Và cũng trong thời gian hắn bế quan thì bên phía La gia cũng gặp không ít chuyện phiền phức. Kể từ ngày hắn luyện đan rời đi thì La Thiên phải đón tiếp không biết bao nhiêu là cường giả ở trong thành. Thậm chí là cả những gia tộc ở bên ngoài cũng lặn lội đến đây để hỏi thăm.
Vào những ngày đầu tiên, La Thiên lấy việc chào đón những người đến hỏi thăm một phần vì nâng cao vị thế của gia tộc và kéo về không ít mối quan hệ. Nhưng dần dần, số lượng người đến hỏi chuyện nhiều đến mức mà hắn phả tiếp đón hàng chục người mỗi ngày và kéo dài cho đến hiện tại.
Từ ban đầu hắn còn cảm thấy chuyện này đáng để bỏ công nhưng vì số lượng quá đông và câu hỏi cứ lặp đi lặp lại khiến La gia chủ càng ngày càng đau đầu và cảm thấy lo lắng khi phải tiếp đón nhiều đến mức như vậy.
Tuy La Thiên đã lựa lời để đáp lại những câu hỏi của họ liên quan đến Đế Nguyên Quân để tránh thân phận của hắn bị bại lộ và tìm một cái cớ để nói hắn đã rời đi nhưng đám người lại không tin và cứ tiếp tục tập trung tại La gia trong nhiều ngày.
Không chỉ có thế, đám trưởng lão La gia cũng nghe tin nên cùng tìm đến, bọn họ cũng vì tin tức có Địa cấp luyện đan sư xuất hiện ở nơi này nên không quản đường xa đến để tra hỏi và ép La Thiên phải tìm cho được người đó rồi mời về làm khách.
Trải qua thời gian bị đám người tra tấn trí não, La Thiên vẻ mặt lúc này trở nên tiều tụy hơn rất nhiều và hắn chỉ mong ngày này sớm biến mất để hắn có thể trở lại như ban đầu.
Thời gian trôi qua, Đế Nguyên Quân bế quan dần tỉnh dậy, hắn cảm nhận bản thân lúc này cực kỳ sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Gồng mình đứng dậy, Đế Nguyên Quân vươn người một cái rồi thúc động ý niệm thì ngay lập tức, ở sau lưng hắn bỗng hiện lên hai cái cánh lớn.
Đưa tay chạm nhẹ vào hai cái cánh, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Hai cánh này đúng là không tệ, tốc độ của ta hiện tại đã tăng lên không ít”.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, nói. “Hơn một năm này ta chuyên tâm bế quan đột phá, không biết đám người Lâm Tuyết Nhi ở Thanh Lan thành như thế nào rồi?”.
“Nếu ta tính không nhầm thì không tới ba tháng nữa sẽ diễn ra thiên kiêu tụ hội? Nhân cơ hội này ta cũng nên quay về một chuyến”.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Phương Dương trưởng quầy đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài thì lên tiếng hỏi. “Trưởng quầy tìm ta có chuyện gì sao?”.
“Nguyên Quân công tử, ngươi xuất quan rồi?”. Phương Dương trưởng quầy cúi đầu thi lễ đáp. “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là các chủ và La gia chủ nhờ ta truyền lời đến công tử. Mời công tử đến La phủ một chuyến”.
“Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
Nhanh chóng đi đến La phủ, Đế Nguyên Quân đi vào trong chính điện thì thấy cả hai người đang ngồi dựa mình với dáng vẻ thất thần. Nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến vào, cả hai người đưa mắt nhìn ra ngoài thì nhìn thấy hắn đi vào thì không giấu được sự vui mừng, thốt ra. “Tiểu tử (công tử) ngươi vừa xuất quan?”.
Thanh Lương các chủ đứng dậy rồi đi về phía hắn và sau đó khoác nhẹ vai hắn và nói. “Ta nghe La Thiên bảo ngươi đã trở thành Địa cấp luyện đan sư? Đó có phải là sự thật?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu. “Ta mới trở thành bán Địa cấp luyện đan sư thôi? Muốn luyện được Địa cấp đan dược thì ta ít nhất phải đột phá Thiên Địa cảnh, mượn thiên địa chi khí mới có thể làm được”.
“Haha…”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng và nói. “Mà cũng đúng thật, khoảng cách giữa Huyền cấp và Địa cấp đan dược cách biệt một trời một vực nên phải cần thiên địa lực lượng. Nhưng mà ngươi hiện tại mới mười tám tuổi mà đã có thành tựu luyện đan to lớn như vậy?”.
“Ta thân là một người quen biết và có giao tình nên cảm thấy rất tự hào”.
Bất chợt, Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn La Thiên một cái rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta ban đầu thì nghe tên La Thiên này truyền tin có một lão già đầu là một vị Địa cấp luyện đan sư thì ta cảm thấy có chút nghi ngờ? Không trùng hợp đến mức mà tên tiểu tử ngươi lại vào Nam Hoang Sơn Mạch đúng thời gian này?”.
“Khi nghe tên này kể lại thì ta mới biết là ta đã đoán đúng”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu. “Ta phải đa tạ La gia chủ đã giúp ta giải quyết đống rắc rồi vừa rồi?”.
“Nguyên Quân công tử nói quá lời rồi?”. La Thiên cười khổ một tiếng lắc đầu, đáp. “Đó là chuyện ta nên làm mà thôi”.
Đế Nguyên Quân nhìn biểu cảm trên gương mặt La Thiên rồi lên tiếng, hỏi. “Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm? Có chuyện gì sao?”.
“...”. La Thiên vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi, đáp. “Cũng không có chuyện gì to tát, ta chỉ đang đang phiền não về chuyện ở trong gia tộc mà thôi?”.
Nhìn dáng vẻ La Thiên có chút khó nói, Thanh Lương các chủ lúc này ghé sát lại gần tai hắn và nói. “Không phải chuyện của La gia đâu? Nói đúng hơn thì chuyện này chính là chuyện của bản thân hắn”.
“...”. Đế Nguyên Quân có chút nghi hoặc và tò mò.
“Chuyện là như thế này?”. Thanh Lương các chủ nghĩ lại chuyện cũ thì đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng, nói tiếp. “Mười năm trước, ta cùng La Thiên cùng nhau đi vào khu trung Nam Hoang Sơn Mạch để tìm kiếm cơ duyên đột phá thì trên đường đi vô tình gặp và cứu được một tiểu cô nương còn rất trẻ”.
“Chuyện thì không có gì cho đến khi bọn ta tấn công thụ yêu thì ta bị đánh trọng thương và ngất đi, còn hai người thì trúng phải hồng phấn nên mới xảy ra chuyện đó”.
“Khi ta tỉnh dậy thì thấy La Thiên vẻ mặt giống như người mất hồn ngồi dựa lưng vào gốc cây còn nữ tử kia thì không thấy đâu. Ta lúc đó thì nghĩ cô ta có việc nên rời đi trước nhưng mà ta không ngờ được là hai người đã có một đêm mặn nồng”.
“Sau chuyện đó thì nữ tử kia đã bạt vô âm tín và cho đến mấy tháng gần đây. Nữ tử kia đột nhiên xuất hiện và mang theo một tiểu nữ hài đến La gia tìm hắn”.
“Còn lý do vì sao La Thiên phiền não chắc là ta không cần nói nữa đúng không?”.
“Thì ra đây chính là chuyện mà ngươi nói trước đây?”. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn La Thiên rồi cười khẽ một tiếng, nói. “La gia chủ đúng là có số phận đào hoa? Chuyện phiền não này ta không thể giúp ngươi được?”.
“...”. La Thiên cười khổ một tiếng rồi thở dài một hơi. “Chuyện này đúng là không thể ngờ đến được?”.
“Mà thôi, chuyện này bỏ qua một bên đi”. La Thiên đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Không biết công tử có dự định gì chưa?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Ta hiện tại muốn quay về Thanh Lan thành một chuyến”.
“Thiên kiêu tụ hội ở Thanh Lan thành ba tháng nữa sẽ diễn ra”. Thanh Lương các chủ suy nghĩ, đáp. “Chẳng nhẽ ngươi muốn tham gia sao?”.
“Ta không có hứng thú”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Ta chỉ muốn đến đó nhìn xem mà thôi”.
“Thế thì ta cùng đi”. La Thiên đứng bật dậy rồi đi xuống bên dưới và nói. “Ta rời La gia gần một năm rồi và cũng nên quay về, tranh thủ giải quyết chuyện này nhanh nhanh một chút”.
“Haha…”. Thanh Lương các chủ vỗ nhẹ vai La Thiên, nói. “Ta cùng ngươi đi đến La gia xem trò cưới. Ta muốn nhìn xem, tiểu nữ hài đó hiện tại giống như hay giống nữ tử kia”.
Mấy ngày sau, cả ba người sắp xếp công việc ở trong thành rồi sau đó cùng nhau quay trở về. Ngồi ở trên xe kéo, cả ba người vui vẻ trò chuyện và đám đạo những chuyện đã xảy ra trong hai năm trở lại đây. Nhung khi họ đi gần được nữa đường thì bỗng nhiên, xe kéo đột nhiên dừng lại đột ngột và có từng cỗ khí tức đứng chặt ở phía trước.
Hiếu kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra, cả ba người đi ra bên ngoài thì trông thấy hơn ba mươi tên thổ bị đứng chặn ở phía trước thì liếc mắt nhìn nhau rồi nở một nụ cười.
Bỗng, tên thủ lĩnh chỉ tay về phía ba người rồi quát lớn một tiếng. “Nơi này là do ta xây, đường này là do ta tạo? Tác ngươi là ai? Sao dám đi trên đường của ta?”.
“Khôn hồn thì giao ra hết tất cả mọi thứ ở trên người? Bằng không thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.
- --
Trương Văn Sử
để t gồm nhiều điểm r tặng 1 lần lun
2 ngày trước
Son Doan
ra them di xep oi doc truyen hay qua