Ngay khi vừa đặt chân vào bên trong, cả hai người giật bắn người khi những ngọn đuốc ở bốn vách tường đồng loạt sáng lên.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy bốn vách tường chạm khắc lên những bức phù điêu với hình thù hết sức kỳ dị và những dòng chữ cổ mà ngay cả hắn cũng không thể đọc hiểu được.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân thấy ở trên trần vẽ nên những hình ảnh trông rất giống với một trận chiến. Ở trung tâm, một quả hắc cầu to lớn đang bao trùm một thứ kinh khủng nào đó và ở xung quanh là vô vàn cường giả từ con người cho đến ma tộc, yêu tộc, thậm chí còn có cả tiên tộc.
Bất chợt, trong ánh mắt Đế Nguyên Quân hiện lên hư ảo của trận chiến, hắn có cảm giác bản thân bị trận chiến đó cuốn vào. Trước mắt hắn, vô vàn cường từ khắp mọi nơi đều đổ xô đến nơi này và bao vây bốn phương tám hướng thứ tồn tại ở trong hắc cầu đó.
Cảm thấy tò mò và hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân muốn tiến lại gần để nhìn thấy rõ hơn nhưng đột nhiên, có một cặp mắt ở trong quả hắc cầu thình lình mở lớn và bắn ra một đợt kình khí mang theo một loại lực lượng vô cùng kinh khủng khiến hắn bị đánh văng ra ngoài.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Đế Nguyên Quân trắng bệch và từng hạt mồ hôi lạnh đang lăn dài trên gương mặt thì lo lắng lên tiếng.
“Ngươi không sao chứ?”
Ổn định lại tâm thần, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta không sao?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân đi một vòng xung quanh căn phòng giống như đang tìm kiếm thứ gì đó và nói.
“Kim tự tháp rộng lớn như thế này thì không thể chỉ có một căn phòng như thế này được? Có lẽ nơi này còn ẩn chứa một cơ quan nào đó?”
Tìm kiếm khắp một lượt, Đế Nguyên Quân cảm thấy nơi này kỳ quái vô cùng. Cho dù hắn tìm kiếm thế nào đi chăng nữa nhưng vẫn không thể phát hiện được gì cả, giống như nơi này chỉ có duy nhất một căn phòng vậy.
Thấy Đế Nguyên Quân tìm kiếm một hồi lâu mà không có phát hiện gì, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới để ý ở dưới nền nhà có những vệt sơn đỏ ở khắp mọi nơi. Nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì thấy nó giống như có một quy luật nào đó.
Đi dọc một vòng xung quanh, Lâm Tuyết Nhi để ý những vệt sơn đỏ thì bất giác nghĩ đến thứ gì đó nên nhìn Đế Nguyên Quân và nói.
“Ngươi lại nhìn xem, vết sơn đỏ này có phải trận pháp hay không?”
Nhanh chóng quay người đi lại, Đế Nguyên Quân đi về phía trung tâm rồi liếc mắt nhìn ra xung quanh thì bất giác giật mình một cái.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ vui mừng đáp.
“Tại sao ta lại không để ý đến những vết sơn đỏ này chứ? Đây đúng là một trận pháp, nói đúng hơn là trận pháp dịch chuyển?”
“Nói không chừng, trận pháp này sẽ dẫn ta đi đến một nơi này đó ở trong kim tự tháp?”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu, đáp.
“Vậy phải làm như thế nào mới có thể sử dụng trận pháp này được?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trận pháp lộ vẻ khó hiểu, nói.
“Thường thường thì những trận pháp dịch chuyển này sẽ tự động được kích hoạt khi ta tiến vào trận pháp hoặc phải sử dụng một lượng tinh thạch rất lớn để kích hoạt”.
“Nhưng ta hiện tại đã đứng giữa trận nhãn nhưng trận pháp không có bất kỳ phản ứng thì chắc phải sử dụng chân nguyên hoặc tinh thạch”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay đánh ra một đạo chân nguyên hướng thẳng về phía trung tâm của trận nhãn nhưng từ đầu cho đến cuối thì trận pháp đều không có bất cứ phản ứng nào cả.
Thậm chí Đế Nguyên Quân trong lúc truyền chân nguyên của bản thân vào thì có cảm giác trận pháp này giống như một nơi vô cùng tăm tối nên khí chân nguyên vừa đi vào thì biến mất ngay lập tức.
Nhanh chóng thu tay, Đế Nguyên Quân cảm thấy khó hiểu vô cùng. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua trận pháp một lượt rồi lên tiếng.
“Quái lạ, trận pháp này giống như không cần chân nguyên để kích hoạt?”
“Càng kỳ lạ hơn là ta chưa từng nhìn thấy một loại trận pháp dịch chuyển nào giống như thế này cả?”.
Suy nghĩ thêm một lúc, Đế Nguyên Quân chợt nghĩ ra chuyện nào đó liền cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy hắn dùng lực bóp mạnh tay khiến máu tươi ở trong lòng bàn tay chảy xuống trung tâm trận nhãn và kỳ lạ là máu tươi chỉ chảy đúng ở trong vết sơn đỏ mà thôi.
Ngay lập tức, từ trung tâm trận nhãn đột nhiên ánh lên một đạo tinh quang sáng chói bốc lên và bao trùm cả hai người vào trong đó.
Mãi cho đến khi cả hai người giật mình tỉnh dậy thì nhìn thấy bản thân đã bị truyền tống đến một nơi nào đó trong kim tự tháp. Mặc dù không biết nơi này là ở đâu nhưng cả hai người hiện tại vẫn đang ở trong tầng thứ nhất.
Nhìn lướt qua xung quanh, cả hai người nhìn thấy bản thân đang đứng ở trên một mỏm đá lớn với xung quanh là một vùng biển lửa có thể nuốt chững bất cứ thứ gì rơi xuống.
Ở trong biển lửa, Đế Nguyên Quân mơ hồ nhìn thấy những trụ đá sừng sững mà đứng và ở đầu bên kia là một mỏm đá lớn giống như điểm cuối cùng của nơi này.
Tiếp tục nhìn xuống phía bên dưới, Đế Nguyên Quân nhìn thấy ở dưới đáy, ở trên những trụ đá và ở những vách đá xung quanh lấp ló hiện lên những gốc linh dược trông trân quý vô cùng.
Những gốc linh dược đó tuy đã bị uy lực của hỏa diễm này che đậy nhưng Đế Nguyên Quân dựa vào sự am hiểu về linh dược liền đoán được phẩm chất của chúng không hề thấp một chút nào cả.
Tuy ở dưới đó có không ít linh dược nhưng Đế Nguyên Quân cơ hồ cảm nhận được ở dưới đó tồn tại một khí tức sinh mệnh cực kỳ mãnh liệt và khí tức của nó được hòa lẫn vào trong biển lửa nên hắn không thể nào cảm nhận rõ ràng được.
Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân đứng ngay mép ngoài mỏm đá nhìn xuống và trong lòng thầm nói.
“Có lẽ đầu hung thú này chính là thủ vệ của nơi này? Nếu đúng là thế thì ta không thể đi qua bờ bên kia được?”
Quay người nhìn Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía những trụ đá, nói.
“Ta có cảm giác ở dưới đó có khí tức của hung thú nên việc ta ngươi cùng đi qua thì chắc chắn sẽ bị nó tấn công. Vì để đảm bảo nên ta sẽ nhảy xuống dưới đó giữ chân nó và ngươi nhân cơ hội đi qua bờ bên kia”.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì ngay lập tức lắc đầu, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không mong muốn thốt ra.
“Lỡ như ở dưới đó là ngũ cấp hung thú thì sao? Một mình ngươi sao có thể đối phó được? Chi bằng, ta cùng ngươi xuống đó giải quyết đầu hung thú rồi cùng nhau đi qua bên kia?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngươi phải nhận thức được nguy hiểm ở trước mắt chứ đừng để cảm tính lấn át? Với thực lực của ngươi hiện tại có thể đối đầu với tứ cấp đỉnh phong hung thú nhưng ngươi có thể trụ được bao lâu khi bị biển lửa bao vây?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
“Còn đối với ta thì biển lửa này không có chút nguy hiểm nào cả nên ngươi cùng đi xuống thì chẳng khác gì gánh nặng đối với ta?”
“Ngươi hiểu ý của ta đúng không?”
Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ buồn tủi và cảm thấy không được thoải mái. Thanh âm cô nặng nề thốt ra.
“Ngươi còn xem thường ta đến bao giờ nữa đây? Ta hiện tại đã có thực lực, ta hiện tại đã có thể bước ra khỏi cái bóng của ngươi?”
“Ta biết ngươi vì lo lắng cho ta nên lúc nào cũng đâm đầu vào chỗ nguy hiểm? Ngươi đã giúp ta rất nhiều và ta cũng muốn giúp? Ta không muốn ngươi lúc nào cũng vì ta mà gặp phải nguy hiểm?”
“Ta muốn cùng ngươi vượt qua mọi nghịch cảnh chứ không phải trở thành cái bóng của ngươi?”
“Đây chính là tâm ý của ta và cũng là con đường mà ta đã lựa chọn”.