì lão nói như vậy nhưng ở trong thâm tâm lão ta lại đang đấu tranh vô cùng. Không biết trả lời như thế nào, lão chỉ biết cúi đầu và im lặng.

“...”.

“Haha… Sao ngươi có thể trả lời được chứ? Một kẻ khốn nạn như ngươi, vì vinh mà bán bạn, một kẻ đốn mạt thì hối hận cái gì?”

Vân Diệp cười lớn, ánh mắt cô nhìn lão lộ vẻ khinh bỉ vô cùng.

“Ta không cần ngươi nhắc, cái mạng chó của ngươi thì ta chắc chắn sẽ lấy để tế anh linh cho cha mẹ và tộc nhân đã chết?”

Lời nói vừa dứt, Vân Diệp một lần nữa bộ phát khí tức của bản thân ra ngoài. Tuy một kiếm vừa rồi đã khiến chân nguyên hao hụt rất lớn nhưng thực lực của cô vẫn thế, mạnh mẽ vô cùng.

Từng đợt khí tức giống như từng cơn phong bạo quét ra xung quanh, Vân Diệp chỉ kiếm về phía ba vị lão giả rồi quát lớn một tiếng.

“Nạp mạng đi”.

Vừa dứt lời, Vân Diệp đạp không lao thẳng về phía ba người. Thanh kiếm trong tay cô đột nhiên ánh lên rồi đánh ra ba đạo kiếm quang đánh tới với uy lực của một kiếm đều cực kỳ mạnh mẽ.

Nhìn kiếm quang đánh tới, sắc mặt của ba vị lão giả đột nhiên trầm xuống. Không nghĩ nhiều, cả ba người bộc phát toàn bộ thực lực. Chỉ thấy bàn tay họ từ từ đưa lên và đồng thời ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi sau đó đánh ra từng đạo chưởng ấn hướng thẳng về phía kiếm quang.

Oanh!

Liên tiếp, từng thanh âm giao phong kịch liệt vang lên và bộc phát ra từng đợt sóng xung kích quét ra.

Lấy một địch ba, Vân Diệp dần lâm vào thế hạ phong nhưng biểu cảm trên gương mặt và ánh mắt của cô lại chẳng thể hiện ra điều đó. Cô vẫn lẳng lặng vẫn tự tin vào thực lực của bản thân.

Bị ba người vây công, Vân Diệp cắn răng, cô bộc phát một lượng lớn chân nguyên hóa thành một quả cầu bao bọc xung quanh người rồi men theo một tiếng quát lớn liền bạo nổ và hóa thành từng đợi xung kích thẳng hướng về phía ba người mà đánh.

Tiếp đó, Vân Diệp đạp không lao thẳng về phía Thanh lão, chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô đột nhiên ánh lên và một cổ kiếm ý bá đạo bộc phát ra ngoài. Truyền một lượng lớn chân nguyên vào lưỡi kiếm, Vân Diệp cắn răng đâm kiếm hướng thẳng về phía lão ta.

Từ trên mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm quang sắc nhọn mang theo lực lượng cũng như kiếm ý cực kỳ khủng bố có thể đâm xuyên qua bất cứ thứ gì ngăn chặn ở trước mắt.

Bộc phát chân nguyên tế thành một màn chắn bảo vệ ở trước người, Thanh lão cắn răng cố gắng chống đỡ. Nhìn từng tầng của màn chắn đang bị đâm xuyên và hiện lên những vết nứt khiến bản thân chịu không ít phản phệ.

Trên khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi và khí tức trên người đang không ngừng giảm xuống.

Ngay lúc lão ta không thể chịu đựng lâu hơn được nữa thì hai lão giả khác đả đánh tới với song chưởng hướng về phía Vân Diệp.

Cảm nhận nguy cơ đang đến gần, cô bộc phát chân nguyên một lần nữa đâm kiếm bắn ra thêm một đạo kiếm mang đâm thẳng về phía chỗ đang bị nứt của màn chắn.

Răng rắc!

Một thanh âm vỡ nát vang lên, màn chắn chân nguyên Thanh lão tế ra hoàn toàn bị phá tan và kiếm chiêu vẫn tiếp tục đánh tới đâm xuyên qua người. Nhưng may mắn thay, kiếm chiêu của cô đã bị làm chệch hướng nên chỉ đâm thủng một lổ ở trên bả vai lão ta mà thôi.

Đau đớn khụy người, Thanh lão tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi và bị đẩy lùi ra sau hàng chục trượng.

Lúc này, Vân Diệp khịt mũi, trên gương mặt cộ hiện lên vẻ tiếc nuối vì một kiếm kia vẫn chưa thể giết chết lão ta. Nhưng cô lúc này cũng chẳng thể suy nghĩ nhiều hơn được nữa vì hai lão già khác mang trên mình sát chiêu đánh tới.

Biết bản thân không thể tránh, Vân Diệp cắn chặt răng, gồng lực toàn thân và bộc phát toàn bộ chân nguyên ra ngoài. Một tay hợp chưởng, một tay đâm kiếm hướng thẳng về phía chưởng ấn của hai lão giả.

Oanh!

Thanh âm va chạm kịch liệt một lần nữa vang lên.

Vân Diệp đứng tại trung tâm và bị hai đại chiêu ép thẳng vào khiến cơ thể cô như bị thứ gì đó ép chặt lại. Cảm giác xương cốt toàn thân đang không ngừng run lên và tì như muốn nứt.

Cô cắn răng, tiếp tục chống đỡ nhưng sức lực của bản thân có hạn và cảnh giới vừa mới đột phá chưa lâu nên chưa thể ổn định.

Công kích bị phá nhưng sát chiêu của hai lão giả kia vẫn tiếp tục đánh tới.

Nếu như cô không kịp tránh thì chỉ có một con đường… Chết!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK