Liếc mắt nhìn xuống, Đế Nguyên Quân nhìn hai người cùng song chưởng đánh tới thì khẽ nhíu mày và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng.
Hiện tại, nhục thân hắn đã sánh ngang được với Thiên Địa cảnh đỉnh nhưng vẫn còn quá yếu so với uy lực của song chưởng này. Đế Nguyên Quân có dự cảm, nếu như bản thân bị đánh trúng nếu không chết thì bị trọng thương cực kỳ nặng.
Cảm nhận lượng chân nguyên ít ỏi còn lại, Đế Nguyên Quân cau mày, mới khả năng hiện tại của hắn muốn đối đầu là điều không thể.
Ngay lúc nguy cơ tử vong sắp sửa ập đến thì một tiếng quát lớn từ dưới mặt đất vang lên.
“Tiền bối cẩn thận?”
Giọng nói đó không ai khác ngoài Vân Diệp, cả hai người đồng thời bộc phát thực lực còn lại trong cơ thể để đằng không bay lên và muốn giúp Đế Nguyên Quân chống trả nhưng tốc độ của cả hai đâu thể sánh ngang được với Tinh Cực cảnh?
Nhìn hai lão giả cùng chưởng ấn lao vút qua trước mắt, cả hai người không dám nhìn cảnh tượng sắp sửa xảy ra liền nhắm chặt mắt và nghiêng đầu nhìn qua một bên. Chứng kiến trận chiến vừa rồi, cả hai người đã biết được thực lực của Đế Nguyên Quân khủng bố như thế nào?
Nhưng để đối mặt với một kích liều mạng của hai vị Tinh Cực cảnh vẫn là điều không thể. Cho dù hắn có mạnh hơn nữa và vẫn còn ở đỉnh phong thực lực nhưng dắn vẫn còn dưới Tinh Cực thì cũng chỉ có một con đường chết.
Ngay khi song chưởng chuẩn bị đánh tới thì Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng khiến cả hai người bị giật mình. Không chỉ có thế, cả hai vị lão giả cũng cảm thấy khó hiểu khi hắn sắp sửa đón nhận cái chết lại cười khoái chí đến như vậy.
Họ cảm thấy rất khó hiểu và không biết Đế Nguyên Quân sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo?
“Một người sắp chết mà vẫn còn cười được? Ngươi đúng là kẻ ngông cuồng nhất mà ta từng gặp nhưng bây giờ thì kết thúc rồi?”
Cả hai người cắn răng quát lớn một tiếng rồi vung tay đánh ra sát chiêu hướng thẳng về phía Đế Nguyên Quân, ở một khoảng cách ngắn chưa đến ba trượng này thì hắn cho dù có mọc thêm cánh cũng không thể thoát được.
Cả hai cười lớn một tiếng rồi đồng thanh quát.
“Chết đi?”
Chưởng ấn vừa được tung ra thì Đế Nguyên Quân đột nhiên thu mình, chỉ thấy hắn gồng mình rồi vươn người một cái thì ở sau lưng có thứ gì đó đang nhô ra. Chỉ trong nháy mắt, một đô cánh Ứng Dực màu đen xé rách y phục nhô ra.
Đó là một đôi cánh dài dài hơn một trượng với từng mai lân phiến, từng đạo lông vũ hắc sắc với ở bên trên là từng đường vân từng đạo ấn ký cổ màu trắng lan dài ra xung quanh.
Ứng Dực vừa ra thì phiến thiên địa xung quanh hắn bỗng trở nên vặn vẹo. Chỉ thấy đôi cánh khẽ chấn động một cái thì thân ảnh hắn giống như hóa thành một đạo hắc quang vút thẳng lên trời cao trước sự ngỡ ngàng và không thể tin được của cả bốn người.
Nhìn Đế Nguyên Quân thoát ra khỏi sát chiêu, khóe miệng của cả hai vị trưởng lão đột nhiên run lên rồi thốt ra thành tiếng.
“Không thể nào?”
Không chỉ có hai người đó mà cả Vân Diệp và Dực Hoành cũng cảm thấy không thể tin được. Họ lúc này mới hiểu bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào? Cả hai ban đầu còn muốn ra tay giúp sức, muốn thể hiện bản thân có thể làm được những chuyện có ích nào? Muốn hắn đẩy nhanh tốc độ để đi lên đến đỉnh nhưng đến cuối cùng lại biến thành kẻ ngốc.
Ánh mắt nhìn lên cao, trong lòng cả hai người lúc này đã rung động vô cùng. Họ cảm thấy bản thân đã quá tự mãn và tự cho bản thân mình là đúng, dùng ánh mắt của người tầm thường đi nhìn một vị cường giả chân chính.
Cảm thấy quá nực cười, khóe miệng Vân Diệp run lên rồi gượng cười một cái. Gương mặt cô hoàn toàn ngây ngốc, con ngươi thì không ngừng run lên và ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng ngưỡng vọng.
“Đây chính là thực lực thực sự của tiền bối? Là ta sai, quá sai khi dùng ánh mắt tầm thường để nhận xét?”
Bay vút lên cao, Đế Nguyên Quân trực tiếp xông qua những tầng mây trắng ở trên không. Hắn lúc này liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ khung cảnh của bí cảnh trở nên nhỏ bé đến lạ. Bí cảnh trong mắt hắn lúc này chính là một điểm sáng nhỏ ở giữ một vùng không gian đầy tăm tối.
“...”.
Đôi cánh một lần nữa chấn động, hắn quay người cắm đầu lao thẳng xuống, một đạo hắc quang xé rách vân vụ, bổ đôi bầu trời lao xuống giống như muốn phá tan mọi thứ.
Nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang bay xuống với một tốc độ cực kỳ nhanh, hai vị lão giả cắn răng tiếp tục thiêu đốt tinh huyết rồi hợp chưởng đánh ra một đạo chưởng ấn hướng thẳng lên trời cao mà đánh.
Chưởng ấn lao vút đi với một tốc độ cực kỳ nhanh nhưng lại bị Đế Nguyên Quân dễ dàng tránh né. Ứng Dực một lần nữa chấn động, hắn bay mấy vòng xung quanh chưởng ấn rồi tiếp tục lao thẳng xuống.
Giẫm mạnh chân đạp xuống, Đế Nguyên Quân vừa dùng tốc độ của Ứng Dực và vừa thi triển Thuấn Bộ liền đáp thẳng xuống đất khiến cả bốn người ngơ ngác nhìn lại.
Trong đầu họ lúc này đã hoàn toàn chìm sâu vào trong mộng và hai mắt thì đang bị hoa đi. Họ không thể tưởng tượng nổi, một Thiên Địa cảnh đỉnh lại sở hữu tốc độ nhanh đến mức mà mắt của Tinh Cực cảnh cường giả cũng không thể theo kịp.
Đây còn là tốc độ của Thiên Địa cảnh nữa hay sao?
Không kịp phản ứng, hai vị lão giả cúi đầu, ngay khi định tưng ra chiêu tiếp theo thì sau lưng họ bỗng truyền đến một làn gió lạnh và có một dự cảm không lành nào đó ập tới.
Liếc mắt nhìn ra sau, cả hai nhìn thấy Đế Nguyên Quân xuất hiện ở sau lưng họ từ bao giờ mà không hề hay biết. Giật mình và nhanh chóng phản ứng, cả hai người xoay người định tung ra một quyền thì cơ thể đột nhiên trở nên cứng đờ rồi dần cảm thấy vô lực.
Cúi đầu nhìn xuống, cả hai nhìn thấy một đạo lông vũ sắc nhọn trực tiếp đâm xuyên qua ngực từ bao giờ mà không hề hay biết. Hai mắt dần trở nên đục màu, cả hai người dần lịm xuống rồi gục ở ngay trên đôi cái của hắn.
Cứ như thế, một quân hơn ba mươi người bị giết chết và trong đó còn có cả hai vị cường giả Tinh Cực cảnh!
Trong mắt Vân Diệp thì đây không còn là một trận chiến nữa mà là một trận tàn sát!
Còn Dực Hoành đứng ở bên cạnh thì đã ngây ngốc từ bao giờ mà cô không hề hay biết, hắn giống như chết sững ở đó mà không hề nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì cả và mãi cho đến một lúc sau mới có thể định thần trở lại.
Đạp không đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân để ý thì nhìn thấy từng đường vân, từng ký tự ở trên Ứng Dực đột nhiên ánh lên và đang thôn phệ huyết nhục của hai vị Tinh Cực cảnh cường giả thì giật mình.
Hắn không ngờ Ứng Dực có thể sử dụng để làm vũ khí, làm khiên mà nay còn có thể trực tiếp thôn phệ huyết nhục?
Đây chính là phát hiện lớn nhất và cũng là thứ khiến hắn cảm thấy phấn khích nhất?
“Ứng Dực có thể thôn phệ huyết nhục để phát triển, nó gần như độc lập với cơ thể ta? Đây đúng là điều không thể tưởng tượng được?”
“Nếu như nó không chỉ thôn phệ được huyết nhục mà ngay cả những tinh thạch hiếm có, những chí cao thần thạch cũng có thể thì nó sẽ còn thăng tiến được đến mức nào?”
“Rốt cuộc thì ta đã ngưng luyện kiểu gì mà có được đôi cánh đi ngược lại với lẽ thường như thế này?”
Thu lại Ứng Dực, Đế Nguyên Quân từ từ đáp xuống đỉnh núi và sẵn tiện vung tay thu hết toàn bộ nhẫn trữ vật của đám người trước ánh mắt ngỡ ngàng và kinh hãi của hai người.
Bất giác, cả hai đột nhiên quỳ rạp xuống rồi lên tiếng.
“Chúc mừng tiền bối đại thắng trở về?”
Đế Nguyên Quân nhíu mày, ánh mắt có chút khó hiểu.
‘Có gì đâu mà chúc mừng?’
“Đứng dậy đi? Ta chỉ ra tay giết chế hai ngụy Tinh Cực cảnh thôi mà? Có gì đâu mà kinh hãi đến như vậy?”
“Ngụy Tinh Cực? Ý của tiền bối là?”
Vân Diệp cảm thấy khó hiểu hỏi ngược lại.
Đế Nguyên Quân quay người, đi về phía giọt tinh huyết vừa lên tiếng đáp lời.
“Hai người này tuy đã đột phá Tinh Cực nhưng bản thân lại không tu luyện nguyên thần, không thể dùng nguyên thần để tấn công thì chính là ngụy Tinh Cực”
“Nếu như người đến là chân chính Tinh Cực cảnh thì mọi chuyện sẽ rất khó nói và không dễ dàng như thế này?”
“Trước mắt thì ta chỉ có thể nói vậy mà thôi? Thời gian gấp rút, ta phải lấy được giọt tinh huyết này trước khi người của tên Lý Mộ Viên đánh tới?”
“Việc ta giết chết hai vị Tinh Cực cảnh dưới trước thì hắn đã biết được rồi, nói không chừng đang dẫn người đuổi đến đây cũng nên”.