Ở phía bên dưới lôi đài!
Lạc Tuyết Dung ánh mắt chăm chăm nhìn trận chiến đang diễn ra rồi hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng khi thấy một kiếm toàn lực của cả hai người thì cuống quýt nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Một kiếm này của Hứa Tiểu Kiều có thể kích sát Ngưng Hải cảnh tầng bảy, uy lực rất mạnh. Nếu không ngăn lại thì nữ tử kia khó mà toàn mạng”.
Đáp lại, lời nói của Đế Nguyên Quân khiến cô cảm thấy kinh nghi. “Ai nói Hứa Tiểu Kiều sẽ thắng?”.
Lạc Tuyết Dung có chút không tin nói. “Ngươi chắc chắn?”.
“Tất nhiên”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Hứa Tiểu Kiều tuy có cảnh giới cao hơn nhưng tu vi kiếm đạo hỗn tạp và không tinh thông bằng Lâm Tuyết Nhi”.
“Chưa kể, mức độ chân nguyên của Lâm Tuyết Nhi nồng đậm hơn”.
“Và quan trọng là ta đã từng chỉ điểm Lâm Tuyết Nhi”.
“Nên ngươi nói xem, Hứa Tiểu Kiều có bại không?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nhìn Đế Nguyên Quân rồi lâm vào trầm mặc.
Lúc này, kiếm chiêu của hai người đã đánh tới.
Nhưng khi kiếm chiêu chuẩn bị đánh trúng thì đột nhiên. Từ trên không, một thanh kiếm đang dần ngưng tụ băng kiếm khí và nó toát ra một lượng khí tức kinh khủng vô cùng.
Đế Nguyên Quân ánh mắt khẽ nhìn hai người rồi khóe miệng lẩm nhẩm. “Trấn”.
Thanh kiếm khẽ run lên một cái rồi đâm thẳng xuống phía bên dưới.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên khiến toàn bộ căn phòng phải rung chuyển một cách kịch liệt. Đợi đám bụi mù tán đi thì Lâm Tuyết Nhi, Hứa Tiểu Kiều và đám người phía bên dưới có một phen kinh hãi và khó có thể tin được.
“Cái gì?”.
“Kiếm khí thành hình?”.
“Chỉ dựa vào một thanh kiếm khí ngưng tụ có thể chặn được công kích của hai người này?”.
“Tu vi kiếm đạo quá kinh khủng rồi”.
“Rốt cuộc là ai đã ngăn họ lại?”.
“...”.
Đối với những người ngoài cuộc thì có thể không biết nhưng Lâm Tuyết Nhi và Hứa Tiểu Kiều đều cảm nhận rất rõ, cố kiếm khí kinh khủng này từ bên dưới truyền tới.Cả hai người cùng nhau nhìn về một phía.
Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân liền thốt ra. “Là hắn?”.
Ban đầu cô còn có chút nghi ngờ nhưng đến lúc nàng cảm cảm nhận được kiếm khí này thì cô mới chắc chắn với suy nghĩ của mình, người mang mặt nạ này là Đế Nguyên Quân.
Nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nếu hắn đã quay về thì tại sao không đến gặp nàng.
Thấy đám đông có chút nghi ngờ nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì Phùng Bảo ngay lập tức đứng ra nói.
“Hai vị, đây chỉ là trận đấu giao lưu, cần gì phải tung đại chiêu nguy hiểm như thế?”.
“Nếu không có vị trưởng lão ra tay nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường”.
Đám đông thấy vậy nên mới bớt nghi ngờ nói.
“Thì ra là vậy”.
“Không ngờ Phùng Bảo Các có vị trưởng lão có người tu vi kiếm đạo mạnh như này”.
“Nếu được thì ta rất muốn gặp vị tiền bối này a”.
Trận đấu kết thúc, Hứa Tiểu Kiều buồn bực quay về, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân có chút không vui nói. “Chủ nhân, ngươi ngăn ta lại làm gì?”.
“Nếu không ta đã thắng rồi”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu nhìn Hứa Tiểu Kiều một cái rồi nói. “Nếu ta không ngăn lại thì người thua là ngươi”.
“Ta không tin”.
Đúng lúc này, ở trên lôi đài vang vọng xuống một giọng nói. “Tiểu bạch kiểm, cùng ta đánh một trận”.
Hưng Hoàng khí thế hùng hổ, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười lạnh.
Nhưng đáp lại, Đế Nguyên Quân uống một ngụm trà rồi trả lời. “Không có hứng thú”.
Thấy Đế Nguyên Quân từ chối, nụ cười của Hưng Hùng càng thêm nồng nặc, hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi khinh thường nói. “Không dám cùng ta đánh một trận?”.
“Chỉ biết đứng sau lưng nữ tử thôi sao?”.
Bị Hưng Hoàng và những người khác chế giễu nhưng mà Đế Nguyên Quân vẫn mặc kệ, không quan tâm.
Bị Đế Nguyên Quân ngó lơ, Hưng Hoàng vẻ mặt có chút không vui nói. “Hừ, đúng là tên phế vật”.
Hưng Hoàng trong lòng thầm chửi. ‘Như thế này không được rồi’.
‘Bình tinh huyết đó đối với ta rất quan trọng, bằng mọi giá phải lấy được nó’.
Nghĩ xong, Hưng Hoàng thở dài ra một hơi rồi nói. “Những trận chiến trước không có ai cá cược vậy nên trận này ta lấy Vân Lôi Thạch ra để cược”.
“Thế nào?”.
Hưng Hoàng vừa nói, ánh mắt mong đợi nhìn Đế Nguyên Quân.
Sau khi nghe được lời này, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ nói. “Được a”.
‘Tên này sao bây giờ đáp ứng nhanh quá vậy?’.
‘Là do Vân Lôi Thạch này sao?’.
Đợi Đế Nguyên Quân lên đài, Hưng Hoàng nở một nụ cười kỳ dị nói. “Trong tay ngươi có gì ngang với Vân Lôi Thạch không?”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu nói. “Trong tay ta chỉ có bình tinh huyết này thôi”.
Ánh mắt Hưng Hoàng lộ ra vẻ tham lam nhìn bình tinh huyết trong tay Đế Nguyên Quân nói. “Ngươi cược bằng bình tinh huyết thì ta cũng không cược thấp như này được”.
Hưng Hoàng chưa kịp nói tiếp thì bị Đế Nguyên Quân cắt ngang. “Không cần, mình Vân Lôi Thạch là đủ rồi”.
“Hahaha… Được”. Hưng Hoàng cười lớn một tiếng rồi nói. “Làm phiền các chủ làm chứng giúp ta”.
Phùng Bảo gật đầu nhẹ một cái rồi trả lời. “Được”.
Trận chiến diễn ra, Hưng Hoàng vẻ mặt tự tin lao lên, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát ra ngoài. Thanh trường kiếm ở trong tay khẽ động rồi đánh ra một đạo kiếm khí thẳng hướng đánh về phía Đế Nguyên Quân.
Kiếm chiêu đánh tới, Đế Nguyên Quân không nhanh không chậm tránh qua một bên.
Công kích thất bại nhưng Hưng Hoàng không vì thế mà bất ngờ, hắn thúc dục chân nguyên trong người lên đến đỉnh điểm rồi lao lên với tốc độ cực kỳ nhanh.
Đế Nguyên Quân hai tay ngưng tụ một chút chân nguyên vào trong lòng bàn tay xông lên. Đợi từng đạo kiếm chiêu đánh tới, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay liền ngăn được toàn bộ.
“Có chút bản lĩnh”. Hưng Hoàng kinh ngạc thốt ra. “Xem ngươi có thể chống đỡ được đến bao giờ?”.
Hưng Hoàng lời nói vừa dứt, hắn liền gia tăng tốc độ lên gấp hai lần. Chỉ trong nháy mắt hắn đã đánh ra hơn mười đạo kiếm chiêu và tiếp tục tăng lên, mỗi một kiếm đánh ra đều nhắm vào những chỗ hiểm yếu.
Bị kiếm chiêu bao phủ, Đế Nguyên Quân vẻ mặt hời hợt không có chút lo lắng nào cả. Chỉ thấy hắn thúc dục chân nguyên rồi vung tay ngăn lại.
Đám người phía bên dưới nhìn những đạo kiếm chiêu của Hưng Hoàng đánh ra phải gật đầu khen ngợi. Nhưng càng về sau, họ càng thấy có chuyện gì đó không đúng.
“Kiếm chiêu của Hưng Hoàng công tử thật mạnh, nếu ta đối đầu thì không chịu được trăm chiêu”.
“Nhìn tên tiểu bạch kiểm này thật đáng thương”.
“Tự nhiên đi gây chuyện với Hưng Hoàng công tử làm gì để bây giờ bị đánh thành ra thế này”.
“Các ngươi đoán tên tiểu bạch kiểm này trụ được bao nhiêu chiêu?”.
“Tên này cũng có chút thực lực, có thể cùng Hưng Hoàng đánh hơn mười chiêu”.
“Hắn có thực lực thì đã sao?”.
“Thực lực của Hưng Hoàng không dừng ở mức này”.
“Ta đoán hắn trụ không được quá năm mươi chiêu”.
“Theo ta thì thấy không chịu nổi bốn mươi chiêu”.
“...”. Đám người bắt đầu nghị luận nhưng đúng lúc này, có một người cảm thấy có gì đó không đúng nên lên tiếng.
“Kỳ lạ?”.
“Công kích của Hưng Hoàng không tồi nhưng không thể đánh trúng, toàn bộ đều bị chặn lại”.
Ngay sau đó, những người khác cũng cảm thấy kỳ lạ nên lên tiếng. “Đúng thật?”.
“Tên này đang giả heo ăn thịt hổ sao?”.
Ở trên lôi đài!
Hưng Hoàng thấy Đế Nguyên Quân chỉ biết chống trả nên lên tiếng khiêu khích. “Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.
“Mà cũng đúng thôi, không có thực lực nên mới đứng sau lưng nữ tử”.
“Chịu thua đi, bản công tử tha ngươi không bị tàn phế”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân hai tay vận lực đánh ra một chưởng liền phá tan hết toàn bộ công kích và đẩy lùi Hưng Hoàng ra xa rồi nhìn với một ánh mắt hững hờ nở một nụ cười khinh thường rồi nói. “Chịu thua?”.
“Chi dựa vào ngươi?”.
“Thật buồn cười”.
Hưng Hoàng hai tay đưa kiếm ra đỡ lại, bị Đế Nguyên Quân một chưởng đẩy lùi khiến mọi tự tin của hắn bị sụp đổ. Sau khi ổn định cơ thể, Hưng Hoàng nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt không thể tin được rồi nói.
“Ngươi...”.
“Hưng công tử, ngươi...?”. Đế Nguyên Quân bước lên một bước, ánh mắt châm chọc nhìn Hưng Hoàng rồi nói. “Kinh ngạc lắm sao?”.
“Ta thấy thực lực của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi không xứng với hai chữ “Thiên kiêu” ”.
Nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, Hưng Hoàng vẻ mặt tức giận nói. “Không ngờ ngươi có thực lực như thế này”.
“Có thể đánh ngang với bảy phần lực của ta đủ để biết ngươi không tầm thường”.
“Nhưng dừng lại ở đây thôi”.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng”.
“Chịu thua đi”.
Hưng Hoàng vừa nói vừa tung ra toàn bộ thực lực, lượng khí tức hắn phát ra ngoài mạnh hơn trước rất nhiều. Mặc dù không sánh bằng Hứa Tiểu Kiều nhưng đối với một gia tộc vừa và nhỏ thì hắn có thể đứng ở vị trí cao.
Đế Nguyên Quân tiếp tục bước lại gần rồi nở một nụ cười nhẹ nói. Tự tin như vậy sao?”.
“Nếu như ta nói không thì sao?”.
Hưng Hoàng trên trán nổi lên một sợi gân xanh rồi quát lớn một tiếng. “Nếu không thì tự nhận lấy hậu quả”.
Nói xong, Hưng Hoàng nắm chặt chuôi kiếm rồi lao lên. Đế Nguyên Quân nhìn Hưng Hoàng chắc chắn liền thở ra một hơi. “Không tự lượng sức mình”.
Chỉ thấy Đế Nguyên Quân hai chân điểm nhẹ một cái rồi biến mất ngay trước mặt. Hai con ngươi của Hưng Hoàng đột nhiên co rút lại. Hắn bây giờ đã đánh ra toàn lực nhưng tốc độ của Đế Nguyên Quân quá nhanh.
Hắn căn bản là không thể theo kịp, kiếm chiêu đánh vào không khí.
Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Hưng Hoàng rồi đánh ra một quyền.
Oanh!
Quá bất ngờ, Hừng Hoàng không kịp phản ứng lại mà chỉ đánh ra một vòng chân nguyên bao bọc cơ thể. Nhưng chỉ với chừng đó sao có thể ngăn cản được.
Quyền kình đánh tới, màn chắn chân nguyên của Hưng Hoàng đứng trước mặt hắn nhỏ yếu vô cùng.
Chân nguyên hộ thể bị đánh nát rồi thảnh hướng đánh bay Hưng Hoàng rơi xuống khỏi lôi đài.
Đế Nguyên Quân ánh mắt cao ngạo giống như chủ tể từ trên cao nhìn xuống. Thấy Hưng Hoàng khóe miệng không ngừng thổ huyết và chật vật vô cùng.
“Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi”.
“Không chịu nổi một kích”.