Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của đám người và biểu cảm khó hiểu của Lạc Tuyết Dung, tam trưởng lão sắc mặt tức tối chỉ tay về phía hang động rồi lớn tiếng, quát. “Ta đến đây chẳng phải vì tên gian tế ở trong kia sao? Hắn ta nghĩ gì mà đến Thanh Lan thành ta giở trò lừa gạt? Nếu như ta không tới thì sẽ có thêm biết bao nhiêu người bị hắn lừa nữa chứ?”.
Sau đó, tam trưởng lão chỉ tay về phía đám người rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Các ngươi nên cảm thấy mang ơn khi chính ta, chính Lạc gia vạch trần bộ mặt thật của hắn”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, ẩn sâu trong ánh mắt họ là một sự tức giận khó diễn tả khi nhìn tam trưởng lão. Tuy họ đã từng nghe thấy những tin đồn thất thiệt của Đế Nguyên Quân nhưng họ không ngờ được là người của Lạc gia lại muốn làm lớn lên như vậy.
Từ trong đám người, một vị trung niên nhân bước ra ngoài, ánh mắt hắn nhìn đối diện tam trưởng lão, tức giận thốt ra. “Ta nể tình Lạc gia có tiếng tăm ở trong thành nên ta không so đo với ngươi? Nhưng nếu như người không biết an phận thì đừng trách ta vì sao không nể mặt?”.
“Đúng thế, tam trưởng lão? Ngươi nghĩ Lạc gia các ngươi trong mắt bọn ta tốt đến như vậy hay sao? Các ngươi cậy Lạc gia có hai vị Huyền cấp luyện đan sư thì làm gì cũng được?”.
“Nếu mà so sánh trên phương diện luyện đan thì các ngươi còn kém xa so với Luyện Đan Hội chứ đừng tự so sánh với tiền bối? Ta không phải khinh thường nhưng các ngươi cũng tự đề cao bản thân quá rồi?”.
“Gì mà nói tiền bối là gian tế? Nếu đúng thì đã sao? Ngươi thấy có người nào làm gian tế mà chọn một nơi heo hút như thế này không? Ngươi có thấy người nào làm gian tế mà chỉ nhận linh dược và làm theo mong muốn của người khác rồi kết thúc không?”.
“Trong miệng ngươi thì tiền bối là một tên lừa đảo vậy còn ngươi được tính là gì? Ngươi thấy có một tên lừa đảo nào lại có thể luyện chế được Huyền cấp đan dược với phẩm chất hoàn mỹ hay không?”.
“Ngươi có thấy một tên lừa đảo nào lại có thể luyện chế đồng thời được nhiều loại đan dược khác nhau cùng một lần không? Ngươi tưởng, bản thân là một luyện đan sư nên muốn nói gì cũng được hay sao? Ếch ngồi đáy giếng mà tưởng bản thân mình giỏi?”.
“Chỉ là một tên Hoàng cấp luyện đan sư mà dám buông lời nhục mà tiền bối? Ta không biết là gan của ngươi lớn hay là Lạc gia các ngươi hồ đồ?”.
“Ngươi chưa từng chứng kiến khả năng của tiền bối mà dám vu oan giá họa? Từ bao giờ mà ngươi có thể trở thành một luyện đan sư được nhiều người xem trọng?”.
“Ngươi nghĩ ai cũng thối nát giống như ngươi, giống như Lạc gia sao? Ghen ăn tức ở, thấy có người nào tốt hơn thì âm hiểm dở trò? Đúng là kẻ bôi nhọ danh tiếng của luyện đan sư?”.
“Ngươi không hiểu một cái đạo lý là núi cao còn có núi cao hơn sao? Hay là ngươi biết nhưng không muốn thừa nhận bản thân, thừa nhận Lạc gia yếu kém?”.
“Đúng thế, ta cảm thấy Luyện Đan Hội không thu Lạc gia là chuyện tốt. Như thế còn có thể bảo tồn được danh tiếng của một thế lực luyện đan sư chân chính?”.
“Ta tự hỏi, gian tế trong miệng ngươi là gì?”.
“Hay những tin đồn thất thiệt là do chính miệng Lạc gia các ngươi truyền ra ngoài?”.
“...”.
Ban đầu, tam trưởng lão còn tin tưởng rằng bản thân hắn sau khi vạch trần được thân phận thật sự của Đế Nguyên Quân thì những người này sẽ cảm thấy mang ơn và sẽ xem trọng bản thân hắn và Lạc gia hơn. Nhưng khi bị đám người lớn tiếng thay nhau phản bác lại, thì sắc mặt hắn lúc này trông chẳng khác gì một tên ngốc, hắn không nhận thức được bản thân đã làm gì sao và vì sao đám người này lại trở mặt một cách nhanh chóng như vậy.
Cảm thấy bản thân bị khinh thường, tam trưởng lão ánh mắt tức giận nhìn đám người quát. “Các ngươi… Các ngươi…”.
“Dám sỉ nhục ta, sỉ nhục Lạc gia? Các ngươi có biết bản thân vừa làm điều gì ngu ngốc hay không?”.
Đáp lại, ánh mắt của đám người nhìn lão càng ngày càng khó coi và thậm chí còn có phần khinh thường, đáp. “Tam trưởng lão? Ngươi đang bị ảo tưởng về khả năng và vị thế của Lạc gia hay sao?”.
“Ngươi nghĩ Lạc gia hiện tại còn giống như trước kia? Cao cao tại thượng? Muốn làm gì thì làm? Giai đoạn các ngươi làm mưa làm gió ở trong thành đã kết thúc, còn các ngươi hiện tại chẳng khác gì một cái vỏ rỗng ở bên ngoài?”.
“Các ngươi nghĩ chỉ có mỗi Lạc gia là có thể luyện chế được Huyền cấp đan dược? Ngươi nghĩ chỉ có mỗi Lạc gia có Huyền cấp luyện đan sư?”.
“Đúng là ta nên cảm thấy may mắn khi đứng đây? Chỉ có thế thì ta mới biết được bản mặt của Lạc gia các ngươi là như thế nào? Uổng công trước kia ta còn có phần kính nể, xem trọng các ngươi?”.
“...”.
Thấy chiều hướng đang ngày càng trở nên xấu hơn, tam trưởng lão tức giận chỉ tay về đám người mà không nói lên được một lời nào. Hắn không thể ngờ được là vị thế của bản thân hắn và vị thế của Lạc gia lại không thể sánh được với một người luyện đan xa lạ vừa mới đến.
Hắn còn nghĩ, nếu như phán đoán của bản thân có thể sai nhưng lại không thể ngờ được mọi chuyện đi càng ngày càng xa đến như vậy?
Ngay lúc tam trưởng lão đang định lên tiếng thì Lạc Tuyết Dung không kiềm chế được nữa liền thốt ra. “Tam trưởng lão, tại sao người lại đến đây?”.
“...”. Tam trưởng lão có chút thất thần trả lời. “Chẳng phải ta lo lắng việc ngươi bị kẻ gian qua mặt nên mới đến hay sao?”.
Ánh mắt hắn nhìn liếc qua đám người rồi lạnh giọng, nói. “Chứ không giống như những kẻ không hiểu chuyện thích làm mọi chuyện ngày càng trở nên xấu đi?”.
Mặc kệ những lời nói của tam trưởng lão, Lạc Tuyết Dung quay qua nhìn đám người rồi cúi đầu, nói. “Mong các vị tiền bối bỏ qua cho? Tam trưởng lão chỉ vì lo lắng cho tiểu nữ và tính cách bộc trực nên mới làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như hiện tại”.
“Lạc Tuyết Dung?”. Tam trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt hắn không thể tin được nhìn cô rồi thốt ra. “Ngươi…”.
“Hừ”. Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn tam trưởng lão rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng ánh mắt nhìn qua Lạc Tuyết Dung, nói. “Lạc tiểu thư? Không phải bọn ta có ý xem thường Lạc gia nhưng ta thật sự không nghe được những gì mà tam trưởng lão vừa nói?”.
“Đúng là Lạc gia rất có danh tiếng trong giới luyện đan ở trong thành nhưng các ngươi phải biết là chuyện đó đã qua từ lâu và tình hình của Lạc gia hiện tại không khác gì thế lực non yếu vừa mới chập chững?”.
“Lạc gia các ngươi có thể có Huyền cấp luyện đan sư nhưng Luyện Đan Hội cũng có, thậm chí họ còn có nhiều hơn và tốt hơn. Chưa kể, khả năng luyện đan của Lạc gia cũng không thể nào sánh được với Luyện Đan Hội nên các ngươi tự biết bản thân như thế nào mà làm?”.
“Lạc gia có thể ở trong mắt của những thế lực nhỏ yếu là rất quan trọng nhưng đối với những thế lực như bọn ta, có chút hiểu biết về đan dược nên bọn ta cũng có yêu cầu. Mà những yêu cầu đó Lạc gia không thể đáp ứng được?”.
“Các ngươi nên thừa nhận vị thế của Lạc gia nay không bằng xưa và chấp nhận mọi thứ. Chứ các ngươi muốn có danh tiếng bằng những trò mèo như thế này thì bọn ta còn cảm thấy khinh thường nhiều hơn”.
Nghe thấy những lời này, Lạc Tuyết Dung chỉ biết cúi đầu, trong ánh mắt có chút tủi nhục, đáp. “Đa tạ ý tốt của các vị tiền bối?”.
Cảm thấy Lạc Tuyết Dung đã hạ thấp danh tiếng của Lạc gia, tam trưởng lão chỉ tay về phía cô rồi lớn tiếng quát. “Lạc Tuyết Dung? Ngươi như thế còn có mặt mũi để quay trở về hay sao? Gia tộc bị người khác nhạo báng mà ngươi còn cúi đầu cảm tạ? Ngươi muốn ném mặt mũi của Lạc gia ta đi để cho người khác tùy ý giẫm đạp sao?”.
Cố kiềm chế cảm xúc ở trong lòng, Lạc Tuyết Dung liếc mắt nhìn qua tam trưởng lão rồi lạnh giọng, nói. “Chuyện này ta sẽ về nói lại với cha?”.
“Ngươi…”. Tam trưởng lão tức giận đến mức mà không thể thốt ra thành lời.
Ngay khi bầu không khí nặng nề được gỡ xuống thì ở sau lưng họ bỗng vang lên một tiếng vỗ tay khiến họ bị giật mình. Ngay khi họ quay lại thì đã thấy Đế Nguyên Quân đứng ở sau lưng mà không một chút tiếng động nên cảm thấy cực kỳ khó tin.
“Tiền bối, ngươi đi ra ngoài từ bao giờ?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn đám người rồi bất giác nở một nụ cười nói. “Các ngươi lời qua tiếng lại ầm ĩ như vậy sao ta không ra ngoài được chứ?”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt họ có phần lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân, hạ thấp giọng nói. “Là bọn ta quá vô ý nên đã khiến tiền bối bị gián đoạn rồi?”.
“Nói gián đoạn thì không đúng cho lắm? Đan dược ta đã luyện chế xong từ lâu và đang tĩnh dưỡng mà thôi?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía ba người Lâm Tuyết Nhi thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ. Sau đó hắn liếc mắt nhìn về phía tam trưởng lão rồi lạnh giọng nói. “Hình như ta vừa nghe thấy chuyện này có liên quan đến ta? Không biết có thể nói rõ hơn một chút cho ta nghe được không?”.
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin và phong thái của một bậc cường giả được người người kính trọng. Tam trưởng lão ánh mắt có chút ngập ngừng nhìn Đế Nguyên Quân mà không nói nên lời.
Lo lắng tam trưởng lão sẽ gây thêm chuyện không hay, Lạc Tuyết Dung cúi người thi lễ rồi lên tiếng trước. “Tiểu nữ Lạc Tuyết Dung gặp qua tiền bối?”.
“Chuyện gặp mặt thì bỏ qua đi?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Ta hỏi là có chuyện gì liền quan đến ta sao?”.
“...”. Cảm thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên nặng lời, Lạc Tuyết Dung hít vào một ngụm khí lạnh rồi nhẹ giọng trả lời. “Là tam trưởng lão vì quá lo lắng cho tiểu nữ và có chút nóng vội nên không kiềm chế được nên đã lỡ lời. Mong tiền bối bỏ qua cho?”.
“Lỡ lời?”. Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng sau đó đưa mắt nhìn về phía tam trưởng lão, lạnh giọng nói. “Ta thì thấy không giống lỡ lời một chút nào cả? Chuyện các ngươi to tiếng qua lại ta đều đã nghe thấy hết nhưng ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội? Nhưng mà Lạc gia các ngươi lại khiến ta cảm thấy rất đáng khinh thường?”.
“Không có bằng chứng mà đã vu oan giá họa cho người khác? Chưa kể, các ngươi còn bao che lẫn nhau?”.
“Ta tự hỏi, nếu như không có các vị gia chủ ở đây lên tiếng phân minh mà những người khác không hiểu chuyện nghe thấy được thì không biết chuyện sẽ còn đi đến đâu nữa?”.
“Hậu quả này Lạc gia các ngươi có gánh được không?”.
- --