Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai người đang dừng chân tỉnh dưỡng ở trên cành cây cao thì Đế Nguyên Quân bỗng cảm nhận được một luồng khí tức hung thú đang dần tiến lại gần thì bừng tỉnh.
Liếc mắt nhìn ra xa, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đầu cự viên với cơ thể to lớn cao hơn ba trượng đang nhảy qua từng cây đại thụ cùng với khí tức tứ cấp đỉnh phong mạnh mẽ bộc phát ra ngoài.
Dần dà, đầu cự viên càng ngày càng tiến lại gần và cả hai người âm thầm cảm nhận được một cổ áp lực nặng nề đè nén. Tuy cảnh giới của nó chỉ là tứ cấp đỉnh phong nhưng thực lực thật sự lại có thể sánh ngang được với ngũ cấp.
Tuy vẫn còn yếu hơn so với Ám Nhật Ma Hổ một chút nhưng thực lực vẫn bá đạo vô cùng.
Tiếng động càng ngày càng gần, cả hai người đứng nép mình ngay sát gốc cây và cố gắng để ẩn giấu khí tức của bản thân. Ngay cả việc hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Đợi cự viên rời đi, cả hai người lúc này mới có thể thở phào được một hơi.
Lúc này, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“Bây giờ ta sẽ đi vào sâu hơn và không biết trong đó sẽ có những đầu hung thú đáng sợ nào đang ẩn mình nên cẩn thận một chút”.
“Với thực lực của hai ta hiện tại thì chỉ có thể ẩn mình chờ đợi thời cơ chứ không thể trực tiếp đối kháng với chúng được”.
“Nhân tiện, trong tay ta còn ít linh dược nên thời gian này chủ yếu là tu luyện để gia tăng thực lực. Thời điểm này sẽ rất khó khăn nhưng ta dám chắc một điều, chỉ cần ta vượt qua được thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy và cơ duyên ở nơi này sẽ về trong tay cả mà thôi”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu đáp lời.
“Ta bây giờ cũng đang nghĩ đến chuyện đó? Ta từ trước đến giờ cứ có cảm giác ngươi có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác vậy?”
Lâm Tuyết Nhi hai mắt khẽ nhíu lại và nhìn hắn với một ánh mắt châm chọc cùng nụ cười nhẹ, hỏi.
“Có khi nào? Ngươi có thuật đọc tâm? Có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ?”
Đưa tay gõ nhẹ đầu Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Lúc này mà vẫn nói đùa như thế được? Ngươi lạc quan hơn những gì ta suy nghĩ?”
“Ta biết ngươi sẽ hiếu kỳ và tiếp tục hỏi thêm nữa nên ta sẽ giải thích một lần”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi mong chờ, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.
“Thật sự mà nói thì thuật đọc tâm đó từ trước đến giờ chưa từng tồn tại hoặc có thì cũng chỉ là một loại thiên phú đặc biệt nào đó mà thôi”.
“Ai cũng nghĩ thuật đọc tâm sẽ rất bá đạo nhưng ta lại có hướng nghĩ khác. Đối với cường giả thì việc bị người khác đọc tâm không phải chuyện quá to tát hay nói đúng hơn là những người đó sẵn sàng để cho đối phương nhìn thấu để đạt được mục đích nào đó chẳng hạn”.
“Ngoài việc để cho người khác nhìn thấu thì những bậc cường giả chân chính có thể ẩn giấu tâm tư của bản thân, thậm chí họ còn có thể lợi dụng nó để đạt được mục đích hoặc cũng có thể khiến người khác phán đoán sai lệch nhằm để bản thân được lợi”.
“Nhưng cái gì cũng có hai mặt nên ta không thể nhìn chuyện một cách phiến diện được?”
“Còn việc ta có thuật đọc tâm thì ta trả lời là vừa có cũng vừa không? Nói đúng hơn thì chuyện này chẳng có gì to tát, chỉ cần ngươi trải qua những chuyện này thì tự bản thân sẽ có nhận định riêng”.
“Chà…”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ ngạc nhiên và buột miệng thốt ra thành tiếng.
“Nghe ngươi nói khiến ta có cảm giác như ngươi là một lão nhân đã từng trải chứ không phải thiếu niên mười chín, hai mươi tuổi?”
“Ngươi có khi nào là một lão già đầu đoạt xá trùng tu?”
“Ngươi nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Việc ta có phải đoạt xá hay không thì chẳng có gì quan trọng, nói chung thì ta vẫn chính là ta và không có gì thay đổi”.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt nhìn ra xa và nói.
“Nói đúng hơn thì ta có thể đoạt xá người khác nhưng người khác muốn đoạt xá ta là chuyện không thể?”
“Mà thôi, chuyện này dừng lại ở đây đi, đợi sau khi rời khỏi bí cảnh thì ngươi có thể tùy ý hỏi và ta sẽ trả lời một phần nào đó. Còn bây giờ thì thời gian cấp bách và điều thiết yếu hiện tại là tìm được nơi an toàn nào đó để bế quan”.
“Ngươi nhớ đấy? Đợi sau khi ra ngoài ta muốn ngươi giải đáp hết những thắc mắc”.
Chỉ tay vào sâu trong khu rừng, Lâm Tuyết Nhi suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng.
“Biết ở sâu trong rừng sẽ có nhiều nguy hiểm nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Ta nghĩ ở đó sẽ có một hang động nào đó thôi?”
“Đúng là thế thật”.
Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.
“Tranh thủ thời gian còn sớm nên ta di chuyển thôi, nếu được thì ta muốn tìm được trước khi màn đêm buông xuống”.
Cẩn thận đi sâu vào trong khu rừng, cả hai người cẩn trọng từng bước di chuyển và quan sát xung quanh thật kỹ càng. Chỉ cần phát hiện một động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất thì sẽ dừng lại ngay lập tức và quan sát mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra.
Đi vào được thêm một lúc, cả hai người dừng chân tại bìa rừng ngay cạnh con sông lớn ở trước mắt. Đế Nguyên Quân cẩn thận nhìn xuống rồi nói với giọng điệu không chắc chắn.
“Dưới con sông này chắc sẽ tồn tại hung thú nên ta nghĩ việc băng qua sẽ là một chuyện khó. Nếu những gì ta suy đoán là đúng thì ở thượng nguồn con sông sẽ là một nơi rất lý tưởng”.
“Đi lên thượng nguồn sao?”
Lâm Tuyết Nhi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi lớn mờ ảo dưới những đám mây và màn sương sớm, đáp.
“Ở thượng nguồn thường là những nơi cao và chắc sẽ có hang động nhưng ta đi vào sâu như thế ắt sẽ tồn tại những mối nguy tiềm tàng mà ta không thể đoán trước được? Nhưng ta hiện tại chỉ còn cách là đi đến đó mà thôi, nếu như ta cẩn thận thì sẽ không có chuyện gì xảy ra?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đáp lời.
“Ngươi bây giờ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, tuy thời gian gần đây ngươi đã thay đổi đôi chút nhưng ta lại thấy hướng đó rất tốt. Ta rất kỳ vọng và những màn thể hiện của ngươi sau này?”
“Còn bây giờ thì đi thôi?”
Men theo bìa rừng, cả hai người tức tốc di chuyển. Càng đi vào sâu, bầu không khí ở xung quanh càng ngày càng trở nên nặng nề và có một cổ áp lực vô hình nào đó đang đè nén.
Không chỉ có linh khí nồng đậm, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được trong không khí có những dòng khí lưu hết sức khác lạ khiến hắn liên tưởng đến chiến cuộc tại cấm địa trước đó.
Mặc dù cảm giác nguy hiểm đang ngày một rõ ràng nhưng hắn lúc này chẳng còn lựa chọn nào khác nữa vì cả hòn đảo này chỉ có mỗi nơi đó tương đối an toàn để bế quan mà thôi.
Di chuyển cẩn thận gần hai canh giờ, cả hai người gần như đã đi đến thượng nguồn. Dưới ánh nắng chói chang, màn sương sớm dần bị xé tan và khung cảnh xung quanh dần hiện ra ngay trước mắt.
Đó là một tòa sơn nhạc cực kỳ to lớn và có chiều cao lên đến hàng trăm trượng, tuy đây không phải tòa sơn nhạc lớn nhất nhưng là lại chính là nơi mà cả hai người cảm thấy phù hợp nhất.
Tại chân núi, một hang động lớn dẫn sâu vào bên trong.
Ngay khi vừa đặt chân vào, Đế Nguyên Quân lấy ra từng mai linh thạch rồi ném ra xung quanh cửa động và đồng thời đưa tay lên kết ấn ở trước ngực.
Ngay lập tức, một màn chắn mờ ảo dần hiện lên trước mắt Lâm Tuyết Nhi. Trận pháp này không chỉ ngăn cách mọi thứ ở trong và ngoài hang động để tránh những tiếng động cũng như khí tức của cả hai người bị lộ ra ngoài.
Không chỉ có khả năng ẩn giấu, Đế Nguyên Quân tiếp tục tế ra một tấm Hộ Thân Phù ở ngay lối đi vào để tạo thành một trận pháp ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài và mỗi khi có hung thú đi qua đó thì hắn sẽ phát hiện ngay lập tức.
Đi được thêm một lúc, tiến vào nơi sâu nhất của hang động và đây cũng chính là nơi cực kỳ rộng rãi cũng như đủ an toàn để hai người có thể an tâm bế quan đột phá.
Ngay lúc Đế Nguyên Quân đang chuẩn bị trận pháp để hỗ trợ việc bế quan thì đột nhiên cảm thấy có một cổ khí tức nào đó ngoài hai ngươi đang tồn tại ở trong này. Tuy cổ khí tức này rất mờ nhạt nhưng hắn lại tin chắc vào nhận định của bản thân.
Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi hạ thấp giọng, nói.
“Cẩn thận một chút, ta vừa rồi cảm nhận được khí tức hung thú ở xung quanh đây?”
“Ta cũng cảm nhận được?”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng đáp lời.
“Từ khi đặt chân đến đây thì cổ điện đã rung lên rất nhiều lần để cảnh báo”.
“Ta biết cổ điện không phải phàm vật nhưng khả năng mà nó mang lại khiến ta không khỏi kinh ngạc”.
Đế Nguyên Quân cẩn thận quan sát xung quanh và nói.
“Nếu như cổ điện đang cảnh báo ngươi là đúng thì liệu ngươi có thể lợi dụng nó để phát hiện tung tích của đầu hung thú được hay không? Ta nghĩ đầu hung thú kia đang đợi ta đi vào tròng thì mới ra tay một lần”
Hít vào một hơi thật sâu, hai mắt Lâm Tuyết Nhi từ từ khép chặt lại. Cô không dùng ánh mắt cùng với ngũ giác để tìm kiếm mà thay vào đó là thông qua sự cảnh báo của cổ điện để suy diễn.
Ở trong thể nội, Lâm Tuyết Nhi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Đúng như những gì hắn vừa nói, cô bình thường thì dùng cách thức bình thường để xác định nhưng nay lại có thể nhìn thấy được rất nhiều.
Tất cả những nơi đầy u tối chỉ có thể qua mắt người khác chứ không thể ẩn giấu được khi Lâm Tuyết Nhi còn ở trong cổ điện quan sát.
Ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt Lâm Tuyết Nhi thình lình mở lớn một cái và trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân. Trên gương mặt cô lúc này hiện lên dáng vẻ nguy cơ và lo lắng thốt ra.
“Ta phát hiện vị trí của nó rồi nhưng…”.
“Với thực lực của hai ta hiện tại khó lòng mà giết chết nó được?”