Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói chuyện một lúc, Đế Nguyên Quân bất chợt nhìn qua Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.

“Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị kỹ nên lúc ta đột phá Tinh Cực chính là ngày ta sẽ giúp ngươi thức tỉnh huyết mạch?”

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì bị giật mình, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn có chút khó tin nhìn hắn. Nhìn biểu cảm chắc chắn trên gương mặt hắn, Lâm Ánh Tuyết cảm thấy trong lòng rung động không thôi.

Trong mắt cô, hắn vẫn là người giống như trước, cho dù có gặp phải chuyện gì, gặp bất kể nguy hiểm để hết lòng lo lắng và vì cô mà đứng ra. Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ khó nói và biểu cảm có chút buồn bã trên gương mặt.

Không phải vì cô không mong muốn mà phải ngược lại mới đúng. Kể từ ngày hắn đến Lâm gia cho đến nay cũng chỉ có một danh phận là người ở rể và hôn lễ của cả hai người chỉ là một kiểu ép buộc hắn. Cô lúc đó chỉ là một người tầm thường bị hủy đi dung mạo, bị cướp doạt thiên phú và trở thành người thấp kém nhất trong gia tộc.

Nhưng rồi hắn đã đến và đưa tay kéo cô ra khỏi vũng lầy và đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Đối với cô mà nói thì hắn chính là tất cả, cô mặc kệ danh phận của hai người trước đây là gì, có bị ép hôn hay không? Trong mắt cô thì hắn chính là người quan trọng nhất, là ý trung nhân và cũng chính là lang quân của cô.

Trong suốt thời gian này, cô chưa thể giúp gì được cho hắn nhưng lúc nào cũng nhận được sự trợ giúp của hắn vô điều kiện mà chưa một lần đòi hỏi cũng chưa một lần yêu cầu cô vì hắn mà làm bất cứ điều gì.

Trong lòng cô thật sự rất muốn có một cơ hội để thể hiện ra hết nỗi lòng, hết tâm tư của bản thân. Và ngày đó đã sắp đến, ngày mà cô muốn thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể và đó chính là ngày mà cô trở thành người của hắn, ngày mà cả hai tiến hành song tu.

Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, trong suy nghĩ cô đã hạ quyết tâm ở trong lòng. Cô nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt rồi gật đầu lên tiếng.

“Ta biết”.

Một lúc sau đó, đợi đám người chia ra bắt đầu bên quan đột phá ở trong trận pháp hắn bố trí. Lâm Tuyết Nhi kéo tay hắn đi ra một góc rồi lên tiếng hỏi hắn.

“Ta có chút chuyện thắc mắc nên muốn nhờ ngươi giải đáp”.

Đế Nguyên Quân gật đầu, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hứng thú nhìn cô.

“Tất nhiên là được”.

Lâm Tuyết Nhi bước ra phía trước, tay phải cô đặt nhẹ lên chuôi kiếm rồi từ từ rút ra. Tay nắm chặt, Lâm Tuyết Nhi tùy ý vung kiếm đánh ra một đạo kiếm quang mang trên mình một cổ chi ý.

Nhìn kiếm chiêu mang theo kiếm ý được tung ra, Đế Nguyên Quân khẽ cau mày. Trong mắt hắn, kiếm chiêu của cô đánh ra không có điểm gì để chê nhưng cũng chưa xuất sắc đến mức xuất thần nhập hóa nhưng hắn lại cảm thấy kiếm ý cô tung ra lại có điểm khiếm khuyết rất lớn.

Không cần Lâm Tuyết Nhi lên tiếng thì hắn cũng đã biết được vấn đề mà cô đang muốn hỏi là ở đâu.

Ngay khi cô vừa thu kiếm thì Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Về kiếm chiêu thì ta không có gì để nói nhưng kiếm ý của ngươi thì đang có vấn đề. Nói nghe có vẻ nặng lời nhưng ngươi cảm ngộ chi ý quá vội vàng, về cơ bản thì đã nắm được còn bản chân thì vẫn chưa được nên dẫn đến kiếm ý còn chỗ khiếm khuyết”.

“Nếu khiếm khuyết này không được khắc phục thì sẽ rất ảnh hưởng về sau”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt cô nhìn hắn hiện lên vẻ mong đợi, đáp.

“Đúng là như thế, lúc trước ta ở nơi sâu nhất của Động Không Đáy gặp phải nguy hiểm nên lúc đó đã bộc phát ra kiếm ý. Nhưng thời điểm đó ta quá gấp gáp nên cảm ngộ bị khiếm khuyết một phần nhưng vẫn chưa khắc phục được”.

“Không biết ngươi có thể giúp ta được không?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên trờ cai rồi thở dài một hơi đáp.

“Về cơ bản thì ta có thể giúp nhưng ta sẽ không làm như thế? Vì một khi ta giúp thì kiếm ý của ngươi sẽ bị ảnh hưởng một phần nào đó bởi ta nên sẽ không tốt”.

“Nhưng ta sẽ giúp ngươi về phần cảm ngộ lại kiếm ý thêm một lần nữa?”

Lâm Tuyết Nhi gật đầu.

Đế Nguyên Quân vòng tay ra sau lưng, ánh mắt nhìn cô và hỏi.

“Ngươi hiểu như thế nào về kiếm khí và kiếm ý?”

Lâm Tuyết Nhi không một chút suy nghĩ liền lên tiếng đáp lời.

“Kiếm cùng giống như con người, đều sử dụng, hấp thụ khí ở xung quanh để sử dụng nhưng khác nhau ở một chỗ là kiếm cần thông qua khí của con người mới có thể trở thành kiếm khí hay nói đúng hơn là dựa vào lực lượng, mức độ, khả năng và tham ngộ về kiếm”.

“Còn về kiếm ý thì khác hơn một chút, vẫn sử dụng kiếm khí nhưng trong khí lại mang theo ý. Nhưng ta cảm thấy thắc mắc ý ở đây là gì?”

“Ngươi nói không sai nhưng vẫn còn thiếu một điểm nhưng điểm này chính là thứ ảnh hưởng lớn nhất”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Kiếm ý phân ra nhiều loại và mỗi loại đều có cấp bậc khác nhau, tất cả đều do ý mà phân ra. Với ý hiện tại thì có thể phân ra làm hai, thứ nhất là ý tại thiên địa và thứ hai là ý tại nhân”.

“Với ý tại thiên địa thì ngươi phải cảm ngộ, cảm nhận được sự thuần túy của thiên địa mới có thể đưa ý vào trong kiếm. Nói thì nghe có vẻ khó nhưng nó lại dễ dàng nhận biết, ngươi chỉ cần hiểu thiên địa vạn vật thì cái nào cũng có ý riêng của nó và thay đổi không ngừng”.

“Giống như một thân cây, lúc mới sinh thành và phát triển thì nó mang trên mình sinh mệnh chi ý còn khi về già trở nên khô héo thì sinh mệnh chi ý sẽ biến mất và thay vào đó là khô héo chi ý”.

“Chính vì thế nên ngươi phải hiểu được trong thiên địa thì cái nào mới là chi ý mà ngươi cần”.

“Còn về ý tại nhân thì ngươi phải dựa vào mong muốn, ý định và tâm trí của bản thân để phát động ra ý của bản thân rồi từ đó đưa vào trong kiếm”.

“Nghe thì có vẻ dễ nhưng thực chất nó lại khó hơn vì con người sinh ra thất tình lục dục nên nhiều khi mong muốn, ý định của con người chỉ là nhất thời và sẽ thay đổi thất thường sau đó”.

“Chỉ cần thất tình lục dục vượt qua ranh giới một cái là chi ý cũng sẽ bị ảnh hưởng, nặng hơn là trở nên biến chất”.

“Chỉ cần ngươi hiểu rõ được những lời này của ta thì kiếm ý của ngươi sẽ được hoàn chỉnh trong vòng hai tháng”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ vui mừng đáp.

“Ta hiểu rồi”.

Đợi sau khi an bài cho những người khác xong, Đế Nguyên Quân mới từ trên đỉnh núi đi xuống khe sâu. Tại đây hắn bố trí thêm một trận pháp tụ linh khiến linh khí nồng đậm do linh mạch phát ra tập trung lại một chỗ và một trận pháp phong bế.

Đợi trận pháp dần ổn định, Đế Nguyên Quân lấy ra cái chum chứa đầy ma khí. Ngay khi vừa đưa ra thì lượng ma khí nồng đậm cứ trút ra giống như tháng và nhanh chóng lấp đầy cả trận pháp.

May mắn thay, tất cả ma khí đều bị trận pháp phong bế nhốt lại bên trong chứ một khi nó phát ra thì tất cả những người ở bên ngoài đều sẽ bị ảnh hưởng.

Ngồi ở giữa trung tâm trận pháp, Đế Nguyên Quân phát động Côn Bằng Công Đồ trực tiếp thôn phệ.

Dần dần, thời gian trôi qua gần năm tháng, Đế Nguyên Quân bế quan ở dưới đó cũng dần kết thúc. Trong suốt thời gian này, hắn thúc đẩy Thiên Ma chi khí ở trong người đạt tới ngưởng Thiên Địa cảnh đỉnh phong thì không thể nào đột phá lên được nữa.

Kể cả hắn có thôn phệ nhiều hơn nữa cũng trở nên vô ích?

Đồng thời lấy ra tinh huyết lẫn thiên địa chi lôi, Đế Nguyên Quân đưa tay kết ấn ở trước người và đồng thời phát động tam đại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi phát động hai đại công đồ.

Ở sau lưng hắn, hư ảnh Côn Bằng và Lôi Trạch hiện lên. Đế Nguyên Quân vung tay trích ra một phần tinh huyết để giữ lại rồi còn lại thì vung tay truyền vào trong miệng của Côn Bằng và Lôi Trạch há miệng trực tiếp nuốt chửng thiên địa chi lôi vào bên trong.

Đồng thời cảm nhận hai đại lực lượng cực đỉnh đang phát ra ở trong cơ thể. Đế Nguyên Quân cảm giác lục phủ ngũ tạch, tinh huyết, xương cốt ở trong cơ thể đau đớn đến mức muốn vỡ ra thành trăm ngàn mảnh.

Bị tinh huyết hỏa phụng thiêu đốt thành than rồi dục hỏa trùng sinh, rồi lại thiêu đốt rồi lại trùng sinh. Còn thiên địa chi lôi lại giống như một khỏa hạt nhân đang phát ra xung kích ở khắp nơi trong cơ thể.

Cắn răng chịu đựng, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn lực để chống đỡ. Cứ mỗi một lần như thế thi hắn có cảm giác bản thân ngày một trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Răng rắc!

Bỗng, ba thanh âm nứt vỡ đồng thời vang lên và khí tức trên người hắn thình lình bộc phát giống như sóng biển quét ra xung quanh. Bích chướng cuối cùng đã nát, nhục thân, đan điền, Thiên Ma chi khí đồng loạt đột phá tới tầng thứ mười.

Cứ thế, Đế Nguyên Quân tiếp tục bến quan thêm hai tháng để đạt tới cảnh giới đại viên mãn và lôi vân ở trên trời cao cứ thế kéo đến rộng tới hàng chục dặm và từng đạo lôi quang sáng rực chiếu rọi cả một vùng.

Ngồi ở trung tâm trận pháp, Đế Nguyên Quân từ từ mở mắt rồi ngẩng đầu nhìn lên cao và nói.

“Đã đến lúc rồi?”

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK